Thấy Thiệu Khiêm xuất hiện biểu cảm của Lý Đỉnh rất hoảng sợ, hiển nhiên là không ngờ lại nhìn thấy Thiệu Khiêm ở địa bàn của mình, vậy là, những gì bọn hắn vừa nói, người này nhất định đã nghe hết rồi.
Nghĩ đến đây có lẽ người đã gửi tin cho trụ sở chính rồi, biểu tình dữ tợn trên mặt Lý Đỉnh chợt lóe rồi biến mất, trong lòng thì suy nghĩ làm sao trừ khử Thiệu Khiêm, sau đó dìm chuyện này xuống như chẳng có gì.
"Nếu tôi không ở đây, làm sao biết lãnh đạo trực tiếp của tôi hóa ra lại là một tiểu nhân dối trá tàn ác như vậy đâu. Trưởng... quan..." Hai chữ cuối cùng bật thốt ra rất là chậm chạp, nghe vào tai Lý Đỉnh, vô cùng châm chọc, nhất là khi nhìn biểu cảm trên mặt Thiệu Khiêm, khiến hắn có cảm giác sợ hãi rằng những gì mình làm đều không che giấu được.
"Nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì." Vinh Ngũ trực tiếp rút súng từ sau lưng, mở chốt an toàn bắn một phát về phía Thiệu Khiêm.
Thiệu Khiêm đương nhiên không thể nào bị loại súng này làm bị thương, lực linh hồn được hắn vận dụng trong mắt, viên đạn cấp tốc lao vùn vụt lại bay vô cùng chậm chạp trong mắt hắn, khi viên đạn kia sắp bắn vào mi tâm thì hắn dời ra bước chân, nhìn viên đạn lướt ngang mắt mình bắn lên vách tường.
Vinh Ngũ đương nhiên không thể nào chỉ bắn một phát súng, sau phát súng đầu tiên lại bắn thêm mấy phát súng về phía Thiệu Khiêm. Lý Đỉnh bên cạnh thấy tình hình như vậy hung hăng cắn răng, cũng súng ra bắn Thiệu Khiêm.
Lần này Thiệu Khiêm cũng không đứng tại chỗ, hắn từng bước đi về phía hai người kia, khi thấy đạn thì hơi tránh một chút, nhưng chỉ trong mười mấy bước, đã tới vị trí cách Lý Đỉnh và Vinh Ngũ chừng ba bước.
Hai người thấy Thiệu Khiêm mới đảo mắt đã đứng trước mặt mình, biểu tình trên mặt như nhìn thấy ma, có thế nào bọn hắn cũng không nghĩ tới, vì sao người này đi lại dễ dàng trong lúc tránh đạn của bọn hắn.
"Mày, mày không phải là người." Lý Đỉnh nhìn Thiệu Khiêm đứng cách mình chừng ba bước hét lên thành tiếng, rất nhiều là vì cảnh mới vừa rồi quá mức khiếp sợ, giọng nói của hắn cũng hơi khản đặc: "Đến tột cùng mày là thứ gì?"
"Tao là ma nha." Lúc Thiệu Khiêm nói câu này trên mặt mang nụ cười ác ý: "Tao chưa kịp chạy tới bệnh viện đã chết rồi, chúng mày đều là kẻ giết người, hãy đền mạng cho tao."
Nếu Lý Đỉnh và Vinh Ngũ có thể tin đó mới gọi là thật sự có ma, nhất là Vinh Ngũ, hắn nghe nói như vậy trực tiếp rút dao găm giấu trong tay áo ra đâm vào người Thiệu Khiêm: "Bố mày mặc kệ mày là người hay quỷ, nếu dám xuất hiện ở đây, thì đừng hòng sống trở về."
"Mày nói đúng. Nếu tao xuất hiện ở đây, cũng không thể để chúng mày sống trở về." Thiệu Khiêm nghiêng người tránh dao găm của Vinh Ngũ, khi hắn còn chưa kịp rút cánh tay về thì bất ngờ đánh xuống, chỉ nghe một tiếng "Rắc rắc" giòn dã, cánh tay Vinh Ngũ mất tự nhiên vặn vẹo rũ xuống.
"A..." Vinh Ngũ kêu thảm một tiếng, dao găm trong tay rơi xuống đất, hắn che cánh tay hai đầu gối quỳ xuống đất kê.u rên.
"Thật khó nghe." Thiệu Khiêm có chút ghét bỏ nhìn Vinh Ngũ một cái, một cú đá vòng cầu trực tiếp quét ngã người xuống đất, sau khi nghe âm thanh đầu đập đất, Thiệu Khiêm nghiêng đầu nhìn Lý Đỉnh: "Bây giờ tới lượt anh."
"Ân Từ, Ân Từ. Nể, nể mặt tôi từng giúp cậu... Cậu, cậu tha cho tôi... tha cho tôi đi..." Lý Đỉnh nhìn Vinh Ngũ không nhúc nhích trên trán toát ra mồ hôi lớn chừng hạt đậu, hắn không biết đòn đá vòng cầu của Thiệu Khiêm rốt cuộc mạnh thế nào, nhưng vừa rồi hắn nghe tiếng đầu đập đất, dường như... dường như là tiếng xương vỡ...
"Từng giúp tôi?" Trên mặt Thiệu Khiêm mang nụ cười châm chọc: "Cái anh gọi là hỗ trợ, là muốn giết ta?"
"Tôi... tôi bị ép." Lý Đỉnh vứt súng qua một bên, mặt đầy hoảng sợ quỳ xuống đất, rất nhiều là vì sợ hãi giọng nói cũng có chút run rẩy: "Vinh... Vinh Ngũ đã dùng vợ tôi để uy hiếp, tôi... tôi bị ép không có cách nào..."
"Là vợ, hay là tình nhân, nghĩ cho kỹ rồi nói." Thiệu Khiêm đi tới trước mặt Lý Đỉnh, cầm điện thoại vỗ lên mặt hắn: "Nhất định phải nghĩ cho kỹ rồi mới nói."
"Vâng, là tình nhân. Vừa nãy tôi nhớ lộn." Lý Đỉnh mặt đầy mồ hôi lạnh cười miễn cưỡng với Thiệu Khiêm: "Tôi, tôi cũng là bị ép..."
"Chẳng lẽ tình nhân đó, không phải do anh cố ý đẩy ra ngoài để Vinh Ngũ bắt cóc?" Thiệu Khiêm cười lạnh nói: "Thật là thấy không đáng thay cô gái đáng thương đó, bị người đàn ông mình yêu sâu đậm ném đi như con cờ, cuối cùng lại rơi vào kết quả hài cốt không còn."
"Mày..." Lý Đỉnh nghe vậy thì biết Ân Từ còn biết hơn trong tưởng tượng của mình, hoặc là những chuyện này hắn đã sớm biết? Vậy tại sao hắn còn muốn nhận nhiệm vụ lần này, chẳng lẽ... Chẳng lẽ là trụ sở chính...
Nghĩ tới đây Lý Đỉnh thật giống như bị rút sạch sức lực toàn thân, hắn tự nhận mình là một thợ săn đạt chuẩn, ai ngờ cuối cùng mới biết mình mới là con cờ bị người gây khó dễ đùa bỡn trong tay.
Nhưng, dù là một con cờ, hắn cũng không muốn chết như vậy...
Trong mắt Lý Đỉnh vẫn đang cúi đầu chợt lóe âm ngoan rồi biến mất, hắn nhìn chằm chằm bàn chân đứng trước mặt mình, dao găm giấu trong tay trượt vào lòng bàn tay, sau đó chợt ngẩng đầu muốn đâm vào bụng Thiệu Khiêm. Hắn không muốn chết, hắn muốn sống, chỉ cần có thể chạy trốn, không có địa vị đó thì có thể làm gì? Mấy năm nay hắn kiếm được rất nhiều tiền, đến lúc đó phẫu thuật thẩm mỹ đổi căn cước khác, thế chẳng phải vẫn sống tốt?
Thiệu Khiêm sao có thể không một chút phòng bị? Hắn đã biết trước từ khi Lý Đỉnh siết dao găm, cho nên, khi dao găm trong tay Lý Đỉnh sắp muốn đâm vào bụng hắn, đã đưa tay đón, sau đó đè tay cầm dao găm của Lý Đỉnh rồi đâm vào ngực trái của hắn.
Lý Đỉnh chỉ cảm thấy ngực đau nhức, hắn mang biểu cảm không dám tin chậm rãi cúi đầu, khi nhìn thấy dao găm cắm trên ngực mình cổ họng phát ra tiếng "Khặc khặc", trái tim bị trực tiếp đâm thủng, trái tim đã ngưng làm việc khiến Lý Đỉnh cảm thấy toàn thân đều đang rêu rao đau đớn, hắn cố gắng ngẩng đầu lên, mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Thiệu Khiêm, há miệng mấy lần cũng không thể nói ra lời, cuối cùng ánh mắt càng ngày càng đen, cơ thể cũng không cách nào chống trụ thêm mà ngã xuống đất.
Thiệu Khiêm duỗi người một cái, gửi hết những tài liệu trong điện thoại đến trụ sở chính, cuối cùng để lại cho nội bộ tổng bộ hai chữ tạm biệt.
Sau khi gửi tin nhắn cho trụ sở chính, Thiệu Khiêm lại cầm điện thoại lên nhắn tin cho người nào đó đang bận rộn một tin, đại khái là bên này hắn đã xử lý xong, chờ người nào đó trở về.
Còn như khi người nào đó đọc tin nhắn sẽ có tâm trạng gì, thì nó không nằm trong phạm vi cân nhắc của Thiệu Khiêm.
Bên này Thiệu Khiêm làm việc nhanh nhẹn gọn gàng, bên phía Mạc Tầm thì cũng không nhàn rỗi, lúc này y đã chạy tới kho hàng phía bắc, ngồi trên ghế vốn thuộc về Mạc lão tam, sắc mặt tái xanh trông thật khó coi.
Tâm phúc của Mạc Tầm đương nhiên là không dám hỏi tới chuyện của sếp mình, chỉ có thể dùng ánh mắt hỏi người bên cạnh ai đã chọc sếp rồi vậy, để sắc mặt y khó coi như vậy.
Nhưng, hiển nhiên người ngoài đều không biết. Phải biết lúc mới tiến vào kho hàng phía bắc sắc mặt sếp vẫn còn đẹp lắm, ai ngờ vừa xuống, mới nhìn điện thoại cái thôi, sắc mặt người này sao lại khó coi thế nhỉ? Chẳng lẽ là nơi nào xảy ra biến cố?
Nếu là biến cố thì cũng chưa tới mức đó, chỉ là người nào đó nhìn hình ảnh và tin nhắn trên điện thoại di động mà em yêu mình gửi tới quả thật tức đến xanh mặt.
Trước khi đi y nên trực tiếp đè người xuống mần thịt cho rồi, thuận tiện khóa lại luôn. Ân Từ có nhớ gáy mình đang bị thương không? Còn nhớ chấn động não còn chưa khỏe không?
Giờ không nói tiếng nào đã chạy đi giết Vinh Ngũ, lỡ như... lỡ như...
Bậy, sao mà có lỡ như gì được. Mạc Tầm âm thầm nhổ mình mấy hơi, nhưng đối với hạnh động không nghe lời của bảo bối nhà mình, y rất muốn bắt hắn về dùng sức đánh mông mấy cái. Còn những vệ sĩ canh ngoài cửa, chỉ biết ăn cơm thôi sao? Người cũng không biết chạy ra ngoài bao lâu, lại còn không biết, cần mấy người lính đánh thuê này làm vệ sĩ có ích lợi gì? Làm cây cọc gỗ hả?
Mạc Tầm càng nghĩ càng giận, càng giận sắc mặt càng khó coi, tới khi Mạc lão tam vất vả lắm mới lết tới phòng làm việc của mình, thấy người đàn ông mặt đầy sát khí ngồi trên ghế của mình, mặt cũng trắng bệch vì sợ.
Giây phút này, trong đầu Mạc lão tam cũng chỉ có hai chữ, xong rồi.
Mọi thứ đều xong rồi.
Giải quyết Mạc lão tam căn bản không tốn bao nhiêu thời gian, tốc độ sinh tử trên giờ dọc đường về đã làm Mạc lão tam sợ vỡ mật, xe của gã còn ổn, chứ xe vệ sĩ phía sau trực tiếp bị tông trên cầu rơi xuống đáy sông, thậm chí gã không dám nhìn người trong xe rốt cuộc có bò ra ngoài hay không.
Vất vả lắm mới ngắt đuôi được xe đuổi giết bọn gã chạy trốn tới kho hàng phía bắc, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Mặc Tầm mặt xanh mét trong phòng làm việc của mình. Giờ khắc này, Mạc lão tam vô hình lại không sợ hãi, mà lại có một cảm giác thả lỏng cái gì nên tới cuối cùng cũng tới.
Mạc Tầm gật đầu với tâm phúc bên cạnh, sau đó đứng dậy rời đi, trong lúc đó thậm chí còn không thèm nhìn Mạc lão tam một cái.
Mạc lão tam thấy Mạc Tầm xoay người, nhìn bóng lưng y rời đi lập tức móc súng ra nhắm ngay lưng Mạc Tầm, chẳng qua là, gã còn chưa kịp mở chốt an toàn, đã nghe một tiếng súng vang, ngay sau đó hai chân Mạc lão tam mềm nhũn quỳ xuống đất, cơ thể nghiêng về trước ngã xuống.
Mà sau lưng gã chính là tâm phúc của Mạc Tầm mặt lạnh lùng, nghĩ cũng phải, nơi nhiều người bao vây như vậy, sao có thể để gã có cơ hội tổn thương Mạc Tầm.
Mạc Tầm nghe tiếng súng vang phía sau, ngay cả bước chân cũng không dừng lại mà bước nhanh rời đi, bây giờ y chỉ muốn mau chóng trở về dạy dỗ bé hư không nghe lời thôi.
Mạc Tầm cấp tốc trở về bệnh viện, đầu tiên là y thấy Thiệu Khiêm nằm ở trên giường, bắt chéo hai chân, mặt thích ý xem tin thời sự đêm.
Thấy y mở cửa đi vào, còn giơ mtay phải lên chào y. Lúc này mặt Mạc Tầm càng đen hơn, t trực tiếp tiến tới mấy bước đè người lên giường, lật người lại trực tiếp đánh mông hắn. Chỉ là, tay còn chưa vung xuống đã nghe được người trên giường kêu lên: "A, em nhức đầu."
Mạc Tầm nghe vậy biểu cảm trên mặt càng khó coi hơn. Nhức đầu? Em còn biết nhức đầu? Tay giơ lên thật cao muốn đánh mạnh hơn một tí, nhưng nhìn bé hư nằm sấp trên giường đưa mắt nhìn y, có làm sao cũng không xuống tay được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT