Cha nuôi của Dương Nguyên Nhất để cậu ở lại nhà cũ Ngụy gia rồi mất tích, sau này cũng không xuất hiện nữa. Cha nuôi không giấu diếm Dương Nguyên Nhất, ông ấy phải đi đồng thời có thể sẽ không còn cơ hội trở về.

Dương Nguyên Nhất khẽ hỏi: “Còn con thì sao?” Vừa dứt lời, cậu liền vỗ bụng nhỏ: “Con đói.”

Cha nuôi ôm Dương Nguyên Nhất vào ngực, vừa ma vừa sát: “Nguyên Nguyên thật đáng yêu! Vì sao không giữ ba ba lại? Có phải là con không yêu ba ba không? Con đói bụng sao? Ngụy gia có rất nhiều thịt, sẽ không để con bị đói.”

Dương Nguyên Nhất không tỏ vẻ gì, vẫn khẽ hỏi: “Con không cần ăn thịt, con đi với ba không được sao?”

Cha nuôi thoáng im lặng, ôm Tiểu Nguyên Nhất thở dài thườn thượt: “Không được, ba ba phải đi.”

Dương Nguyên Nhất mím chặt môi, không nói gì thêm. Có người đến đưa cơm, cơm trắng thơm phức và thịt, quả thực so với đi theo ba ba thì ở đây được ăn ngon hơn. Nếu như cha nuôi cũng ở đây, người yêu tha thiết thức ăn như cậu nhất định sẽ mặt dày mày dạn ở lại nhà cũ Ngụy gia.

Sau khi dùng cơm xong, cha nuôi lén lút lấy ra một tấm hình, chỉ vào người thanh niên trong ảnh rồi căn dặn Dương Nguyên Nhất: “Nhìn kỹ hắn, lấy lòng hắn, đảm bảo con sẽ ăn no ngủ ngon. Hắn thích yên tĩnh nên con chỉ cần im lặng không ồn ào là được. Nguyên Nguyên, ba gửi gắm con cho một người khó lường, hắn có thể không đối xử tốt với con nhưng ít nhất có thể đảm bảo con lớn lên bình an. Chỉ cần trưởng thành, con có thể rời khỏi nhà cũ Ngụy gia, con sẽ được tự do.”

“Nguyên Nguyên, ba ba không nỡ xa con.”

Cha nuôi ngủ cùng Dương Nguyên Nhất, nửa đêm lặng lẽ rời đi. Dương Nguyên Nhất không biết, ngày hôm sau tỉnh lại không thấy người, cậu chân trần chạy khắp nhà cũ, ngồi ở cửa ngóng trông cha nuôi. Người trong nhà tưởng rằng cậu sẽ chờ mấy ngày mấy đêm, ai ngờ đứa nhỏ này chỉ chờ một ngày một đêm, trong một ngày chờ đợi đó vẫn ăn cơm đúng bữa. Người lớn cho rằng đứa trẻ này lạnh lùng, cha bỏ đi mà không thấy nó có bao nhiêu đau lòng.

Nhưng loại người có tính cách này mới có thể sống sót, không quấy không phá cũng coi như yên tĩnh ngoan ngoãn, không chọc giận ông chủ.

Nhà cũ rất yên tĩnh, Dương Nguyên Nhất đếm có tổng cộng mười người, tính cả cậu với ‘Ông chủ’ trong miệng bọn họ thì có mười hai người. Phụ trách chăm sóc cậu là một phụ nữ trung niên, Dương Nguyên Nhất gọi người đó là ‘Thím Phương’.

“Thím Phương ơi, ‘Ông chủ’ là ai?”

Thím Phương bận rộn dọn dẹp phòng của Dương Nguyên Nhất, trả lời cậu mà không ngẩng đầu lên: “Chủ nhân căn nhà này.”

“Hắn được gọi là ‘Ông chủ’ hả thím?”

“Còn không phải sao? Ông chủ rất khó hầu hạ.” Thím Phương dừng dọn dẹp, căn dặn Dương Nguyên Nhất: “Con tuyệt đối đừng đến khu Đông, người bên đó tính tình rất tệ, hơn nữa rất kỳ lạ. Người thấy hắn sẽ gặp ác mộng, lần trước có một tên trộm ở thôn bên cạnh không có mắt đến khu Đông trộm đồ, trở về gặp ác mộng cả tháng, một người đang sống sờ sờ bị hù chết. Con yếu ớt như vậy không chịu được hoảng sợ đâu, ngoan ngoãn đừng chạy lung tung.”

Dương Nguyên Nhất chớp mắt: “Vâng, con biết rồi.”

Cha nuôi cũng dặn dò như thế, cho nên cậu không có ý định qua khu Đông. Xuân đến, vạn vật đâm chồi, ngoại trừ cỏ dại ở góc tường và rêu xanh trên thềm đá thì rất khó tìm được màu sắc sặc sỡ trong căn nhà thuần một màu trắng mùa đông. Tường trắng ngói đen, trắng trong thuần khiết đến nhạt nhẽo. Nhưng nếu rẽ vào con đường đến khu Đông thì có thể thấy cả một vườn hồng mai.

Dương Nguyên Nhất lớn thêm một tuổi, người bắt đầu cao lên, quần áo cậu mặc có hơi ngắn. Tuy rằng thím Phương chăm sóc cậu nhưng không phải chuyện nào cũng để ý. Buổi trưa hôm nay tan học, Dương Nguyên Nhất cố ý chạy đến vườn mai nhìn trộm hoa mai. Cậu chỉ định len lén hái một nhành mai mang về phòng, cắm vào bình nước khoáng trên cửa sổ.

Mai trong vườn diễm lệ xinh đẹp, hương mai vương vấn quanh mũi. Dương Nguyên Nhất vô tình bước vào bên trong, lúc rẽ sang một con đường thì chợt thấy một thanh niên đứng dưới tàng mai. Người thanh niên ấy mặc quần áo màu đen rộng thùng thình, vươn tay bẻ gẫy một nhánh mai, hồng mai rơi xuống cổ tay làm nổi bật làn da tái nhợt nhìn đến nhói lòng. Dương Nguyên Nhất còn cho rằng anh là người tuyết được khắc từ băng, ngay cả mặt mũi cũng cực kỳ tinh tế không giống người thật.

Người thanh niên chú ý tới sự hiện hữu của cậu nên xoay đầu lại nhìn, ánh mắt lạnh lẽo.

Lúc Dương Nguyên Nhất sửng sốt, đối phương đã bẻ gẫy cành mai, đang cầm hồng mai rời đi. Người thanh niên chú ý tới cậu, lại không quan tâm, giống như thấy một con kiến hôi ven đường.

Dương Nguyên Nhất hơi suy tư, cuối cùng vẫn về phòng mà không bẻ mai. Thím Phương đã chuẩn bị sẵn cơm trưa, nhìn thấy cậu chỉ nói hai câu rồi vội vàng rời đi, bởi vì thím phải chuẩn bị bữa trưa cho con mình. Dương Nguyên Nhất im lặng dùng cơm, ăn xong rửa sạch chén đũa rồi bỏ vào tủ chén, tới giờ thì đi học. Lúc đi ngang qua vườn mai, cậu cố ý rướn người nhìn vào trong nhưng không thấy người thanh niên kia.

Qua vài ngày, Dương Nguyên Nhất nhìn bệ cửa sổ trống trơn và ngói đen tường trắng đơn điệu, lại tiếp tục chạy đến vườn mai. Cậu mới bẻ mai thì đã nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến, cậu quay đầu, nhìn thấy người thanh niên ngày đó đang rũ mắt lạnh lùng nhìn cậu.

Dương Nguyên Nhất ôm cành mai, dũng cảm nói: “Em là Dương Nguyên Nhất, còn anh?”

Người thanh niên không trả lời cậu, chỉ nói: “Ra ngoài.”

Dương Nguyên Nhất ôm cành mai bước ra ngoài, nửa đường dừng bước ngoái đầu nhìn lại. Trong vườn mai chỉ có một bóng dáng lẻ loi, vừa cô độc vừa mạnh mẽ.

Cậu biết đó chính là người mà thím Phương nhắc tới, chủ nhân căn nhà này, ông chủ xấu tính khó hầu hạ. Nhưng Dương Nguyên Nhất cảm thấy người này cùng lắm là không thích cười, so ra thì tốt hơn mấy ông lão lúc nào cũng lớn lối giáo dục người khác trong trường học. Tối hôm đó sau khi trở về, Dương Nguyên Nhất gặp ác mộng đồng thời phát sốt, mê sảng cả đêm. 

Sáng hôm sau thím Phương phát hiện việc này, nhanh chóng mời bác sĩ đến khám bệnh. Bác sĩ truyền nước, đến trưa Dương Nguyên Nhất hạ sốt, chỉ là vẫn chìm trong ác mộng không tỉnh. Thím Phương không còn cách nào khác, đến khu Đông xin gặp Ngụy Lan Đình, đáng tiếc không được cho phép như trước đây. Quản gia cũng không giúp được, chỉ có thể nói: “Trước kia đã dặn dò các người không nên chạm mặt với ngài Ngụy.”

Thím Phương không còn cách nào khác, đành phải cầu mong Dương Nguyên Nhất người tốt được phù hộ. Không ngờ tới xế chiều, Dương Nguyên Nhất thật sự tỉnh lại, tuy rằng sức khỏe hơi yếu nhưng đã không sao. Được hỏi đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ nói: “Gặp ác mộng.”

Thím Phương hỏi cậu sao tỉnh lại được, cậu nói: “Thoát khỏi nó là được.”

Lúc đó quản gia cũng có mặt, ông vốn nghe theo sự sai bảo của Ngụy Lan Đình đến đưa cho Dương Nguyên Nhất một cặp đồ bạc, trùng hợp nghe cậu nói thế bèn trở về báo lại với Ngụy Lan Đình. Lúc này Ngụy Lan Đình mới chính thức quan tâm đến Dương Nguyên Nhất, muốn thoát khỏi ác mộng do anh tạo ra không phải là chuyện dễ dàng. Đừng nói là cậu, cho dù là người ý chí kiên định đối mặt với ác mộng cũng khó mà nói ‘Thoát ra là được’.

Dương Nguyên Nhất nhận lấy đồ bạc, tự mình đến nói lời cảm ơn Ngụy Lan Đình. Lúc này Ngụy Lan Đình không đuổi cậu đi nhưng cũng không nói chuyện, anh đang ủ rượu hoa mai. Dương Nguyên Nhất đứng bên cạnh tò mò nhìn, ngửi thấy hương mai lan tỏa cả phòng, nhìn chằm chằm không chớp mắt rượu hoa mai được chưng cất, như cún con khịt khịt mũi: “Đây là cái gì?”

Ngụy Lan Đình: “Rượu.”

Dương Nguyên Nhất: “Em có thể uống không?”

Ngụy Lan Đình không trả lời, lấy ly rót một chút rượu rồi đặt trước mặt Dương Nguyên Nhất. Dương Nguyên Nhất cẩn thận bưng lên uống, chờ đến khi Ngụy Lan Đình xong việc, ngẩng đầu lên thì mới phát hiện cậu đã say. Khuôn mặt hồng hồng, yên tĩnh không giống mấy người say mèm.

Ngụy Lan Đình im lặng một lúc, vào phòng lấy chăn đắp cho Dương Nguyên Nhất, đợi đến khi quản gia tới mới để ông ôm cậu trở về. Sau đó, Dương Nguyên Nhất thường xuyên đến khu Đông, ban đầu là ngồi bên ngoài cả một buổi chiều, dần dần, cậu vào phòng ngồi cạnh Ngụy Lan Đình, hai người im lặng không nói gì.

Lúc Ngụy Lan Đình đọc sách hoặc chưng cất rượu, Dương Nguyên Nhất sẽ ở bên cạnh làm bài tập, đến giờ sẽ tự đi về. Loại hình thức này duy trì liên tục gần hai năm, bọn họ dần dần bắt đầu nói chuyện phiếm, tuy rằng trình độ thân thiết thua xa người thường. Cũng may hai người đều không phải loại thân thiện, quan hệ như vậy càng tự tại, cũng rất ăn ý.

Dương Nguyên Nhất lên cấp hai, chương trình học tăng nhanh nên dần dần cậu cảm thấy rất khó khăn. Bởi vì trình độ giáo viên không đồng đều, hơn nữa nhà xa trường học, vì vậy cậu thường đi học muộn và xuất hiện hiện tượng học lệch môn. Quản gia đề nghị Dương Nguyên Nhất ở trọ, Ngụy Lan Đình không phản đối. Nhưng đến khi không còn đứa nhỏ yên tĩnh bên cạnh, anh lại cảm thấy không quen.

Dương Nguyên Nhất ở không đến hai tháng đã trả phòng, Ngụy Lan Đình hỏi lý do, cậu chỉ nói: “Không quen.”

Ngụy Lan Đình cúi người bế Dương Nguyên Nhất, mùi hương lành lạnh bay vào mũi làm cậu hơi ngây dại. Đây là lần đầu tiên Ngụy Lan Đình chạm vào cậu, còn là ôm nhau thân mật. Cậu nghe thấy Ngụy Lan Đình nói: “Ở không quen thì về, ngày mai tôi sẽ bảo quản gia lái xe đưa em đi, không cần sợ muộn.”

Dương Nguyên Nhất ngơ ngác: “Hả? Vâng.”

Ngụy Lan Đình ôm cậu đến bàn cơm, cùng nhau dùng bữa. Đến tối anh giữ Dương Nguyên Nhất ở lại, để cậu ngủ trong căn phòng bên cạnh mà anh đã cố ý chuẩn bị. Chờ cậu ngủ say, anh tìm quản gia hỏi chuyện. Đêm hôm đó Ngụy Lan Đình lặng lẽ ra ngoài, đến một phòng ký túc xá của trường trung học trong trấn. Anh lặng lẽ đứng bên ngoài, học sinh bên trong vô thức rơi vào ác mộng.

Sau khi trừng phạt nho nhỏ, Ngụy Lan Đình đi bộ về nhà. Anh nhìn vầng trăng trên cao, thở dài yếu ớt: “Mình làm ra chuyện này… Đúng là ấu trĩ.”

Thế nhưng ngày hôm sau Dương Nguyên Nhất tan học, về nhà kể lại bạn cùng phòng bắt nạt cậu gặp ác mộng, sợ đến mức gọi mẹ, cả khu đều biết. Mặc dù Dương Nguyên Nhất rất kiềm chế nhưng hai mắt phát sáng đã bại lộ tâm tình hả hê vui sướng. Trong nháy mắt, Ngụy Lan Đình cảm thấy chuyện mình làm cũng không quá ấu trĩ, hơn nữa cuối cùng anh cũng hiểu vì sao đối thủ một mất một còn của mình muốn nuôi trẻ con.

Thật thú vị.

Nhưng chỉ giới hạn ở đứa trẻ trước mặt này, thế gian tuyệt không có đứa thứ hai.

Ngụy Lan Đình cảm thấy tất cả trẻ con trên thế gian đều phá phách, phiền phức, rất đáng ghét, chỉ có Dương Nguyên Nhất khác với chúng nó. Dương Nguyên Nhất học lệch, anh sẽ tự mình dạy cậu, mặc dù anh vốn khinh thường tri thức nhân loại. Vì thế Ngụy Diên Khanh phải lén lúc học tập lúc nửa đêm. Hơn nữa nói thật, nếu không phải mấy nhà toán học gia được nhắc tới trong sách  đều đã qua đời, Ngụy Lan Đình tuyệt đối sẽ làm bọn họ chìm đắm trong ác mộng.

Vì duy trì tôn nghiêm bản thân trước mặt Dương Nguyên Nhất, thanh niên Ngụy Lan Đình chỉ đành phải kiên trì học tập đến khuya, tranh thủ bổ sung kiến thức lúc Dương Nguyên Nhất bận bịu trên trường.

Lúc Dương Nguyên Nhất lên cấp ba, thật ra trình độ số học đã vượt qua Ngụy Lan Đình một mảng lớn. Nhưng cậu thấy Ngụy Lan Đình loay hoay làm học sinh giỏi trước mặt cậu, cậu chỉ có thể giả vờ mình yếu kém không hiểu số học, ngay cả làm tròn số cũng không biết.

Ngụy Lan Đình lại mua thêm một đống sách mới, bởi vì thức đêm mà có vẻ rất tiều tụy. Quản gia khuyên anh: “Ngài Ngụy, hay là mời gia sư?”

Đương nhiên, Ngụy Lan Đình từ chối. Nhưng Dương Nguyên Nhất rất hiểu chuyện, cậu nói: “Trường đổi giáo viên, em cũng hiểu được chút cơ bản, chỉ cần làm nhiều bài tập là ổn rồi. Chương trình không quá khó, không cần làm phiền anh nữa.”

Nói đến xưng hô thì phải nhắc tới lúc Dương Nguyên Nhất đón sinh nhật 15 tuổi, Ngụy Lan Đình dụ dỗ cậu gọi ‘Anh Ngụy’. Cậu vốn gọi Ngụy Lan Đình là ‘Ngài’ như quản gia và thím Phương, nhưng Ngụy Lan Đình nói quan hệ của hai người bọn họ không bình thường, gọi ‘anh’ có vẻ thân mật hơn.

Dương Nguyên Nhất không hiểu: “Vì sao?”

Ngụy Lan Đình: “Cha nuôi phó thác em cho tôi, tôi nuôi em, quan hệ chúng ta không bình thường.”

Dương Nguyên Nhất: “Vậy em gọi ngài là ba ba nha.”

Ngụy Lan Đình: “Tôi chỉ lớn hơn em vài tuổi.” Phát ngôn không chút xấu hổ, ánh mắt lom lom tự động hạ thấp tuổi tác, anh chỉ vào cảnh phim trên TV: “Em xem, vai phụ A gọi vai chính là anh, quan hệ của bọn họ rất thân mật như người nhà. Vai phụ B gọi tên, lên hình không quá ba tập. Đây là khác biệt thân sơ, hay là Nguyên Nguyên muốn tránh tôi?”

Dương Nguyên Nhất nhào vào lòng Ngụy Lan Đình, ngửa đầu nói: “Không muốn. Anh Ngụy.”

Ngụy Lan Đình cười tủm tỉm: “Ngoan.”

Bọn họ sống cùng nhau gần bảy năm, bệnh tình của Ngụy Lan Đình càng lúc càng nghiêm trọng. Hình thể của anh không thể chống đỡ đại bản thể vô cùng hùng mạnh, sắp ‘chết’. Nếu như không có Dương Nguyên Nhất, anh sẽ không quan tâm đến ‘cái chết’, dù sao đây cũng chỉ là hình thể. Thế nhưng Dương Nguyên Nhất rất lo lắng, cũng rất sợ hãi, vì thế Ngụy Lan Đình đành gắng gượng chống đỡ, tiếp tục ‘sống’ qua ngày.

Khi đó, có người rỉ tai Dương Nguyên Nhất nói ‘xung hỉ’ có thể hết bệnh, còn có người luyên thuyên bên tai cậu, nói năm đó cha nuôi cậu không phải gửi gắm cậu cho Ngụy Lan Đình mà là bán cho anh. Đương nhiên Dương Nguyên Nhất không tin mấy lời kia, nhưng cậu thật sự suy xét đến chuyện ‘xung hỉ’.

Sau khi Ngụy Lan Đình biết, chỉ cười nói cậu ngốc.

Dương Nguyên Nhất: “Lỡ được thì sao?”

Lúc Ngụy Lan Đình ‘bệnh’ đến hôn mê, người Ngụy gia xuất hiện xem cậu là ‘Con dâu nuôi từ bé’ được mua về, vì vậy bắt đầu chuẩn bị hôn lễ. Dương Nguyên Nhất không phản đối, từ chối sự giúp đỡ của quản gia, gả cho Ngụy Lan Đình đang hôn mê, xung hỉ giúp anh.

Khi đó thôn làng rất phong kiến, sống chết cận kề, kết hôn đồng giới cũng không kỳ quái cho lắm. Huống hồ chỉ là mua về để ‘xung hỉ’, sau khi hết bệnh sẽ hủy hôn, cậu vẫn có thể tiếp tục sống như người bình thường. Nói trắng ra, ‘xung hỉ’ chỉ là một phương pháp chữa bệnh, không ai xem cuộc hôn nhân này ra gì.

Sau khi tỉnh lại Ngụy Lan Đình mới phát hiện mình thật sự ‘cưới’ đứa trẻ mình nuôi lớn, vừa đau đầu vừa vui vẻ trong lòng. Nhưng không thể phủ nhận, sau nhiều năm chung sống thì tình cảm của anh đối với Dương Nguyên Nhất đã biến chất. Lúc đó, Dương Nguyên Nhất còn chưa hiểu tình yêu là gì, Ngụy Lan Đình sẽ chờ cậu trưởng thành, lớn lên, sau khi kết hôn sẽ từ từ giáo dục, dụ dỗ cậu, cho đến khi đôi bên xác nhận tình cảm mới có thể trải qua cuộc sống vợ chồng chân chính.

Đáng tiếc, sau khi kết hôn được một hai năm, Dương Nguyên Nhất đã phải thủ tiết.

Người trong nhà đều bị thôi việc, nhưng người Ngụy gia không đuổi Dương Nguyên Nhất đi, tiền sinh hoạt vẫn được gửi đều đặn. Dương Nguyên Nhất mang theo tro cốt, bài vị của Ngụy Lan Đình và rượu hoa mai cho chính tay anh chưng cất rời khỏi nhà cũ. Cậu lên thành phố học đại học, trong thời gian này luôn cô độc, không hòa hợp tập thể.

Cậu và Ngụy Lan Đình là cùng một loại người, thích yên tĩnh, không thích đám đông, giống như tự do tự tại lúc nào cũng có thể biến mất. Trừ phi ở chung mới có thể sinh tình, giống như cha nuôi và Ngụy Lan Đình.

Người như thế được gọi là lạnh nhạt hờ hững, bọn họ khó nảy sinh tình cảm, nhưng lại rất trân trọng và lâu dài. Giấu rất kỹ, không dễ nhìn ra.

Những khi Dương Nguyên Nhất học tập hoặc làm việc mệt mỏi, ngả lưng xuống giường lại đột nhiên nhớ đến Ngụy Lan Đình, nhớ những lúc bọn họ sống chung trong ngôi nhà kia, hiếm khi thừ người ra. Chờ đến lúc tỉnh táo lại bắt tay vào công việc, làm như không có gì chuyện gì, thật ra chỉ là cậu tin Ngụy Lan Đình vẫn ở bên cậu mà thôi.

Sống trong thôn vừa khép kín vừa phong kiến, ít nhiều gì cũng có chút mê tín dị đoan. Ví dụ như cậu tin trên thế giới này có quỷ, cho nên có thể là Ngụy Lan Đình bám vào bài vị làm bạn với cậu. Ngụy Lan Đình thương cậu như vậy, nhất định sẽ không bỏ cậu để đầu thai trước.

Dương Nguyên Nhất cố gắng làm việc, kiếm tiền mua một cái mộ đôi, sau này có thể chôn chung một chỗ. Đáng tiếc là mộ đôi rất đắt, giá nhà đất tăng cao, ngay cả giá mua mộ cũng cực kỳ đắt đỏ.

Lúc nhận được thông báo trúng tuyển của văn phòng thám tử, mắt phải của Dương Nguyên Nhất giật liên hồi, tim đập nhanh hơn. Rõ ràng là tín hiệu nguy hiểm nhưng lại vô thức tiếp nhận. Khi đẩy cửa vào, bên tai vang lên âm thanh vừa xa lạ lại quen thuộc, mắt trái bắt đầu giật giật điên cuồng.

Rất lâu trước kia, Dương Nguyên Nhất phát hiện mình nhìn thấy Ngụy Lan Đình giống như đã gặp được bí mật may mắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play