Cho nên, những người sau khi đưa tin rời khỏi đây, rồi chân chính chạy tới cũng không được mấy ai.
"Chu trưởng lão không gửi tin tới?" Trong lòng Huyền Vân vẫn rất bất mãn với gã trưởng lão chỉ biết ăn no chờ chết kia với, bình thường trong môn phái không có cống hiến gì cũng được đi, bây giờ đang tình huống khẩn cấp lại còn không xuất hiện. Sao lão còn chưa độ kiếp?
"Cũng không." Người đàn ông áo đen đi theo say Huyền Vân Tử nhỏ giọng nói: "Hình như là đang bế quan."
Bế quan con khỉ, lão bất tử kia bao nhiêu năm không bế quan, suốt ngày chỉ biết ăn rồi ăn, sao không nghẹn chết ngươi đi.
Nhưng mà, Huyền Vân Tử cho dù trong lòng bất mãn đi nữa, cũng không thể biểu hiện ra trước mặt bọn tiểu bối này, dù sao nếu để người khác biết người chưởng môn là lão đây ngay cả trưởng lão trong môn phái cũng không sai sử được, thì biết giấu mặt vào đâu đây?
"Sao mà cho bọn họ cơ hội đưa tin, cũng không mấy người tới?" Thiệu Khiêm có chút không hiểu, theo lý mà nói tiền cược bên này cũng quá nhiều rồi, vốn còn muốn đưa thêm mấy người tới rồi một lưới bắt hết, tiết kiệm đánh nhỏ lại dai, sao bây giờ không có ai tới?
"Tiền cược trong tay chúng ta quá đủ rồi." Lăng Mặc lấy nhuyễn tháp trong nhẫn trữ vật ra ngồi xuống, tiện tay ôm Thiệu Khiêm đặt lên chân mình: "Năm đó ta đã mang đám không được việc này đại náo tu chân giới, nếu đám người kia còn chưa chết, nghe thấy giao nhân lông phượng hoàng xuất hiện, tuyệt đối không dám góp mặt."
Mọi người trong Trục Thiên Tông nghe Lăng Mặc nói, trong lòng yên lặng phản bác ngôn luận liên quan đến mình là "đám không được việc" này. Bọn họ tuy nói không đánh lại thái thượng trưởng lão, nhưng đánh đám tiểu bối tu chân giới này vẫn dễ dàng nha.
Nhưng mà, cũng không phải ai cũng có dũng khí như Phượng Cửu, phải biết thái thượng trưởng lão chính là một bạo quân, khiến y bẻ mặt thì sẽ bị đánh.
"Hỗn thế ma vương." Thiệu Khiêm mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại thích thái độ phách lối này của Lăng Mặc.
"Tiểu bối tiểu môn tiểu hộ dạy nên gì kia, người ở tại đây có ai không phải tiền bối của các ngươi, gặp trưởng bối không hành lễ với trưởng bối còn tùy ý bao che tiểu bối Ân gia, hôm nay nhất định phải thay thế trưởng bối nhà ngươi dạy dỗ một phen mới được." Huyền Vân Tử nói xong đã sử dụng pháp bảo bản mạng, nhìn bộ dáng chính nghĩa kia, người không biết còn cho rằng lão đang đau lòng tiểu bối đi lạc đường.
"Tu chân giới nhiều năm qua vẫn là đức hạnh này." Liên Y khinh thường giễu cợt, xoay tay phải một cái xuất hiện một cây roi dài màu nước: "Nói tới nói lui còn không phải là nhìn trộm bảo bối của người khác? Cũng không nhìn xem mình có mạng lấy không."
"Ngươi là trưởng bối của ai? Tuổi không lớn râu không dài tu vi còn kém, ta nếu là ngươi sẽ tự binh giải tu lại từ đầu, đâu có dám ra đây để xấu hổ mất mặt?" Phượng Cửu bây giờ vóc dáng nhỏ, hai ba cái leo lên lưng sư huynh mình ôm đầu hắn ngồi trên bả vai: "Thất ca, đứa trẻ kia xấu quá còn xem thường ngươi, đánh hắn."
Gân xanh trên trán sư huynh Phượng Cửu nhảy tưng tưng, trở tay bắt lấy nhóc con ngồi trên vai mình ném ra ngoài: "Lớn tồng ngồng rồi còn không biết xấu hổ ngồi lên người sư huynh, có hiểu không cái gì gọi là tôn sư trọng đạo không."
"Á a a, Phượng lão thất ngươi dám ném ta." Phượng Cửu bị ném thẳng ra ngoài, mà đường bay kia là hướng về phía Huyền Vân Tử.
Huyền Vân Tử hôm nay ba trăm năm mươi bảy tuổi, đã là cao thủ kỳ Hợp Thể, dựa theo tốc độ tu luyện đó, có thể nói là thiên tài một trong vạn người cũng không có, hôm nay bị người làm nhục như vậy, nếu lão không tức giận mới lạ.
Vì vậy, khi thấy Phượng Cửu bị người ném tới, thì trực tiếp kêu đại đệ tử của mình tiến lên bắt. Lão lại nhớ lông phượng kia bị đứa trẻ này thu vào nhẫn trữ vật.
Trước tiên bắt thằng nhóc hư này để uy hiếp, sau đó ép đám người đối diện giao ra tiểu bối Ân gia và giao nhân, cuối cùng lại kêu tiểu bối này giao ra lông phượng là được.
Lão nghĩ hay lắm, trên mặt đã lộ ra nụ cười tình thế bắt buộc, trong lòng càng thêm khen ngợi người trẻ tuổi đã ném thằng bé tới đây, lục đục ngay thời khắc mấu chốt, lão chỉ thích người như vậy.
Đại đệ tử của Huyền Vân Tử lắc mình đã xuất hiện bên cạnh Phượng Cửu, khóe miệng tươi cười, tay phải giơ lên định bắt Phượng Cửu.
"Á..." Nhưng mà, tay hắn còn chưa rơi lên người Phượng Cửu, đã bị ngọn lửa bừng lên trên người hắn đả thương, tay phải mạnh mẽ hữu lực chỉ mới hai hơi thở đã hóa thành tro bụi.
Nhưng mà, ngọn lửa đốt bàn tay hắn cũng không biến mất, mà là bò lên cánh tay, chớp mắt đã sắp thiêu rụi toàn bộ cánh tay.
Đại đệ tử kia cũng là nhân vật hung ác, cầm ra thanh đao trở tay chém đứt cánh tay bị thiêu đốt, vội vả ăn vào viên thuốc cầm máu rồi vội vàng lui ra sau, thằng cu này có điều cổ quái.
Nhưng mà, Phượng Cửu là kiểu người khi người khác định đánh cậu, mà không đánh lại? Vậy thì tuyệt đối không thể nào. Cho nên, cậu xoay người trên không trung đạp đại đệ tử của Huyền Vân Tử vào đám người: "Chỉ là một tên kỳ Kim Đan thôi mà cũng dám càn rỡ trước mặt bản tôn?"
Thiệu Khiêm nhìn thằng nhóc ba khúc đứng giữa không trung không nhịn được bật cười, ngươi cũng là một tên kỳ Kim Đan đó, mà còn ở trước mặt người khác tự xưng bản tôn, thế này chẳng phải là muốn chọc giận chết đám già đối diện?
Đám già đối diện quả thật đã tức không nhẹ, nhất là Huyền Vân Tử, hôm nay lão bị vả mặt nhiều lần rồi, bây giờ lại thấy đại đệ tử bị phế một cánh tay đá trở về bên này, mặt cũng đen thui cả rồi.
Nhưng càng nhiều hơn là sự tham lam khó mà che giấu, thằng nhóc kia trông tuổi không lớn, nhưng tu vi đã đến Kim Đan, nếu không phải anh tài ngút trời anh tài, thì là đã ăn tiên thiên bảo vật gì đó.
Thằng nhóc này bây giờ tuổi nhỏ, nếu là thu vào dưới quyền, nuôi một vài năm nói không chừng có thể thân thiết hơn, đến lúc đó lại là một đại tướng.
Chẳng qua là, lão có thể nghĩ tới đây, người ngoài cũng có thể nghĩ được. Bên này Huyền Vân Tử còn chưa ra tay, liền thấy đại hán họ Chu một tay quăng ra pháp bảo hình lưới, ném thẳng về phía thằng nhóc.
"Chậc chậc, bàn về không biết xấu hổ quả nhiên đám gọi là danh môn chính phái mới là đệ nhất." Phượng lão thất lắc người một cái đến bên cạnh Phượng Cửu, lôi cổ áo cậu lên vứt cho sư tôn, rồi sau đó phượng hoàng viêm hỏa trong tay đốt trụi tấm lưới tròng đầu không còn gì.
"Năm đó lúc lão tử hoành hành ở tu chân giới, đám con nít các ngươi còn chưa ra đời đâu." Ngọn lửa trên tay ánh lên mặt Phượng lão thất trông hơi dử tợn: "Mấy tên ngụy quân tử, nhìn các ngươi thôi cũng cảm thấy ghê tởm. Thật muốn trực tiếp dùng một đuốc đốt trụi tu chân giới."
Thiệu Khiêm nghe vầy cũng có chút rối rắm, hắn đâm đâm ngực Lăng Mặc: "Tính cách này..."
"Hồi bé thiếu chút nữa bị người nhổ lông cho vô nồi, bắt hắn còn là loài người được hắn cứu. Từ đó về sau đều rất ghét loại đồ chơi trong ngoài bất nhất này." Lăng Mặc nắm tay Thiệu Khiêm hôn một cái, sau đó nắm chặt tay hai người hơn: "Yên tâm, hắn có chừng mực."
Thiệu Khiêm đúng là không quan tâm sống chết của những người này, cái gọi là người chết vì tiền chim chết vì mồi, nếu con người cũng vì tài bảo muốn bắt bọn họ, hắn cũng không phải là thánh phụ, sao phải để ý sống chết của những người đó.
Nếu song phương đều đã động thủ, vậy những người khác tất nhiên cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, trong lúc nhất thời khu vực bị tiếng hò hét đánh giết chiếm lĩnh.
Thiệu Khiêm và Lăng Mặc vững vàng ngồi trên linh chu không hề nhúc nhích, dựa theo giải thích của Lăng Mặc chính là, nếu nuôi mấy tên ăn không ngồi rồi tối ngày này, vậy thỉnh thoảng xuất một chút lực là điều tất nhiên. Cho nên, chuyện tiểu bối gây ra, vẫn nên để bọn tiểu bối tự mình giải quyết thì hơn.
Dĩ nhiên, bọn họ tuy không có ra tay, nhưng vẫn chú ý đám người Trục Thiên Tông, dù sao cũng là người nhà mình, khẳng định không thể để người ngoài ăn hiếp mà.
Mà Ân Tử Nghiêu thì vẫn luôn chú ý Thiệu Khiêm và Lăng Mặc, lúc này sư tôn của hắn cùng các sư huynh đang đánh nhau với Trục Thiên Tông căn bản không đếm xỉa tới hắn. Ngược lại cũng giúp hắn nắm lấy cơ hội nhắm về phía hai người Thiệu Khiêm.
Thiệu Khiêm thấy Ân Tử Nghiêu tới thì cười lạnh một tiếng, hắn cũng phải xem, người được cho là nhân vật chính rốt cuộc muốn như thế nào.
Ân Tử Nghiêu làm như thế nào? Hắn ra tay cũng đủ dứt khoát, lúc đến gần Thiệu Khiêm, đã lặng lẽ dùng pháp bảo đâm về phía Thiệu Khiêm.
Nếu như những người khác, nói không chừng thật sự không phát hiện pháp bảo của Ân Tử Nghiêu. Pháp bảo kia nhỏ như mạng nhện, mắt thường nếu không nhìn kỹ nhất định sẽ bỏ qua, chiêu này của Ân Tử Nghiêu cũng có hơi nằm dự đoán của Thiệu Khiêm.
"Đúng là thủ đoạn." Lăng Mặc hừ lạnh một tiếng, đưa tay kẹp pháp bảo của Ân Tử Nghiêu ở đầu ngón tay, khi thấy mũi kim của pháp bảo, biểu cảm trên mặt lập tức lạnh băng: "Nếu thích dùng pháp bảo đánh lén như vậy, vậy thì hãy nếm thử mùi vị của nó như thế nào."
Khi Ân Tử Nghiêu thấy Lăng Mặc ra tay đã cảm thấy không tốt, lúc này nghe y nói vậy, lại vội vàng lui về sau, định né tránh công kích của Lăng Mặc.
Nhưng mà, với tu vi này của hắn, đâu thể tránh được công kích của Lăng Mặc? Pháp bảo của hắn căn bản không nghe hắn sai sử, vòng qua những người khác rồi bị đánh vào cơ thể hắn.
Pháp bảo kia tuy nhỏ, nhưng sau khi tiến vào cơ thể lại khiến người đau đớn không chịu nổi, mặt Ân Tử Nghiêu lập tức trở nên tái nhợt, hắn ôm bụng bị thương, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, trong lòng cân nhắc thế cục hôm nay, cuối cùng chỉ có thể cắn răng trốn đi.
Thiệu Khiêm thấy Ân Tử Nghiêu muốn chạy trốn, trực tiếp dùng một chưởng đánh phía hắn, lập tức đánh Ân Tử Nghiêu đã bị thương bay ra thật xa. Ân Tử Nghiêu cũng là một người biết nhịn, bị Lăng Mặc và Thiệu Khiêm liên tục đả thương, còn có thể cố nén đau nhức xé lá bùa chạy trốn.
"Chạy cũng nhanh ghê." Thiệu Khiêm cũng không phải là không có biện pháp ngăn cản, chẳng qua lại lười chặn đường mà thôi: "Chúng ta đi núi Ngọc Hư."
Lăng Mặc bị những người này làm rối lên, nên quên mất kế hoạch ban đầu của hai người là muốn tới núi Ngọc Hư. Lúc này bị Thiệu Khiêm nhắc tới không kiềm được biểu cảm cứng đờ trên mặt, cảm giác chột dạ trước giờ chưa có lại lần nữa đánh úp.
Có điều đến cuối cùng y không dám nói câu từ chối, mà là nắm linh chu trong tay bay tới núi Ngọc Hư.
Người bị bọn họ ném sau lưng đã sớm giết đỏ mắt, thậm chí có những người khi đụng phải kẻ thù ngày xưa không nói hai lời đã giết nhau, trong lúc nhất thời còn lục đục nội bộ. Đến cuối cùng, đám người Trục Thiên Tông cũng dừng lại, sau khi hóng chuyện một hồi đều tự tản đi.
Trong quá trình tranh đấu Huyền Vân Tử bị Phượng lão thất đánh phượng hoàng viêm hỏa vào cơ thể, cũng may lão tu vi cao, miễn cưỡng bảo vệ tim không có bị lửa độc ăn mòn. Nhưng tạng phủ của lão bị tổn thương mạnh mẽ, đến cuối cùng căn bản không dám vận dụng linh lực khác nữa.
Đám người tu chân giới này, vốn tới vì bí bảo của Ân gia, cuối cùng lại muốn đem toàn bộ Trục Thiên Tông bỏ vào trong túi.
Mà hôm nay lại bị hai mươi mấy người đánh cho hoa rơi nước chảy, thậm chí mấy người tu vi cao nhất đều là bị đánh thành nội thương không thể động đậy.
Vốn dĩ là cuộc đuổi bắt mười phần chắc chín, lại rơi vào kết quả như thế này, nghĩ đến cũng thật châm chọc.
Chỉ sợ tu chân giới này, không mất trăm năm thì không cách nào về lại thời hưng thịnh.
Lời tác giả:
Phượng lão thất: Có con người bị thương, mau mau cứu
Con người được cứu: Gặp một con phượng hoàng hoang dại, rút gân nhổ lông hầm lên ăn thịt
Phượng lão thật nhiều năm sau: Con mẹ nó, thấy con người trong ngoài bất nhất thì phải giết chết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT