Editor: Aubrey.

Nguyên An Bình nhìn tình hình công trường khí thế ngất trời, đúng như Nguyên Căn Thịnh đã đoán trước, thời điểm hắn đi tìm người hỗ trợ xây nhà, người trong thôn vừa nghe nói là Nguyên An Bình muốn xây nhà. Hơn nữa, sau khi xây xong, sẽ cho bọn nhỏ học tập ở đó, phần lớn thanh niên trai tráng trong thôn đều tỏ vẻ muốn hỗ trợ. Cho nên, hiện tại đang có khoảng một trăm thanh niên đến hỗ trợ xây nhà, không đến một tháng sẽ đặt xong nền nhà, khiến cho Nguyên An Bình không thể không cảm thán, người nhiều thật dễ làm việc a!

Mắt thấy đã sắp đến giữa trưa, Bàn Đôn liền cao hứng chạy tới: "An Bình ca ca! Ta tới cọ cơm đây."

"Ân! Có rất nhiều màn thầu và các món ăn khác, ngươi cứ ăn tự nhiên." Nguyên An Bình quét mắt nhìn Trọng Tôn Thụy cũng có mặt: "Đồ ăn trong nhà không ăn được sao? Ngươi cũng muốn tới đây cọ cơm?"

Trọng Tôn Thụy cười hì hì: "Cơm tập thể ăn ngon a!"

Chủ yếu, bé cảm thấy được ăn cơm chung với mọi người cũng rất thú vị: "An Bình ca ca! Tiểu Hàn ca ca làm xong bánh màn thầu rồi, lát nữa sẽ mang qua đây, ngươi muốn ăn ở đâu?"

"Ta về nhà ăn."

Cái gọi là cơm tập thể, tất nhiên chính là dùng một cái nồi to để nấu ăn. Bởi vì trên công trường đều là các thanh niên trai tráng, nên sức ăn cũng rất lớn. Nếu dùng cái nồi mà bình thường trong nhà vẫn hay nấu ăn, vậy cứ mỗi một bữa cơm sẽ mệt chết đầu bếp. Cho nên, Nguyên An Bình liền tìm trong nhà một chút, rồi chọn ra hai cái nồi sắt lớn chuyên dùng để nấu ăn trong các bữa tiệc, thời điểm xào rau cũng không cần dùng nồi nhỏ để xào, mà là dùng một cái xẻng lớn.

Phương pháp nấu ăn kiểu này đối với đám tiểu hài tử thật sự rất mới lạ, hơn nữa, Nguyên An Bình cũng không tiếc gia vị. Một nồi đồ ăn to được bỏ thêm không ít xương cùng thịt mỡ, mỗi người được một bát, ít nhất trong bát của bọn họ có thể sẽ có một hai miếng thịt mỡ. Lại nói, lần này người đầu bếp được mời đến là một người rất có tay nghề trong việc nấu cơm tập thể, có thể nói mỗi món ăn được làm ra ngon đến mức không thể chê vào đâu được.

Bữa trưa lần này, Trọng Tôn Thụy vẫn thích được ăn cùng mọi người hơn, thuận tiện cũng có thể đi xem náo nhiệt. Bánh màn thầu vừa mới ra lò vừa trắng vừa thơm, cộng thêm một bát đồ ăn lớn, một mình bé vẫn dư sức ăn sạch. Cho nên, Nguyên An Bình cũng không quản, mặc bé mỗi ngày đều chạy đến nơi này.

Ngay cả Bàn Đôn cũng là một tiểu quỷ tham ăn, chỉ cần là đồ ăn là bé sẽ có vô hạn nhiệt tình. Hơn nữa, cha của bé là Nguyên Hoà Tráng cũng đang làm việc ở công trường, Bàn Đôn bởi vì tuổi còn nhỏ, ỷ vào da mặt dày, thỉnh thoảng sẽ chạy qua đây cọ cơm. Thật ra, thời gian đầu, Bàn Đôn cũng không cảm thấy có gì ngại khi chạy tới đây cọ cơm, bé cho rằng bản thân mình ăn không bao nhiêu, nếu không có nương bé ngăn cản không cho bé tới, thì có lẽ ngày nào bé cũng sẽ lại đây cọ cơm.

Mỗi lần tới, bé đều bị Nguyên Hoà Tráng dạy dỗ cho một trận. Bởi vì hai vợ chồng Nguyên Đại Tráng cho rằng, những người khác đi làm việc ở công trường còn chưa dẫn hài tử nhà bọn họ đến cọ cơm của Nguyên An Bình, mặc dù hài tử nhà bọn họ có thể cho là tuổi còn nhỏ, nhưng nhà người khác vẫn còn rất nhiều hài tử nhỏ hơn tiểu quỷ này, không thể có chuyện không làm mà cọ cơm miễn phí như vậy được.

Kỳ thực, hai người họ sợ Bàn Đôn thường xuyên đến cọ cơm, bị người khác nhìn thấy sẽ khiến cho bọn họ không thoải mái, bọn họ sẽ cho rằng hài tử nhà bọn họ không được cọ cơm như Bàn Đôn, như vậy thật bất công.

Tuy rằng những thanh niên kia có lẽ sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng Nguyên Hoà Tráng vẫn cho rằng không nên tìm thêm phiền toái cho Nguyên An Bình. Nếu không, những người khác cũng sẽ đưa hài tử nhà bọn họ đến cọ cơm, vốn dĩ số lượng đồ ăn mà Nguyên An Bình chuẩn bị đã đủ rồi, nếu lại cho đám hài tử ăn, như vậy không phải sẽ tốn thêm rất nhiều chi phí sao? Không thể bởi vì để cho Bàn Đôn ăn, mà lại khiến cho Nguyên An Bình tốn nhiều tiền như vậy.

Nguyên An Bình nhìn ra được suy nghĩ của Nguyên Hoà Tráng, liền nói với đối phương một chút, hắn cũng không sợ nhiều người đến ăn, nếu những người khác cũng mang theo hài tử nhà bọn họ đến cọ cơm, hắn cũng sẽ không ngăn cản. Mọi người giúp hắn xây nhà đều không cần nhận tiền, cho dù ăn nhiều một chút thì hắn cũng không để ý. Cũng nhờ Nguyên An Bình nói, nên Bàn Đôn mới có cơ hội lại đây cọ cơm.

https://aubreyfluer.wordpress.com

Bàn Đôn cũng hiểu chuyện, biết thường xuyên đi cọ cơm là không tốt, nên cũng liều mạng nhẫn nại, chỉ đến khi nào bé cực kỳ muốn đi thì mới có thể đi được. Không có biện pháp, đối với Tiểu Bàn Đôn, tình cảm mà bé dành cho đồ ăn là vô cùng mãnh liệt.

Bàn Đôn nhìn tình cảnh trên công trường khí thế ngất trời, liền hỏi: "An Bình ca ca! Nhà mới xây xong, chúng ta sẽ học ở bên này sao?"

"Đúng vậy, sẽ xây rất nhiều phòng, mỗi phòng đều rất lớn, sau này các ngươi đi học sẽ không còn phải chịu cảnh chật chội nữa. Ta còn nhờ thợ mộc Lý gia làm thật nhiều băng ghế và bàn học, đến lúc đó các ngươi cũng không cần mang ghế theo." Nguyên An Bình nghĩ nếu đã muốn xây phòng học, vậy thì phải xây cho ra hình ra dáng một chút, ít nhất phải rộng rãi hơn một chút. Cho nên, hắn đã đặt làm bàn học, cũng nghiên cứu xem nên làm bảng đen và phấn viết như thế nào. Bởi vì toàn bộ bàn ghế mà hắn đã đặt là cho bọn nhỏ dùng, nên thợ mộc Lý gia cũng không tính toán với hắn, giá cả rất tiện nghi.

Bàn Đôn nghe vậy liền vô cùng vui vẻ: "Thật sự là quá tốt, cha ta nói căn nhà mà ngươi xây chính là loại gạch xanh mái ngói khang trang, so với nhà ta tốt hơn rất nhiều. Có thể được học trong một căn nhà tốt như vậy, còn có bàn học nữa a."

Tuy rằng bé không biết bàn học trông như thế nào, nhưng so với cái bàn trước kia chỉ có thể đem hộp đựng cát đặt trên đùi, hẳn là tiện lợi hơn nhiều.

"Ân! Chắc chắn sẽ tốt hơn." Nguyên An Bình cảm thấy một khi đã làm, vậy thì cứ làm cho nó tiện lợi nhất có thể, làm càng nhiều thì đám hài tử sẽ càng được lợi, hắn cũng cảm thấy việc làm này rất có ý nghĩa: "Đừng đứng ở chỗ này, chúng ta vào sân đi, hai cái nồi đồ ăn to đã sắp nấu xong rồi, hẳn là không lâu nữa đâu."

"Ta đã sớm ngửi thấy mùi thơm rồi." Dù đang đứng ở ngoài sân, mùi hương của đồ ăn vẫn phiêu đãng trong không khí, Bàn Đôn có cảm giác nước miếng của mình sắp chảy ra rồi.

Trọng Tôn Thụy cũng hít hít mũi ngửi mùi đồ ăn: "Thơm quá a, ngửi xong lại càng cảm thấy đói bụng."

Không nói bọn họ, ngay cả nhóm thanh niên đang làm việc ở công trường cũng ngửi được mùi hương này, bụng của người nào cũng bắt đầu sôi lên, nghĩ đến cơm ngon canh ngọt, bọn họ liền làm việc càng thêm hăng say.

Vào sân, Nguyên An Bình liền nhìn đến một nam nhân trung niên có ngoại hình bụ bẫm đang cầm xẻng xào hai nồi đồ ăn to, cả hai nồi đều tràn ngập đồ ăn, xem ra cũng rất nặng.

Nguyên An Bình cười nói với nam nhân trung niên: "Lưu đầu bếp, vất vả ngươi."

Lưu đầu bếp cười ha hả đáp: "Không có vấn đề gì, đều là những chuyện ta làm hằng ngày." Chẳng những có tiền công, còn được bao cơm, chủ yếu là vì Nguyên An Bình không keo kiệt, những món ăn này đều toàn là mỹ thực mỹ vị, hắn làm sao dám bắt bẻ cái gì.

Bàn Đôn nhìn thịt xương cùng thịt mỡ trong nồi, trong lòng rất bức thiết muốn ăn. Tuy bé cảm thấy bản thân tham ăn như vậy là rất không tốt, người nhà Lý Tự cũng đến công trường làm việc, nhưng bọn họ cũng không dẫn người tới cọ cơm a. Mặc dù bé cảm thấy hành vi của chính mình thật đáng xấu hổ, nhưng tiểu hài tử thì biết cái gì là xấu hổ với không xấu hổ a? Chỉ là... Bé thật sự rất muốn ăn!

Hoắc Tiểu Hàn cùng Nguyên Tiểu Vũ mang theo một rổ màn thầu lớn đến, Nguyên An Bình thấy vậy liền vội chạy tới hỗ trợ: "Nhiêu đây là hết rồi sao?"

"Không đâu, vẫn còn một rổ nữa." Hoắc Tiểu Hàn cũng không buông tay: "Một lát nữa Thạch Đầu bọn họ sẽ mang rổ đó qua đây."

Bởi vì có tới một trăm người, nếu tính chỉ cho mỗi người ăn một cái màn thầu, như vậy sẽ không đủ. Hơn nữa, đối với nam nhân, làm sao chỉ có thể ăn một cái màn thầu? Cho nên, Nguyên An Bình một nơi, Hoắc Tiểu Hàn một nơi, còn một nơi là gia đình Nguyên Căn Thịnh, ba nơi cùng nhau làm bánh màn thầu. Có thể nói, sau khi ăn điểm tâm xong, bọn họ liền bắt đầu không ngừng làm bánh, làm nhiều hay không không quan trọng, bởi vì Nguyên An Bình sẽ chiêu đãi bọn họ một ngày hai bữa cơm, nên số lượng màn thầu cũng rất kinh người.

Nguyên An Bình thấy Hoắc Tiểu Hàn cũng đã mệt rồi, liền nói với y: "Không thì, ngươi đừng về bên đó nấu cơm, ở lại chỗ này ăn cùng với bọn họ đi."

Cả nhà đại bá hắn đều ăn ở nơi này, họ vội đến kiệt sức, làm sao còn sức lực để nấu cơm riêng.

Hoắc Tiểu Hàn lau mồ hôi trên trán: "Hảo! Đợi lát nữa ta gắp một ít mang về cho tiên sinh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play