Trong lúc Phương Nghi đang cố gắng bò ra ngoài , đám đông đó bỗng nhiên di chuyển về phía cô . Bi kịch ‘’ Bánh kẹp ‘’ bắt đầu . Cô cứ bị lấn ép , đẩy qua , xô lại , sắp không chịu nổi nữa rồi . Hai mắt Phương Nghi đỏ rực lên , hét thật to :

- STOPPPPPPPPPPP – tiếng la đầy bực tức

Nhưng hình như đám con gái này không chú ý gì lắm hành động của Phương Nghi . Cô hoảng loạn 2 mắt ráo riết nhìn xem tụi bạn có phát hiện mình bỏ trốn không . Nhìn xuôi nhìn ngược cuối cùng mới dám tự thân khẳng định là chưa bị phát hiện . Cô 3 chân 4 cẳng chạy tọt ra khỏi căn tin . Chạy ra khỏi căn tin chạy vào nhà vệ sinh , nhỏ thở dốc , mặt đỏ bừng bừng . Chưa kịp định thần thì tiếng chuông điện thoại reo lên :

- Hả … Tuyết Nhi chẳng lẽ mình bị phát hiện – 2 tay Phương Nghi run cầm cập đứng cũng không vững , nuốt từng ngụm nước bọt cô rồi bắt máy

- Alô ! Mày đang ở đâu hả ? – Thảo Vy gào thét

- Tao…tao chảy máu cam nên đi lên phòng y tế - Phương Nghi run cầm cập , tim sắp rớt ra ngoài

- Uả ! Rồi có sao không ? – Thảo Vy đổi giọng

- Không … không sao ! Tao nằm nghỉ chút xíu là khỏi mà – Phương Nghi thở nhẹ

- Ừ vậy thôi nha – Thảo Vy cúp máy

Trong lòng Phương Nghi lúc này chỉ biết Xin lỗi vì đã nói xạo với bà chằn Thảo Vy nhưng nếu không nói dối thì trả tiền cũng chết . Đang thầm vui thầm sướng trong nhà vệ sinh thì một bàn tay đặt lên vai cô :

- Aaaaa … Trúc … Trúc … Trúc Vy sao mày ở đây ? – Phương Nghi run đến không nói nên lời

- Chảy máu cam há – Nhỏ nham hiểm tiến lại

- Tao...tao

- Mày ngon rồi . Cả Thảo Vy vậy mà mày cũng qua mặt được nó . Đúng là có chút tiến bộ à nha – Trúc Vy dựa lưng vào tường

- Vy thân yêu ! Tha cho tao một lần đi mà ! Con Vy nó mà biết tao dụ nó là nó giết tao thiệt đó – Phương Nghi khóc lóc vang xin

- Tha cho mày tao có lợi ích gì ? – Đôi mắt cô thoáng vài tia nham hiểm

- Để tao mai mối cho mày nha – Nghi nhắn nhít

- Cái này – Trúc Vy suy nghĩ lại với đề nghị lấp lánh

-Thấy sao ? Hay là tao cho mày mấy tấm hình có chữ kí của SNSD được không ? –Phương Nghi ra sức thuyết phục cô bạn yếu lòng Trúc Vy

- Còn thiếu 1 chút – Trúc Vy cười nham hiểm

- Tao đãi mày 1 chầu cà phê được không ? Hoặc 1 bộ manga cũng được – Nhỏ cố gắng thuyết phục cho bằng được

- Tao hiều rồi – Trúc Vy vỗ vai Phương Nghi rồi cười lặng lẽ ra khỏi nhà vệ sinh

- Uả ? Vậy là sao ? – Phương Nghi ngớ ngẩn nhìn theo nhỏ bạn

[ Trạm xe buýt số 21 – 6 giờ 45 ]

Một cô gái có mái tóc vàng cam đang đứng chờ xe buýt . Trạm 21 sẽ có chuyến xe buýt 23 sẽ đi ngang qua trường LuciFer . Mái tóc óng ánh tung bay trong gió hất vào má của Phương Nghi , cô dùng ngón tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc của mình . Bên tay trái của cô đang cầm 1 ly cà phê sữa , còn tay trái thì cầm những cuốn sách , tai đeo headphone tất cả là sở thích mới của cô những năm cuối lớp 12 . Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía xa , trong lòng chỉ muốn cho xe buýt nhanh tới để khỏi phải đứng chờ . Phương Nghi là mẫu người ghét sự chờ đợi , điều đó đồng nghĩa với việc lòng kiên nhẫn của cô cũng có giới hạn . Cầm ly cà phê cô hút một ngụm để cảm nhận một chút hương vị đắng , ngọt lan tỏa trong miệng của mình .

Chuyến xe buýt số 23 lăn bánh nhanh chóng đến trước trạm 21 , Phương Nghi nhanh chóng bước lên xe , ngồi vào hàng ghế đầu tiên trong xe . Thời gian đi đến trường bằng xe buýt cũng khoảng 20 phút đủ để cô nhâm nhi 1 ly cà phê sữa nóng , ấm áp của buổi sáng , đủ để cô lê la đọc vài chương sách , nghe vài bản nhạc yêu thích của mình .

Cảnh vật thành phố hiện dần lên qua màng sương mai tinh khiết , ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa xe , sự tấp nập của dòng người qua lại , các quán ăn đông nịt người , cả thành phố đang bắt đầu 1 buổi sáng bình thường nhất trên mảnh đất mình đang sinh sống , tất cả như hòa chung nhịp sống . Cô quan sát xung quanh mình một cách tĩ mĩ như không muốn bỏ sót một chi tiết nhỏ nào mà chiếc xe buýt đi qua , hít thở sâu , cô từng bước cảm nhận không khí trong lành của buổi sáng .

Chiếc xe buýt dừng tại trạm 25 , một chàng trai mái tóc màu hạt dẻ bước lên xe , không quá nổi bật với đồng phục học sinh nhưng ở anh ta toát lên một thứ gì đó rất thu hút người đối diện . Minh Quân lên xe và ngồi cạnh Phương Nghi . Anh khẽ nhìn qua cô nhưng thấy cô dường như không chú ý đến mình nên cũng đành thôi . Sở dĩ hôm nay Minh Quân chuyển sang đi xe buýt là vì không muốn bị mấy cô gái khác làm phiền cứ dính chặt không buông , tuy là một hot boy lãng tử nhưng anh thật sự không muốn làm tâm điểm chút nào chỉ đơn giản là anh muốn sống như một người bình thường chẳng muốn bị người khác quấy rối xen vào cuộc sống của mình . Phương Nghi dường như không hề chú ý đến sự tồn tại của Minh Quân , 2 tai đeo headphone vẫn là những bài hát quen thuộc:Em của quá khứ , Làm vợ anh nhé , Cấm , Dễ thương , Vâng anh đi đi ,… cô lẩm nhẩm lời bài hát , miệng nhâm nhi 1 ly cà phê sữa , đôi mắt mơ màng dán chặt ra khung cảnh ngoài cửa sổ chẳng chú ý gì đến những thứ xảy ra bên mình .

Chiếc xe thắng gấp , Phương Nghi và Minh Quân đập đầu vào nhau , không những vậy vì ngồ cạnh cửa sổ nên Phương Nghi vừa ngã sang Minh Quân thì lại xui xẻo bay đầu qua cạnh cửa sổ . Chiếc xe đã dần ổn định lại , Phương Nghi sờ trán , mặt nhăn lại vì đau . Đương nhiên tất cả những hành động đó đều lọt vào mắt của Minh Quân . Anh khẽ nhìn cô rồi cười thân thiện :

- Em ổn chứ ? – Minh Quân cười nhìn Phương Nghi

- Không sao ! Cảm ơn – Phương Nghi cũng cười lại xả giao nhưng mà nụ cười này thì nhìn nhí nhố lắm,mặt nhăn lại vì đau , miệng thì cười nhìn đối lập nhưng mà dễ thương ghê luôn .

- Hình như chúng ta học chung lớp thì phải ? – Quân tiện tay nhặt cuốn sách rơi dưới sàn

- Hình như là vậy-Nhỏ cười thân thiện khẽ gật đầu thay lời cảm ơn

- Em tên gì ? – Quân tựa lưng vào ghế nhìn Phương Nghi

- Phương Nghi ! Còn anh ? Chắc là anh vừa chuyển đến đây phải không ? – Nhỏ cũng bắt đầu bị lối xã giao khéo léo , tính cách ga lăng của chàng hot boy đối diện làm cho tim đập loạn nhịp .

- Anh tên Minh Quân , anh là học sinh của Trường Galaxy vì chuyển nhà nên anh cũng chuyển vào đây học – Minh Quân cũng tận tình khai báo danh tính cho cô bạn xinh xắn kế bên biết .

Cứ thế trong suốt quãng đường , 2 người trò chuyện với nhau rất vui vẻ cứ thế mà trở thành bạn . Trong suốt 3 tiết đầu tiên , lâu lâu 2 bên khẽ liếc nhìn nhau nhưng không ai phát hiện ra đối phương đang nhìn mình cứ thế 3 tiết trôi qua thật nhanh .

[ Ra chơi – Lớp 12A1 ]

- Mày khỏe chưa ? – Thảo Vy ngồi cạnh Phương Nghi

- Tao ổn rồi – Phương Nghi cười rồi ỏng ẹo nhìn con bạn

- Nay mày có gì vui hay sao mà cười hoài như khùng vậy ? – Thảo Vy nhìn nhỏ bạn với đôi mắt ‘’ Mày khùng à ? ‘’

- Đâu có gì đâu ! Chỉ là hôm nay trả bài được 10 nên vui chút thôi – Nghi cười rồi kéo áo của Tuyết Nhi

- Gì vậy má ? – Nhi quay lại la lối

- Con Trúc heo đâu ? – Nghi nhìn Nhi

- Tao éo biết ! Vừa ra chơi là nó bốc hơi mất tiêu – Tuyết Nhi chề môi

- Mày viết cái gì vậy Nhi ? – Thảo Vy cướp giựt lấy tờ giấy của Tuyết Nhi

- Ê ê … đừng có coi mà trời ơi – Tuyết Nhi kích động cố gắng lấy lại tờ giấy

- Bảng đăng kí tham gia câu lạc bộ Âm nhạc – Thảo Vy đọc lớn

- Thì ra là mi đang … - Phương Nghi cười nham hiểm

- Trả lại cho tao – Tuyết Nhi xấu hổ

- Mày tham gia chi vậy ? – Thảo Vy tò mò

- Tham gia cho vui đó mà – Tuyết Nhi cướp lấy bảng đăng ký trong tay Thảo Vy

- Uả ? Không phải mày tham gia vì Hội trưởng của Hội âm nhạc hả ? – Phương Nghi cười bá đạo

- Người ta ngượng mà mày cứ chọc hoài – Thảo Vy góp vui

- Hai con quỷ cái ! Giận tụi bây rồi – Tuyết Nhi má đỏ ửng bỏ đi

- Chắc nó cảm nắng thành đó luôn rồi – Thảo Vy chề môi

- Ừ - Phương Nghi gật đầu

- À ! Hay tụi mình lên thư viện chuẩn bị tài liệu để thi Học kì đi – Thảo Vy kéo tay Nghi

- Đi – Phương Nghi không do dự đi theo

Hai đứa con ngoan trò giỏi , lân la trong thư viện cả buổi mò ra được 1 đống sách . Sau giờ ra chơi , 2 đứa lại trở về lớp để học . 2 tiết Văn , Toán trôi qua trong bình yên . Giữa sự im ắng của lớp học , tiếng chuông ra về vang lên :

- Yeah - cả lớp la lên

- Các em về học bài để kiểm tra 15 phút nha - Cô Toán dặn dò

- Oke con dê - Tuyết Nhi soạn cặp

- Đi về - Thảo Vy vác xác tới kêu Nghi

- Cô kêu tao ở lại nói vụ gì á mày ơi ! Chắc tao không về với mày được . Đi bộ đi - Phương Nghi phán câu nói phũ phàng rồi bỏ đi

Phương Nghi đến phòng giáo viên để gặp cô giáo chủ nhiệm để nói về tình hình của lớp . Tuy không phải lớp trường nhưng cô luôn được giáo viên chủ nhiệm tin tưởng . Sau khi nói chuyện với giáo viên xong , Phương Nghi mới lân la đi về . Toàn thân mệt mỏi rã rời , tay chân bủn rủn , cô lật đật ra khỏi trường . Nhưng cô không biết từ xa đang có 1 ánh mắt nhìn theo cô ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play