Diệp Hữu ngủ không sâu.

Có lẽ do lúc chiều nghĩ rất nhiều thứ, nên y lại mơ thấy chuyện hồi còn bé, tiếng nước dâng vang lên không ngừng, liên tục xé rách trái tim, lửa lớn đằng sau bùng cháy suốt mấy ngày liền, không chỗ để trốn, y chỉ có thể chịu đựng gió lạnh thấu xương chạy đi trong đêm dài đằng đẵng.

Không biết đã qua bao lâu, cảnh tượng thay đổi, y nhìn thấy sư phụ bị kiếm khách đâm một kiếm vào ngực, máu tươi chảy xuống đất, sư huynh chạy về phía y, nắm hai vai không ngừng gọi.

Y ngơ ngác nhìn người trước mặt, không nhúc nhích.

Ta chỉ có ngươi, y nghĩ, ta cũng chỉ có ngươi thôi.

Văn Nhân Hằng vẫn đang gọi y: “A Hữu, A Hữu mau tỉnh…”

Diệp Hữu mở choàng mắt.

Văn Nhân Hằng nắm cằm y: “Mơ ác mộng?”

Diệp Hữu thở ra một hơi, cảm giác ba hồn bảy vía chìm trong trời đông giá rét đã quay về, trước mắt cũng dần rõ hơn, y tựa vào ngực sư huynh, “ừ” một tiếng. Văn Nhân Hằng lau mồ hôi rịn trên trán y, hỏi y đã mơ thấy gì. Diệp Hữu không muốn nhắc đến, chỉ nói: “Không có gì.”

Văn Nhân Hằng thấy người này nhìn chằm chằm cổ mình, vươn tay ôm y: “Đừng nhìn nữa, bôi thuốc một ngày là mất mà.”

Diệp Hữu im lặng.

Văn Nhân Hằng hỏi: “Vẫn không vui?”

Diệp Hữu đáp: “Không có.”

Văn Nhân Hằng không chọc thủng, nói với y là ngủ thêm chút nữa. Diệp Hữu không buồn ngủ chút nào, chỉ nhắm mắt lại tựa vào hắn. Văn Nhân Hằng nhìn sư đệ, hôn nhẹ lên thái dương y.

Thực ra hắn biết rõ.

Từ lúc nghe tin ma đầu xuất hiện, sư đệ đã muốn giết người rồi, sau đó sư đệ lại đề nghị chủ động đi tìm ma đầu, chắc cũng là định tự tay đâm kẻ thù, tối qua nếu không phải hắn ngăn cản, thì rất có thể sư đệ đã làm vậy.

Hắn ủng hộ sư đệ báo thù, nhưng ma đầu đã nghiên cứu hơn hai mươi năm, võ công sợ là nâng cao thêm một bậc rồi, tuy sư đệ luyện thành “Truy Thành Tán” đệ nhất giang hồ, nhưng giao thủ với ma đầu sẽ thế nào thì không ai nói trước được. Cho nên so với vội vàng mạo hiểm, hắn càng nghiêng về việc chuẩn bị thích đáng mới ra tay hơn.

“Ta biết ngươi muốn giết lão,” hắn khẽ nói, “Đã đến bước này rồi, đợi thêm mấy ngày nữa cũng chẳng là gì.”

Diệp Hữu lại “ừ” một tiếng, sợ sư huynh sẽ tiếp tục an ủi, nên nói thêm một câu: “Ta biết, ta không vì chuyện này.”

Văn Nhân Hằng hỏi: “Vậy là vì cái gì?”

Diệp Hữu mở mắt nhìn hắn, không trả lời.

Y không muốn sư huynh theo y mạo hiểm nữa, hơn nữa đã chứng thực được ma đầu còn sống, tiếp theo không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nên bây giờ y rất muốn trói sư huynh nhốt lại, đợi xong chuyện rồi thả người ra.

Tuy y không nói, nhưng Văn Nhân Hằng đọc hiểu ánh mắt của y, tức đến muốn cười, xoay người đè lên: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, tốt nhất là bóp chết mấy suy nghĩ dư thừa đó cho ta.”

Diệp Hữu bất đắc dĩ.

Hai người đều không muốn ngủ tiếp, nên ở trên giường quấn nhau một lúc.

Văn Nhân Hằng đè sư đệ ăn không ít đậu hũ, tiện thể ghẹo một trận, đến khi chắc chắn y không còn tâm tư đâu mà nghĩ cái khác, mới cố gắng lắm mà bỏ qua cho y —— bởi vì trời đã sáng rồi.

Đêm nay, hầu như không ai được ngon giấc.

Các tiền bối đã dậy từ sớm. Bọn họ ngồi trong phòng ăn, không nói gì, bầu không khí căng thẳng như nén lại được, khiến người ta không thể thở nổi.

Đinh Hỉ Lai chỉ đến một lát rồi chạy, quyết định khi nào cơm lên thì vào.

Hắn tìm chỗ ngồi xuống, nhớ lại chuyện tối qua.

Tối hôm qua sau khi Hiểu công tử và Văn Nhân Hằng trở về, Hiểu công tử vì đàm phán với ma đầu mà mệt mỏi quá độ, đi về phòng nghỉ ngơi trước. Văn Nhân Hằng ở lại, kể cho bọn họ chuyện vừa trải qua, bao gồm cả thân phận quân đen nữa, cùng với việc quân trắng muốn hẹn thời gian địa điểm trả con tin với bọn họ.

Đinh Hỉ Lai cảm thán: “Không ngờ Hiểu công tử chính là quân đen, quá lợi hại!”

Nhâm Thiểu Thiên và Vệ Tấn đứng đằng sau hắn, không còn lời nào để nói.

Bây giờ ma đầu không chết, Ngụy trang chủ rất có thể là quân trắng, thân phận của quân đen hiện giờ không phải là chuyện cần quan tâm nữa, cũng chỉ có mình thiếu gia để ý thôi.

Đinh Hỉ Lai không biết suy nghĩ của bọn họ, im lặng nhớ lại mọi chuyện một lần, nhớ đến ván cờ này đã đặt nhiều năm rồi, liền càng bội phục Hiểu công tử hơn, người như vậy chắc hẳn không tìm ra được người thứ hai.

Hắn đau xót: “Thiểu Thiên à…”

Nhâm Thiểu Thiên nghe giọng điệu này của hắn mà kinh hãi: “Sao vậy thiếu gia?”

Đinh Hỉ Lai muốn an ủi hắn mấy câu, nhưng lại sợ làm hắn đau lòng, dù sao Hiểu công tử chỉ có một, còn có chủ rồi, Thiểu Thiên đã định trước là phải đau lòng, mình cần gì phải nói ra chứ, vì vậy đành nói: “Không có gì, ta chỉ gọi ngươi vậy thôi.”

Nhâm Thiểu Thiên nhìn thiếu gia lộ vẻ thương xót, lập tức quyết định không hỏi.

Đinh Hỉ Lai duỗi móng vuốt vỗ tay hắn, thở dài: “Aiz.”

Nhâm Thiểu Thiên: “…”

Vệ Tấn: “…”

Văn Nhân Hằng kéo sư đệ đến đây thì thấy ba người họ đang nhìn nhau, không khí hơi quái dị, liền hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là tâm sự mấy câu thôi…” Đinh Hỉ Lai nói xong liền nhớ đến một việc, “Khoan khoan, Tiểu Chung là thế nào? Hắn đang ở trong tay các ngươi đúng không?”

Mấy người: “…”

Bây giờ ngươi mới phản ứng kịp hả?

“Ngươi ngươi ngươi…” Đinh Hỉ Lai định nhào đến túm áo Văn Nhân Hằng hỏi chuyện của Tiểu Chung, nhưng nhìn gương mặt ôn hòa của hắn, liền héo.

“Yên tâm, bạn ngươi rất ổn.” Văn Nhân Hằng nói, dắt sư đệ vào phòng ăn.

Hiện giờ vẫn chưa đến giờ ăn, nhưng các vị tiền bối đều đến đông đủ, đồng loạt nhìn bọn họ, trên mặt rất bình tĩnh, không thèm để ý đến thân phận quân đen của họ, bởi vì hiện tại đã có chuyện khó xử lý hơn đang đè nặng.

Một là ma đầu, hai là nếu Ngụy trang chủ đúng thật là quân trắng, thì địa vị của Phong Hiền trang trên giang hồ xong rồi, cân bằng giữ vững hơn hai mươi năm của giang hồ cũng sẽ bị đánh gãy, ai cũng không thể nói được là tốt hay là xấu.

Mấy người trại chủ và Tạ Quân Minh đúng lúc này bước vào, ngẩng đầu liền thấy ai cũng cau mày, chỉ có một số ít vẫn như cũ, cả phòng ăn nặng nề như đang tổ chức lễ tang. Trại chủ hỏi: “Các vị… ăn cơm chưa?”

Mọi người ngẩng đầu nhìn hắn.

Trại chủ chớp chớp đôi mắt to ngập nước nhìn bọn họ.

“…” Mọi người lập tức quay đầu, không nỡ nhìn thẳng.

Từ Nguyên phương trượng chắp hai tay, trả lời thay cho mọi người. Bấy giờ trại chủ mới hài lòng, bảo người mang cơm lên, đồ ăn vẫn lấy từ hai nồi khác nhau, cùng màu nhưng khác vị.

Trại chủ khách khí nói: “Mời các vị.”

Các vị tiền bối không thấy đói, nhưng vẫn cầm đũa lên.

Phòng ăn yên lặng trở lại, một lát sau, Cát bang chủ là người đầu tiên không chịu được nữa.

Ông đặt đũa xuống, nói: “Ta vẫn không tin Ngụy trang chủ là quân trắng, các ngươi nghĩ xem địa vị của Phong Hiền trang trên giang hồ là thế nào đi, ông ta có lý do gì để làm vậy? Để ta nói một câu không dễ nghe, nếu ông ta muốn làm gì Đinh các chủ, thì chỉ cần bảo ma đầu ra tay là được, cần gì phải dính mùi tanh lên mình?”

Mấy người còn lại đều gật đầu, nhìn về phía Hiểu công tử và Văn Nhân Hằng.

Diệp Hữu không mở miệng, cúi đầu chậm rãi ăn.

Văn Nhân Hằng nói: “Những gì cần nói tối qua ta đã nói rồi, hiệp khách đó trước khi chết đúng là đã đưa cho sư đệ ta một mảnh giấy, trên đó viết Ngụy trang chủ chính là chủ nhân của sơn trang.”

Huyền Dương chưởng môn nói: “Nếu có uẩn khúc gì đó, làm hiệp khách kia lấy phải tin tức giả thì sao?”

Văn Nhân Hằng hỏi lại: “Vậy sao Ngụy trang chủ không giải thích?”

Huyền Dương chưởng môn ngẩn ra: “Cái này…”

Văn Nhân Hằng nói: “Hoặc ý của chưởng môn là trong số chúng ta vẫn còn một quân trắng, hắn với Ngụy trang chủ là đồng lõa, mà Ngụy trang chủ vì bảo vệ hắn, nên tình nguyện tự mình gánh hết tất cả mọi chuyện?”

Đây đúng là gay go hơn Ngụy trang chủ là quân trắng nữa!

Mọi người lập tức im lặng.

Cát bang chủ nhìn Đinh các chủ, hỏi: “Đinh các chủ có ý kiến gì không?”

Hôm qua sau khi giao thủ với Ngụy trang chủ, sắc mặt Đinh các chủ vẫn luôn lạnh lùng, nói: “Không thể để mơ hồ như vậy được, phải bắt ông ta lại hỏi cho rõ.”

Cát bang chủ thở dài: “Cũng chỉ có thể vậy thôi, ăn cơm trước đã.”

Mọi người mang theo tâm trạng nặng nề mà ăn bữa sáng, sau đó tiếp tục bàn bạc, nhanh chóng chuyển đến vấn đề hiện nay, liệu ngày đó ma đầu kia có đi theo không, hơn nữa địa điểm do đối phương chọn, nếu quân trắng đã bố trí trước, thì bọn họ sẽ rơi vào thế bị động.

Cát bang chủ hỏi: “Phải làm sao giờ? Hiểu công tử có ý gì không?”

Diệp Hữu lắc đầu: “Chỉ đành đợi tin của bọn họ đã.”

Văn Nhân Hằng nói thêm: “Hoặc là chúng ta làm lớn chuyện lên, người mà quân trắng có thể sử dụng hẳn không còn nhiều nữa, hôm đó bạch đạo có nhiều người hơn thì sẽ có lợi hơn.”

Đó cũng là một cách.

Mọi người gật đầu, nghe có người hỏi có cần đổi chỗ không, liền sửng sốt: “Đổi chỗ?”

“Ừ, nơi này bị lệch, làm gì cũng không tiện, hơn nữa chúng ta vốn đang định đến thành Ngũ Uẩn mà, nơi đó cũng có một nhóm người được phái đi tìm hiểu tin tức, cũng vừa lúc hội hợp với bọn họ luôn,” vị bang chủ kia nhìn ra ngoài, “Huống hồ gì cũng không thể làm phiền thủy trại được…”

Mọi người chú ý đến ông từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm ra cửa, cũng nhìn theo, chỉ thấy trại chủ Trầm Hồng trại ba mươi xuân xanh vẫn như mười sáu đứng ở đó, trong tay không biết bị nhét cái váy vàng từ lúc nào, đang cắn môi, mắt rướm lệ, đau thương nhìn Tạ Quân Minh và Mai trưởng lão, hiển nhiên là hai người nào đó bắt hắn mặc váy.

Các vị tiền bối dời mắt, đồng thanh nói: “Chúng ta đến thành Ngũ Uẩn.”

Cách đám hắc đạo này càng xa càng tốt!

Cuối cùng trại chủ cũng phải khuất phục trước dâm uy của Tạ Quân Minh và Mai trưởng lão, mặc cái váy nhỏ, chải hai búi tóc đáng yêu, nhấc váy đi theo các vị tiền bối ra ngoài.

Các tiền bối nhắm chặt mắt.

Một người trong đó quay đầu lại, khách khí nói: “Trại chủ không cần tiễn đâu, bên ngoài gió lớn, mau về đi.”

Trại chủ nói: “Ta không về, ta muốn đi theo các ngươi đến thành Ngũ Uẩn, nếu không mắc công mặc váy làm gì.”

Bang chủ kia hỏi: “… Liên quan gì đến cái váy này?”

Trại chủ đáp: “Ca ta nói nếu ta mặc váy cho hắn nhìn, hắn sẽ cho ta đi cùng.”

“…” Bang chủ kia lập tức ngậm miệng, bước nhanh mấy bước đuổi kịp mấy người phương trượng, định đi thẳng đến chỗ bọn họ đậu xe ngựa trước đó, coi như không biết gì.

Diệp Hữu nhìn mà buồn cười, nhếch môi chậm rãi đi theo sư huynh, bỗng liếc thấy ven đường có thôn dân hóa vàng mà, liền nhìn sang.

Văn Nhân Hằng cũng nhìn thấy, nói: “Đến tiết hàn y rồi.”

Diệp Hữu giật mình, khẽ nói: “Vậy sao.”

Văn Nhân Hằng nắm tay y: “Ngươi có muốn đi không?”

Diệp Hữu biết hắn nói chỗ nào, im lặng một lúc rồi nói: “Đi.”

Văn Nhân Hằng siết chặt tay: “Ta đi với ngươi.”



* Tiết hàn y: ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, vào mùng một tháng mười âm lịch hàng năm, còn được gọi là “thập nguyệt triêu”, “lễ tế tổ”, “lễ minh âm”, dân gian gọi là quỷ đầu nhật, là ngày thờ cúng truyền thống của Trung Quốc, tương truyền bắt nguồn từ thời nhà Chu. Tiết hàn y thường thấy ở phương bắc, rất nhiều người phương bắc vào ngày này sẽ đi cúng mộ, tưởng nhớ người thân đã về cõi tiên, gọi là tặng hàn y. Người phương bắc xem tiết hàn y cùng tiết thanh minh mùa xuân, tết trung nguyên vào rằm tháng bảy là ba ‘quỷ tiết’ lớn của Trung Quốc. Đồng thời, ngày này cũng là dấu hiệu của mùa đông giá rét đã đến, nên cũng là ngày mà cha mẹ hay những người quan tâm sẽ tặng quần áo chống rét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play