Giáng Sinh ~~~Khí lạnh của mùa đông còn ấp ôm trên những mái nhà cao, tầng đợt gió thổi nhẹ, lành lạnh khiến con người ta cảm thấy khoan
khoái, dễ chịu.
Mới sáu giờ sáng, chiếc máy bay LH204 từ
sân bay Heathrow London Anh đáp xuống sân bay Nội Bài, trên bầu trời còn vương lại chút khói mờ ảo.
Mark và Key vừa bước ra khỏi
sân bay, lập tức có một chiếc xe sang trọng đến đón, người lái xe là một cô gái với mái tóc ngắn, phong cách tomboy, trang điểm nhẹ với nở nụ
cười tao nhã ngự trị trên môi. Vừa thấy Mark và Key, lập tức cô đã cười
híp cả mắt, để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng:
- Anh Thiên, Anh Huy, em đến đón hai người.
Mark gật đầu qua, lê cái xác lạnh tanh của mình vào sau xe, còn Key lên phía trước. Khi cả hai người kia ngồi yên vị, cô nàng tomboy mới lái xe đi,
không quên xoay mình cười một cái thật tươi.
- Yến Nhi
đang đâu? - Mark lãnh đạm hỏi nhưng không hề có chút quan tâm đến, mắt
anh chỉ chăm chú nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe. Đôi mắt sâu xoáy vào
không trung.
- Chị ấy đang ở viện, bác gái nói em đến đón anh về biệt thự trước - Quay sang Key - Em không ngờ anh Huy cũng về.
Key cười nhẹ, đôi mắt chăm chú nhìn cô nàng tomboy kia, hàng lông mày rậm
khẽ nhíu lại, một câu hỏi đặt ra, giọng nói ôn nhu hết sức
- Hình như anh chưa gặp em bao giờ? Em tên gì thế?
Cô nàng tomboy lại cười, có vẻ như cô rất thích cười, đôi mắt híp lại, cong lên như vầng trắng khuyết.
- Em là em gái chị Nhi, em sống bên Anh, nghe tin chị Nhi tai nạn em về thăm chị ấy. À, em tên Như, Yến Như.
- Thế mà anh chưa nghe Nhi nhắc đến có cô em xinh xắn như thế này. Mà sao em lại biết anh nhỉ? - Key chêu ghẹo, Yến Như thoáng đỏ mặt quay đi.
- À, chị Nhi nói sẽ giới thiệu anh cho em, nhưng anh yên tâm, em không
yêu anh đâu, anh cao hơn em tầm khoảng hai cái đầu. - Yến Như cười vô
cùng dễ thương.
- Hơn hai cái đầu thì có sao nào? - Key
thừa dịp chêu ghẹo, tâm trạng anh cũng phấn chấn lên vài phần. Tạm quên
đi cô gái kia không một chút vướng bịu.
- Đừng tán tỉnh
nó, nó mới mười sáu tuổi thôi - Mark trầm ngâm lên tiếng, anh luôn xem
Yến Như là một đứa trẻ, vì cái gương mặt baby kia, cùng làn da trắng
mịn, rất tiếc Như lại đi theo phong cách tomboy không thì khối chàng
chết ngây ngất.
- Anh lại nghĩ em trẻ con chứ gì, em còn chững chạc hơn chị Nhi của anh đó. - Yến Như cười đùa, cô bé làm náo loạn cả xe.
- Của anh? - Mark nghiêng đầu hỏi, mắt phóng những tia đạn khiến hạ thể
Yến Như cứng đơ, lưng thẳng tắp không dám dựa vào ghế. Mark có vẻ rất
không hài lòng, chính Key cũng nhận ra điều đó, anh thầm cười mỉm, gương mặt gian gian bất bình thường.
- Dạ, chị Nhi của em, hihi - Cô nàng buộc mình chữa cháy, nụ cười như mặt trời tỏa nắng kia khiến cơ thể Mark dịu đi đôi phần.
- Tập trung lái xe nhanh đi - Mark bỏ qua, lên giọng như quát. Yến Như
nốt nước bọt ừng ực, tu tâm chạy xe mà không dám ngoái đầu lại một lần
nào nữa. Chỉ khi Key lên tiếng, cô mới mở miệng ra đáp lại vài câu rất
tự nhiên
Chiếc xe đỗ lại trước cổng biệt
thự to lớn, chưa đầy năm giây đã có một cô gái chạy ra mở cổng, Yến Như
vui vẻ lái xe vào trong sân. Mark và Key rời khỏi xe, tiến thẳng vào bên trong.
Sau một khoảng thời gian dài xa cách, biệt thự họ
Thái vẫn không thay đổi là bao, chỉ có điều cây cối mọc lên nhiều hơn,
không gian cũng thoáng đãng và trong lành hơn, tất nhiên Mark vẫn không
thể quên được vườn hoa hồng phía sau biệt thự mà anh đã từng ở đó...vui
đùa với ai kia.
Vừa thấy người phụ nữ
trung niên, mặc áo vest nữ, tóc cột cao, thong thả ngồi tựa lưng vào
ghế, chăm chú vào từng con số trên màn hình tivi, Mark liền gọi một
tiếng - Mẹ.
Bà Thái quay người lại nhìn, niềm nở đứng dậy
- Con về rồi à? Cả Huy cũng đi chung sao? Hai đứa tắm rửa rồi xuống ăn cơm, chút nữa đến viện với Yến Nhi
Mark loáng thoáng gật đầu, đi thẳng lên tầng trên, còn Key thì vui vẻ ngồi
xuống ghế sofa, rót lấy một cốc nước, miệng cười ôn nhu
- Con tắm hôm qua rồi, ăn cơm luôn đi bác, con đói quá.
Bà Thái xoa xoa đầu Key, phong thái như một người mẹ vuốt ve con trai. Key xa nhà đã lâu năm, cảm nhận được tình thương của bà Thái dành cho mình, anh nhớ mẹ ruột không nguôi.
- Người làm đang dọn rồi, đi máy bay lâu vậy đói là phải - Bà cười đôn hậu - Thế có người yêu chưa,
cho bác xem mặt cô gái đó với?
- Con thì làm gì có, hiện tại cháu vẫn cô đơn, bác giới thiệu cho cháu đi - Key đùa, động chút lại uống một ngụm nước.
- Con thích cái Yến Như không, bác thấy nó hợp với con đấy.
- Ai nhắc đến con đấy - Cô nàng tomboy kia chạy vào, bộ đồ hiphop năng
động, không thục nữ một chút nào, ngoài gương mặt kia ra, ai nhìn vào mà bảo cô là con gái đâu chứ.
Yến Như ngồi đối diện Key và
bà Thái, lấy một miếng táo lên và cắn, hồn nhiên và không chút khách
sáo. Đó chính là ưu điểm của cô.
- Con thích anh Huy
không? - Bà Thái cười, chỉ tay vào Key, Key cũng khéo nháy mắt chêu chọc Yến Như. Cô nàng xua xua tay và đứng lên. Còn yêu cầu cà Key đứng lên
cùng, mục đích là đo chiều cao.
- Bác thấy không, con đứng chưa đến ngực anh ấy. Con muốn hôn cũng phải bắc ghế lên đó - Cô nàng lập tức ngồi xuống.
Kỳ thực, tuổi mới lớn như cô nên để học hành và vui chơi hơn là yêu đương, cô chỉ xem Key là anh trai, nếu là người yêu có khi hơi quá. Vả lại, cô cũng không ở Việt Nam, cô không thể có tình cảm với anh được.
~ ~ ~
Ba giờ chiều. Yến Như dẫn Mark và Key đến bệnh viện. Yến Nhi đang nằm
trong phòng hồi sức, cô nàng đã tỉnh được hơn một giờ nhưng sức khỏe
của cô vẫn ở mức độ trung bình, sắc mặt vẫn xanh xao chưa có sự chuyển
biến.
- Anh Thiên, anh vào thăm chị Nhi đi, em với anh Huy có thể ở ngoài
Yến Như đẩy Mark vào, anh không từ chối cũng không có biểu cảm gì là đồng
ý, nhưng chân vẫn bước đi. Anh lạnh lùng nhìn cô gái nằm trên giường
bệnh, cảm giác như hơi thở rất khó nhọc, gương mặt ấy tiều tụy nhất từ
trước đến nay.
Vừa nhìn thấy Mark, Yến Nhi lập tức phấn chấn tinh thân, miệng thốt ra từng câu chữ không rõ nét nhưng đủ để Mark hiểu.
- Anh Thiên,...em...anh...về rồi hả? Anh...
- Đừng nói gì. - Mark nói một lời ra lệnh, Yến Nhi ra sức gật đầu, tay khẽ chuyển động, bấu chặt lấy tấm chăn che trước mình.
Mark lại gần, vô thức sờ lên trán Yến Nhi, đó là một cách đo nhiệt độ của cơ thể nhưng anh đã làm cho cô nàng hiểu lầm rằng anh có sự quan tâm đặc
biệt đối với cô.
- Em nhớ anh lắm.
Anh rút tay lại, lạnh lùng quay đi chỗ khác.
- Nghỉ chút đi
- Anh sao vậy, không vui à? Hôm nay là Giáng...Sinh, xin lỗi đã để anh lo lắng.
Lo lắng ư? Hình như anh không có cái khái niệm này thì phải, nhưng Yến Nhi đã ra nông nỗi này, anh đành nhẫn lại không thì cô chết chắc.
- Nghỉ ngơi đi và nói ít thôi
Yến Nhi chán nản, gật đầu, anh rút điện thoại ra và bấm số cho ai đó.
Ở bên ngoài, Yến Như vừa nghịch tóc vừa cười.
- Em thấy chị Nhi với anh Thiên thật đẹp đôi.
- Nếu em gặp người con gái tên Vy kia, em còn thấy Thiên với Vy đẹp đôi
hơn đấy - Key nói làm Yến Như khó hiểu, nhưng cô nàng không hề tò mò, dễ dàng chuyển sang câu chuyện khác.
[...]
Chiều muộn, Vic cùng Sarah đi ăn cơm, mãi đến năm giờ chiều, Sam mới biết Key về Việt Nam, cảm giác hụt hẫng đau khổ đến buốt lòng.
Alice cũng bị Jonathan kéo đi đến giờ vẫn chưa về. Thế mà lúc về, toàn thấy
Alice dính đầy máu tươi, cố chạy lên phòng riêng để tắm rửa và nằm gục
mặt xuống gối khóc nức nở.
Jonathan ngồi trong bar, nhếch
môi nở nụ cười xấu xa, bên cạnh là Roy, nhỏ ăn mặc không khác một người
chuyên quyến rũ ánh nhìn của phái mạnh.
- Thành công chứ? - Roy đưa ly rượu vang lên môi, vẻ mặt hết sức tươi cười vì đã biết trước câu trả lời ra sao.
Jonathan kiệm lờo mà không nói, chỉ hững hờ đưa ngón cái lên ra hiệu đã thành công.
- Hôm nay có khủng bố ở Lâu Đài Dunrobin, chính Alice đã ra tay xử lý tất cả, anh phải khâm phục võ nghệ của cô ấy - Jonathan mãn nguyện uống cạn ly rượu.
- Hôm nay là Giáng Sinh, em nghĩ cũng tội cho Alice - Roy hơi cúi mặt xuống đất, lòng rấy lên một niềm thương xót.
Jonathan cười lạnh, hắn cũng nghĩ ngợi đến Alice lúc này. Chắc cô chán chường và cô quạnh lắm.
Cùng nhau đi qua mấy mùa Giáng Sinh, hắn cũng hiểu cho Alice một vài phần
nhưng không vì thế mà hắn bỏ qua cơ hội đạp chân lên lưng Alice để đứng
vững trên đỉnh cao được.
Giáng Sinh.
Hai chữ thân thuộc đối với tất cả mọi người. Nhắc đến mà lòng ai cũng xôn
xao, bồi hồi, đặc biệt là những cặp tình nhân. Vào ngày này, họ có thể
hẹn hò, đi chơi với nhau, tạo nên một kỉ niệm đẹp.
Năm trước.
Ở Lâu Đài Dunrobin, Jonathan đã đưa Alice đến xem ca nhạc, cùng được nghe những câu chúc "Giáng Sinh An Lành", còn được lên tòa chính xem pháo
hoa, rồi trước khi ra về, hắn còn tặng cô một cái khăn len, vô cùng ấm
áp.
Cô đã giữ từ lúc đó đến nay, nhưng vừa rồi, cũng chính tại Lâu Đài Dunrobin, cô thẳng tay dùng nó để lau máu cho mình và bước
đi trong lạnh lùng.
Chính cô cũng không biết, không chỉ
mình cô xử lý tất cả mà còn có người đứng ra giúp cô nhưng người đó giấu mặt. Và cô cũng không hề hay biết, người cô xử lý ở đó lại chính là
người của ai kia.
Henry trở về rừng
trúc, trong người rấy lên một tâm trạng tồi tệ hết sức, gương mặt thổ lộ rõ sự tức giận, mắt ngập tràn tia lửa giận. Chỉ đến khi đỗ xe lại,
tiếng lá trúc xào xạc mới khiến thầy trầm tĩnh hơn, cơ thể dịu đi vài
phần. Nhưng, hình ảnh một cô gái xuất hiện trong mớ hỗn độn ở Lâu Đài
Dunrobin khiến thầy không thể không nhớ đến.
Cô gái, với
thân hình nhỏ bé, tóc búi cao, đi đôi bốt cao đến ngang đầu gối, quần da báo với chiếc áo đen bó sát, cùng chiếc khăn len quấn quanh cổ di
chuyển thật điêu luyện trong màn đêm.
Ánh mắt tàn nhẫn với chút xót xa thoắt ẩn thoắt hiện, chưa đầy một phút, bàn tay ngọc ngà
nhỏ bé kia đã khiến hàng chục thằng con trai ngã xuống, lúc đó, mái tóc
đang búi cao cũng bung ra, rối tung trong đêm lạnh lẽo.
"Jonathan, tôi hận anh"
"Anh biết không, Giáng Sinh năm nay thật thê thảm, anh đang làm gì tôi vậy"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT