*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong nhà kho thể dục bỏ hoang ở trường trung học thành Bắc, mười người ngồi thành vòng tròn, sáu nam bốn nữ. Bọn họ ngồi quây quần xung quanh, ở giữa thắp một ngọn nến. Trong đó có một nhóc mập đứng dậy tắt đèn trong nhà kho, một cô gái thấy thế thét lên: “Mập, đừng tắt đèn.”
Nhóc mập cười hì hì: “Tắt đèn mới có không khí, đèn sáng sẽ không có thứ gì đến.”
Những người khác nhất trí: “Đúng đó Hoàng Nghệ, cậu nhát gan hả? Những nữ sinh khác cũng không sợ như cậu, nếu cậu sợ thì đừng chơi.”
Hoàng Nghệ lấy can đảm trả lời: “Ai bảo tôi sợ?! Các cậu có bản lĩnh thì lát nữa đừng có sợ đến kêu cha gọi mẹ! Tắt đèn thì tắt đèn, tắt luôn đèn ở cửa đi.”
Vì vậy nhóc mập tắt hết đèn trong ngoài nhà kho, hào hứng chạy về ịn mông mỡ ngồi xuống bên cạnh Hoàng Nghệ. Hoàng Nghệ sầm mặt, liếc mắt không vui.
“Bây giờ bắt đầu chơi?”
“Ừ.”
“Chơi thế nào?”
“Chúng ta có mười người, từng người đồng thời gọi điện cho người bên cạnh —— các cậu đều mang theo di động chứ?”
Nghe vậy, Hoàng Nghệ cứng đờ mặt, còn chưa kịp mở miệng đã bị nhóc mập bên cạnh bán đứng: “Hoàng Nghệ không mang theo di động. Lớp trưởng, đá nó ra đi.”
Hoàng Nghệ bực tức quát luôn: “Tôi quên mang! Nếu tôi đã quên mang di động thì chúng ta đổi trò chơi khác kích thích hơn đi!”
Những người khác không vui cho lắm, lớp trưởng bèn nói: “Vậy tạm thời cậu ngồi đó xem tụi tớ chơi, chờ chúng tớ chơi xong sẽ mời cậu.”
Hoàng Nghệ bất đắc dĩ đứng dậy: “Ai thèm!” Nhưng mà cô cũng không đi, ngồi bên cạnh trộm nhìn, trong mắt mang theo ước ao.
Lớp trưởng nói: “Mọi người từng nghe truyền thuyết đô thị ‘Người giải đáp’ chưa?”
Mọi người lắc đầu, lớp trưởng khơi mào tò mò, đắc ý nói: ” ‘Người giải đáp’ chính là có thể đưa ra bất kỳ một đáp án nào, chỉ cần cậu hỏi nó, nó sẽ nói cho cậu biết. Chúng ta thông qua phương pháp gọi điện thoại để dẫn nó ra.”
Nhóc mập hỏi: “Tại sao phải gọi?”
Lớp trưởng: “Chúng ta cùng gọi điện thoại cho người bên cạnh, tính ra tất cả đường dây đều bận. Nhưng chỉ cần có một máy gọi được thì chính là ‘Người giải đáp’ xuất hiện, cho nên chúng ta có thể hỏi nó.”
Nhóc mập: “Thú vị, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu. Khoan đã, cậu phải nói cho chúng tôi biết có chuyện gì cần chú ý không, hì hì hì, xem nhiều phim ma với tiểu thuyết kinh dị nên có kinh nghiệm. Chơi mấy trò chơi kinh dị này dễ mất mạng.”
Lớp trưởng: “Đó là vì bọn họ không tuân thủ quy tắc trò chơi.”
Nhóc mập vỗ tay: “Đúng vậy! Do không tuân thủ quy tắc trò chơi, cho nên chúng tôi phải được biết trò chơi này có quy tắc gì. Nói trước nhé, đứa nào không tuân thủ quy tắc, ông đây sẽ giết người đó trước.”
Những người khác nói: “Làm như đây là lần đầu tiên chơi game kinh dị không bằng!”, “Mập, trước đây tôi chơi như thế nào cậu cũng biết.”, “Chúng tôi rất sợ chết, sao có thể không tuân thủ quy tắc trò chơi.”
“Vậy được rồi. Lớp trưởng, truyền thuyết đô thị này là thứ gì?”
Lớp trưởng: “Như lúc nãy đã nói, thông qua cách này gọi nó ra, mọi người muốn hỏi gì thì hỏi. Mọi người hỏi sổ xố hay đầu tư cổ phiếu gì cũng được, đáp án rất chính xác. Nhưng các cậu hỏi nó, nó cũng sẽ hỏi các cậu. Nó không nói dối, các cậu cũng phải trả lời thành thật, đừng có lừa gạt qua chuyện. Nếu nói dối, nó sẽ lấy đi một món đồ trên người cậu.”
“Ha ha! Quá thú vị, nhanh lên, bắt đầu từ tôi. Tôi gọi đây, mọi người lấy di động, phải cùng nhau gọi.”
Pi ——
Pi pi pi ——
Bầu không khí rất yên tĩnh, Hoàng Nghệ như ngừng thở, hồi hộp nhìn các bạn gọi điện thoại cho nhau, mà loại không khí căng thẳng này cũng vô tình ảnh hưởng đến chín người khác. Bỗng nhiên có một nam sinh nhận được hồi âm: “Rắc, rắc…”
Lúc ban đầu âm thanh hơi hỗn loạn, nhưng đột nhiên tất cả tạp âm đều biến mất. Bên trong truyền ra âm thanh quái quái: “Chào mọi người.”
“Sau đó thì sao?” Vương Tiểu Hồng ôm búp bê Okiku* vào lòng, run sợ hỏi Hạ Lan Lam: “Chị Lan, sau đó như thế nào? Đám học sinh kia ra sao? ‘Người giải đáp’ thật sự xuất hiện sao? Nó muốn lấy đi thứ gì?”
(Búp bê Oikiku là búp bê mọc tóc dài, mọi người cho rằng linh hồn của cô chủ nhỏ đã nhập vào búp bê khiến mái tóc nó giống hệt tóc trẻ con và liên tục dài ra)Bởi vì sáng quá lạnh không ai mua đồ ăn nên phải gọi thức ăn ngoài, mọi người tụ tập trong phòng khách chờ đợi. Vương Tiểu Hồng không có gì làm quấn lấy Hạ Lan Lam muốn cô kể chuyện xưa, Hạ Lan Lam cảm thấy rất phiền nhưng cũng rảnh rỗi nên kể một vụ án trước khi cô gia nhập văn phòng thám tử.
Hạ Lan Lam: “Khi đó tôi còn là một cố vấn, nhận rất nhiều vụ. Lúc đó tôi hợp tác với người khác giải quyết vụ án kia, rất khó khăn, còn hy sinh vài dị văn. Tôi và Ngô Úy không tiếp xúc quá sâu, phát hiện nguy hiểm nên rút lui đúng lúc. Hai chúng tôi không bị sao, tình huống sau đó thì tôi không biết. Nhưng trong mười học sinh kia, đến cuối cùng chỉ có một nữ sinh quên di động, không tham gia trò chơi không chết, những người khác đều chết hết. Cụt tay cụt chân, tứ chi không đầy đủ.”
Dương Nguyên Nhất dựa vào người Ngụy Diên Khanh, cầm gối ôm ôm vào lòng, nhìn thoáng qua búp bê Oikiku trong ngực Vương Tiểu Hồng: “Vương Tiểu Hồng, em mua cái đó làm gì?”
Vương Tiểu Hồng: “Hả, không phải, cháu gái bảo em mua cho nó. Tạm thời để thứ này ở chỗ em vài ngày, chờ mùa xuân sang năm gửi cho nó.”
Dương Nguyên Nhất: “Mùa xuân năm sau?”
Vương Tiểu Hồng: “Mùa đông đó, không nên làm phiền chuyển phát nhanh.”
Dương Nguyên Nhất: “Có quỷ.”
Hạ Lan Lam cười nhạt: “Ở đó mà cháu gái, trong phòng cậu còn đang cất một con búp bê Oikiku mua hồi năm ngoái kia kìa! Nguyên Nhất, đừng nghe hắn nói bậy. Nhật Bản có một truyền thuyết đô thị về búp bê Oikiku có thể liên tục mọc tóc. Hắn mơ ước năng lực mọc một đầu tóc dài của người ta, hy vọng ở chung mấy năm có thể mọc tóc. Mùa đông năm nào cũng mua một con, tóc liên tục rụng —— à không đúng, hắn hoàn toàn không có tóc tự nhiên. Tốt xấu gì búp bê Oikiku cũng có tóc để mọc dài.”
“Thúi lắm!” Vương Tiểu Hồng phản bác: “Tóc của Oikiku là được cấy vào!”
Sao mà giống hắn được?!
Dương Nguyên Nhất: “Đúng là dụng tâm lương khổ*.”
(Dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm trí sức lực để suy tính) Nguồn: hoasinhanhca wordpressVương Tiểu Hồng bĩu môi, hỏi Hạ Lan Lam: “Chị Lan, chị còn chưa nói hết.”
Hạ Lan Lam: “Truyền thuyết đô thị ‘Người giải đáp’ là một dị nhân không tay không chân. Nên nếu nói dối trước mặt nó sẽ bị lấy chân hoặc tay. Ban đầu đám học sinh kia lừa ‘Người giải đáp’ liên tục gặp chuyện, về phần nữ sinh không tham gia, tuy rằng không chết nhưng chính mắt thấy bạn học chết trước mặt mình, tinh thần bị đả kích nghiêm trọng.”
Dương Nguyên Nhất: “Dị văn ‘Người giải đáp’ thật sự lợi hại như vậy? Chị và Ngô Úy kịp thời rút lui không bị gì, nhưng những dị văn xử lý chuyện này chắc lợi hại hơn hai người, đều chết hết hả?!”
Hạ Lan Lam: “Nếu như chỉ là một con dị văn thì cần phải huy động nhiều người đi bắt sao?”
Vương Tiểu Hồng: “Có ý gì? Chẳng lẽ là dị văn tụ tập thành đàn?”
Hạ Lan Lam chép miệng: “Mọi người hỏi chú Tôn đi, ông ấy sắp xếp vụ này nên là người biết rõ nhất.”
Tôn lão buông tách trà trong tay, trầm tư một lúc: “Quả thực tôi sắp xếp vụ án này, xảy ra năm năm trước, cũng không tính là quá lâu. Đó là vụ án dị văn khủng bố phạm tội chấn động cả nước, hơn nữa không may bị truyền thông tiết lộ càng làm mọi chuyện trở nên khủng hoảng. Sau này bên cảnh sát đề phòng thêm thương vong, cố gắng dìm vụ này xuống, đồng thời đình chỉ điều tra và truy nã.”
Vương Tiểu Hồng lợi dụng quan hệ trên mạng tìm kiếm vụ án do dị văn gây ra năm năm trước, hắn thật sự tìm thấy một chút tin tức. Vương Tiểu Hồng nói: “Năm năm trước game kinh dị rất thịnh hành trong giới học đường, đồng thời tỷ số phạm tội và tỷ lệ tử vong luôn trong tình trạng cao ngất. Chú Tôn, chú đang nói tới vụ án đó phải không?”
Tôn lão: “Ừ, chính là nó. Chúng ta gọi nó là ‘trò chơi’, dùng trò chơi kinh dị làm tuyến chính, tụ tập rất nhiều dị văn khủng bố. Bởi vì thứ đó được lưu truyền trong giới học đường, hơn nữa những đứa trẻ tuổi này vô cùng tò mò lại không sợ trời không sợ đất, trò chơi kinh dị được lưu truyền phổ biến. Mà những dị văn được sinh ra từ trò chơi kinh dị lấy học sinh làm mục tiêu.”
Dương Nguyên Nhất: “Gọi chung là ‘Trò chơi’ là đang nói không chỉ có ‘Người giải đáp’ mà lúc nãy Hạ Lan Lam đề cập mà còn có những thứ khác sao?”
Tôn lão: “Lúc đó điều tra đến trò chơi, có ba loại được yêu thích nhất. Năm ấy chết hơn năm mươi học sinh, đáng lý không cần phải chết nhiều người như vậy.”
Dương Nguyên Nhất: “Bởi vì truyền thông truyền tin ra ngoài.”
Tôn lão gật đầu: “Đây cũng là lý do mỗi khi có vụ án giết người đều không chào đón phóng viên truyền thông. Bọn họ vì tỷ suất người xem nên cố ý phơi bày ánh sáng, nhất là cái loại tin tức có hơi hướm bịp bợm thu hút người xem.”
Đúng vào lúc này, người đưa thức ăn đến, Vương Tiểu Hồng và Ngô Úy ra ngoài xách đồ vào. Dương Nguyên Nhất quay đầu nói nhỏ bên tai Ngụy Diên Khanh: “Đi ăn cơm.” Cậu đứng dậy lấy một quả trứng luộc nước trà trong bữa sáng đưa cho anh: “Tối hôm qua anh chưa ăn cơm, dùng lót dạ đi.”
Ngụy Diên Khanh cầm trứng, lột vỏ xong đưa lại cho Dương Nguyên Nhất, sau đó lột một quả trứng luộc nước trà khác. Dương Nguyên Nhất liếc một cái, đặt túi sữa đậu nành đã cắm ống hút đến trước mặt Ngụy Diên Khanh. Động tác hai người rất liền mạch, cực kỳ ăn ý, chó độc thân Vương Tiểu Hồng nhìn thấy không khỏi than thở: “Em cũng muốn yêu đương.”
Hạ Lan Lam cười nhạo: “Mọc tóc trước đi, cô bé nào đứng trước mặt cậu cũng phải hứng chịu phiêu lưu mù mắt.”
Vương Tiểu Hồng vừa gặm bánh bao vừa tức giận nói: “Đề nghị không công kích nhân thân.”
Ngụy Diên Khanh xuống lầu cùng mọi người dùng cơm, Tôn lão không dùng cơm đặt ở ngoài nên lấy ra một túi nước xanh biếc từ trong tủ lạnh cùng mọi người dùng bữa. Dương Nguyên Nhất thấy thế tò mò hỏi: “Chú Tôn, chú uống gì vậy?”
Tôn lão: “Thuốc bổ đặc biệt, màu xanh bảo vệ môi trường, thúc đẩy phát triển. Nó còn có mùi đặc biệt, có thể chống rắn bò lên người.”
Suýt chút nữa Dương Nguyên Nhất đã quên Tôn lão là cây đại thụ trước cửa.
Ngô Úy lấy điều khiển từ xa trong hộc tủ bên cạnh, mở tivi: “Mọi người xem cái gì?”
Vương Tiểu Hồng: “Quảng cáo mọc tóc.”
Hạ Lan Lam đập vào gáy Vương Tiểu Hồng: “Cút!”
Tôn lão: “Thời sự buổi sáng đi.”
Ngô Úy: “Vậy được.”
Thời sự buổi sáng được mở, nữ MC xinh đẹp thông báo những tin tức xảy ra gần đây. Trong nhà ăn yên tĩnh lan tỏa hương vị bữa sáng chỉ có âm thanh dõng dạc của nữ MC, ngoài cửa sổ lá cây xào xạc, yên lặng bình an.
“Sau đây là tin tức khẩn cấp, hừng đông hôm nay tại nhà kho thể dục bỏ hoang của trường X xảy ra án mạng rất lớn, tổng cộng chín người chết, ba nữ sáu nam, là học sinh năm hai trung học cơ sở. Kiểu chết quái dị, tình trạng thê thảm, hiện tại cảnh sát đã bắt đầu điều tra.”
Vương Tiểu Hồng: “Chà —— chín người chết? Chắc là chơi game kinh dị nào đó dẫn dụ ‘Người giải đáp’ xuất hiện, kết quả nói dối bị giết.”
Ngụy Diên Khanh ngước mắt, chỉ vào Vương Tiểu Hồng rồi quay sang nói với Dương Nguyên Nhất: “Biết thuộc tính của hắn là gì không?”
Dương Nguyên Nhất lắc đầu: “Không biết.”
Ngụy Diên Khanh: “Mồm quạ đen.”
Vương Tiểu Hồng giận mà không dám nói, chỉ có thể lầm bầm hai câu. Sau khi dùng xong bữa sáng, mọi người đi nghỉ ngơi nhưng không bao lâu chuông điện thoại vang lên. Tôn lão đi qua nghe điện thoại, sau khi nghe xong gác máy nhìn mọi người. Ông nghiêm túc: “Sếp nói không sai, Vương Tiểu Hồng cũng nói không sai, lúc nãy tin tức thông báo chín học sinh tử vong là do tối hôm qua chơi game kinh dị ‘Người giải đáp’.”
Mọi người đều quay sang nhìn Vương Tiểu Hồng: “Xin hỏi cậu có cảm tưởng gì?”
Vương Tiểu Hồng thẹn quá hóa giận: “Tôi nguyền rủa các người trọc đầu!”
Tôn lão nhanh chóng hòa giải: “Mọi người đừng bắt nạt Tiểu Hồng, đều là đồng nghiệp với nhau, sao có thể nói vậy?” Sau khi nói xong, ông ôn tồn khuyên Vương Tiểu Hồng: “Mau thu hồi câu nói kia đi.”
Vương Tiểu Hồng: “…..” Tim thật đau.
Dương Nguyên Nhất bật cười ngã vào người Ngụy Diên Khanh, ôm tay anh cười đã đời rồi mới nói với Tôn lão: “Chú Tôn, cú điện thoại đó muốn chúng ta nhận vụ này?”
Tôn lão gật đầu: “Đúng vậy.”
Dương Nguyên Nhất: “Trước hết phải biết rõ ràng, chỉ có một con dị văn xuất hiện hay là nhiều con dị văn đồng thời xuất hiện. Nếu như là vế sau thì chúng ta sẽ không nhúng tay vào vũng nước đục này, năm đó chết mấy dị văn, cho dù chúng ta liều mạng cũng không địch nổi.”
Tôn lão: “Tôi đoán là nhiều dị văn xuất hiện… Giống như năm đó, lúc nãy đầu dây bên kia không nói tỉ mỉ, sợ chúng ta từ chối nên cho thêm rất nhiều lợi ích, có lẽ bị từ chối rất nhiều lần rồi. Hơn nữa trong lời nói cũng tiết lộ không chỉ mời chúng ta mà còn có dị văn có quyền hạn ở những chỗ khác.”
Dương Nguyên Nhất: “Năm năm trước Hạ Lan Lam và Ngô Úy từng tiếp xúc vụ này, biết tính nguy hiểm, cho nên hai người quyết định là thích hợp nhất.” Ngụ ý là muốn hai người xác định có nên nhận ủy thác hay không.
Hạ Lan Lam cho đáp án ‘Không thể được’: “Chúng nó xuất quỷ nhập thần, mỗi game kinh dị đều có xuất xứ từ Nhật Bản. Trong truyền thuyết đô thị của bọn họ, những dị văn này chính là ‘Quỷ’. Mọi người sợ ‘Quỷ’ từ trong xương sợ ra, nhất là ma quỷ của Nhật, không giống vòng luân hồi thiện ác của nước chúng ta. Ma quỷ bên đó rất kinh khủng, tàn nhẫn không hề có tính người. Bởi vậy, trừ phi chúng ta đảm bảo sẽ bắt được nó, không để nó chạy trốn, bằng không sẽ không thể giải quyết triệt để.”
Dương Nguyên Nhất: “Ý của chị là rất khó bắt chúng nó?”
Hạ Lan Lam: “Rất khó. Trừ phi cậu có thể bắt ‘Quỷ’.”
Dương Nguyên Nhất: “Lúc chơi trò chơi nó sẽ xuất hiện, không phải sao? Khi nó xuất hiện thì mình bắt lấy, vậy cũng không được hả?”
Hạ Lan Lam: “Quy tắc trò chơi do nó lập ra, một khi chúng ta bắt đầu chơi sẽ tiến vào địa bàn của nó, chúng ta phải làm theo quy tắc. Phá quy tắc sẽ bị giết, lực phản kháng cũng bị hạn chế.”
Dương Nguyên Nhất: “Nói cách khác, không thể được.”
Hạ Lan Lam im lặng, giống như ngầm thừa nhận. Xem ra việc này đã tạm thời quyết định là ‘Không thể được’. Ngụy Diên Khanh đột nhiên hỏi: “Họ trả bao nhiêu?”
Tôn lão: “Hai chục triệu.”
Mọi người ‘à’ lên, vẻ mặt bình tĩnh, đều là người từng trải đương nhiên sẽ không dao động vì hai chục triệu. Đối với Dương Nguyên Nhất, hai chục triệu thật sự làm cậu dao động nhưng không đủ để mạo hiểm tính mạng.
Tôn lão bổ sung thêm: “Mỗi người hai chục triệu, không trừ thuế cũng không trừ tiền hoa hồng. Hai chục triệu chạy thẳng vào túi —— chỉ cần có thể sống sót.”
Mấy người vừa nhấc mông lên lại ngồi xuống chỗ cũ, ngay cả Vương Tiểu Hồng sợ dị văn cũng dao động không thôi. Hai chục triệu đó, chớ thấy bọn họ thỉnh thoảng ra ngoài nhận ủy thác là có thể lấy được hai chục triệu. Nhưng hai chục triệu bị trừ cái này, giảm cái kia, cuối cùng rơi vào túi chỉ có ba bốn triệu.
Hơn nữa trong hai ba tháng chưa chắc có thể nhận được một vụ, dù sao dị văn khủng bố cũng không phải loại hung hăng ngang ngược, huống chi có rất nhiều nơi cùng ngành giành mối làm ăn. Văn phòng thám tử thường nhận án mạng nhưng so ra lại kém cái văn phòng tướng số gạt người của Chu Linh Tê. Nếu có thể bỏ túi hai chục triệu thì nó tương đương với một năm không cần khai trương.
Ngụy Diên Khanh híp mắt: “Tôn lão, nhận ủy thác.”
Tôn lão cười cười: “Tôi sẽ trả lời bọn họ.”
Dương Nguyên Nhất hơi lo lắng: “Có nắm chắc không?”
Ngụy Diên Khanh: “Không thành vấn đề. Em đi với anh, hai người chúng ta có thể lấy được bốn chục triệu, đến lúc đó anh sẽ mua nhà ven biển. Chúng ta có thể sống trong thế giới hai người, còn có thể chọn mộ đôi ven biển ——”
“Không, cái này không cần.” Dương Nguyên Nhất vội vàng chặt đứt tưởng tượng tuyệt vời của anh, đã mua một cái mộ đôi xa hoa thì không cần mộ đôi ven biển, không chừng sẽ bị cá tôm ăn sạch.
Mấy người kia ngồi xung quanh cũng muốn đi theo nhận ủy thác với Ngụy Diên Khanh. Có sếp ở đây, hệ số an toàn tăng lên, bọn họ đi cùng không khác gì nhặt của hời. Đối với lần này, Ngụy Diên Khanh chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ: “Tôi mắc gì phải quan tâm sống chết của các người.”
Vương Tiểu Hồng bi thương: “Sếp không thể nói thế, tụi em là cấp dưới của anh.”
“Là cái loại chết rồi có thể tuyển người mới hả?”
Vương Tiểu Hồng: “…..” Sếp như vậy, em thật sự không còn gì để nói.
Ngụy Diên Khanh: “Chỉ dẫn theo hai người, tôi muốn một nửa thù lao.”
“Không thành vấn đề.” Hạ Lan Lam nhanh chóng trả lời, dù sao chỉ cần sếp bảo đảm an toàn của bọn họ là được, mười triệu cũng nhiều rồi.
Vương Tiểu Hồng cũng hí hửng giơ tay, Ngô Úy đè đầu hắn xuống sô pha: “Không phải cậu thấy dị văn khủng bố đã sợ run lên sao?”
Vương Tiểu Hồng: “Dị văn khủng bố sao có thể bằng tiền.”
Ngô Úy: “Thiết lập của cậu không phải là người thừa kế năm hồ bốn biển sao?”
Vương Tiểu Hồng vùng vằng bò dậy: “Kinh tế thủy sản trì trệ, thị trường cua đồng Trung Quốc cũng xuống giá đó biết không?” Cho dù là phú tam đại, hắn cũng phải kiếm tiền nuôi gia đình.
Ngụy Diên Khanh: “Hai cô cậu hả, chắc chưa?”
Vương Tiểu Hồng và Hạ Lan Lam đồng thời gật đầu sau đó nhìn sang Tôn lão, ông lên tiếng: “Để tôi bàn bạc với họ.”
Ngụy Diên Khanh kéo Dương Nguyên Nhất: “Chúng ta về phòng, anh nấu rượu cho em.”
Dương Nguyên Nhất vốn muốn từ chối, nhưng nghe anh nói thế vội vàng đổi lời: “Thật sao? Hôm nay nấu cái gì?”
Ngụy Diên Khanh trầm ngâm: “Anh viết một danh sách, đợi lát nữa cho em chọn.”
Dương Nguyên Nhất đi theo anh, dịu giọng nói: “Cái gì em cũng thích, nhưng đã lâu chưa uống rượu hoa mai anh tự ủ. Mùa đông những năm trước anh nói đã chuẩn bị trước, niêm phong trong kho chờ đến mùa hè sẽ lấy ra, ướp lạnh… Đáng tiếc đã nhiều năm chưa uống được.”
Lúc hai người còn ở nhà cũ Ngụy gia, Ngụy Diên Khanh thích ủ rượu. Hoa mai, hoa quế… Cây mơ, dương mai, đều có thể trở thành nguyên liệu ủ rượu. Đến mùa hè nóng bức để rượu trong giếng một đêm, giữa trưa hôm sau lấy ra hớp một miếng, lành lạnh thấm giọng, còn có hương hoa mai thoang thoảng.
Ngụy Diên Khanh quay đầu lại nhìn vẻ mặt hoài niệm của Dương Nguyên Nhất, cười cười: “Anh ủ rất nhiều bình, giấu trong tủ rượu.”
Dương Nguyên Nhất vui vẻ: “Thật hả?!”
Ngụy Diên Khanh mở cửa phòng: “Trước đây em rất thích rượu nên mùa đông năm nào anh cũng sẽ cất một bình, đến khi em tới, muốn uống là có thể uống được.”
Dương Nguyên Nhất khẽ đảo mắt, cười xấu hổ: “Anh Ngụy còn nhớ sao?”
Ngụy Diên Khanh cười cười, suy nghĩ một chút rồi không nói gì, chỉ hỏi cậu muốn uống hay không thôi. Dương Nguyên Nhất lắc đầu, cười tít mắt: “Em thích uống lúc hè hơn.” Cậu hơi dừng lại, nhỏ giọng nói: “Đến mùa hè, em muốn quay về nhà cũ.”
Ngụy Diên Khanh cầm bình rượu, nghe vậy quay đầu lại bình tĩnh nhìn cậu, một lát sau mới nói: “Được, anh về với em.”
Dương Nguyên Nhất vẽ vòng tròn lên bàn: “À đúng rồi, án ‘Dị dạng’ lần trước nhập hồ sơ chưa?”
Ngụy Diên Khanh: “Ừ, huyện Thứ Đồng đã báo cáo cho Tôn lão, ông ấy đã xếp vào hồ sơ rồi.”
Dương Nguyên Nhất: “Tổ trưởng Lại?”
Ngụy Diên Khanh: “Ừ.”
Dương Nguyên Nhất: “Còn cái xác nữ trong nhà xác bệnh viện là như thế nào?”
Ngụy Diên Khanh: “Anh đã nói rồi, thỉnh thoảng dị văn sẽ yêu con người.”
Dương Nguyên Nhất: “Dị văn dị dạng là dị văn khủng bố, đối với nó nhân loại là con mồi.”
“Trong tình huống đó thì không sai, nhưng trước khi trở thành quái vật, con dị văn dị dạng kia là con người.” Ngụy Diên Khanh vừa loay hoay với dụng cụ nấu rượu vừa nói: “Huống hồ có đôi khi người bắt sẽ nảy sinh tình cảm với người bị bắt, có lẽ là đột biến gien, có lẽ là bước ngoặt bất ngờ, con dị văn dị dạng kia đột nhiên có cảm tình, sinh tình với một phụ nữ loài người. Dị văn càng thông minh càng thích mô phỏng con người, dị văn khủng bố cũng không ngoại lệ. Lúc ban đầu có lẽ là vì an toàn, có lẽ là để dễ dàng cướp đoạt thức ăn, thời gian dài sẽ làm giả hóa thật.”
“Vậy còn anh?” Dương Nguyên Nhất thấp giọng hỏi: “Đối với anh mà nói, em cũng là đồ ăn. Anh nảy sinh tình cảm với em cũng là vì cướp đoạt thức ăn?”
Ngụy Diên Khanh đặt chén rượu xuống, ngưng mắt nhìn Dương Nguyên Nhất: “Em cho rằng anh cần lừa gạt tình cảm của em mới có thể ăn em?” Anh hơi khựng lại, sau đó gật đầu khẳng định: “Không sai!”
Dương Nguyên Nhất mất một lúc mới hiểu ra, mặt đỏ lên, hung hăng liếc anh: “Đứng đắn chút coi!” Cậu do dự hồi lâu, thử dò hỏi: “Anh luôn nhấn mạnh dị văn khủng bố không có tình cảm, vậy anh đối với em… Sao lại nảy sinh tình cảm?”
Ngụy Diên Khanh dựa vào quầy bar, cách một cái bàn không thể ôm cậu, không thể làm gì khác hơn là nâng cằm Dương Nguyên Nhất, ôn nhu mà nói: “Anh không biết. Em có hỏi bao nhiêu lần anh cũng không biết. Nếu như anh biết vì sao anh thích em, anh nhất định sẽ yêu em sớm hơn, sau đó cố gắng dung hợp bản thể và hình thể, tranh thủ để em làm mẹ.”
Ý nghĩ sâu trong nội tâm lộ hết rồi! Dương Nguyên Nhất giật giật trán, tát một cái lên mặt Ngụy Diên Khanh: “Mau bỏ suy nghĩ đó đi!”
Ngụy Diên Khanh thở dài, thật ra anh chỉ muốn thấy Nguyên Nguyên lớn bụng ở trên giường mà thôi, đáng yêu biết bao nhiêu.
“Anh mau xóa hết mấy thứ trong đầu anh đi, bằng không em sẽ phế anh.”
Ngụy Diên Khanh nhún vai, nói đầy vô tội: “Anh chỉ đang nghĩ đến câu chuyện tình yêu của dị văn dị dạng và cái xác nữ trong nhà xác… Được rồi, không lảm nhảm nữa.” Anh lập tức nghiêm túc, chậm rãi kể lại câu chuyện của dị văn và xác nữ.
Lúc xác nữ còn sống bị người nhà bán đi, vốn muốn bán cho một ông già từng đánh chết vợ. Thế nhưng người mẹ giàu có của dị văn dị dạng đã mua cô, để cô hàng ngày chăm sóc đứa trẻ dị dạng bị nhốt dưới tầng hầm. Chăm sóc nhiều năm như thế, đôi bên nảy sinh chút tình cảm. Sau khi sự tình bại lộ, hai người xa nhau, dị văn dị dạng quấy phá ở phía Bắc, sau này chạy trốn đến huyện Thứ Đồng ở phương Nam thì gặp lại người phụ nữ kia.
Bọn họ bên nhau, thế nhưng cô mang thai khó sinh, nguyên nhân khó sinh là đầu đứa trẻ dị dạng trong bụng cô quá lớn, kẹt trong âm đạo. Sau đó sinh mổ, nhưng bởi vì thai nhi vô cùng kinh dị, dọa bác sĩ và điều dưỡng dẫn đến cô bị băng huyết không được đội ngũ y bác sĩ cứu chữa kịp thời.
Dị văn dị dạng giết chết con mình, nó không thương đứa trẻ, ngoại trừ cô gái kia thì ai cũng không thương. Dị văn vốn rất khó có tình cảm, yêu thương một người phụ nữ đã rút cạn toàn bộ tình cảm khô hạn của nó.
“Sau đó nó trốn trong ống thông gió bệnh viện, làm bạn với người phụ nữ đã qua đời kia. Cho đến khi lần thứ hai nhìn thấy thai phụ mang thai dị tật, nó không có cách nào khống chế sát tâm.”