Sau khi đăng ký thông tin cơ bản án kiện ủy thác của mẹ con La Khiết Nhụy, Tôn lão tiễn bọn họ đi. Lúc trở lại, Tôn lão nói: "Ủy thác lần này ——"
"Tôi và Dương Nguyên Nhất xử lý." Ngụy Duyên Khanh cắt lời Tôn lão.
Tôn lão nhìn hai người, gật đầu đồng ý: "Vậy giao cho hai người. Tôi sẽ sớm tìm tài liệu liên quan, nhưng bóng đen hồ nước La Khiết Nhụy miêu tả thì tôi chưa từng nghe qua. Có thể là dị văn mới, cũng có thể là dị văn bên ngoài xâm lấn."
Ngụy Duyên Khanh: "Tôi biết, tôi sẽ tra."
Tôn lão: "Vậy giao cho hai người." Nói xong, ông liền ôm tài liệu rời đi.
Ngụy Duyên Khanh đứng dậy: "Dương Nguyên Nhất, đi."
"Đi đâu?" Dương Nguyên Nhất đứng dậy theo anh lên lầu. Ngụy Duyên Khanh không trả lời, trực tiếp mang cậu lên lầu ba.
Trên thực tế lầu ba chỉ có hai gian phòng, tuy rằng nhìn kết cấu bên ngoài kém lầu hai không nhiều, nhưng chỉ có hai cánh cửa là thật, cái khác đều không mở ra được, Dương Nguyên Nhất vào ở mới phát hiện.
Ngụy Duyên Khanh mở cửa phòng mình, gõ gõ cửa phòng ý bảo Dương Nguyên Nhất đi vào. Lúc trước Dương Nguyên Nhất đã vào phòng của anh, so với những phòng khác thì không gian phòng anh rộng hơn nhiều, ngoại trừ phòng ngủ và phòng tắm thì còn có phòng sách.
Cậu chưa từng vào phòng sách, cửa phòng luôn đóng chặt. Trong đầu vừa hiện lên suy nghĩ này, Dương Nguyên Nhất liền thấy Ngụy Duyên Khanh mở cửa phòng sách ngoắc cậu vào. Cậu đi vào, nghe một tiếng "cạch", một giây sau cả phòng sáng choang. Phòng sách lớn như vậy nhìn không sót một thứ nào, lượng sách được lưu giữ bên trong cực kỳ phong phú, chiếm diện tích rất rộng.
Ngụy Duyên Khanh vừa đi vừa nói chuyện: "Bao năm qua giải quyết dị văn sẽ làm thành hồ sơ cặn kẽ, toàn bộ đều để ở đây. Nếu như gặp phải dị văn xa lạ có thể tới nơi này tra tài liệu, đại khái có thể tìm ra."
Nghe vậy, Dương Nguyên Nhất nghi ngờ hỏi: "Không phải đều là dị văn đã giải quyết sao?"
Ngụy Duyên Khanh: "Cùng một dị văn sẽ sản sinh hai dị văn khác nhau, nhưng dưới tình huống không có tiền đề đặc thù, chúng nó không thể cùng tồn tại."
Dương Nguyên Nhất "à" một tiếng, chỉ chỉ hồ sơ chồng chất như núi: "Tra từng quyển?"
"Đã phân loại rồi." Ngụy Duyên Khanh đi vòng qua giá sách đặt hồ sơ, phía trước là cái bàn làm việc, trên mặt bàn để hai cái máy vi tính. Anh mở máy vi tính ra, đợi máy khởi động, thuận tiện giải thích: "Nhưng bây giờ không cần phiền phức như vậy, trực tiếp gõ từ khóa lọc tài liệu là được."
Dương Nguyên Nhất: "Nếu tiện như vậy thì vì sao còn phải chuẩn bị nhiều hồ sơ như thế này?"
"Đảm bảo an toàn." Ngụy Duyên Khanh gõ từ khóa, xuất hiện rất nhiều tệp. Dương Nguyên Nhất bước tới xem, phát hiện có bảy tám tệp, theo thứ tự là "Hồ nước thủy quỷ", "Sự kiện linh dị chết đuối nhiều lần trong hồ", "Thủy quái trong hồ", "Bóng đen công viên", vân vân... Cậu cảm thấy quái dị liền hỏi: "Những thứ này đều là dị văn?"
Ngụy Duyên Khanh đọc nhanh như gió, tìm kiếm hồ sơ đồng thời tranh thủ trả lời: "Ừ. Thủy quỷ lưu truyền khắp nơi, xem như là một đại tông tộc. Ngoại trừ thủy quỷ cá biệt, đa phần vô hại. Sự kiện chết đuối nhiều lần trong hồ chính là thủy quỷ "cá biệt" hại người, thủy quái trong hồ sinh sống tại hồ lớn xa xôi, có lực công kích nhất định nhưng tổng thể vô hại."
Dương Nguyên Nhất: "Bóng đen công viên thì sao?"
Ngụy Duyên Khanh: "Nghe qua dị văn quỷ ảnh cao gầy không?"
Dương Nguyên Nhất gật đầu.
Quỷ ảnh cao gầy là dị văn đô thị xuất hiện sớm nhất ở Đức, sau này trở thành một trong 10 dị văn đô thị kinh khủng nhất của Mỹ. Đã từng có một đoạn thời gian, trên internet ở Mỹ xuất hiện rất nhiều video, ảnh chụp, bên trong mơ hồ xuất hiện bóng dáng quỷ ảnh cao gầy. Trong tin đồn, mục tiêu của quỷ ảnh là trẻ nhỏ, bởi vậy thường xuyên xuất hiện ở công viên có nhiều trẻ con nhất.
Ngụy Duyên Khanh: "Một trong các dị văn bên ngoài xâm lấn, được xưng là bóng đen công viên. Khi xâm lấn vào nước ta thì dị văn không quá nổi danh, sức mạnh khá yếu, còn chưa kịp tổn thương trẻ nhỏ thì đã bị xử lý xong."
Dương Nguyên Nhất: "Không tìm được hồ sơ liên quan đến bóng đen trong hồ." Anh ngẩng đầu nhìn từ khóa, chính là bốn chữ "Bóng đen trong hồ". Tập tin xuất hiện không giống như án kiện mà La Khiết Nhụy miêu tả, cậu thì thào: "Bóng đen, rên rỉ, dụ dỗ phụ nữ giết trẻ con, sau đó tự sát. Không có —— trước đây sếp có từng nghe qua chưa?"
Ngụy Duyên Khanh: "Chưa." Anh tắt trang web đi, mở một trang thông tin khác, yêu cầu Tôn lão gửi qua ghi âm cuộc nói chuyện với La Khiết Nhụy cùng với toàn bộ vụ án liên quan đến đồng nghiệp cô ta.
"Đầu tiên là nước, bóng đen xuất hiện ở nơi nào đều có liên quan đến nước."
Dương Nguyên Nhất lấy di động ra ghi chép từ khóa đầu tiên: "Nước. Thứ hai là rên rỉ thê lương, thông qua tiếng rên rỉ đối với mục tiêu nào đó khiến truyền nhiễm tình cảm, mục tiêu hẳn là phụ nữ ly dị." Dừng một chút, cậu giải thích: "Chỉ là suy đoán, số liệu quá ít, chỉ dựa trên hai sự kiện phát sinh tương đồng, xác định mục tiêu không quá chắc chắn."
Ngụy Duyên Khanh gật đầu: "Tạm thời là thế. Giết chết trẻ con, số ba."
Dương Nguyên Nhất dừng lại: "Ba?"
Ngụy Duyên Khanh: "Trong nhà La Khiết Nhụy và đồng nghiệp của cô ấy đều chỉ có một đứa trẻ, nếu như mấy cô ấy vì truyền nhiễm tình cảm mà giết chết trẻ con rồi tự sát, đáng lẽ không cần ôm thêm hai đứa trẻ hàng xóm."
Dương Nguyên Nhất suy nghĩ một chút, phát hiện quả thực như vậy. Trước khi đồng nghiệp của La Khiết Nhụy tự sát còn ôm đi hai đứa trẻ hàng xóm, La Khiết Nhụy mất đi ý thức thì lừa hai đứa bạn học của con trai. Con số là ba, cực kỳ vừa khớp. Dưới tình huống như vậy, vừa khớp trở thành ký hiệu đặc thù.
Khoanh vòng những điểm đặc thù, Dương Nguyên Nhất cúi đầu thì thầm: "Nước, rên rỉ, cách thức tử vong cũng liên quan đến nước. Người nữ giết chết ba đứa trẻ, sau đó tự sát chết đuối. Thứ hai là mục tiêu tạm thời quy định là phụ nữ ly dị, đây là dị văn gì? Trước giờ tôi chưa từng nghe qua."
Ngụy Duyên Khanh: "Tôi cũng chưa từng nghe qua. Dị văn không tồn tại trong hồ sơ thường có hai trường hợp, một loại là dị văn đô thị mới hình thành, một loại là dị văn bên ngoài xâm lấn, tức là dị văn đô thị nước ngoài."
Tương tự là Liệt Phùng Nữ bởi vì nghiệp chướng mấy chục năm dẫn đến sợ hãi mà sinh ra dị văn, búp bê Nga thì là dị văn đô thị nước ngoài xâm lấn. Dị văn nước ngoài tựa hồ khó tra, thế giới gần hai trăm nước, mỗi quốc gia có ít nhất mười mấy dị văn, có vài dị văn đô thị không được ghi chép trên internet, lúc này sẽ tăng độ khó điều tra.
Dương Nguyên Nhất: "Anh cảm thấy là dị văn mới hình thành hay là dị văn đô thị nước ngoài?"
Ngụy Duyên Khanh: "Không chắc lắm."
Dương Nguyên Nhất ngước mắt, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Ngụy Duyên Khanh, thấy rõ ảnh ngược trong mắt đối phương.
Ngụy Duyên Khanh cười nhạt: "Dị văn ủy thác không phải là thi đua trả lời nhanh, mặc dù nói giải quyết càng nhanh càng tốt, nhưng phải cẩn thận một chút, tránh phán đoán sai lệch phát sinh ngoài ý muốn. Độ nguy hiểm của dị văn mới hình thành và dị văn đô thị nước ngoài khác nhau, phán đoán sai lầm sẽ hại mạng cậu."
Anh đột nhiên vươn tay chọt trán Dương Nguyên Nhất, cậu sửng sốt, thoáng chần chờ rồi gật đầu: "Tôi biết rồi."
Ngụy Duyên Khanh thấy thế, ngón trỏ cong lên, búng một cái vào trán Dương Nguyên Nhất, không nhẹ nhưng không đau, vừa vặn có thể làm người ghi nhớ: "Cậu phải nhớ kỹ."
"Ừ." Ngón tay Dương Nguyên Nhất hơi co rút, đột nhiên nói: "Sếp, lần sau đừng tấn công bất ngờ. Bằng không tôi sẽ không cẩn thận bẻ gãy cổ tay anh." Cậu mỉm cười xấu hổ, có hơi ngượng: "Ý thức phòng bị của tôi khá mạnh."
Ngụy Duyên Khanh trợn mắt nhìn Dương Nguyên Nhất, bên ngoài bình tĩnh đáp ứng, nội tâm đau khổ suy đoán người vợ của anh đã từng đáng yêu yếu ớt rốt cuộc đã bị xã hội thử thách tàn khốc đến cỡ nào mới có thể sản sinh ra ý thức phòng bị mãnh liệt như vậy.
Dương Nguyên Nhất đối mặt với người thì tính cách rất tốt. Cậu mỉm cười: "Nếu như tôi không cẩn thận bẻ gãy cổ tay sếp, sếp cứ trừ tiền lương của tôi. Trừ bao nhiêu cũng không sao."
Ngụy Duyên Khanh bật cười: "Được rồi, cậu muốn bẻ cổ tay tôi cũng chưa chắc có làm được hay không."
Dương Nguyên Nhất nhớ đến lần ủy thác đầu tiên đi cùng anh, cậu đã thấy thân thủ đối phương. Quả thật như lời Ngụy Duyên Khanh nói, hai bên đánh nhau, cậu nhất định không chiếm được lợi.
Ting ting.
Lúc này, máy vi tính trước mặt hai người báo tít tít, Tôn lão đã sắp xếp tài liệu gửi sang. Ngụy Duyên Khanh nhận tài liệu rồi lưu lại, không mở ra xem mà là căn cứ vào suy đoán lúc nãy của hai người gửi cho Tôn lão, bảo ông tìm mấy vụ án tương tự xảy ra trong mấy mươi năm nay ở trong ngoài nước. Cuối cùng, anh click folder, mở một tấm ảnh.
Trong ảnh là Tôn Lệ Hương – đồng nghiệp của La Khiết Nhụy – vùi đầu vào bồn rửa mặt chết đuối, đầu của cô ta chôn sâu trong bồn rửa, hai chân quỵ trên sàn, sàn nhà chảy nước lênh láng. Hai tay đặt vuông góc ở hai bên thân thể, không có bất kỳ dấu vết giãy giụa nào. Đồng thời báo cáo khám nghiệm tử thi biểu hiện Tôn Lệ Hương chết đuối, trước khi chết không dùng thứ gì như thuốc ngủ.
Nói cách khác, Tôn Lệ Hương chết đuối không có tác động bên ngoài, trước khi tử vong không một tia giãy giụa.
Kết luận làm người khác sởn tóc gáy, người đối mặt với tử vong, nhất là tự sát thì sẽ phản kháng giãy giụa theo bản năng. Cho dù ý thức tự sát cực kỳ mãnh liệt cũng sẽ không khống chế được giãy giụa, tình huống của Tôn Lệ Hương vô cùng quỷ dị, không thể giải thích.
Một tấm ảnh khác là ba đứa trẻ trong bể bơi phao, im lặng không ngọ nguậy. Bọn trẻ mặc quần áo ngồi xung quanh, hình thành tam giác ngâm trong nước, sắc mặt xanh trắng khó chịu.
Những hình ảnh này là Tôn Lệ Hương chụp lại trước khi chết đuối, thuộc về vật chứng.
Dương Nguyên Nhất chỉ vào hình dạng ba đứa trẻ ngồi chung với nhau: "Giống như đồ án đặc thù."
Ngụy Duyên Khanh cắt ảnh xử lý một lát, tạo thành đồ án đặc thù rồi gửi cho Tôn lão. Một lát sau, Tôn lão trả lời lại: "Vâng."
Ngụy Duyên Khanh tắt máy vi tính, nhìn chằm chằm Dương Nguyên Nhất: "Cậu có muốn xem ghi chép dị văn đô thị?"
Dương Nguyên Nhất kinh ngạc chỉ mình: "Tôi có thể sao?"
Ngụy Duyên Khanh đứng dậy đi đến giá sách sau lưng cậu, tùy ý rút ra một quyển sách thật dày, phủi phủi bụi đưa đến trước mặt Dương Nguyên Nhất: "Xem đi."
Dương Nguyên Nhất nhận quyển sách bìa đen có mấy chữ lớn thếp vàng Sổ Dị Văn Đô Thị, sau đó nhìn ra sau lưng có giá sách bị trống một chỗ: "Tùy tiện như vậy sao?"
Ngụy Duyên Khanh khoát tay: "Vốn cũng không quá quan trọng, chỉ là một quyển nhật ký dị văn."
Dương Nguyên Nhất mở sổ dị văn, bìa trong viết một câu "Khủng bố như hình với bóng". Chữ rất đẹp, mang theo nhân tố đe dọa, đại khái không làm người tin tưởng, nhưng suy nghĩ cặn kẽ sẽ phát hiện chỗ kinh khủng chân chính.
Trang thứ hai là mục lục, trên mục lục ghi tổng cộng 99 loại dị văn, nhưng con số cuối cùng là 100. Dương Nguyên Nhất lật lại nhìn mục lục ở phía trước, phát hiện dị văn thứ nhất không phải là 001 mà là 002.
Thiếu niên Dương Nguyên Nhất (cười xấu hổ): Không cẩn thận đập gãy giường.
***
Lời editor:
Để biết thêm chi tiết về dị văn quỷ ảnh cao gầy, mời xem phim Slender Man (Người không mặt). Tui chỉ nói vu vơ vậy thôi, không phải xúi xem phim kinh dị đâu. Đừng hiểu lầm tui, tội tui lắm =]]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT