Trên thực tế, Rio đúng là sai rồi. Năm đó Derick không nói chuyện này cho ông, cũng không là vì hạn chế gia tộc gì đó, chỉ là vì, trước giờ ông chưa từng nghĩ sinh thời thể gặp sói bạc mà thôi. Dù sao, trong bí sử gia tộc ghi lại, một vị sói bạc ra đời, đã là chuyện của năm trăm năm trước.

Vị sói bạc năm đó là kẻ hủy diệt, gã kéo trùng tộc đến tinh cầu, làm cho thú nhân cả tinh cầu lâm vào trong khổ chiến, thậm chí suýt khiến tinh cầu chịu hậu quả nghiêm trọng.

Nhưng, thú nhân dũng mãnh quả cảm, giúp họ giữ được gia viên của mình, đuổi trùng tộc chạy tới sa mạc cằn cỗi, khiến họ không dám tự tiện xông vào địa giới thú nhân dù là một bước.

Cho nên, ban đầu Thiệu Khiêm và sói con gặp phải Derick cũng là một điều may mắn. Dù sao, tai họa năm trăm năm trước vị sói bạc đó mang tới khiến họ giãy giụa trong khổ nạn đến bây giờ, nếu người của những gia tộc khác gặp sói con, chỉ sợ sẽ làm thịt y tại chỗ.

Mặc dù sói con là nhân vật chính của thế giới này, chắc sẽ không bị giết chết dễ như vậy, nhưng những chuyện trải qua cũng không tốt tí nào đâu. Cho nên, gặp Derick cũng là điều may mắn của sói con.

"Cậu nhìn tôi, vậy có đúng không." Ade vẫn luôn quan sát Thiệu Khiêm và sói con, thấy hai người cũng không hoảng hốt vì lời nói của ông, trong lòng hài lòng gật đầu một cái, ánh mắt của anh trai, vẫn tốt như thương. Riêng phần khí độ vinh nhục không sợ hãi này luôn khiến ông hài lòng

"Cám ơn ông Ade đã giải thích nghi hoặc cho chúng cháu." Thiệu Khiêm cười cười nói: "Ông vẫn luôn dặn dò Adolf rằng không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng biến thành thú hình, nhưng cũng không có nói cho chúng cháu cuối cùng là vì sao. Hôm nay ông Ade giải thích nghi hoặc cho chúng cháu, cũng giúp chúng cháu hiểu ông dụng tâm lương khổ."

Lời nói của Thiệu Khiêm khiến Ade hài lòng gật đầu, đứa nhỏ này mặc dù là một bán thú nhân, nhưng tâm tư lanh lợi, nếu để hắn phát triển, nhất định sẽ đến một trình độ không ngờ.

"Tôi mới nghe hai người nói chuyện xong, có thể chen miệng vào được rồi." Rio mở miệng cười: "Lần này Derick kêu các cháu tới, chủ yếu là chuyện muốn các cháu tiếp nhận phố đen."

"Ông Rio mời nói." Dù đã giới thiệu sơ về phố đen đã xuất hiện mấy lần từ tối qua, nhưng hắn cảm thấy lúc ấy Rio chỉ nói cơ cấu mà thôi, phố đen chân chính, chỉ sợ khiến họ thất kinh.

Rio và Ade hai mắt nhìn nhau một cái, sau đó Rio nói: "Phố đen là Derick tạo dựng cho Ade, mặc dù trên danh nghĩa là thu nhận bán thú không có nhà, thậm chí là bán thú nhân bị hủy hoại hoặc là thú nhân phạm pháp phải chạy trốn. Nhưng trong thực tế lại là một quân đoàn xây dựng mô hình nhỏ.

Nói đến đây Rio thoáng dừng lại: "Mặc dù là quân đoàn nhỏ, nhưng trong thực tế cũng chỉ có thể xử lý một vài tình báo kinh doanh, hoặc là chế tạo sản xuất mà thôi."

Thiệu Khiêm nghe đến chỗ này cau mày mở miệng: "Phố đen có bao nhiêu người?"

Nếu như theo Rio nói, vậy số ngườ trong phố đên cũng không nhiều lắm nhỉ? Nhưng, sao họ lại thu nhận những thú nhân phạm pháp? Bộ không sợ những thú nhân kia trở mặt, trực tiếp dẹp gọn hang ổ của họ.

"Hiện tại ở đây bán thú nhân có hơn tám trăm người, thú nhân chỉ có mấy chục người thôi." Phố đen rất nhỏ, căn bản không cách nào chứa nhiều người như vậy, cho nên, họ chỉ có thể phân tán bán thú nhân ra ngoài, lợi dụng đường tắt riêng biệt để chuyển tin tức trở về.

Ánh mắt Thiệu Khiêm nhất thời sáng lên, hơn tám trăm người, khôn sống mống chết đủ tạo thành một đội ngũ rồi: "Hơn tám trăm người đều ở trong thành phố này?"

"Tất nhiên là không thể nào." Nếu như lập tức tụ tập hơn một nửa bán thú nhân như thế, nhất định sẽ khiến thú nhân chú ý. Dưới tình huống đó, thậm chí sẽ kinh động quân đội thú nhân. Một khi bị phát hiện, sẽ dẫn đến đuổi giết tàn sát, vậy tâm huyết nhiều năm nay đều uổng phí rồi.

"Ông có thể triệu tập một số tâm phúc về không?" Lập tức triệu tập toàn bộ về gì đó, khẳng định không thể nào. Đã như vậy, chỉ có thể thử triệu tập một số về, để Thiệu Khiêm xem phương pháp rèn luyện của hắn có thể thích hợp cho những bán thú nhân này không.

"Tất nhiên có thể." Rio có chút do dự nói: "Nhưng, chúng tôi không có nhiều chỗ ở, nếu như bị quân đoàn thú nhân phát hiện, những bán thú nhân trở về ẽ gặp nguy hiểm."

"Cháu có một vài ý tưởng, ông tham khảo thử?" Thiệu Khiêm thử dò xét nói.

"Được." Rio tỏ ý Thiệu Khiêm nói tiếp.

Thiệu Khiêm nói ý tưởng đường hầm của mình ra, Ade thở dài lắc đầu nói: "Lúc trước chúng tôi không phải không có nghĩ tới, nhưng đào đường hầm là một công trình lớn, hơn nữa, vận chuyển đất ra ngoài khó tránh khỏi sẽ bị người phát hiện. Chung quy không phải một biện pháp tốt. Huống chi, một khi bị người biết có đường hầm, chúng tôi chỉ có kết quả bị kẹt chết."

"Ông Ade xin yên tâm, nếu cháu nói ra, những điều này đều khẳng định sẽ cân nhắc." Sau đó Thiệu Khiêm lại nói tỉ mỉ kế hoạch một lần, khi Ade và Rio đặt vấn đề đều giải đáp rất tốt.

"Rio, xem ra chúng ta đã già thật rồi." Hồi lâu sau, Ade vỗ vai Rio cười sang sảng: "Suy nghĩ của của các tiểu bối linh hoạt hơn chúng ta nhiều."

"Nhưng..." Rio chung quy vẫn có chút bận tâm: "Nếu như đào sụp mặt đất trong bản vẽ..."

"Nếu đã quyết định giao ra phố đen, vậy cứ để mấy người trẻ lo đi." Ade trêu chọc: "Hay là, ông không yên lòng, định xách xương già xuống đào đất?"

Bio bị nói như vậy, cũng không còn ý nghĩ khác, cười chỉ vào Ade: "Ông hay đó."

Thiệu Khiêm nhìn hai người ngồi trên giường có chút hiếu kỳ, vừa vào cửa, hắn đều cảm thấy giữa hai người tựa hồ cách nhau một lớp màng vậy. Nhưng ngay vừa rồi, lớp màng này hình như biến mất, khiến quan hệ của họ, lại trở về thân mật không khoảng cách như trước kia?

Nghĩ tới đây Thiệu Khiêm thầm cười mình thần kinh, đúng là nhìn ai, cũng không nhịn được suy đoán về người ta, như vậy không tốt, phải đổi.

Trên thực tế, cảm giác Thiệu Khiêm cũng không tệ. Trước kia Ade và Rio là bạn rất thân, nhưng bởi vì năm đó Rio làm những chuyện kia, trực tiếp khiến quan hệ hai người tan vỡ. Cho dù sau đó Rio tới phố đen, họ cũng chỉ ở trạng thái gật đầu nhau khi gặp mặt.

Mà hôm nay chính vì Thiệu Khiêm và sói con, khiến quan hệ của họ có thay đổi, thậm chí có thể nói, đang từ từ tu bổ tình bạn đã vỡ của hai người.

"Diudiu, em đói." Sói con đứng nghe họ nói chuyện, đã sớm hết kiên nhẫn. Nhưng làm một thú nhân yêu bạn đời, y không thể ngắt ngang khi mật đường nhà mình đang nói chuyện, không thể khiến mật đường mất hứng, phải ủng hộ mọi quyết định của mật đường. Ừm, trong ký ức truyền thừa cũng nói như vậy.

"Người ta nói thú nhân hình sói giỏi nhẫn nại nhất mà?" Ade trêu chọc nhìn sói con: "Sao tới lượt cậu, tôi chỉ có thể nhìn thấy chiếm hữu nồng nặc vậy?"

Ade sống một đời, còn không nhìn ra quan hệ của con sói bạc này và Diudiu? Từ khi họ thấy hai người này, cánh tay mang tính chiếm hữu của sói bạc vẫn chưa rời vai Diudiu. Hơn nữa ánh mắt nhìn họ, cũng tràn đầy cảnh giác, bộ dáng kia giống như họ sẽ cướp người của hắn vậy.

"Sức nhẫn nại đều cho người yêu hết rồi, chiếm hữu đều cho người yêu." Sói con bật câu phản bác: "Diudiu nhà tôi đáng yêu như vậy, bị mấy người ăn hiếp thì biết làm sao."

Gân xanh trên trán Thiệu Khiêm nhảy nhảy, sau đó nhấc chân phải giẫm lên chân sói con: "Em nói ít thôi."

Ade và Rio đều bật cười, họ nhìn tương tác giữa hai tiểu bối, tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Mà Rio nhìn tương tác của Thiệu Khiêm không tự chủ nghĩ tới mình và Derick trước kia, nếu như, năm xưa ông không có làm ra những chuyện đó, có phải mình cũng có thể hạnh phúc như hai tiểu bối hay không?

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua trong đầu Rio thôi, dù sao chuyện đã xảy ra rồi, cũng không ai có thể quay ngược thời gian.

Bởi vì sói con bảo đói, Rio và Ade liền dẫn Thiệu Khiêm ra ngoài ăn cơm. Thiệu Khiêm bất ngờ phát hiện, thú nhân nơi này, không bài xích bán thú nhân giống như bên ngoài, thậm chí có đôi khi nhìn đến Ade và cũng sẽ gật đầu chào hỏi.

Sau đó Thiệu Khiêm mới biết, thú nhân chào hỏi họ, trên căn bản đều là thú nhân trốn tới nơi này rồi sẽ có thân phận mới. Mà những thú nhân đó không hề bài xích họ, là những thú nhân vì thường gặp, hoặc là một vài được Ade hoặc là Rio trợ giúp.

Sau khi ăn cơm xong, Ade và Rio liền chia nhau đi, một người đi liên lạc tâm phúc gần đây, một người nghĩ biện pháp để thú nhân hoặc bán thú nhân có tay nghề đặc biệt hỗ trợ chế tạo một vài công cụ.

Một tháng sau, gần hai trăm bán thú nhân lục tục trở về thành phố. Sau khi biết kế hoạch này, đều bày tỏ đồng ý.

Mặc dù họ có thể tụ tập, không gì ngoài suy nghĩ có thể giúp cuộc sống mình tốt hơn, cũng có thể thu nhân vài nô lệ được luật pháp bảo vệ, mà không phải có thể tùy ý mua bán.

Khi vài bán thú nhân này trở về, công cụ đào đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Ba ngày trước khi thực hiện, Thiệu Khiêm mời Rio dẫn hắn và sói con đến Phủ Thành Chủ một chuyến. Sau cả đêm mật đàm, không ai biết giữa họ đạt thành hiệp nghị gì, chỉ biết là công trình dưới lòng đất ba ngày sau, không có ai cản trở, thậm chí Phủ Thành Chủ còn phái mấy bán thú nhân trợ giúp vận chuyển bùn đất.

Mặc dù, Thiệu Khiêm cảm thấy mấy bán thú nhân Phủ Thành Chủ phái tới, tác dụng chủ yếu là giám thị.

Bởi vì công trình khổng lồ cần người tương đối nhiều, công trình dưới lòng đất càng lớn, chỉ đưa đến hai trăm người căn bản không đủ. Bởi vì có giao dịch với Phủ Thành Chủ, tay chân Rio cũng thả lỏng không ít, thậm chí trực tiếp gửi tin kêu bán thú nhân bên ngoài đều về đây.

Cũng vì hành động này, làm thành chủ thú nhân vốn là lão thần nhíu mày, cố ý chạy tới nhiều lần xác nhận họ chỉ là cần người xây thành phố dưới đất lòng, lúc này mới yên tâm trở về Phủ Thành Chủ.

Hơn tám trăm người, xây thành phố dưới lòng đất mất gần một năm rưỡi. Thành phố dưới lòng đất thành lập thành công, cũng tỏ rõ Rio và Ade phải rời phố đen, đến dãy núi Rio dãy tìm Derick.

Mà đám Thiệu Khiêm mặc dù không nỡ, nhưng cũng không ngăn cản quá nhiều, chẳng qua chỉ vào lúc hai người họ rời đi, kêu mấy người đi theo hộ tống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play