Thiệu Khiêm thấy mình lỡ miệng vội vàng đổi đề tài: "Cơ mà, đây là buổi tiệc Vinh Ngũ gia tổ chức, sao anh lại ở đây?"

Theo ngữ điệu vừa rồi của người yêu,, chắc hẳn y xem thường Vinh Ngũ gia này nhiều lắm, nhưng tại sao lại xuất hiện trong buổi tiệc này là một vấn đề.

"Anh đang tìm tin tức của một người, Vinh Ngũ bảo hôm nay người này sẽ xuất hiện trong buổi tiệc." Mặc Tầm châm chước nói: "Em đừng hiểu lầm, anh tìm người này chỉ để tìm hiểu vài chuyện."

"Không hiểu lầm đâu." Thiệu Khiêm lắc đầu một cái, người yêu mình là người thế nào sao Thiệu Khiêm lại không hiểu, hắn hoàn toàn sẽ không lo gã này sẽ làm bậy sau lưng hắn.

"Tới đây, anh chỉ nghĩ nếu như không gặp được người anh muốn gặp, vậy ở chỗ của Vinh Ngũ anh cũng có lý do động đến hắn. Dĩ nhiên, nếu người kia ở đây, anh có thể hỏi được điều muốn biết, cũng là một chuyện tốt." Mặc Tầm lựa lời dễ nghe vậy thôi. Ban đầu y đã chuẩn bị kỹ càng, nếu cái gọi là buổi tiệc của Vinh Ngũ gia không có người y muốn tìm, đến lúc đó Vinh Ngũ nhất định phải chuẩn bi tâm lý bị y lột một lớp da đi.

Nhưng mà, chuyện hung tàn như vậy, sao y có thể nói ra trước mặt trân bảo mới vừa tìm được? Lỡ như Ân Từ cảm thấy mình quá mức tàn nhẫn rồi chạy trốn thì biết bắt đền ai?

Mặc dù, cho dù Ân Từ có chạy trốn, y cũng có năng lực tìm người mang về, sau đó giấu đi. Nhưng, có thể giải quyết hòa bình, y thật sự không muốn động dùng võ lực. Đối với chuyện tình cảm, y càng thích đôi bên tình nguyện.

"Căn phòng này, là Vinh Ngũ gia chuẩn bị cho anh?" Thiệu Khiêm quan sát chung quanh một phen: "Không sợ hắn gài bẫy anh?"

"Biệt thự này là anh chọn." Mặc dù Mặc Tầm đồng ý với Vinh Ngũ tới buổi tiệc này, nhưng y cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị. Yêu cầu của y rất đơn giản, anh tổ chức tiệc hy vọng tôi tới dự, tôi có thể đi, nhưng địa điểm là tôi chọn.

Trong lòng Vinh Ngũ có không cam lòng đi nữa, cũng không dám biểu hiện ra. Ai bảo thế lực của hắn bây giờ hoàn toàn không bằng Mặc Tầm, nếu cố khiêu chiến Mặc Tầm, chẳng khác gì liều mạng? Đối với việc không nắm chắc, dạng người tiếc mạng như Vinh Ngũ sẽ không làm.

Thiệu Khiêm nghe vậy nhướng mày: "Anh cũng mưu mô lắm."

"Không lắm mưu mô, chết hồi nào cũng chẳng hay. Cái mạng này của anh phải giữ lại để gặp em." Mặc Tầm lại dán lên người Thiệu Khiêm, cho đến khi gò má bị hạt châu trên váy Thiệu Khiêm cộm trúng mới thoáng tách ra một chút: "Áo này xấu quá, chúng ta cởi."

"Anh cởi giúp em?" Thiệu Khiêm dứt lời liền thấy hô hấp Mặc Tầm nặng nề một chút, hắn buồn cười vỗ trán Mặc Tầm: "Nghĩ gì vậy? Nếu là nơi anh chọn, như vậy bên trong nhất định có quần áo dự bị nhỉ? Tìm nguyên bộ tới, em thay."

Mặc Tầm nghe vậy nhất thời có chút mất mác, y ai oán nhìn Thiệu Khiêm, sau đó lề mề đi tới tủ quần áo lấy ra cái áo sơ mi đen cùng với quần tây đặt lên giường: "Chiều cao của chúng ta cũng không xê xích nhiều, em mặc bộ này chắc cũng được."

Thiệu Khiêm đi hai bước tới bên cạnh Mặc Tầm, sau đó xoay người đưa lưng về phía y: "Giúp em kéo khóa."

Mặt Mặc Tầm bỗng đỏ bừng, tay phải y xoa xoa chóp mũi ho nhẹ một tiếng, sau đó ánh mắt có chút mất tự nhiên nhìn qua, cuối cùng tay trái ấn vai Thiệu Khiêm, hai ngón tay phải nắm đầu dây kéo chìm từ từ kéo xuống...

Chiếc áo trắng như tuyết bị kéo ra, lộ bên ngoài khác với màu áo trắng tinh, màu da khỏe mạnh, đường cong cơ bắp lưu loát, cũng khiến cho hô hấp Mặc Tầm không tự chủ nặng nề hơn, tay trái y vốn đang đè lên vai Thiệu Khiêm điểm hờ lên làn da Thiệu Khiêm. Rồi sau đó, nhẹ nhàng tuột xuống...

Tay trái y khẽ chạm lưng Thiệu Khiêm, từ từ đuổi kịp động tác kéo dây khóa của tay phải, hai tay một lên một xuống nhẹ nhàng động tác. Đi đôi với hành động của y, làn da của Thiệu Khiêm lộ ra nhiều hơn, xương bướm xinh đẹp cũng hoàn toàn bại lộ.

Tầm mắt Mặc Tầm si mê nhìn chằm chằm lưng Thiệu Khiêm, tự tiến lên một bước, ôm chầm Thiệu Khiêm vào trong ngực, hai tay từ vòng eo di chuyển về phía trước, đến bụng Thiệu Khiêm, cằm rơi lên cổ Thiệu Khiêm, cằm có ít vụn râu đâm lên cổ, mảnh vụn càm đâm vào trên cổ, mang đến cảm giác nhột khác thường.

Thiệu Khiêm cũng là trống rỗng rất lâu, lúc này bị trêu đùa như vậy thật là khó mà kiềm chế. Vì động tác của Mặc Tầm cũng khiến hô hấp của hắn có hơi loạn: "Không, không phải giúp em mặc quần áo ư?"

"Chúng ta cởi trước rồi lại mặc." Mặc Tầm đưa đầu lưỡi khẽ liếm lên cổ Thiệu Khiêm, sau đó từ đường cong cổ hắn tiến lên một chút, cuối cùng rơi lên thùy tai ửng đỏ của Thiệu Khiêm.

Thùy tai bị đôi môi ẩm ướt bao bọc, hô hấp của Thiệu Khiêm thoáng ngừng, rồi sau đó thở dài một hơi, hai tay hắn vốn đang đè lên cánh tay Mặc Tầm cũng không tự chủ siết chặt một chút: "Bây giờ, không phải lúc."

Mặc Tầm sao lại không biết bây giờ không phải lúc? Nhưng y cũng không muốn ngừng lại. Trước kia y không biết tình dục là gì, có thể nói, trong hai mươi sáu năm cuộc đời, y căn bản chưa từng trải nghiệm. Ngày thường y quá bận rộn công việc, cũng chưa từng nghĩ tới chuyệ tìm bạn giường giải tỏa nhu cầu.

Cho đến gặp Ân Từ, khoảnh khắc nhìn thấy Ân Từ, y chỉ muốn vuốt ve hắn, âu yếm hắn, tiến vào hắn... Giác quan hoàn toàn xa lạ thêm kích thích này, khiến y thoáng thất thần, lúc phản ứng lại thì cảm xúc càng dày đặc, y muốn... toàn bộ của Ân Từ.

"Rất nhanh, rất nhanh thôi." Lúc Mặc Tầm tự tay kéo dây khóa áo của Thiệu Khiêm, cũng biết mình mất khống chế. Cơ thể giống như bị thứ gì kỳ lạ chiếm cứ, thúc giục y, cám dỗ y, thúc đẩy y chiếm hữu toàn bộ người trong ngực.

Lúc này Thiệu Khiêm cũng động tình như Mặc Tầm, tay hắn vốn đang đè lên cánh tay Mặc Tầm giờ lại vuốt ve qua lại, cuối cùng dứt khoát xoay người đẩy Mặc Tầm lên giường, váy áo nửa hở nửa che tuột xuống đất, sau đó, trực tiếp ngồi lên bụng Mặc Tầm bụng trên: "Anh... cương rồi."

Mặc Tầm nhìn chăm chú vào mắt Thiệu Khiêm, rồi sau đó là sống mũi thẳng tắp, môi mỏng hình thoi, chiếc cằm mượt mà, tiếp đến là xương quai xanh duyên dáng, xuống chút nữa... hai điểm nơi ngực...

Mí mắt của Mặc Tầm khẽ khép che kín màu trầm trong mắt, chẳng qua yết hầu không tự chủ nuốt mấy cái, giơ tay phải lên đặt trên bắp đùi trần trụi của Thiệu Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve. Xúc cảm bóng loáng dưới da cũng mang đến cho Mặc Tầm xúc giác khác lạ, khiến y muốn... đẩy ngã người ta.

Một giây kế tiếp, Mặc Tầm biến suy nghĩ này thành hành động, y nâng đùi Thiệu Khiêm lên từ từ ngồi dậy, ôm người vào ngực, tay phải vuốt ve xương bướm của hắn, sau đó chợt dùng sức xoay người đè Thiệu Khiêm xuống giường, ngay sau đó y cũng áp lên.

Hai người này giờ đây quên hết thời gian, không bao lâu quần áo trên người cả hai toàn bộ rơi xuống đất, Mặc Tầm một tay bóp mông Thiệu Khiêm, ngón tay từ từ tiến về trước, gần như sắp đến nơi tiêu hồn.

Chỉ là, khi ngón tay y sắp đến nơi rồi, chỉ thiếu một bước chân là vào cửa thôi, cửa phòng... bị người gõ.

Nếu như chỉ là gõ một hai lần, Mặc Tầm sẽ xem như không nghe thấy, ai ngờ tiếng gõ cửa vẫn liên tiếp không ngừng. Lúc này Mặc Tầm đến mặt của đen thùi, rốt cuộc là ai không có mắt như vậy, lại vào lúc này cản trở người khác?

Thiệu Khiêm đương nhiên cũng nghe được tiếng gõ cửa, hắn nhìn gương mặt đen thui của Mặc Tầm, lại nghe tiếng gõ cửa nữa ngay ngắn có thứ tự bên ngoài không nhịn được bật cười: "Chờ buổi tiệc kết thúc?"

Mặc Tầm thật sự rất muốn chẳng thèm quan tâm mà cùng Ân Từ này kia kia nọ một lần, nhưng tiếng gõ cửa đó thật là phiền quá, hoàn toàn không có ý dừng lại. Đi đôi với thanh âm đó, Mặc Tầm thật sự không có tâm trạng làm tiếp.

Mạc đại thiếu đen mặt thở phì phò xoay qua một bên nhìn trần nhà mà dỗi, Thiệu Khiêm một tay chống đầu, một tay vuốt ve trên cơ bụng của y, cuối cùng bàn tay này rơi vào vụng dưới bụng của y, nhìn y bởi vì động tác mất tự nhiên của mình mà hơi run rẩy, bỗng nụ cười trên mặt nồng hơn, động tác trên tay phải cũng càng thêm êm ái, tâm tư xấu xa mặc dù chạm tới của quý của người khác, nhưng lại không cho người ta thỏa mãn thật khiến Mặc Tầm tức giận cắn răng nghiến lợi.

Cuối cùng, bị trêu đùa cả người đầy mồ hôi Mạc đại thiếu trực tiếp nhào qua, y cũng muốn không để ý tiếng gõ cửa bên ngoài mà chiếm hữu người dưới thân này, nhưng mà... Hắn ngay cả cửa cũng không vào đi, đã ói bên ngoài rồi...

Thật sự, đã ói... bên ngoài rồi!

Lúc này, cả người Mặc Tầm đều biến thành trắng đen rồi, biểu cảm cũng đông đặc, gương mặt tuyệt vọng đầy vẻ cuộc đời chẳng còn luyến tiêc gì khỏi nói có bao nhiêu đáng thương.

Thiệu Khiêm cũng sững sờ, rồi sau đó dùng sức cắn môi dưới không để mình bật cười, hắn hình dáng cắn môi nhịn cười này, khiến nước mắt cũng chảy ra. Mà hắn thật sự không thể cười được, lỡ như nụ cười này đả kích người ta, sau này ám ảnh tâm lý thì sao giờ?

Vì vậy, sau khi Thiệu Khiêm điều chỉnh cảm xúc sau rồi đưa cánh tay ra, ôm lấy Mặc Tầm nhẹ nhàng lưng y: "Không liên quan đến anh, là em không nên trêu anh."

"Có phải anh không được hay không?" Mặc Tầm nói câu này ra nghe rất tuyệt vọng, nếu đây là cảnh trong phim hoạt hình, Thiệu Khiêm nhất định có thể thấy bối cảnh tiêu điều cùng với vạch đen sau lưng y.

"Anh có được hay không, chờ sau khi buổi tiệc kết thúc chúng ta thử một chút chẳng phải sẽ biết?" Thiệu Khiêm nhẹ giọng nói bên tai Mặc Tầm: "Nếu sáng sớm ngày mai em có thể xuống giường, thì chứng minh anh không được."

Mặc Tầm nghe vậy trực tiếp đầy máu sống lại, mặc dù sắc mặt vẫn không quá dễ nhìn: "Chúng ta cứ chờ coi đã."

"Được. Em chờ." Thiệu Khiêm buông Mặc Tầm, sau đó đi vào nhà vệ sinh, lúc đóng cửa còn không quên ném một nụ hôn gió cho Mặc Tầm: "Buổi tối đừng làm em thất vọng, bảo bối."

Lần đầu tiên bị người gọi là "Bảo bối" Mặc Tầm mặt đen thui, y cảm thấy, mình cần cho Ân Từ một chút "màu sắc", bằng không cứ bị hắn trêu đùa như vậy thì đâu có coi được?

Ngày mai nếu có thể cho hắn xuống giường, vậy y cũng không mang họ Mặc, đổi thành họ Ân được rồi. Nhưng mà, hay là lát nữa kêu người chuẩn bị mấy thứ để trợ hứng? Mạc đại thiếu nghiêm túc suy tư về vấn đề này.

==

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play