Tuyết Nhi chẳng biết làm gì khác ngoài chuyện loay hoay tìm Thảo Vy . Bọn Hoàng Anh thì kéo nhau đi về hết rồi , còn Phương Nghi đang nói chuyện với vài người quen của ba cô nên chỉ còn lại Tuyết Nhi alone . Với những buổi tiệc lớn thế này cô chỉ có thể đi lòng vòng , ngó trên ngó dưới nhưng chẳng làm được gì . Cùng lúc đó ánh đèn sân khấu bật sáng , Trúc Vy mặc chiếc váy trắng lấp lánh bước lên cầm mic :
- '' Chào tất cả mọi người ! Tôi là Trúc Vy , rất vui vì mọi người chịu nể mặt đến dự buổi tiệc sinh nhật của tôi . Nếu như trong buổi tiệc có bất cứ điều gì sơ sót thì mong mọi người lượng thứ . Chúng tôi có chuẩn bị sẵn thức ăn trên bàn mọi người cứ tự nhiên . Xin hết ! '' cô cúi đầu , đôi môi khẽ cười tạo thành hình vòng cung tuyệt đẹp. Cô bước xuống , tiến đến chỗ của Tuyết Nhi đang đứng .
- '' Hôm nay oách nha ! Có khí chất của cô chủ rồi '' Tuyết Nhi mặt lạnh lùng nhưng vẫn cố ý trêu chọc
- '' Chỉ là làm tròn nhiệm vụ thôi mà . Có gì ghê gớm đâu '' Trúc Vy nhếch môi , mở to mắt nhìn ra cửa
- Sao vậy ?
- Không có gì
Từ phía xa xa , Trúc Vy nhận ra bóng dáng quen thuộc hơi giống Nhã Kỳ cô bạn cùng lớp đã đi du học từ 3 năm trước , chắc là không phải đâu vì nhỏ đi du học chưa về mà . Nhớ hồi cuối cấp , cô với Nhã Kỳ là cặp bài trùm của lớp . Hai người hùa nhau thả thằn lằn , xác chuột , đổ dầu lên sàn,... để trêu chọc các giáo viên bộ môn . Vì lẽ đó nên tần suất lên phòng uống trà cũng không hề ít có khi 1 tuần lên phòng hiệu trưởng đến 6,7 lần . Gia đình Nhã Kỳ là một doanh nghiệp kinh doanh nhà đất nên ba cô luôn định hướng cho cô phải nối nghiệp gia đình nhưng cô thì muốn làm cảnh sát nên lâu lâu giữa cô và gia đình xảy ra lục đục nội bộ , cô hay bày trò phá phách mọi người để quên hết mọi chuyện . Năm cô học lớp 9 , mẹ cô qua đời vì bị sát hại và qua đời trước mắt cô , không ai có thể hình dung được sự bất lực của một cô gái lớp 9 nhìn thấy cảnh người thân bị sát hại mà chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn , bất lực chẳng thể làm gì được . Do quá đau buồn nên cô cắt đi mái tóc dài của mình và quyết định đến Paris du học , từ đó mọi người không một ai có thể liên lạc với cô . Đang mơn man trong dòng suy nghĩ thì hình ảnh Thảo Vy và Phương Nghi đang trên sân khấu đập vào mắt Trúc Vy. Cô khá bất ngờ chẳng biết tụi này muốn làm gì nữa . Hai đứa đó tiến tới kéo cô lên sân khấu chung :
- '' Gì đây ? '' cô ngơ ngác
- Bọn tớ có chuẩn bị món quà bất ngờ cho các cậu
- Qùa - Trúc Vy tròn xoe mắt
- 3 ... 2 .. 1
- Happy Birthday - Nhã Kỳ từ trong hộp quà màu hồng chui ra
- '' Aaaaaaaaaaaaa '' Trúc Vy - chủ nhân của tiếng la thất thanh
- '' Chỉ là hết hồn chút thôi mà có cần la lớn tới vậy không ? '' Nhã Kỳ nhíu mày
( Lý Nhã Kỳ : du học sinh Pháp , học giỏi , quậy giỏi . Qúa khứ đầy đau buồn và bi kịch nhưng lúc nào cũng cố che giấu cảm xúc không để người khác thấy bộ dạng đau khổ của mình , hiền lành , nhân hậu )
- '' Cậu lặng lội từ Paris về đây để mừng sinh nhật tớ hả ? '' Trúc Vy cảm động tới sắp rớt nước mắt
- '' Làm gì có chuyện tốt như vậy ? Ở Paris gần đây tình hình không ổn lắm nên tớ quyết định về đây cho an toàn , ở đó mất mạng như chơi '' Nhã Kỳ vừa nói vừa than
- Vậy mà làm tớ cứ tưởng...
- Lớp trưởng ! Lâu rồi không gặp đẹp hẳn ra đó nha
- '' Cậu quá khen '' Tuyết Nhi đỏ mặt
- Phương Nghi lâu rồi không gặp vẫn ...
- '' Vẫn thế nào ? '' Phương Nghi trông ngóng nhận được lời khen từ nhỏ bạn cũ nhưng có lẽ kết quả không như mong muốn ...
- Vẫn lùn như xưa chứ sao
- '' Đừng chạm vào nỗi đau của tui '' Nghi chau mặt , nhíu mày , tức đến bóc khói nhưng cũng chẳng thể làm gì
- Dạo này chắc sống tốt lắm nhìn cậu xinh đẹp đến vậy tớ xém không nhận ra
- Cũng thường thôi
- Cậu về khi nào vậy ? - Nhi hỏi
- Tuần trước
- Sao lại không báo để bọn tớ ra sân bay đón
- Thảo Vy nói phải giữ bí mật , nên tớ đã ở khách sạn
- Cậu không về nhà sao ?
- '' Nhà thì tớ sẽ về nhưng để tớ chuẩn bị tâm lí cái đã '' gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên trở nên buồn bã
- Thôi kệ , dù cậu về không phải là vì tớ nhưng mà cũng về đây rồi . Tính ở lại bao lâu đây hả ?
- Chắc lần này ở lại đây luôn
- Qúa tốt . Vậy thì tụi mình còn dư thời gian tâm sự
========================== 3 ngày sau =========================
[ Trường LuciFer ]
Ngày đầu tuần của trường LuciFer bao giờ cũng rộn rã hơn hẳn các ngày khác. Nhã Kỳ vừa về nước không lâu , việc học của cô cũng được sắp xếp và đương nhiên là một du học sinh với thành tích xuất sắc thì việc vào lớp chọn là chuyện hết sức bình thường . Từ sáng sớm , sân trường đã rộn ràng vì sự xuất hiện của học sinh mới và không ai khác đó là Nhã Kỳ . Mọi người kéo nhau ra xem nhan sắc '' vạn người mê '' của cô , đông tới nổi khắp sân trường ồn ào , bảo vệ phải ra giải quyết luôn . Chứng tỏ cô rất có sức hút .
- Nhìn cô ấy đẹp quá
- Đi xe hiệu nữa ! Chắc là con nhà giàu có rồi
- Không biết có bạn trai chưa ?
- Học lớp nào vậy ta ?
- Nghe nói mới du học về chắc giỏi lắm
- Nhìn như thiên thần vậy !!!
Cả trường đồn đại rần rần nhưng Nhã Kỳ chẳng nói gì chỉ cười mỉm tiến về lớp 12A1 . Mọi người trong lớp đang ôn bài , nghe nói có học sinh mới nhưng cũng không muốn coi vì lớp này lười lắm chuyện của thiên hạ thì mặc kệ không thèm quan tâm . Nhã Kỳ lên lầu cả đoàn người cũng ùn ùn đi theo , trước nay khổi 12 rất hiếm khi đông người đến vậy , với lại trước nay chỉ có mỗi Minh Quân là tạo nên sức hút nhưng dạo này anh trốn ghê lắm nên cũng không ai rảnh mà đứng trước cửa lớp trông anh hoài . Nhã Kỳ vừa vào lớp thì gương mặt của mọi người cứng đờ , mắt chữ A miệng chữ O nói không nên lời . Nhã Kỳ nhăn mặt , giọng trầm ấm như muốn trách móc :
- Mới mấy năm không gặp mọi người chán ghét tôi đến vậy sao ?
- '' Làm gì có chỉ là bất ngờ quá thôi '' My lên tiếng , nhéo lỗ tay Hoàng Anh '' Ngắm người đẹp đủ chưa ? ''
- Anh cũng bất ngờ mà
- Làm tớ hết hồn
Giữa đám đông , Phương Nghi và Minh Quân đi cùng nhau . Cảnh tượng này đập vào mắt các nữ sinh , tất cả đều nhăn mặt , đôi mắt ghen tức hướng về phía Phương Nghi . Sống lưng của cô lạnh ngắt , gương mặt trắng bệch không còn miếng máu , cô cười khổ :
- Chúng tôi tình cờ gặp nhau ngoài cổng thôi mà
- '' Không đúng , chúng tôi đi chung mà . Đúng không ? '' Minh Quân châm dầu vô lửa
- '' Mọi người đừng hiểu lầm , chúng tôi chỉ là tình cờ '' Phương Nghi ấp úng , nếu cô nói là đúng thì chắc cô sẽ không yên với mấy fan cuồng của Minh Quân , chắc chắn sẽ bị phanh thây ra làm trăm mảnh , anh cũng hay thật dám khiêu khích mấy người đó , cô chết anh mới vừa lòng hay sao
- '' Sao nhìn em căng thẳng vậy ? '' Minh Quân dịu dàng lau mồ hôi trên trán của cô , đôi môi nở nụ cười ấm áp , đương nhiên lũ con gái kia thì không hề ấm áp chút nào nhìn rần rần sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống Phương Nghi
- '' Tôi có chút chuyện , mọi người cứ tự nhiên '' Nói xong Phương Nghi dùng tốc độ ánh sáng chạy mất tiêu
- Dạo này lớp mình nổi quá , hotboy với hot girl nhiều ghê luôn - Thủy Tiên gật gù
- Đúng lớp mình ai cũng như minh tinh , xinh đẹp và tài năng - Ngọc Hân nói
- Ước gì ? Minh Quân là bạn trai tớ - Phương Anh nhìn Minh Quân chăm chú
- '' Thật sao ? '' Không biết từ phút nào Minh Quân đã đứng kế bên Phương Anh
- Tớ chỉ nói chơi thôi mà
Minh Quân lúc nào cũng vậy , ân cần với tất cả mọi người . Dịu dàng với tất cả bạn nữ trong lớp , làm việc gì cũng cố gắng hết sức . Trong lớp người nào cũng mến anh , trong khối nhiều nữ sinh cũng thường đi ngang cố ý gây sự chú ý , trong trường anh là hot boy đẹp trai , học giỏi , môn thể thao nào cũng biết , am hiểu nhiều thứ , gia thế giàu có nên mấy cô thích anh lập luôn cả FC . Có ai sướng tới vậy hông !
Phương Nghi thì sau khi tẩu thoát , cô chạy đến câu lạc bộ Âm nhạc do bản thân làm hội trưởng . Thẩy cặp xuống ghế , cô mệt mỏi thở dài .
- Có cần sáng nào cũng chui rút như ăn trộm vậy không chứ . Chỉ là đi chung thôi mà có gì to tát đâu !
Anh cũng đã hứa với cô sẽ không để cô chịu thiệt thòi về mấy chuyện trên trời , thì ra cách của anh là vậy đó hả ? Chắc cô sẽ nghĩ học thôi , chứ ngày nào cũng gặp tình huống này chắc sống hổng nổi , Minh Quân thật sự hồn nhiên hay là cố ý vậy , đúng là loại người khó hiểu .
[ Reng....reng...reng - 12A1 ]
- Chào các em hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm một bạn... - giáo viên chủ nhiệm
- Không cần giới thiệu đâu cô ! Tụi em quen nhau mà - Tuyết Nhi cười
- Vậy thì tốt ! Các em nhớ giúp đỡ bạn
Cô giáo bắt đầu tiết học , mọi người ai cũng chăm chú nghe giảng nhưng vẫn có 2 bộ mặt chống cằm từ đầu đến cuối tiết đó là Nghi và Phương Anh . Lý do sầu não của Phương Nghi thì ai cũng rõ , còn của Phương Anh thì là do câu nói lúc nãy của Minh Quân chữ '' Thế à '' có nghĩa gì chứ , là thích hay là không , tâm ý của cô thể hiện rõ tới vậy mà , anh không nhận ra hay là cố tình không để ý . Đang suy nghĩ thì Phương Anh bị giáo viên gọi đứng dậy trả lời câu hỏi , cô lúng túng không biết trả lời thế nào thì một cuốn tập được đặt trên bàn , không ngần ngại cô đọc đáp án và được ngồi xuống . Cô còn loay hoay không biết của ai thì lật giấy nhãn thấy 2 chữ '' Minh Quân '' , cô lặng người một hồi lâu , bất giác cười rồi trả tập cho anh . Phương Anh thì vui còn Phương Nghi thì tâm trạng tệ gấp trăm lần , cô ghen à ! Không không thể nào đâu ! Tự phủ nhận nhưng sao trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu , cô im lặng suốt tiết cho đến giờ ra chơi .
- Có chuyện gì sao ? - Nhã Kỳ nói
- Không...không có gì
- Còn nói không có , ánh mắt này của cậu không nói dối được tớ đâu
Cô im lặng
- Cậu thích anh chàng hot boy của lớp mình hả ?
- Sao lại nói vậy ?
- Nhìn thái độ của cậu đi . Nguyễn Phương Nghi lạc quan biến đâu mất rồi , tớ chưa tiếp xúc với cậu ta nên cũng không rõ lắm nhưng nhìn thái độ của cậu thì biết bị cậu ta hớp hồn rồi
- Nhìn tớ giống lắm hả ?
- Y hệt luôn đó
- Chắc là tối qua ngủ không đủ nên sáng nay mặt mũi mới âm u thôi không rắc rối như cậu nghĩ đâu
- Thức nhắn tin hả ?
Từng câu từng chữ của Nhã Kỳ trúng thẳng vào tim đen của Phương Nghi . Cô đi du học hay đi học coi bói mà đoán hay quá vậy @@ Mà dù có bị đoán cũng phải giả bộ nếu không thì nó đi đồn khắp trường chắc cô bỏ xứ đi luôn quá !!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT