Bị kéo trở về biệt thự, Thương đại thiếu mặt thẫn thờ, sau khi vào nhà liền kéo Thiệu Khiêm, tay phải đặt lên gò má lau chùi qua lại: "Từ khi em biết Phỉ Nhiên thì không hôn anh trai nữa."
Thiệu Khiêm vô tội nhìn Thương đại thiếu: " mỗi ngày em đều hôn chào buổi sáng tặng anh mà."
"Nhưng anh cứ cảm thấy nó không giống." Trước giờ chưa từng yêu đương Thương đại thiếu đúng là chỉ cảm thấy quan hệ giữa em mình và Phỉ Nhiên nó lạ lắm, nhưng rốt cuộc là lạ ở đâu, anh lại không nói ra được. Thương đại thiếu nhìn như rất có kinh nghiệm, thật ra còn chưa trải nghiệm tình cảm ngoài tình thân...
"Ồ, vậy khẳng định không giống rồi, em thích anh ấy." Thiệu Khiêm cười ha ha vỗ vai Thương đại thiếu: "Khác với người thân, loại thích này là muốn ở bên nhau cả đời ấy."
"..." Thương đại thiếu nghe được câu này trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, đó chính là đồ cầm thú Phỉ Nhiên này tuyệt đối đã truyền thụ cái gì kỳ lạ cho bé cưng nhà anh rồi. Phải biết bé cưng nhà anh hồi năm ngoái đều chỉ ở nhà không đi đâu, mà sau khi gặp Phỉ Nhiên lại thích?
Vả lại, lúc Phỉ Nhiên gặp bé cưng nhà anh, bé cưng nhà anh còn chưa trưởng thành đâu, này được gọi là dụ dỗ trẻ vị thành niên rồi đúng không? Đúng không? Đúng không?
Thương đại thiếu thật sự rất nghiêm túc suy nghĩ tố cáo Phỉ Nhiên tội dụ dỗ trẻ vị thành niên thì tỷ lệ thắng kiện là bao lớn.
"Bé cưng, em còn nhỏ chắc chắn là bị cái thằng Phỉ Nhiên khẩu xà tâm phật đó lừa rồi, em nói cho anh nghe bình thường y có làm chuyện gì kỳ lạ với em không?" Thương đại thiếu nghĩ mình còn là người sẽ phòng của Phỉ Nhiên kế bên phòng em trai thì hối hận đầy mình, sao lúc ấy anh lại không nhìn ra Phỉ Nhiênlà một tên biến thái rõ đầu rõ đuôi chứ?
"Em rất yêu anh ấy, ở bên anh ấy rất vui vẻ, cũng rất thoải mái." Thiệu Khiêm rất nghiêm túc giải thích với Thương đại thiếu: "Cảm giác đó không giống người nhà, khiến em nghĩ phải nắm thật chặt không muốn buông tay. Hơn nữa, anh ấy sẽ không làm tổn thương em."
Thương đại thiếu nghe vậy thật là đau lòng quá đi, anh cứ cảm thấy em trai đơn thuần đáng yêu của mình bị một thằng cầm thú tẩy não rồi: "Bé cưng em còn nhỏ, bây giờ không hiểu cái gì là tình yêu, hơn nữa y là một người đàn ông, làm sao có thể chăm sóc em kỹ lưỡng?"
"Ừm, anh yên tâm, anh ấy không dám ăn hiếp em đâu." Thiệu Khiêm nói câu này rất có tự tin, Phỉ Nhiên đương nhiên không dám ăn hiếp Thiệu Khiêm, y chiều còn không kịp, làm sao mà ăn hiếp?
"Tóm lại, tóm lại..." Thương đại thiếu nhìn em trai mặt vô cùng nghiêm túc có thế nào cũng không nói được lời cự tuyệt, anh cứ tóm lại nhiều lần, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ bày tỏ hôm nay không đi làm, chờ ba mẹ về rồi thảo luận.
Đối với cách nói này, Thiệu Khiêm đương nhiên là không có ý kiến gì, chuyện này sớm muộn cũng phải cho hai vị nhà họ Thương biết, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Giữa chiều, Thương tiên sinh và Thương phu nhân trở về, lúc trở về sắc mặt còn không quá dễ nhìn, nhất là Thương phu nhân vừa về tới đã kéo nhị thiếu nhà bà nhìn tới nhìn lui, cuối cùng kéo tay Thiệu Khiêm ngồi trên sô pha rầu rĩ.
Cũng không phải bà đang nghĩ làm sao chia rẽ Thiệu Khiêm và Phỉ Nhiên, mà là suy nghĩ lỡ như Phỉ Nhiên đối với bé cưng nhà bà chẳng qua chỉ là nhất thời nổi hứng, sau này lại bỏ rơi bé cưng nhà bà thì phải làm sao? Phải biết bé cưng nhà ba là người có tiền sử bệnh tự kỷ, lỡ như bị Phỉ Nhiên làm tổn thương, thật là lo bé cưng sẽ không chịu đựng nổi.
Thương tiên sinh thì nhìn thấu triệt hơn Thương đại thiếu và Thương phu nhân, từ đầu đến cuối ông đều cảm thấy Phỉ Nhiên đối xử với bé cưng nhà mình khác lắm, một năm nay cũng đã đón đến hướng này, chỉ là không có chứng cứ, ông không tiện tiết lộ với phu nhân nhà mình.
Bây giờ chuyện bị khui ra, Thương tiên sinh lại là người bình tĩnh nhất thậm chí còn vỗ vai an ủi phu nhân nhà mình.
Người nhà họ Thương đuổi Thiệu Khiêm vào phòng, mấy người thảo luận trong thư phòng, đều cảm thấy nếu như cố ý phản đối chỉ sợ sẽ phản tác dụng, thậm chí sẽ kích thích con trai nhỏ khó khăn lắm mới khỏe lại bình thường.
Nếu như đồng ý, bọn họ đúng là không cam lòng, cục cưng bảo bối béo mập nhà mình sao có thể dễ dàng để một con sói tha đi như vậy?
Cho dù bọn họ không phản đối Thiệu Khiêm và Phỉ Nhiên yêu nhau, cũng không thể để Phỉ Nhiên dễ dàng có như thế. Dù sao, mọi người đều nói càng dễ có được, càng không quý trọng mà?
Cũng chính vì suy nghĩ này của Thương tiên, cho nên cùng ngày hôm đó tới Phỉ tiên sinh không thể vào cửa nhà họ Thương.
Vì phòng ngừa người nào đó không biết xấu hổ leo tường, Thương đại thiếu rất vô sỉ nuôi hai con chó, chó nghiệp vụ rất hung dữ, nghe nói là được huấn luyện tốt lắm, tuyệt đối không thể nào bị mua chuộc.
Đương nhiên, truyền thuyết này bị phá vỡ, Phỉ tiên sinh thử nhiều biện pháp cuối cùng xử lý gọn hai con chó nghiệp vụ. Không làm thịt, mà là cho bọn nó chút thịt, trong thịt bỏ thêm chút thuốc ngủ...
Lúc ấy Thiệu Khiêm nhìn người bò vào từ cửa sổ không nhịn được phì cười, bây giờ động tác Phỉ tiên sinh leo cửa sổ, vẫn đẹp trai như năm đó vậy.
Ngày hôm sau, người nhà họ Thương gia phát hiện Phỉ tiên sinh trong phòng nhị thiếu, bị bắt tại trận Phỉ tiên sinh cuối cùng cũng không chạy khỏi cảnh ba đánh một, không đến mức đến bệnh viện, cũng chỉ là trên mặt có thêm hai đốm đen, cùng với trên bụng có mấy chỗ máu bầm mà thôi.
Sau chuyện này nhị thiếu vẫn như ban đầu xóa máu bầm cho gã ngốc đó như lễ gai xương rồng, nhìn hình dáng đau lòng kia mà lòng người nghe họ Thương ê ẩm, cục cưng bảo bối nhà mình nhà mình vậy mà sắp bị tha đi rồi, cứ cảm thấy rất không cam tâm.
Nhưng, dù không cam lòng cũng không thể nào mà, nhị thiếu đều đã chọn Phỉ Nhiên rồi, người nhà họ Thương thật sự không nỡ làm hắn buồn lòng. Vì vậy, Phỉ tiên sinh cuối cùng đã lấy được quyền ra vào nhà Thương, mặc dù mọi người trong nhà họ Thương khi thấy y đều trợn mắt trắng.
Cuộc sống cứ như vậy bình thản trôi qua hai ba năm, người nhà họ Thương từ ban đầu nhìn Phỉ tiên sinh chỗ nào cũng không ưa, đến nhìn y cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc nhị thiếu, mới bắt đầu dở xuống nỗi lo trong lòng, nhìn Phỉ Nhiên thế này chắc sẽ không làm ra chuyện gì bội tình bạc nghĩa.
Vả lại nói, cho dù Phỉ Nhiên bội tình bạc nghĩa thì có thể làm sao, nhà họ Thương và Phỉ Nhiên giờ đây có thể nói là không phân cao thấp, nếu Phỉ Nhiên dám làm ra chuyện gì có lỗi với cục cưng bảo bối nhà mình, vậy cho dù liều chết ngọc đá cùng vỡ cũng phải giết chết Phỉ Nhiên.
Kết luận này được đưa ra trong cuộc họp ba người nhà họ Thương. Lúc bọn họ họp, Thiệu Khiêm dùng lực linh hồn nghe, nghe thấy bọn họ nói vật, trong lòng rất ấm áp, biểu tình trên mặt cũng nhu hòa không ít.
Trước kia khi Thiệu Khiêm chưa thoát khỏi hệ thống, từ đầu đến cuối đều cảm thấy mình chỉ là một con cờ, là một cái máy không có tình cảm. Nhưng, sau khi thoát khỏi hệ thống, thế giới của mình dường như lập tức sáng lên rất nhiều, không có tâm lý kiềm chế, thống khổ, thậm chí sợ hãi đó, làm cho cả người hắncũng buông lỏng.
Tiếp theo, gặp người yêu mình, càng làm cho Thiệu Khiêm lần đầu có tâm lý hoạt động hóa ra mình cũng có tình cảm.
Ở mỗi một thế giới gặp mỗi một người, trong từng tiểu tiết bình thường cũng có thể cho hắn tình cảm khác nhau, bây giờ Thiệu Khiêm mới cảm thấy mình dường như mình đang sống, là chân chính có sinh mệnh.
Dưới sự tận lực dẫn đường của Thiệu Khiêm, thái độ của người nhà họ Thương đối với Phỉ Nhiên cũng khá hơn nhiều, cuối cùng sau hai năm cũng đồng ý hôn sự của Phỉ Nhiên và Thiệu Khiêm.
Đương nhiên, Phỉ Nhiên cũng không làm người nhà họ Thương thất vọng, y biết trong lòng người nhà họ Thương lo lắng cái gì, vào ngày hôn lễ, gã này trực tiếp lấy một bản chuyển nhượng tài sản ra, bên trên có chữ ký của hai người rất rõ ràng rồi đặt vào tay Thương phu nhân.
Thương phu nhân thấy bản chuyển nhượng tài sản này nụ cười trên mặt càng rực rỡ. Ta cũng không phải yêu tiền tài trên tay này, mà là vui mừng vì Phỉ Nhiên nhìn ra lo lắng của bọn họ.
Thằng nhóc này nếu sau này làm chuyện có lỗi với cục cưng bảo bối nhà bà, vậy thì tuyệt đối phải móc rỗng toàn bộ tài sản của Phỉ Nhiên.
Phỉ Nhiên mong cầu lâu như vậy mới lấy được sổ hộ khẩu nhà họ Thương, làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với nhị thiếu? Phỉ Nhiên và Thiệu Khiêm có thể nói là cả đời chưa từng đỏ mặt một lần, tình cảm ấy thật khiến người khác hâm mộ.
Thiệu Khiêm và Phỉ Nhiên sống hơn chín mươi tuổi mới lần lượt rời đi, lần này Thiệu Khiêm đi trễ hơn Phỉ Nhiên, khi hắn thoát khỏi cơ thể thì thấy trên người Phỉ Nhiên có cái gì bay ra, nó rất cảnh giác, Khi nhận ra Thiệu Khiêm đang nhìn mình, lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Khi Thiệu Khiêm thấy bóng đen kia xuất hiện thì trên mặt đầy vẻ khiếp sợ, chỉ là hắn còn chưa thấy rõ, bóng đen đã biến mất tăm, mà rồi trước mắt hắn cũng tối sầm tối sầm mất đi ý thức.
Trở về biển sao Thiệu Khiêm mặt không biểu cảm nhìn điểm sáng lấp loé trước mặt, bây giờ hắn chỉ cảm thấy trong lòng có chút nóng nảy, rất muốn trực tiếp phá hủy biển sao nhìn thì đẹp, thực ra lại như nhà tù.
Nhưng, nghĩ đến người yêu mình rất có thể có chút liên quan đến thế giới này, hắn chỉ có thể nhịn sự nóng nảy này xuống, trước khi chưa biết rõ thân phận của người yêu mình, cái gì hắn cũng không thể làm. Cũng không dám làm.
Thiệu Khiêm ngây ngô ngơ ngác nhìn biển sao ngẩn người, người đàn ông trốn trong bóng tối đang chột dạ lau mồ hôi lạnh trên trán. Lúc trước là y khinh thường, luôn cảm thấy bé cưng nhà mình rời khỏi xác rồi thì không sao, nhưng đâu có ngờ hắn lại cố gắng lên với quyến luyến với thân xác Phỉ Nhiên này nên tạm thời không rời đi.
Mặc dù lúc đó Thiệu Khiêm đã thoát khỏi trạng thái linh hồn, nhưng người đàn ông đồng dạng là hồn thể lại là có thể thấy hình dáng của bé cưng nhà mình. Với biểu cảm lúc ấy của bé cưng, hắn tuyệt đối đã thấy được mình rời khỏi xác.
Nghĩ tới đây, người đàn ông không nhịn được ảo não, lúc ấy y là một cục đen thui, bị bé cưng nhìn thấy, sau này hắn có bị lưu lại bóng ma tâm lý gì không?
Lỡ như hắn cảm thấy mình đang yêu đương với một cục đen thui, có ghét mình không? Nghĩ đến khả năng này người đàn ông khóc không ra nước mắt, bây giờ y rất muốn quay ngược thời gian, đến lúc đó y nhất định sẽ dùng thân phận thật gặp hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT