Bầu trời trong xanh, những vệt mây trắng xóa bay giữa bầu trời quang đãng , ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua khung cửa kính trong suốt .Phương Nghi đang say giấc trên giường , bỗng tiếng chuông điện thoại đổ dồn làm cô bừng tỉnh , chưa kịp nhìn tên cô đã thét vào điện thoại bằng cái giọng ngáy ngủ :
- Đứa nào chơi mất dạy vậy ? Sáng sớm đang ngủ cũng gọi nữa
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu , nghiến răng nghiến lợi trả lời :
- Nguyễn Phương Nghi , cái con cờ hó này mày muốn chết phải không ? Hôm nay ăn gan trời hay sao mà dám chửi tao mất dạy ! - Thảo Vy tức tới phát điên chửi lại một trào
Nghe giọng nói quen thuộc , Phương Nghi mở to mắt nhìn vào màn hình điện thoại , nhìn thấy hai chữ '' Thảo Vy '' cô run cầm cập , gương mặt xanh lè , nhẹ nhàng nói :
- Ủa ! Vy hả ? Tao tưởng đứa nào nên tao chửi chứ tao mà biết là mày thì đời nào tao dám , sorry nhiều nhiều !
- Mệt ... Sáng nay mày hẹn tao qua nhà con Kỳ dọn đồ giúp nó mà , đừng nói với tao là mày đang ngủ nha !
- Mới có 7 giờ mà - Phương Nghi cầm đồng hồ lên nhìn
- Cái gì mà 7 giờ ! Gần 10 giờ tới nơi rồi , cho mày 30 phút chuẩn bị đó , chút tao qua rước . Vậy nha !
Tiếng tút tút kéo dài , cô nhìn chầm chầm vào đồng hồ rõ ràng là 7 giờ mà . Sao lúc nào cô cũng gặp điều xui xẻo thế này , sáng sớm đã bị chửi ngày hôm nay dự báo chắc sẽ xui lắm đây .
- Oh My God , đồng hồ hết pin rồi
Cô thở dài , bay vào nhà vệ sinh với tốc độ ánh sáng , thay vội một bộ đồ rồi chạy xuống lầu . Căn nhà trống trơn không có 1 bóng người , chỉ duy nhất có 1 tờ giấy trên bàn ăn :
'' Con gái ! Ba đi công tác chắc khoảng 2 tuần nữa mới về , con ở nhà một mình nhớ cẩn thận . Ba sẽ gởi tiền vào thẻ tín dụng của con . Trong thời gian ba đi vắng con nhớ khóa cửa cẩn thận khi ra ngoài , phải dọn dẹp nhà cửa , không được ăn mì , cấm con thức khuya quá 11 giờ . Ba sẽ tranh thủ về sớm . Yêu con ''
- What ? Ba đi công tác ... mình phải ở nhà một mình hả ?
Gương mặt cô nhăn nhó , mệt nhọc ngồi xuống bàn ăn sáng . Tình hình gì đây , cô sợ ma lắm . Ở nhà một mình lỡ ăn trộm vô nhà thì biết làm sao ! Bao nhiêu câu hỏi đổ dồn lên đầu Phương Nghi , tiếng chuông điện thoại lại đổ dồn cắt ngang dòng suy nghĩ của cô , một tiếng thét kinh hoàng vang lên :
- Xong chưa hả ? Biết mấy giờ rồi không ?
- Dạ ! Ra liền
Chẳng kịp ăn miếng nào , cô lại phải dẹp dọn rồi tức tốc chạy ra khỏi nhà , Vì đôi giày cao quá nên cô ngã nhào về phía trước tiếp đất tự do thật là đau . Thảo Vy đứng đó cười ồ lên làm Phương Nghi ngượng đến đỏ mặt , nhỏ mếu máo nói :
- Thấy tao bị té mày vui lắm hả ?
- Đương nhiên - Nói xong Thảo Vy cười một hơi - Đi thôi trễ lắm rồi . Chắc con Kỳ nó còn đợi tụi mình ở khách sạn
- Cái chân của tao
- Còn than thở gì nữa ! Nhanh lên cho mày đi bộ bây giờ
- Stress - Phương Nghi nhăn mặt , tuy vậy nhưng Thảo Vy vẫn quay lại đỡ Phương Nghi làm nhỏ cảm động tới sắp khóc - Thanks you !
- Ờ , không có gì đâu you .
Chiếc Audi phóng nhanh trong gió , những làn gió mát rượi xen lẫn những vệt nắng chói hòa quyện vào nhau . Phương Nghi im lặng , tay cầm Ipad lướt Facebook , mắt chăm chú đọc status hay những comment của ai đó , khoảng 3 tháng nay cô luôn làm việc này mỗi ngày đều đặn chính cô cũng không nhận ra mình chăm tới vậy . Đôi môi cô loáng thoáng những nụ cười thản nhiên hết sức bình dị làm người ta thấy thật ấm áp khi ở bên cô , Thảo Vy thấy Phương Nghi cười một mình , quay ra phía sau hỏi :
- Mày coi cái gì mà cười hoài vậy ?
- Lo chạy xe đi kìa , sắp đụng người ta rồi - Phương Nghi thét lên làm Thảo Vy hết hồn rẽ tay lái sang phải , xém chút nữa là có tai nạn rồi .
- Cũng may
Hai đứa thở phào nhẹ nhõm , xém chút là có án mạng rồi . Lần sau không đi chung xe với con Vy nữa đâu , có ngày mất mạng như chơi . Khoảng 15 phút sau , chiếc xe dừng lại trước một khách sạn lớn ,Tuyết Nhi đang dọn đồ xuống dùm Nhã Kỳ thì gặp Thảo Vy với Phương Nghi đang đi vô .
- Ê...ê - Thảo Vy hớn hở gọi Tuyết Nhi
- Tao có tên đàng hoàng nhá ! Đâu phải kẹo kéo , vé số đâu mà '' ê '' với '' a '' - Tuyết Nhi xụ mặt
- Tụi kia đâu - Phương Nghi đỡ lấy cái vali chà bá trên tay Tuyết Nhi
- Nó chết ở trên phòng luôn rồi , mà sao tụi bây khôn vậy , tao làm hết trơn rồi mới vác mặt qua là sao ?
- Tại con Nghi đó , nó ăn rồi ngủ nên giờ này mới tới - Thảo Vy chỉ sang Phương Nghi
- Tại cái đồng hồ hết pin chứ bộ ? Sự cố ngoài ý muốn mà - Phương Nghi lại đổ thừa cho cái đồng hồ báo thức
Từ phía xa Trúc Vy đang đẩy một cái vali mini đi tới .
- Có chuyện gì mà tụi bây vui vậy ? - Trúc Vy vui vẻ từ xa đi tới
- Nhìn mặt tụi tao giống đang vui hả ? - Thảo Vy liếc xéo Trúc Vy
- Đi - Nhã Kỳ cười nói
- Let's go - cả bọn đồng thanh
- Khoan ~ Mà ai lái xe đây ? - Tuyết Nhi nhún vai
- Tui - Trúc Vy giơ tay
- Đừng mà - Thảo Vy nhìn Trúc Vy với ánh mắt vang xin
- Tui ! Dạo này tui mới lấy bằng lái - Phương Nghi giơ tay
- Vậy Trúc Vy với Phương Nghi là tài xế - Tuyết Nhi nói
- Tao nghĩ tụi mình nên mua bảo hiểm nhân thọ - Nhã Kỳ nhăn mặt , Tuyết Nhi quay lại kéo nhỏ vô xe Phương Nghi luôn
Vali nhanh chóng được chất lên xe . Hai chiếc Audi nhanh chóng lướt nhanh trên mặt đường , 2 bé Vy đi chung với nhau , bên đây thì Phương Nghi cầm lái còn bên kia thì Trúc Vy lái , 2 đứa thi nhau xem ai tới trước . Ngay từ khi bắt đầu Phương Nghi đã vượt lên bỏ xa Trúc Vy một đoạn . Cũng phải thôi vì cô mới lấy bằng lái chỉ mỗi tội là chưa có xe chạy . Bên Phương Nghi vừa lái xe vừa hát Worth It rất vui vẻ - Nhã Kỳ cũng rất vui nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy một điều gì đó bất an .
Hai chiếc xe chạy băng băng trên đường . Nhanh chóng , cả bọn đã xuất hiện trước căn biệt thự sang trọng của Nhã Kỳ , đó là một căn biệt thự thiết kế kiểu Pháp . Một màu trắng xám phủ khắp ngôi nhà , để vào được bên trong phải đi qua một chiếc cầu bằng đá , hai bên là bể bơi , phía trong cùng là vườn hoa Bách hợp .
- Woa - Tuyết Nhi thật sự bị sốc bởi căn biệt thự này vì nó quá đẹp , thật sự đẹp hơn những gì cô tưởng tượng
- Cô chủ - Một bà quản gia gương mặt phúc hậu đứng cúi chào Nhã Kỳ
- Ba tôi đâu ? - Nhã Kỳ nghiêm giọng
- Dạ...ông chủ ở trên phòng ...
- Có chuyện gì thì nói đừng có ấp úng nữa
- Dạ ! Ông chủ đang ở trên phòng tiếp khách
- Hả ? Tiếp khách ở trong phòng ? Thôi được rồi , bà dẫn bạn tôi ra vườn hoa đi . Tiếp đãi chu đáo giúp tôi .
Nói xong Nhã Kỳ ngồi xuống ghế sofa rồi nháy mắt ra lệnh cho cả bọn ra ngoài vườn hoa chờ . Cô thở dài , cô xa ngôi này quá lâu , nó vẫn như vậy từ cách trang trí đến vật dụng trong nhà đều không thay đổi nhưng có lẽ sự ấm áp của gia đình đã biến mất có chăng chỉ còn lại một căn nhà rộng lạnh lẽo, không có tình thương . Cô đứng bật dậy , ngẩn cao đầu bước lên phòng của ba cô , chưa bao giờ tim cô đập nhanh và loạn như thế , cô cố bước thật chậm , thật vững đến trước cửa phòng , nắm chặt tay định gõ cửa thì mọi giọng nói của phụ nữ vang lên :
- Anh à ! Hôm nay con gái anh về hả ?
- Ừ
- Vậy em phải làm sao ?
- Em dọn ra ngoài một thời gian rồi sau này anh sẽ đón em về
- Ứ..ư em không chịu đâu . Anh nói yêu em mà , sao bây giờ bắt em dọn ra ngoài ?
- Cưng ngoan đi , anh đã có kế hoạch rồi , con trai tập đoàn Thiên Vũ - Hạo Nam rất thích Nhã Kỳ , anh định là sẽ sử dụng nó để ký với Thiên Vũ một hợp đồng lớn . Sau đó anh sẽ rước em về , lúc đó thìchẳng còn ai ngăn cản chúng ta đến với nhau
Tiếng cười của ông kèm theo một nụ hôn , đối với Nhã Kỳ điều này thật ghê tởm , đáng khinh bỉ . Ông vì một hợp đồng , vì một người đàn bà bên ngoài mà bán rẻ cô , Nhã Kỳ thấy đầu óc choáng váng , trước mặt là một vực thẳm , thì ra ông ta gọi năn nỉ cô về nhà là để thực hiện mục đích này . Cô đứng dậy , gạt hết nước mắt , đẩy cửa đi vào . Trước mặt cô là một cảnh tượng ghê tởm , người ba cô hết mực yêu thương , tôn kính lại chính là loại người này . Cô cười nhạt , giọng nói đầy mỉa mai :
- Ba à ! Sau này có muốn làm chuyện gì thì đi chỗ khác mà làm nhá ! Đây là giường của mẹ tôi , đừng có làm ô uế đồ đạc của người đã mất .
Cô đứng khoanh tay tựa vào cánh cửa , đôi mắt sắc bén quan sát tất cả hành động của hai người . Cô tiến lại gần người phụ nữ đang trơ trẽn nằm trên giường . Cô tiến lại giường , cúi sát xuống , giọng mỉa mai , cay độc :
- Đừng có vác cái bộ mặt vô tội đó mà nhìn tôi , tôi nói cho cô biết loại đàn bà như cô chỉ là một miếng giẻ rách thôi. Làm đĩ thì đừng có giả bộ trong sáng , thanh cao . Không cần đâu , thấy giả tạo lắm .
- Cô ... - Cô ta trợn mắt lên , cánh tay vung lên như sắp tát vào mặt Nhã Kỳ nhưng nhanh chóng chịu một lực mạnh cản lại .
- Nếu thích thì ba cứ đánh con luôn đi , cần gì phải giả mèo khóc chuột thế ? Nếu không phải muốn dùng con để đổi một cái hợp đồng với Thiên Vũ thì ... - Cô chưa nói hết đã bị ba cô chặn họng
- Mày im đi - Ông quát lớn , mắt đỏ rực
Nhã Kỳ im lặng , cổ họng khô khốc , cô hoảng hốt , run sợ nhưng cô nhanh chóng thay bằng một giọng điệu chua chát .
- Con xin lỗi đã nặng lời với người phụ nữ của ba . Hai người cứ tiếp tục đi , con ra ngoài đây !
Vừa dứt lời cô đóng cửa thật mạnh và chạy vào căn phòng cũ của mình, nước mắt rơi ướt hai hàng mi cong vút , ướt đẫm trên má , cô ngồi gục xuống đất . Ba cô đã thay đổi rồi , không còn thương yêu cô nữa . Cô khóc , khóc rất nhiều , những giọt nước mắt mặn chát .Một cách tự nhiên , bất giác cô nhìn vào tấm ảnh gia đình trên bàn , tấm hình có cả 3 người nắm tay nhau . Cô cười , nụ cười chua xót , cô mở khung kính , xé đi tấm ảnh của ba cô rồi quăng vào sọt rác . Lau sạch hết nước mắt trên mặt , cô bước ra vườn hoa , kéo theo cả vali đồ .
Trong khi đó , cả bọn Phương Nghi đang ngắm hoa vui vẻ . Thấy Nhã Kỳ bước xuống , mắt đỏ hoe . Cả đám bất giác nhìn nhau , rồi chạy đến chỗ Nhã Kỳ .
- Đi - Giọng Nhã Kỳ yếu ớt
- Ừm - Tuyết Nhi gật đầu rồi lôi cả lũ đằng sau đi ra xe
Trên đường về Nhã Kỳ kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho mọi người nghe , riêng 2 bé Vy thì không được nghe ( đi khác xe , sao nghe được ) . Cả lũ im lặng , không gian rơi vào im ắng , Phương Nghi mở kính xe để những cơn gió mát lạnh lùa vào .Không gian im lặng ,nhưng không khí đã bớt ngột ngạt hơn , yên bình hơn . Tuyết Nhi nhỏ giọng :
- Rồi mày tính ở đâu ?
- Tao không biết - Nhã Kỳ tựa đầu ra sau đầy mệt mỏi
- Hay là qua nhà tao đi - Tài xế lên tiếng
- Nghi ơi , hôm nay mày ấm đầu hả ? - Tuyết Nhi sững sốt
- Tao đẹp chứ tao không có khùng, ba tao đi công tác 2 tuần mới về nên con Kỳ qua nhà tao ở cho vui - Phương Nghi cười nhí nhố
- Như vậy ... - Nhã Kỳ chưa nói hết đã bị chặn họng
- Con Nghi nói đúng ! Quyết định rồi , con Kỳ lại nhà con Nghi . Cấm cãi - Tuyết Nhi lớn giọng sau đó quay ra sau nhìn Nhã Kỳ
Trong lúc đó , 2 con Vy đang cãi nhau trên xe . Điểm đến là nhà Phương Nghi nên cả bọn quay đầu xe lại , còn Trúc Vy thì đang cãi nhau với Thảo Vy nên cứ chạy thẳng và rồi bị lạc . Vấn đề gây nên tranh cãi giữa 2 đứa rất đơn giản đó chính là Baekhyun và Chanyeol ai đẹp hơn . Trận cãi vã diễn ra quyết liệt đến nỗi Phương Nghi về gần đến nhà rồi , còn 2 đứa này vẫn còn lưu lạc bên ngoài . Số phận của hai bé Vy sẽ ra sao đây ? Mời xem tập 10 !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT