Xe dừng lại ở cổng biệt thự thiết kế theo kiểu xoắn ốc, cánh cổng màu mận đỏ cao ngất ngưởng , bên trong loáng thoáng một vài người qua lại.
King koong...nó cư nhiên bấm chuông, đợi một lát có hai cô người làm ra mở cổng, sắc mặt cho thấy họ không hề hiếu khách.
- Xin chào, hai cô là...?
Alice bỏ qua phần giới thiệu bản thân, vào ngay chủ đề chính. Miệng vừa nói, mắt vừa dáo diết nhìn vào bên trong
- John đâu? Gọi cậu ta, trả tôi bạn ngay!
Hai cô gái giật mình nhìn nhau, toan đóng cổng lại thì Sarah lấy tay chặn hai người đó lại, nhỏ bắt đầu bực mình quát:
- Muốn chết à, gọi tên đó ra đây.
Bị ánh mắt tro tàn của Alice và Sarah hù họa, hai cô kia mau chóng gật đầu và chạy vào trong mà quên đóng cổng. Alice và Sarah cười nhạt rồi chạy
vào trong. Hai cô người làm kia kéo theo một đống con trai, miệng thao
tháo chỉ vào Alice và Sarah nói:
- Chính là hai nhỏ kia, xử lý giúp cậu chủ luôn đi.
- Chết cha, Hồ Ly Tinh, sao đông thế này, gọi cứu trợ đi. - Alice hớt hải nói
- Điện thoại của tao chỉ có số ba tên kia là con trai thôi, còn đâu
thì...- Sarah nhăn mũi, bỏ lửng câu, ái ngại nhìn nó. Bọn du côn kia mau chóng bao vây hai người, Sarah giơ tay chặn trước ngực, hồn nhiên bấm
điện thoại và nói
- Khoan, đợi tôi gọi cứu trợ
Lũ kia nhìn nhỏ mà buồn cười hết sức, đến Alice đang cau có cũng phải bật cười
- Hồ Ly Tinh - Nó cười xong - Gọi ai cũng được.
Pằng!
Tiếng súng ở đâu vang lên chói tay, nó và Sarah thoáng giật mình, hàng trăm
tên con trai bao vây tứ phía khiến cả hai không khỏi toát mồ hôi, trời
se lạnh cũng trở lên nóng nực tức thì. Nó thầm thề trong lòng, xã hội
bây giờ ngày càng nguy hiểm, nó nhất định phải tăng cường học võ, nhất
định phải bắt thầy Henry về dậy cho nó. Một tên khác lại giơ súng lên,
nhắm thẳng vào mi tâm nó, con ngươi sắc bén của nó quắc lên như mắt diều hâu, lạnh lùng chú ý tầm ngắm của tên đó.
- Bên trái.
Sarah khẽ nhắc, nó gật đầu mỉm cười và né sang bên trái, y rằng phát súng bắn trượt nó, trúng một tên phía sau. Nó buồn cười quá liền phá lên cười,
Sarah cũng cười không kém. Suýt nữa thì bị nó đánh nhầm.
- Khoan, mày biết võ hả?
Bấy giờ, Sarah mới để ý đến những chiêu thức đánh nhau của nó, rất chuyên nghiệp.
- Một chút.
- Giỏi! - Sarah khen
Loáng thoáng, Sarah đưa mắt thấy một tên lấp ló trên tầng, giơ súng và chuẩn
bị bóp cò, mà đối tượng chúng ngắm vẫn là Alice, nó thì mải đánh mấy lũ
xung quanh mà chẳng hề để ý được bên trên tầng. Pằng! Tiếng súng dứt
khoát, lạnh nhạt, thẳng về phía Alice. Cả bầu trời đen tối hiện lên
trước con ngươi của nó, tưởng chừng đau đớn tột cùng nhưng lại không hề có cảm giác gì. Sarah đang ôm lấy nó, nhỏ khẽ rơi một giọt nước mắt khi nhận ra còn có một người đang ôm lấy mình.
Đó chính là Vic!
Anh đỡ viên đạn ấy, trước khi ngất đi, anh chỉ nói một câu:
- Ngu ngốc!
Tua lại vài giây có thể thấy, Sarah chạy đến đỡ đạn cho Alice, Vic xuất
hiện và đột nhiên ôm lấy cả tấm lưng nhỏ bé của Sarah, đôi tay rắn chắc
chạm vào vai Alice, run run...
- Đáng lẽ, tôi không nên gọi cho cậu - Môi Sarah tím tái, ánh mắt hiện lên sự đau khổ, còn đau hơn
cả chính mình bị trúng đạn. Trời xanh ngắt nhưng đối với Sarah lúc này
chỉ là màu đen âm u, mờ nhạt. Mọi con mắt đổ dồn về phía Sarah và Vic,
bàn tay Sarah chạm vào lưng người con trai kia, dính đầy máu tươi. Mái
tóc dài khẽ bay trong làn gió vô tình, rối tung, thê thảm.
- John Daisy Bradley - Miệng Mark lẩm bẩm, chân tay vẫn không ngừng ra đòn thủ khiến lũ kia điêu đứng và đổ rầm rầm xuống đất.
Biết tin chỉ với hai tên con trai đã hạ gục hơn trăm tên, John sợ hãi, run
bần bật và chạy thoát bằng cửa sau. Để lại Sam với ánh mắt thẫn thờ, co
ro trong căn phòng trắng toát.
Key tiến đến, khẽ đỡ Sarah
dậy và đưa Vic đi cấp cứu, Mark chỉ liếc nhìn nó một giây rồi bất chợt
nắm lấy tay nó, kéo nó đi vào trong. Vừa đi, hắn vừa nói
-
Tìm Sam chứ gì? - Giọng hắn thì lạnh nhưng bàn tay hắn ấm vô cùng. Alice muốn khóc nhưng không thể rơi lệ vì nó nghĩ đến Sam và Vic. Nó và hắn
đi khắp các phòng, thiết kế biệt thự của John cũng cầu kì thật, nhiều
phòng đến nỗi hoa mắt chóng mặt. Còn nhiều nhà nhỏ ngoài khuôn viên nữa.
- Tường Anh! - Alice hét tên tiếng Việt của Sam, giọng
run run, nhất thời bỏ tay hắn ra và chạy đến ôm lấy Sam. Nó nhìn Sam,
xót xa, gò má mịn màng bị đánh đến sưng tấy, váy trắng cũng bị rách một
vài chỗ và dính đầy máu, tóc rối bung còn chưa kịp chải lại, môi tím
ngắt, khóe miệng còn vương lại vài giọt máu khô.
- Đi
thôi, mình đến viện - Nó vỗ vỗ vai Sam rồi kéo tay cô đi, nhưng Sam
trượt chân, không đi nổi, chân cô tê cứng cả rồi. Thấy vậy, Mark chủ
động cõng Sam và đi ra ngoài.
- Gọi điện cho Key, hỏi Vic ở viện nào. - Hắn ra lệnh cho nó, nó nghe theo, gật đầu răm rắp.
Hắn đưa Sam đến bệnh viện, Sam mệt mỏi thiếp đi trước khi bác sĩ đưa cô vào phòng khám. Nó ngồi phịch xuống ghế, cúi mặt xuống đất, cố giấu gương
mặt chán chường của mình đi.Hắn tiến lại gần, nâng nhẹ cằm nó lên, khuôn mặt trắng trẻo của nó có chút bẩn và xước xát. Bàn tay hắn không kìm
chế được mà vuốt ve mặt nó, ân cần hỏi han:
- Đau không?
Nó lắc đầu, hắn lạnh mặt. Con gái nó không là có. Con gái khó hiểu là thế.
- Đi.
Hắn kéo nó đứng dậy, nó nhìn hắn khó hiểu, mà nó cũng chẳng muốn hiểu. Nó
chỉ biết tim mình bỗng đập mạnh lạ thường, chẳng khác gì khi ở bên cạnh
Jonathan
- Đi đâu?
- Bôi thuốc
Hắn hất hàm về phía trước, cư nhiên nắm tay nó đi, thật chặt. Nó cố gắng
buông tay mình ra nhưng hoàn toàn không thể, hắn quá mạnh, tay hắn nắm
quá chặt. Trông bộ dạng của hắn và nó lúc này chẳng khác gì một đôi tình nhân.
- Bỏ ra đi, người yêu tôi nhìn thấy sẽ không hay -
Nó cau mày. Nhắc đến ba từ "người yêu tôi" khiến hắn cảm thấy không vui, hắn khựng lại một chút rồi nhếch môi lên tiếng:
- Mong là hắn nhìn thấy.
- Đồ Thái Giám! - Nó mắng, cơ mặt căng thẳng hết sức.
- Im lại, không tôi sẽ hôn cô trước mặt hắn đấy.
Câu đe dọa kiểu mới của hắn quả nhiên có hiệu lực, nó im thật, không dám mở mồm nói một câu nào. Nếu hắn mà hôn nó trước mặt Jonathan, chẳng khác
gì trực tiếp làm Jonathan chia tay nó. Nghĩ vậy thôi nó muốn đánh hắn
kinh khủng. Hắn cũng im lặng, tự mình điều khiển rối loạn trong lòng
mình. Bàn tay nhỏ, mịn màng của nó làm hắn không muốn buông ra.
[...]
Sarah ngồi bên ngoài cửa phòng cấp cứu, tay bóp chặt điện thoại như muốn
nghiền nát tất cả. Nhỏ cảm thấy áy náy và đau đớn vô cùng. Tại sao, Vic
ghét nhỏ như thế mà còn đỡ đạn cho nhỏ làm gì.
"Cậu muốn
tôi ân hận sao? Cậu có mệnh hệ gì thì tôi sống thế nào đây?" - Dòng suy
nghĩ hiện lên khiến nhỏ òa khóc nức nở, ngồi bên cạnh Key khẽ đưa tay vỗ vỗ lưng nhỏ thay cho câu an ủi.
Chính Key cũng cảm thấy
khó hiểu. Một người con trai coi trọng mạng sống như Vic mà lại xông pha đỡ đạn cho Sarah quả thật không bình thường chút nào.
- Vic thích cô chăng?- Key bất ngờ làm Sarah bối rối, nhỏ quệt quệt nước mắt, khe khẽ lắc đầu
- Chắc không đâu, tôi với cậu ta ghét nhau lắm - Nhỏ gượng cười.
- Ghét của nào trời trao của đấy, hai người có duyên lắm - Key vỗ vỗ vai nhỏ. Anh cười để cho không khí bớt nặng nề.
- Vậy cậu có ghét Sam không?
- Một chút!
- Một chút là có!
- Ừ
- Vậy cậu nghĩ xem, cậu với Sam sẽ thế nào nếu...ghét của nào trời trao của đấy!
- Nhảm nhí
- Không hề!
[...]
...
Trong khi chờ Vic cấp cứu, Sarah được Key đưa về thay quần áo, lúc sau, hai người lại đến viện.
Nhỏ khó nhọc bước qua đại sảnh, mỗi bước đi thật nặng nề, như xiềng xích
gồng lấy chân và níu nó lại. Cạch! Nhỏ mở cánh cửa phòng bệnh, ngây ngốc nhìn người con trai đang nằm tĩnh lặng trên giường.
Key ở bên ngoài, để mình không gian lại cho Sarah. Anh ngồi một mình ở ghế
chờ, dãy hàng lang bệnh viện trắng xoá, heo hắt se lạnh. Anh ngả người,
mệt nhoài thờ một hơi thật dài, anh chợt quên mất còn một người, anh
không thể nhớ ra cho đến khí có ai đó nhắc nhở anh. Giọng nói bình tĩnh
đến lạ thường, hoà tan vào trong không khí lành lạnh, vang lên khô khốc:
- Còn ngồi đó? Vào thăm Sam đi
Mark đứng ngay trước mặt Key, hai người chỉ cách xa nhau vài bước chân. Key
nhanh chóng gật đầu đứng dậy, đôi chân ngập ngừng bước. Mắt anh nhìn
thấy một cách rõ ràng, Sam đang nằm an tĩnh trên giường, mắt nhắm hờ
nhìn lên trần nhà, khuôn mặt chằng chịt vết thương, đôi tay gầy nghịch
nghịch chiếc ga trắng dưới thân. Bên cạnh, Alice khéo léo gọt táo, khuôn mặt âm u không lấy một nét cười.
Thấy sự xuất hiện của
Key, không biết vì lý do gì mà nó đứng lên, nhường cái ghế duy nhất cho
Key và đi ra ngoài. Key nhìn nó, ánh mắt có chút gì đó thay lời cảm ơn.
Nó mở cửa ra thì chạm mặt hắn. Hắn ngồi vắt chân, tay xoay xoay chiếc
điện thoại.
- Ra đây làm gì?
- Tôi nghĩ Key
có chuyện muốn nói với Sam - Nó ngồi xuống cạnh hắn. Mệt mỏi. Cũng vì nó khó chịu với mùi sát trùng của bệnh viện nên hô hấp nó kém hẳn, từng
hơi thở của nó, không chút đồng đều.
- Sam không lạnh lùng như vẻ bên ngoài, nó thật sự yếu đuối
Giọng trầm của nó cất lên bất ngờ, nhất thời sắc mặt của hắn hơi thay đổi.
- Sao nói với tôi?
Câu hỏi của hắn tạo ra cảm giác chán chường, nó cúi gằm mặt xuống, như một chú mèo con đói bụng:
- Tôi không biết tâm sự với ai. Cậu không nghe thì thôi.
Dứt câu, nó lủi thủi đứng dậy, lướt nhanh qua mặt hắn. Mark lạnh lạnh nhìn
nó, bạc môi khẽ cười tà tà. Hắn thấy rõ đôi mắt long lanh to tròn như
pha lê của nó đang cụp lại như xấu hổ khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy
đáng yêu vô cùng.
[...]
Trong phòng bệnh của
Sam, khuôn mặt Key liên tục biến sắc. Vô tình bị một dòng điện xoẹt qua
người, anh nhất thời kích động, nóng nực mắng:
- Cô thấy mình ngu ngốc chưa?
Sam bất ngờ nhìn Key, tròng mắt lạnh tựa như tuyết, mặt hơi tái đi nhưng giọng nói vẫn vang lên mạnh mẽ:
- Tại sao?
Cô rất ghét ai nói gì mà không nói lý do trước, tự nhiên mắng cô, đoán không nhầm thì anh đang có vấn đề ở não.
- Con trai, đâu phải cô muốn đá ai cũng được! - Key nhàn nhạt nói, cô tức giận nhưng không làm gì được, chỉ có thể hung hăng nhìn anh và xua đuổi
- Ra ngoài mau.
Key nhếch môi cười xấu xa, hơi nghiêng đầu một cái rồi quay lưng. Dáng anh
vừa khuất sau cánh cửa trắng, lập tức hai hàng lông mi rậm của cô bao
phủ một lớp sương mờ. Cô cảm thấy chán ghét anh cực kì. Sau lớp sương mờ ấy, ánh mắt của cô âm u lạ lẫm. Tĩnh mịch không thấy đáy.
Đối với cô, điều đó là thói quen khó bỏ, nếu có đau, cô cũng chỉ đau về thể xác, chứ muốn cô đau về con tim, đừng hòng. Ai đó lỡ đụng đến cô, nhất
quyết cô để hắn nếm trả nỗi đau về con tim. Và Key, anh cứ chờ đấy.
Sam thu lại trạng thái ban đầu, đồng tử nhắm lại, đưa tay kéo chăn lên đến
ngang mặt. Cô và Alice đều có thói quen giống nhau, khi ngủ luôn kéo
chăn đến ngang mặt, hại Sarah nhiều lần khiến nhỏ phải dùnh chăn riêng.
Nhắc đến Sarah, nhỏ đang não nề khôn nguôi. Định mở miệng nói tiếp gì đó thì bất ngờ bị nghẹn lại ở họng, không thốt ra được vì giọng nói của ai
kia.
- Cô nói thật đấy à?
Sarah căng thẳng
nhìn Vic, tay anh đụng đậy, mắt dần dần mở, đuôi mắt cong lên một nét
cười tà mị. Nhỏ lúng túng, mặt đỏ tía tai quay đi. Ban nãy, nhỏ nói gì,
anh thấu hết sao? Câu hỏi của anh đâm thẳng vào tim nhỏ, ép buộc nhỏ
phải thành thật trả lời.
Sarah gật đầu cái rụp, hai tay quắn quéo vào nhau, mặt ngượng ngùng như bị ai đó hôn trộm giữa đám đông.
- Thế thì thực hiện thôi, tôi cũng thích cô.
Vic cười gian, giọng điệu có chút chêu ghẹo nhưng thật ra anh lại rất
nghiêm túc. Thời gian như dừng lại từng phút giây, từng cơn gió nhẹ lướt qua trong tim, khoan khoái, dễ chịu, không gian đầy sự ngại ngùng,
quyến luyến.
- Tôi không đùa - Sarah khó chịu quay đi khi
Vic cứ nhếch môi cười, anh gật đầu một cái, buông một câu khiến toàn bộ
bực bội trên người Sarah như được trút bỏ.
- Cô nghĩ tôi
đùa sao? Vốn dĩ lời tỏ tình ban nãy tôi định nói với cô lâu rồi nhưng
chưa có cơ hội, nhưng cô nói trước rồi, hay thật.
Nhỏ nhíu mày, hồi tưởng...
Ba mươi phút trước, Sarah thẫn thờ nhìn Vic nằm im, tâm trạng lúc này của
nhỏ thật tồi tệ, mắt long lanh những giọt sương trong suốt, mặn mà cay
đắng. Từ trước đến nay, Sarah chỉ nghĩ tình huống đỡ đạn cho người khác
như vậy chỉ có ở trong phim thôi, ai ngờ lại được tận mắt chứng kiến,
đặc biệt hơn chính mình lại là diễn viên chính. Bây giờ nhỏ mới hiểu
cảm giác của nhân vật nữ chính kia như thế nào, chả trách trong màn ảnh, nhân vật nữ lại khóc nhiều như vậy. Và lúc này đây, nhỏ cũng đang khóc.
Vốn dĩ, người nhỏ thích là Mark, nhưng ông tơ bà nguyệt lại không se duyên, sợi dây tơ hồng ấy lại muốn buộc trái tim nhỏ vào trái tim người khác.
Phát súng kia, như thôi miên cả lý trí lẫn trái tim khiến nhỏ đau đớn
nhận ra Vic mới chính là người nhỏ yêu. Còn Mark chỉ là người nhỏ thích
mà thôi.
Không phải vì biết ơn, nhỏ cảm thấy tim mình đập lệch nhịp mất rồi.
- Tôi cứ nghĩ mình sẽ yêu người khác cơ, tôi ghét cậu cực kì, ai ngờ. Hừ, ban đầu tôi sang Anh, còn tính sẽ cưa đổ một chàng trai bên này, tôi
vốn thích người ngoại quốc, nhưng quanh đi quẩn lại, chỉ có chàng trai
Việt Nam mới khiến tôi có cảm giác. Người đó bây giờ lại chính là cậu
nữa - Nói đến đây, bất giác nó lau nước mắt, cười nhè nhẹ - Tôi yêu cậu, yêu thật lòng, cậu với tôi đừng ghét nhau nữa được không? Tôi muốn cậu
làm bạn trai tôi...hic.
- Thật xấu hổ khi nói ra những lời sến sẩm như vậy, nhưng thôi kệ, dù sao cậu cũng không nghe thấy, nói ra thật nhẹ nhõm...
Hiện tại, Vic được một phen chêu chọc Sarah, mắt nhỏ đỏ hơn cà chua chín
- Lời tỏ tình của em có hiệu lực ngay từ bây giờ, anh đồng ý.
Hạnh phúc là hai từ ngắn gọn để miêu tả cảm xúc Sarah và Vic bây giờ.
- Cậu không có quyền xưng hô như vậy, chúng ta bằng tuổi cơ mà - Sarah tiếp lời
- Con trai sinh ra vốn đã là anh của con gái
- Nhưng...
- Không nói gì hết, lại đây...
Sarah dịch đến gần Vic, anh nhổm người lên hôn nhẹ vào môi nhỏ.
Aaa... Một nam một nữ hét lên. Có vẻ thảm khốc.
Nữ chính là Alice. Nó mở cửa đi vào và nhìn thấy, toan hét như vỡ trận, đôi mắt đau đáu nhìn Vic và Sarah.
Còn nam chính là Vic, vì "dại gái" mà nhổm người lên kết quả là đụng vào
vết mổ vừa nãy khiến toàn bộ xương cốt như gãy rời ra, máu tuôn ra không ngừng. Alice hốt hoảng gọi bác sĩ, Sarah hốt hoảng không kém.
Nhanh chóng, Vic được bác sĩ băng lại vết thương kịp thời, dàn bác sĩ ngán ngẩm nhìn Vic mà lắc đầu nhắc nhở:
- Trong một ngày tới, xin cậu hãy nằm im.
Alice đứng bên cạnh, vừa lo lắng vừa buồn cười. Nó lém lỉnh chêu ghẹo:
- Vừa nãy tôi nhìn thấy gì ý nhỉ? À...
Chưa nói xong, nó bị Sarah bịt miệng lại và lôi ra ngoài. Vic ngây người
nhìn theo. Khẽ nở nụ cười mãn nguyện, thâm trầm còn sâu sắc.
Alice hất tay Sarah ra, mắt như nhìn thấu tâm can của Sarah, hồ hởi kêu la:
- Hồ Ly Tinh, tao tưởng mày với Vic ghét nhau lắm mà, mới hôm qua mày còn nói xấu cậu ta, hôm nay trở giời rồi à? Hay mày bị bệnh gì??
- Bệnh cái đầu mày à? Sự thật mày cũng nhìn thấy rồi đấy!
Alice cười một cái, không tin vào đôi tai của chính mình. Xung quanh nó thật
sự có nhiều chuyện bất ngờ đến thế sao? Hành lang vắng bỗng chốc ồn ào
hẳn lên vì nó và Sarah tranh luận với nhau.
- Mày đứng nói với ai. Tao ngại lắm. Biết chưa?
- Biết rồi, yên tâm - Nó nháy mắt.
- Được rồi, tao đi mua ít cháo, mày đi đâu thì đi đi - Sarah lảng tránh, khéo léo xua đuổi.
Nó gật gật đầu, tí tởn chạy đến phòng Sam. Bất ngờ xông vào, bay thẳng đến chỗ Sam.
- Này, Bạch Cốt Tinh, biết tin gì chưa?
Nó vô tư mà không biết khuôn mặt Sam khó coi thế nào. Sam không đáp lời, nó mới để ý và vỗ vỗ tay Sam:
- Vẫn đau à? Sao mặt khó cô vậy?
- Không - Sam khẽ lắc đầu - Tao đang suy nghĩ vớ vẩn thôi, có chuyện gì thế?
- À chuyện là vừa nãy... - Nó tường thuật trực tiếp câu chuyện của Vic và Sarah. Sam vừa nghe vừa chớp chớp mắt liên tục, nếu nó không giải thích cặn kẽ, chắc cô cũng chẳng dám tin.
- Thế là có mỗi tao cô đơn à? - Sam chêu chọc, mặt giả vở khổ sở.
- Key!
- Nhắc gì đến cậu ta?
- À không. Ý tao là mày yêu Key, cậu ta được đấy chứ!
- Never! Dù có yêu tao cũng không có cảm giác.
Cạch! Sarah mở cửa đi vào, mắt hung hắng dán chặt lên người Alice, tay chống lạnh ngang hông, quát tháo:
- Tao bảo mày không được nói cho ai biét cơ mà
- Thôi chết, tao lỡ miệng... - Nó đưa tay lên che miệng.
Giang sơn khó đổi, bản tính khó rời. Nó luôn nhờ cả thế giới giữ bí mật cho
ai đó nhưng có nhiều người vẫn ngốc nghếch để nó biết chuyện. Haizz!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT