"Chuyện gì thế?" Trương Quốc Cường tiến lên tách hai người ra: "Vừa về liền rùm beng lên, sao lại động thủ?"

"Ba ba con không có." Trương Tinh vừa nhìn thấy Trương Quốc Cường nhất thời ủy khuất đầy mặt: "Con, con chỉ khuyên em không cần cứ mãi ở nhà, phải ra ngoài một chút, ai ngờ em..."

Thiệu Khiêm nhìn nữ chủ ra vẻ bạch liên hoa mà trong bụng cười nhạt, loại dáng vẻ trong ngoài bất nhất này cũng khiến người ta thật chán ghét. Có điều, lẽ nào cô cho rằng chỉ có cô biết giả vờ?

"Ba ba, chỉ hỏi con hơn hai mươi ngày không có tiền sao lại không chết đói, kỳ thực con chỉ muốn sửa lại giúp chị thôi, cũng không nhiều ngày vậy đâu, cũng chỉ mới mười bảy mười tám ngày thôi. Con có mấy người bạn, sẽ không chết đói đơn giản như vậy được." Thiệu Khiêm cười rực rỡ nói với Trương Quốc Cường: "Ba ba, ba đã về thì đưa chìa khóa cho con đi. Con đi tìm mấy đứa bạn chơi, tụi nó cũng sẽ không khi dễ con."

Trương Quốc Cường có thể cho con giai nhà mình đi tìm mấy tên côn đồ cắc ké kia nữa? Chuyện này nhất định không thể, ngày hôm nay hắn đã nhốt con giai trong nhà liền thì sẽ không để nó ra ngoài, làm sao có thể phá công vào lúc này?

"Con giai đừng nghịch." Trương Quốc Cường chỉ vào nam nhân thân hình cao lớn ở cửa mở miệng: "Gọi anh trai."

"..." Thiệu Khiêm có chút sững sờ, trong kịch tình cũng không có nói ngoài Trương Tinh và Trương Tử Huy hắn còn có một anh trai.

"Ông... ông chủ?" Trương Tinh cũng nhìn theo ngón tay của Trương Quốc Cường, khi nhìn đến nam nhân anh tuấn ngoài cửa thì vội vàng chỉnh lý lại áo có hơi nhăn, sau đó miễn cưỡng cười cười mở miệng: "Sao ngài lại tới địa phương nhỏ này của chúng tôi?"

Nam nhân ở cửa chỉ gật đầu với Trương Tinh một cái, sau đó nhìn thiếu niên bị Trương Quốc Cường cứng rắn kéo lại ôn hòa nói: "Em trai."

"..." Xin lỗi, tôi có chút ngáo, để cho tôi hoàn hồn đã. Vừa rồi nữ chủ bạch liên hoa gọi anh ta là ông chủ, như vậy chính là nam chủ của tiểu thuyết này Trương Tử Hiên, nhưng mà người cha tiện nghi nhà mình kêu mình gọi anh là là anh trai... Cho nên, năm đó khi nam chủ nữ chủ ở bên nhau là loạn, luân?

Xin lỗi, quan hệ có hơi loạn khiến hắn phải chỉnh lý lại.

"Con giai ngoan, hôm nay chúng ta không có nhà ở rồi." Trương Quốc Cường kéo lấy con giai nhà mình liền đi ra ngoài, trong lúc đó chưa từng nói với Trương Tinh một câu.

Trương Tử Hiên gật đầu với Trương Tinh: "Đi."

"À. Vâng." Trương Tinh vội vàng khóa kỹ cửa nhà đi theo sau lưng Trương Tử Hiên rời đi.

Dọc theo đường đi Trương Quốc Cường đơn giản nói rõ quan hệ với Trương Tử Hiên, nhưng Thiệu Khiêm vẫn còn có chút quấn quýt, hắn thậm chí hoài nghi có phải mình vào lộn thế giới không, vì sao luôn cảm thấy thế giới này nó sai sai?

Thân là dân cờ bạc cha lại là chú hai của Trương Tử Hiên trong thế giới này, thậm chí nếu không phải do Trương Quốc Cường vì yêu mà rời Trương gia, hiện tại người làm chủ Trương gia chính là Trương Quốc Cường...

Việc này khiến Thiệu Khiêm nghe được có hơi sửng sốt, lần nữa hoài nghi số liệu hệ thống của mình chẳng lẽ là vì không được đầy đủ nên xảy ra vấn đề, bằng không sao có thể bay vọt như vậy?

Mà Trương Tinh bên kia thì là vui buồn trộn lẫn, vui chính là về sau mình cũng là thiên kim tiểu thư, có thể ngồi xe sang trọng mua quần áo hàng hiệu không cần bị người khinh thường nữa. Nhưng cô lại có chút oán hận, oán ba mình vì sao không về Trương gia sớm hơn, như vậy cô cũng không cần ăn khổ nhiều như thế.

Mà buồn thì lại là vì nam nhân lái xe phía trước kia, Trương Tử Hiên thân là kim cương vương lão ngũ tự nhiên được nhiều phụ nữ yêu thích, mà cô đã sinh tình cảm thầm kín với ông chủ, hiện tại đối tượng thầm mến biến thành anh họ... Loại chênh lệch nội tâm này không có nhỏ chút nào.

Trương Tử Hiên dẫn theo mấy người trở về lão trạch, vào cửa liền thấy cha và chú ba vẻ mặt tức giận ngồi ở đại sảnh.

"Cha, chú ba." Trương Tử Hiên gật đầu với hai người rồi đứng sang một bên. Mà Trương Quốc Cường vẫn đi theo phía sau anh tất nhiên là bị lộ mặt.

Hai người ngồi trên sô pha có năm phần giống Trương Quốc Cường, có lẽ là do người nắm chức vị cao nên không nét thô bỉ của Trương Quốc Cường, mà lại thì thêm mấy phần tôn quý trang nghiêm.

"Đ*t con mẹ." Cha của Trương Tử Hiên Trương Quốc Phú cầm cây thước đặt trên sô pha lên liền xông tới, tóm lấy Trương Quốc Cường rồi quất một trận: "Ông cho mày chạy, cho mày chạy."

Mà lão tam Trương Quốc Kiến còn hơn nữa, khi anh hai nhà mình tránh né thì trực tiếp bắt người đè xuống sô pha, để cho anh cả nhà mình có thể đánh dễ dàng hơn.

Thiệu Khiêm nhìn một màn hỗn loạn này quả thực là trợn mắt há mồm, hắn đưa tay muốn khuyên can, ai ngờ bàn tay mới vừa vươn ra đã bị một bàn tay trắng nõn xương khớp rõ ràng nắm lại, sau đó người cũng bị kéo qua một bên: "Ngoan, bọn họ đã nhiều năm không gặp, đây cũng là một cách biểu đạt thân tình."

Khi Trương Tử Hiên kéo Thiệu Khiêm thì rất dùng sức, lúc dưới chân Thiệu Khiêm hơi lảo đảo thì còn trực tiếp xoay người một vòng kéo vào trong ngực. Ừm, vừa dễ dàng ôm vào trong ngực, chính là hơi gầy quá rồi, chờ sau này nhất định phải bồi bổ.

Trương Tử Hiên cũng không hiểu ra sao, ngay khi nhìn thấy thiếu niên cũng có đăm chiêu, trong lòng thì lại có âm thanh nói rằng bắt cậu lại, ôm lấy cậu. Không nên để cho cậu rời khỏi tầm mắt của mày, bằng không cậu sẽ biến mất vô ảnh vô tung.

Thiệu Khiêm có chút mất tự nhiên giãy giũa tránh né cái ôm của Trương Tử Hiên, quay đầu nhìn ba mình đã bốn năm mươi tuổi còn bị người đè xuống đánh mông khóe miệng co giật. Cái... cái gọi là cách biểu đạt thân tình này thật khiến người ta có chút khó có thể tiếp thu.

Mà Trương Tinh đứng bên cạnh lại bị hào hoa trong chủ trạch này làm cho đôi mắt mê ly, cho dù cô không hiểu cũng biết những thứ trước mắt mìn đều không phải vật tầm thường, thậm chí cô còn thấy bức tranh treo trên vách tường chính là danh họa《Chinh Chiến》hồi nhỏ từng thấy trong sách, với tài lực của Trương gia bức tranh này nhất định là bút tích thật, nhưng mà một bức danh họa có giá trị liên thành như thế lại bị người treo trong phòng khách, nghĩ đến sau này mình cũng sẽ sống một cuộc sống như vậy hô hấp của Trương Tinh không khỏi có chút gấp rút, trên mặt cũng vì hưng phấn mà đỏ lên.

Trương Tử Hiên tuy phần lớn chú ý đều đặt lên người thiếu niên bên cạnh, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có chú ý đến cô em họ đứng một bên, khi nhìn đến ánh mắt tham lam của cô đảo qua bày trí trong chủ trạch thì cau mày, quả nhiên sống hẹp hòi thì không thể thấy các mặt của cảnh đời, hai người cùng ăn một miếng cơm lớn lên, chênh lệch này thật sự không phải chỉ là tí tẹo. Chí ít thiếu niên bên cạnh hắn sẽ không lộ ra biểu tình khác với các bày trí trong phòng.

"Cái kia..." Thiệu Khiêm nhìn cái mông tròn của Trương Quốc Cường cười gượng nói: "Ba... ba con hình như hít vào nhiều mà thở ra không được bao nhiêu."

"Con giai con yên tâm, ba còn sống." Nghe thấy Thiệu Khiêm cầu tình cho mình Trương Quốc Cường ngẩng đầu nở một nụ cười rực rỡ với con giai trở nhà mình.

Hắn không ngẩng đầu lên còn được, vừa ngẩng đầu một cái lại khiến người ta càng muốn đánh hắn, gia chủ tiền nhiệm của Trương gia rất nhanh cầm thước trong tay muốn đánh tiếp, chỉ có điều tay này còn không rơi xuống đã bị Trương Quốc Kiến ngăn lại: "Anh cả, thôi đi. Còn nhiều thời gian."

Trương Quốc Phú nghĩ cũng phải, người đều trở về rồi còn có thể để hắn chạy nữa sao? Nếu như hắn còn chạy, mình liền cùng họ với hắn.

Lời này cũng may là không nói gì cho Trương Quốc Cường nghe, bằng không hắn tuyệt đối nhổ nước bọt vào mặt Trương Quốc Phú, cứ như hai người họ không cùng một họ vậy.

"Tiểu Huy đều lớn như vậy rồi." Trương Quốc Phú trên dưới quan sát Thiệu Khiêm cảm khái: "Năm đó khi bọn họ rời đi con còn chưa sinh ra, hiện tại con cũng đã lớn rồi."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Gào khóc, tan tầm cái chim~ sắp chuyển tới ca đêm rồi, dưới lầu còn lạch lạch sửa chữa, ngẫm lại đều có chút tan vỡ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play