Chương 119: Phương tây huyết tộc văn [3]

Nghĩ đến hậu quả khi thân vương tỉnh lại, mấy con dơi già đuổi theo sau người đàn ông ở đằng xa trong lòng hận muốn chết. Hôm nay huyết tộc trong không có huyết hoàng, thân vương chính là vương giả huyết tộc tôn quý nhất. Hắn thống lĩnh huyết tộc hơn mười ngàn năm, đè bảy vị trưởng lão dưới chân cơ hồ không ngóc đầu lên được.

Không có ai lại muốn bị người khống chế mãi, huống chi áp chế đến hàng nghìn hàng vạn năm. Cho nên, cuối cùng tham lam chiến thắng lý trí, bảy trưởng lão liên hiệp, trong buổi tiệc tiến cống cho thân vương máu Thánh nữ giáo hội nghe nói là ngọt nhất thế giới, thuần khiết cực phẩm cũng chỉ có thân vương bệ hạ tôn quý nhất huyết tộc mới có thể thưởng thức được.

Thân vương huyết tộc không nghi ngờ gì uống vào, mưu kế được như ý mấy vị trưởng lão thật sự thở phào nhẹ nhõm, bọn hắn thấy thân vương uống máu rồi ngủ say, sau đó chuyển người xuống căn phòng dưới tầng hầm của lâu đài, để cho người của giáo hội trói bạc giam cầm lên quan tài gỗ. Bọn hắn muốn giam cầm thân vương bệ hạ duy nhất huyết tộc này ở đây cả đời.



Nhưng mà, nghìn tính vạn tính, bọn hắn làm sao cũng không nghĩ ra mới giam cầm thân vương bệ hạ mười năm, đã bị người đột phá căn phòng dưới lòng đất giam cầm thân vương bệ hạ, hơn nữa còn thành công cướp người.

Người cướp thân vương, bọn hắn không những không đuổi kịp, thậm chí ngay cả người này hình dáng ra sao cũng không thấy.

Đây đúng là lần mất mặt nhất của mấy vị trưởng lão trong nghìn vạn năm qua lần, có một không hai.

Người đàn ông dĩ nhiên biết mấy vị trưởng lão huyết tộc vẫn còn ở đằng xa đuổi theo mình, có điều, y cũng không vội, thậm chí có lúc còn cố ý dừng lại chờ, đến khi những người đó đến gần, lại bay nhanh hơn. Hành động này, thật khiến mấy con dơi đuổi theo kia tức giận đến mức lửa bốc ba trượng.

Anh, anh đúng là sỉ nhục trưởng lão huyết tộc mà.



Nếu người đàn ông biết suy nghĩ trong lòng mấy thân vương huyết tộc lúc này, nhất định sẽ cười ha ha vào mặt bọn hắn, chỉ thế này thôi đã sỉ nhục? Ta còn chưa tính sổ các người khiến cho thân vương bệ hạ nhà ta ngủ say đâu, đến khi y tính sổ, thì sẽ khiến những thân vương huyết tộc này biết, cái gì mới gọi là chân chính sỉ nhục.

Người đàn ông vốn đang muốn cùng những người này gϊếŧ thời gian một lát, kết quả con dơi nhỏ màu vàng bị y đặt ở trong túi áo tựa hồ cử động một cái, người đàn ông có chút khẩn trương nhìn thân vương nhà y một cái, xác nhận còn chưa tỉnh thì mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng ngừng trò chơi ông đuổi tôi chạy với mấy trưởng lão này, trực tiếp sải cánh bay thật xa, đến nỗi, mấy trưởng lão huyết tộc phía sau ngay cả bóng dáng của y cũng không thấy đâu.



Trong lòng rất là căm tức trưởng lão huyết tộc quanh quẩn trên không trung mấy vòng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ trở lại lâu đài, bọn hắn còn cần thương nghị thật kỹ lưỡng một phen, lỡ như thân vương bệ hạ trở lại bọn hắn nên đối phó thế nào.

Nếu lúc này Thiệu Khiêm tỉnh, hơn nữa biết suy nghĩ của những người này, nói không chừng sẽ cười ha ha thẳng mặt bọn hắn, chờ hắn quay lại nên đối phó thế nào? Nếu không trực tiếp làm thịt bọn hắn cũng thật có lỗi với mấy giọt máu của mình.

Nhưng mà, bây giờ hắn đang ngủ, cũng không có biện pháp biết trong lòng mấy trưởng lão kia cuối cùng đang nghĩ gì. Cùng với, bây giờ hắn thậm chí còn bị người bỏ trong túi bắt đi.

Người đàn ông mang thân vương nhà mình về chỗ trú ẩn, mượn bóng tối che giấu căn nhà hai tầng này, nâng thân vương đang ngủ say nhà y trong bàn tay, chu mỏ liên tục hôn mấy lần, chỉ sợ tiểu thân vương nhà y trong túi tiền của mình chịu nhiều ủy khuất.

Sau khi xác nhận thân vương bệ hạ nhà mình không bị tổn thương gì, hai tay người đàn ông nâng con dơi màu vàng tiến vào kim ốc. Sau khi đi vào còn không quên đóng ba cây đinh bạc trên cửa và cửa sổ.

Sau khi đóng đinh gã này vẫn chưa yên tâm kiểm tra cẩn thận một lần, khi xác nhận thân vương bệ hạ có tỉnh lại cũng không thể ra ngoài lúc này mới yên tâm lên lầu.

Chỉ là, sau khi lên lầu thì lại thấy lo. Tuy y có thể cưỡng chế thân vương bệ hạ nhà y biến thành con dơi, nhưng lại không thể để thân vương bệ hạ nhà mình đổi trở lại. Điều này thật sự làm cho người đàn ông ảo não muốn chết, vậy thì mình chẳng phải thiếu rất nhiều phúc lợi?

Không thể không nói, cũng may lúc này Thiệu Khiêm đã ngủ rồi, bằng không hắn có thể cầm đế giày đánh người chạy thật xa.

Người đàn ông trở về phòng một tay cầm con dơi, một tay thay quần áo, vội vàng tắm sau đó nằm trên giường. Cơ mà, mới nằm trên giường lại bị làm khó rồi, y nên đặt thân vương bệ hạ trên gối thượng hạng, hay là cầm trong tay tốt đây?

Nếu để lên gối, y sẽ sợ sau khi thân vương bệ hạ tỉnh lại thì bay loạn. Nếu cầm trong tay, lại lo mình ngủ tướng xấu, bóp đau bé dễ thương nhà y (bé dễ thương con khỉ gì), lúc này tình thế thật khó xử. Người đàn ông lần đầu tiên cảm thấy bạn đời quá nhỏ có chỗ tốt cũng có chỗ xấu, chỗ tốt chính là đi đến đâu cũng có thể mang đến đó, còn như chỗ xấu ấy...

Tình cảnh hiện tại chẳng lẽ không coi là chỗ xấu?

Người đàn ông nâng con dơi màu vàng nhỏ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thả lên ngực mình, nhìn hắn thu cánh nằm sấp trên ngực mình, trong lòng có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.

Đem con dơi màu vàng về hang ổ tạm thời của mình người đàn ông thỏa mãn, nhưng mà, cơ thể tuy đã chìm vào giấc ngủ, nhưng ý thức cũng không biến mất Thiệu Khiêm thật sự tức giận muốn giậm chân.

Tuy hắn không thấy người đàn ông bây giờ làm cái gì, nhưng cảm giác lại không có biến mất. Điều cũng đồng nghĩa với, đàn ông làm gì với con dơi, hắn cũng có thể cảm nhận được...

Gã này nhất định đã sờ toàn thân trên dưới mình một lần đúng không? Đúng không? Đúng không? Mỗi một thế giới đều mở thuộc tính kỳ lạ là kiểu tào lao gì vậy? Hơn nữa càng ngày càng phát triển theo hướng dâm dê là tình huống gì đây?

Thiệu Khiêm thật muốn lớn tiếng gào thét, nhưng mà, cũng không có ích lợi gì, bây giờ hắn không nói chuyện được, cho dù có muốn đánh người đi nữa, cũng chỉ có thể nhịn.

Cũng không lâu lắm, người đàn ông nằm xuống, đặt hắn lên ngực, nghe nhịp tim hữu lực của người đàn ông, cảm giác phiền não trong lòng Thiệu Khiêm mới chậm rãi bình thường trở lại. Có lẽ mỗi một thế giới làm thành thói quen, mỗi khi hắn nghe nhịp tim hữu lực của người đàn ông có, luôn cảm thấy rất an toàn, bình tĩnh.

Nóng nảy trong lòng lui đi, lúc này ý thức của hắn cũng không ngủ được, Thiệu Khiêm quyết định tiếp nhận kịch tình thế giới này. Tuy thế giới này bị bạn đời nhà mình tìm được, nhưng, biết kịch tình rồi, cũng có thể biết thân phận của hắn cùng với chuyện gì xảy ra ở thế giới này phải không?

Nghĩ tới đây, Thiệu Khiêm kêu hệ thống trực tiếp đưa kịch tình tới, nhưng, lần này hắn lại không giống ngày thường thả ra lực linh hồn để canh gác. Một điều là, trên người bạn đời nhà mình hắn không thích thả lực linh hồn, một điều khác chính là bạn đời đang ở đây, dù có chuyện gì, y nhất định không để mình bị thương.

Chỉ một lát sau, hệ thống đã đưa kịch tình tới, Thiệu Khiêm trực tiếp để ý thức chìm trong kịch tình.

Mà lúc này người đàn ông còn chưa ngủ say khi Thiệu Khiêm tiếp xúc với hệ thống, lại cảm giác được dao động kỳ lạ kia, dao động kia thoáng cái rồi biến mất, nếu như không chú ý cứ tưởng là ảo giác.

Nhưng mà, đối với mỗi một chi tiết của bạn đời nhà mình đều vạn phần chú ý người đàn ông đương nhiên hiểu, đây không phải ảo giác gì cả, tựa như dao động khi bạn đời nhà y sắp tỉnh dậy. Loại chuyện vượt ngoài dự đoán của mình, làm cho người đàn ông cảm thấy rất phiền não, y rất là ghét cảm giác mất khống chế này, y càng sợ nếu có một ngày, bạn đời nhà y đột nhiên rời khỏi thế giới này, y nên ngăn cản thế nào? Mà có thể ngăn cản thế nào?

Câu trả lời dĩ nhiên là phủ định, người đàn ông không nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào ngăn cản dao động kỳ lạ này. Nhận biết này khiến cho y từ đáy lòng sinh ra một cảm giác hung ác, thậm chí trong đại não u ám suy nghĩ, nếu như không thể hoàn toàn chiếm được bạn được, thì hãy hủy diệt đi.

Tất nhiên, người đàn ông sẽ không thực hiện suy nghĩ trong lòng, dù đáy lòng y có tức giận nóng nảy đi nữa, từ đầu đến cuối vẫn cất giữ một tia thanh minh, đó chính là vô luận như thế nào cũng không nên thương tổn bạn đời.

Người đàn ông vốn đang vui vẻ giờ đây tâm trạng có chút xuống thấp, một tay ôm bạn đời nhà y rất là lo lắng, y cảm thấy, hình như mình phải rất cố gắng rất cố gắng mới có thể làm cho bạn đời nhà y lưu lại. Đây đúng là một câu chuyện bi thương.

Nhưng mà, bây giờ y có rối rắm đi nữa, Thiệu Khiêm đắm chìm trong kịch tình cũng không thể biết. Có lẽ, bây giờ Thiệu Khiêm càng rối rắm hơn người đàn ông một ít?

Thế giới này nói đơn giản thì cũng đơn giản, đơn giản là cục diện huyết tộc và giáo hội nước lửa không dung thôi. Mà thân phận của Thiệu Khiêm, cũng coi là một thân vương tôn quý nhất cũng là xui xẻo nhất của thế giới bóng tối.

Vị thân vương này ra đời rất là tôn quý, là con của hai vị ba đời kết hợp mang thai tự nhiên sinh ra, sự ra đời của hắn phá vỡ lời nguyền huyết tộc không thể mang thai tự nhiên.

Cũng chính bởi vì sự ra đời của hắn, khiến giáo hội cảm nhận được nguy cơ trước giờ chưa từng có, huyết tộc thuần chủng cao cấp ít, mới là tình cảnh có lợi đối với giáo hội. Nhưng, đứa con thuần chủng do hai vị ba đời dựng dục, độ tinh khiết trong huyết thống dĩ nhiên không cần nói cũng biết, nghe nói năm đó Thần giáng xuống thần dụ, nói đứa trẻ dựng dục tự nhiên, sẽ thay đổi trạng thái cạnh tranh của giáo hội và huyết tộc.

Ý chỉ của Thần khiến giáo hội thật là khủng hoảng, năm đó giáo hội chỉ điều động Thánh kỵ sĩ đào tạo nhiều năm tiễu trừ ám sát đứa bé mới sinh ra này. Nhưng mà, đứa trẻ dựng dục tự nhiên này, có thể nói là hy vọng của huyết tộc, thì làm sao có thể để giáo hội dễ dàng diệt trừ như thế?

Giáo hội điên cuồng tấn công, huyết tộc không cam lòng yếu thế chống cự và gϊếŧ hại không chút kiêng kị, tình cảnh điên cuồng vén lên chiến trường dài đến mấy trăm năm như chiến trận Tu La.

Nhưng mà, cuộc chiến tranh này ai cũng không chiếm được lợi ích, huyết tộc tổn thất hai vị ba đời cuối cùng, mà giáo hội thì cũng mất đi Thánh kỵ sĩ tốn tâm huyết đào tạo cùng với giáo hoàng bệ hạ.

Cuộc chiến tranh này, có thể nói là tổn thất cả đôi.

Cuối cùng, giáo hội và huyết tộc thương vong thảm trọng bất đắc dĩ dừng tay, song phương lập được hiệp nghị không được tùy ý xâm chiếm lãnh địa của đối phương. Mà người ký hiệp nghị này, chính là đứa trẻ được dựng dục tự nhiên đã lớn lên cùng với thánh tử của giáo hội lúc đó. Mà bảy vị trưởng lão huyết tộc bốn đời và bốn vị quân chủ loài người bị ảnh hưởng nghiêm trọng lúc đầu làm người chứng kiến ký tên bên trên.

Vạn năm sau đó, có thể nói là song phương sống chung cũng yên ổn vô sự, hoặc nên nói là, song phương sau khi trải qua cuộc đại chiến kia đều đã thương vong thảm trọng, căn bản cũng không có biện pháp tìm đối phương gây phiền phức mà thôi.

Mà đứa trẻ dựng dục tự nhiên này, chính là thân vương bệ hạ Ansel Thiệu Khiêm xuyên vào, có lẽ chiến tranh năm đó để lại cho hắn ấn tượng quá mức thảm thiết, cho nên đối với chiến tranh mà nói hắn càng hy vọng hòa bình, hy vọng huyết tộc cao cấp cũng có thể có một cuộc sống yên tĩnh an ổn.

Nhưng mà, suy nghĩ của hắn quá mức tốt đẹp, dù hắn hướng đến hòa bình, nhưng chung quy cũng không cách nào thay đổi sự thật bọn họ là huyết tộc, cần hút máu loài người mà sống.

Mâu thuẫn của loài người, giáo hội, huyết tộc vẫn chưa hoàn toàn trở nên gay gắt. Thậm chí dã tâm và tham lam của một số người đối với du͙ƈ vọиɠ về vị trí cao nhất cũng bộc phát hoàn toàn.

Chương 120: Phương tây huyết tộc văn [4]

Ansel thân vương trông coi huyết tộc hơn mười nghìn năm, tuy vạn năm mâu thuẫn với giáo hội là điều không thể thiếu được, nhưng, mỗi lần nảy sinh mâu thuẫn với giáo hội, Ansel luôn có thể xử lý hoàn mỹ. Vừa không khiến giáo hội được chỗ tốt gì, cũng sẽ không khiến huyết tộc có tổn thất lớn gì.

Có thể nói, trong vạn năm này, một cái là vì giáo hội và huyết tộc đều cần nghỉ ngơi dưỡng sức, cái còn lại cũng liên quan rất lớn đến tài quản lý của Ansel.

Cũng có thể nói, Ansel thân vương là một vị thân viên xứng chức nhất, tinh thần trách nhiệm mạnh nhất trong mọi huyết tộc. Nhưng mà, chính là sự xứng chức và tinh thần trách nhiệm của hắn, cản trở những trưởng lão tham lam đó, trong vạn năm, bọn hắn cũng không có được bao nhiêu chỗ tốt, mà còn bị thân vương bệ hạ hạn chế không cho phép vượt giới hạn, thậm chí vì huyết thống tinh khiết, càng không cho phép con cháu bọn hắn tùy ý chấp nhận* loài người biến thành người trường thọ.

*chấp nhận: đây là một thuật ngữ trong giới vampire, tiếng anh gọi là embrace, có nghĩa là quá trình chuyển đổi một bạn đời con người thành vampire (mình ko biết trong tiếng việt gọi là gì nên mình dịch từ tiếng anh sang (. _ .))

Điều này đồng nghĩa với, gia tộc bảy đại trưởng lão sẽ giảm rất nhiều người trường thọ, bọn hắn cho rằng thân vương cố ý suy yếu thực lực của bọn hắn, để cho hắn có thể đạt được quyền thế lớn hơn, cũng tiện cho các đại gia tộc có thể bị hắn nắm trong tay.

Không thể không nói, thành ngữ nghi người trộm rìu này rất dễ diễn giải tâm tư mấy vị trưởng lão. Hoặc nên nói là, có lẽ bọn hắn muốn tìm một cái cớ quang mình chính đại cho sự mưu phản của mình thôi.

Bảy đại trưởng lão lén trao đổi với giáo hoàng của giáo hội, bọn hắn chỉ cần thân vương bệ hạ rơi vào giấc ngủ say, hơn nữa có thể giam cầm hắn là được.

Hành động lần này của bảy đại trưởng lão không thể nghi ngờ là bảo hổ lột da, bọn hắn giao dịch với con hồ ly giảo hoạt kia, làm sao có thể không bị làm thịt?

Yêu cầu của giáo hoàng là, gã sẽ cung cấp máu có thể khiến cho thân vương bệ hạ rơi vào ngủ say đặc thù, cũng cung cấp hai sợi bạc giam cầm duy nhất của giáo hội.

Bảy đại trưởng lão tuy chỉ mong mỏi quyền lực lợi ích, nhưng cũng không có nghĩa là não của bọn hắn không nghĩ tới những thứ khác. Bạc giam cầm là vũ khí của mấy Thánh kỵ sĩ vạn năm sử dụng, nghe nói bạc giam cầm này là Mithril* nguyên khối được ngâm qua nước thánh mà Thần ban thưởng, sau đó sẽ đem đi rèn đúc.

*Mithril: một loại kim loại trong tiểu thuyết hư cấu của nhà văn J.R.R Tolkien, kim loại này màu bạc và rất lấp lánh, rắn như thép và dẻo như đồng chuyên dùng rèn vũ khí

Năm đó cũng chính là bạc giam cầm này khiến cho hai vị thân vương ba đời một chết một bị thương, tuy Thánh kỵ sĩ cùng với giáo hoàng của giáo hội cũng bỏ mạng, nhưng đây cũng không thể xóa đi tâm lý sợ hãi đối với bạc giam cầm của mấy vị trưởng lão.

Bạc giam cầm đối với giáo hội mà nói có ý nghĩa cực lớn, lúc này giáo hoàng nói thẳng muốn đưa bạc giam cầm cho bọn họ, nếu nói trong đó không có gì mờ ám thì bảy đại trưởng lão không tin.

Nếu giáo hoàng dám nói ra, đương nhiên là có chuẩn bị, gã yêu cầu rất đơn giản, sau khi thành công gã muốn một chai máu của thân vương, chỉ muốn máu của thân vương thôi.

Nghe nói là muốn lấy máu của thân vương, mấy đại trưởng lão cũng do dự thật lâu. Bây giờ thân vương bệ hạ là huyết tộc duy nhất được sinh tự nhiên, độ trân quý máu của hắn cũng có thể tưởng tượng được. Giáo hoàng nói thẳng muốn máu của thân vương, trong đó nhất định có bí mật gì không thể cho người biết.

Nhưng mà, giáo hoàng có thể nói cho bọn hắn mình lấy máu của thân vương để làm gì? Vậy dĩ nhiên là không thể, người ta đã nói thẳng rồi, các người muốn thì sẵn lòng, tôi giúp các người khiến cho thân vương ngủ say, nếu như không muốn, vậy thật xin lỗi, mời về cho.

Bảy đại trưởng lão cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý yêu cầu của giáo hoàng, vì vậy, cùng ngày bọn hắn cầm máu thánh nữ ngâm Mithril trở về huyết tộc, máu này có chứa bí dược còn là vào trong yến hội ba ngày sau, để thân vương bệ hạ tự mình uống vào.

Bí dược kia cũng không phải lập tức có hiệu lực, chờ yến hội kết thúc, thân vương bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, sau đó mới ngủ. Thân vương bệ hạ ngủ rồi, thẳng đến huyết chiến lần thứ hai của huyết tộc và giáo hội mới bị ép tỉnh lại, đương nhiên, tỉnh lại lần nữa chính là Thiệu Khiêm vội liều chết.

Huyết chiến lần thứ hai của huyết tộc và giáo hội rất là thảm thiết, giáo hoàng uống máu của thân vương mình lấy được, biến thành quái vật nửa người nửa huyết tộc, dù là vậy, lực lượng thuần chủng bốn đời cũng không thể khinh thường, hắn cơ hồ dùng lực của một người đánh bảy vị trưởng lão chạy trốn tứ phía, cuối cùng cực kỳ bất đắc dĩ cưỡng ép tiêu hủy bạc giam cầm, muốn thả ra thân vương bệ hạ bị bọn hắn giam cầm.

Nhưng mà, dù bọn hắn liều mạng đến hơi thở cuối cùng thả thân vương bệ hạ thì có thể thế nào? Năm đó giáo hoàng cho bọn hắn máu chứa bí dược, làm sao có thể không động tay chân bên trong? Cộng thêm thân vương bệ hạ bị bạc giam cầm trói buộc hơn hai mươi năm, lúc đó yếu ớt vô cùng.

Thiệu Khiêm ban đầu bị buộc nghênh chiến giáo hoàng, nhìn gương mặt nửa hoàn hảo nửa thối rữa của gã quả thật rất buồn nôn. Huống chi sau khi giáo hoàng thấy hắn, tham lam trong mắt có làm sao cũng không che giấu được, biểu tình kia giống như khi nhìn thấy mỹ vị mê người mà thèm nhỏ dãi.

Ban đầu tình huống cụ thể đối chiến với giáo hoàng Thiệu Khiêm dĩ nhiên không nhớ rõ lắm, nhưng nó cũng không trở ngại hắn nhớ mình bị giáo hoàng cắn mấy cái, cuối cùng không thể nhịn được nữa đau đớn tự bạo.

Ban đầu trở về tinh hải Thiệu Khiêm vẫn còn sợ hãi trong lòng, cảm giác căng ra từ trong ra ngoài lúc tự bạo quá đáng sợ, thật sự khiến hắn trong thời gian thật dài đều không thể bình tĩnh.

Ban đầu hình như hắn còn thề, đời này cũng không muốn đến thế giới hãm vãi chè này nữa?

Nhưng mà, bây giờ hắn lại tới. Vận khí này, đúng là không có một ai.

Có điều, nếu đã tới, hơn nữa bạn đời nhà hắn cũng đã tìm thấy mình trước, khẳng định không thể cứ như vậy rời đi. Hơn nữa, hắn còn muốn tìm mấy tên khốn nạn kia tính sổ nữa mà? Đừng tưởng rằng cuối cùng mấy tên khốn kiếp kia cưỡng ép mở bạc giam cầm là coi như chuộc tội rồi, hắn cũng tình nguyện những người này không mở ra bạc giam cầm, nói không chừng hắn không thể chết thảm như vậy.

Bị người khác ép ngủ say, sau đó vào thời khắc nguy hiểm lại thả người ra làm con chốt thí, các người sao không lên trời luôn đi? À, nói sai rồi, đám không biết xấu hổ này sau cùng cũng lên trời, cũng sắp bị bạc giam cầm đốt thành cặn bả.

Nhưng mà, dù bọn hắn cuối cùng bị đốt thành tro cũng không thể che giấu sự thật mưu hại thân vương. Thiệu Khiêm tự nhận không phải là quân tử gì, hắn từ trước đến giờ theo tôn chỉ có cừu báo cừu có oán báo oán, nếu đám lão bất tử muốn gây sự, vậy hắn cũng sẽ không yếu thế.

Quyết định rồi, cũng tiếp nhận xong kịch tình, ý thức của Thiệu Khiêm liền đi ra ngoài. Lần này, cơ thể tựa hồ đồng bộ cùng ý thức, khi ý thức thanh tỉnh, đồng thời hắn cũng mở mắt, vừa vặn thấy viên tròn tròn trên ngực người nào đó.

"Tỉnh rồi?" Người đàn ông vẫn không dám ngủ, lúc nào cũng đang quan sát mỗi cử động của con dơi trên ngực, cho nên, ngay khi hắn mở mắt đã vội vàng hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái? Thì mau mau nói cho anh."

Thiệu Khiêm vỗ cánh đứng lên, nhìn đầu ngón tay người đàn ông đưa tới thì quạt cánh một cái, hiển nhiên, con dơi không có sức lực gì, ngón tay của người đàn ông không những không có dừng lại, ngược lại còn theo động tác của hắn nhéo cánh hắn.

Thiệu Khiêm thu cánh lạ, trực tiếp biến thành hình người, chỉ là, lúc này cơ thể hắn còn hơi nhũn, sau khi biến thành hình người liền nằm trên người người đàn ông, một hồi lâu cũng không bò dậy nổi.

Dĩ nhiên, người đàn ông hiển nhiên cũng không thể để hắn bò dậy mà nhỉ? Đối với thân vương bệ hạ vùi vào lòng, người đàn ông hoan nghênh vô cùng, móng vuốt trực tiếp mò tới ngang hông Thiệu Khiêm, tay còn không biết xấu hổ vỗ vỗ mông Thiệu Khiêm: "Cơ thể còn chưa khôi phục, biến thành hình người có khó chịu hay không?"

Mặc dù anh nói như vậy, nhưn biểu cảm chỉ mong bạn đời vẫn giữ hình người trên mặt kia là sao đây?

"Lấy móng vuốt của anh ra." Thiệu Khiêm tì má lên ngực người đàn ông, tóc ngắn màu vàng hơi xoăn rơi lên ngực người đàn ông, mang cho người đàn ông một xúc cảm khác thường.

"Hôm nay là anh cứu em." Người đàn ông đáng trống lãng mở miệng nói: "Cũng là anh đánh lùi truy binh, vì thế anh còn bị thương."

"..." Thiệu Khiêm thật là muốn cười ha ha vào mặt y, còn bị thương, công phu nói dối của anh đúng là càng ngày càng cao thâm.

"Cho nên, em phải bồi thường cho anh." Người đàn ông nói rồi nở một nụ cười đê tiện: "Anh tên là Anthony, từ nay về sau là bạn đời của em."

"..." Anh trực tiếp quá ha. Anh quyết định thẳng thắn như vậy, có hỏi ý kiến người trên ngực anh chưa?

"Sau này anh gọi em là Sel có được hay không?" Anthony nâng mặt Thiệu Khiêm lên, chu môi hôn trán Thiệu Khiêm một cái: "Mặc dù những người khác đều gọi em là thân vương bệ hạ, nhưng anh nhưng hy vọng có thể có một cái tên thân mật dành riêng cho anh."

"Cút sang một bên." Thiệu Khiêm thật muốn mắng chết y, bạn đời nhà mình hình như càng lúc càng bệnh nặng, hơn nữa bản lĩnh tự biên tự diễn cũng càng ngày càng nghiêm trọng, đúng là không phải là một hiện tượng tốt.

"Vừa rồi em không phản đối, anh coi như em đồng ý." Anthony ôm nách Thiệu Khiêm kéo người lên trên một chút, thả người ở cổ cọ xát gò má hắn: "Còn đói không? Lúc nãy em cũng không ăn bao nhiêu."

Thiệu Khiêm lại không quên lúc mình hút máu đã bất tỉnh, giờ nói trong đó không có gì mờ ám hắn khẳng định không tin: "Lúc đầu anh bỏ cái gì trong máu mình?"

Phải biết, ở thế giới này, huyết tộc thân vương có thể nói là tồn tại đứng trên đỉnh thế giới bóng tối, đối với thứ có thể làm cho hắn bị ép ngủ say, nhất định không phải đơn giản.

"Giáo hội có một loại bí dược, là dùng máu ba đời làm thuốc dẫn, nghe nói có thể thả vào bất kỳ một huyết tộc bốn đời nào." Người đàn ông cũng không có giấu giếm: "Nhưng, loại bí dược này rất khó có được, dù giáo hội thì cũng chỉ có ba phần mà thôi."

Thiệu Khiêm tính sơ, ban đầu Ansel là vì uống trúng bí dược này nên bị ép ngủ say, sau đó hôm nay hắn lần nữa ngủ say, như vậy là dùng hết hai phần. Nhưng, trong giáo hội làm sao mà có máu ba đời?

"Máu ba đời lấy từ cuộc đại chiến vạn năm trước." Anthony không chờ Thiệu Khiêm mở miệng đã nói thẳng: "Bạc giam cầm tuy nói một sợi dây xích, nhưng nó lại có đặc thù lõm, có thể tồn trữ một ít máu."

Vừa nói như vậy thì đã hiểu, máu ba đời đối với bất kỳ huyết tộc mà nói đều là một loại áp chế, cho nên, ban đầu thân vương bệ hạ ngủ say cũng có thể hiểu được.

"Thật may chỉ có ba phần." Thiệu Khiêm đầu tựa lên vai Anthony thở dài nói: "Nếu có nhiều, huyết tộc chẳng phải sẽ rối loạn nội bộ?"

"Chờ mấy ngày nữa, anh trộm phần cuối cùng ra ." Anthony hôn hôn đỉnh đầu Thiệu Khiêm nói: "Bây giờ dã tâm của giáo hoàng rất lớn, gã muốn được trường sinh, càng muốn có được sức mạnh vô hạn tiếp cận với Thần. Nghe nói máu của huyết tộc xuất xứ từ Thần Ma sa ngã, dù là sau đó thần lực trong máu đã pha loãng không ít, nhưng chung quy so với loài người thì tốt hơn nhiều. Theo đạo lý mà nói máu ba đời phù hợp với niệm tưởng của gã hơn, nhưng mà, máu ba đời còn lại trong giáo hội đã bị chế thành bí dược, đối với gã căn bản không có bao nhiêu tác dụng. Cho nên, gã mới có thể giao dịch với mấy lão bất tử kia."

"Gã đã lấy được máu của em." Thiệu Khiêm lạnh lùng nói: "Không được chấp nhận (embrace) đã muốn sử dụng thuần huyết, đúng là không biết sống chết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play