Editor: Aubrey.

Nguyên Căn Thịnh nói với Nguyên An Bình: "An Bình! Ta mang Đại Trụ đi xem cô nương Dương gia trước, các ngươi tự mình đi dạo đi."

Nguyên Tiểu Vũ vội nói: "Cha! Con đi cùng mọi người." Sau đó, nàng lại nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn! Lát nữa chúng ta gặp nhau ở trước cửa Chùa nhé."

"Hảo! Chúng ta rất nhanh sẽ qua." Hoắc Tiểu Hàn biết Nguyên Tiểu Vũ là muốn cho hai người bọn họ ở chung lâu một chút.

Nguyên Tiểu Vũ cười nói: "Không cần gấp như vậy, hai người các ngươi cứ đi dạo lâu một chút, dù sao chúng ta cũng không thể vào là được thắp hương ngay."

Sau khi tách ra, Hoắc Tiểu Hàn lại có chút lo lắng nói: "Để cho hai đứa Tiểu Thụy bán tranh như vậy có được không? Lỡ như gặp phải phiền toái thì làm sao bây giờ?"

Kỳ thực, Nguyên An Bình cũng không quá lo lắng: "Yên tâm đi, ngược lại, dù sao bọn chúng cũng chỉ là hài tử, không cần phải quá lo lắng. Cùng lắm thì bán không được, chỗ bán như vậy, cũng sẽ không có ai tranh đoạt quầy hàng của họ đâu. Cho dù các lão bản ở mấy quầy hàng phụ cận muốn lưu manh đòi tiền, khi nhìn thấy là hai đứa nhỏ, cũng sẽ không cho rằng có thể moi được bao nhiêu tiền từ trên người bọn chúng."

"Lỡ như bọn họ bán được tiền thì sao? Biết đâu có người nhìn thấy bọn họ là tiểu hài tử, liền đoạt tiền của bọn họ thì sao?" Đối với chuyện này, Hoắc Tiểu Hàn vẫn rất lo lắng, y rất ít khi ra khỏi thôn, chỉ có vài lần, trong đó có một lần là chứng kiến cảnh hai ông cháu Trọng Tôn gia bị đánh. Ấn tượng trong lòng Hoắc Tiểu Hàn, nơi nào có náo nhiệt đều ẩn chứa rất nhiều phiền toái.

"Tranh chữ như vậy có thể bán được bao nhiêu tiền? Bán được hay không còn khó nói." Ý nghĩ của Nguyên An Bình cùng Nguyên Lâm giống nhau, một nơi như vậy, làm sao sẽ có thư sinh hay văn nhân đi qua? Đa phần người thường chỉ mua nhang đèn, còn tranh thì không mua.

Hoắc Tiểu Hàn thì không cho là như vậy, y đối với Trọng Tôn tiên sinh và Nguyên An Bình rất tin tưởng: "Tranh của ngươi và tiên sinh đều rất đẹp a, khẳng định sẽ có người mua."

Nguyên An Bình cười: "Ngươi đó, bắt đầu giống Vương bà bà rồi, chỉ cần là đồ nhà mình thì đều cảm thấy tốt. Thật ra, loại tranh chữ này, ai đến xem cũng sẽ thấy thích thôi. Đừng lo lắng, nếu như bán không được cũng sẽ không lãng phí, ta cầm đi làm phần thưởng cho các học sinh là được. Nếu có bán được, khẳng định cũng không bán được bao nhiêu tiền, ngươi cũng không cần sợ bọn họ bị cướp. Nếu như ngươi thật sự vẫn không yên tâm, chờ chúng ta đi dạo xong, sẽ quay lại xem bọn chúng."

Nghe hắn tính toán như vậy, Hoắc Tiểu Hàn cũng đã yên tâm: "An Bình ca! Ngươi không đi cầu nguyện sao?"

Nguyên An Bình không tin thần phật, ngay cả chuyện xuyên không hắn cũng đã trải qua rồi, hắn không cho rằng cầu thần bái phật sẽ được lợi ích gì. Muốn cầu sự an lòng, chỉ cần bản thân tự nỗ lực là được, từ trước tới nay, hắn không bao giờ tin tưởng chuyện đem kỳ vọng của bản thân ký thác lên người khác.

"Ngươi đi cầu nguyện đi, muốn cầu cái gì thì cầu." Nguyên An Bình cười cười, chọc y một chút: "Không thì, ngươi đi cầu nhân duyên thử xem? Nhìn xem lời quẻ nói có chuẩn hay không?"

Hoắc Tiểu Hàn đỏ mặt: "Ta không cầu nhân duyên."

"Vậy ngươi cầu cái gì?" Nguyên An Bình tò mò: "Ta nghe nói các cô nương cùng song nhi tới xin sâm, phần lớn là cầu nhân duyên. Ngươi không cầu nhân duyên, chẳng lẽ là cầu con?"

Nói xong, còn làm bộ làm tịch mà lắc đầu: "Cầu con thì ngươi tìm sai thần rồi, ngươi nên đi bái Tống Tử nương nương."

"Nói bậy gì đó a!" Hoắc Tiểu Hàn tức giận đến mức dẫm lên chân hắn: "Nếu như Trọng Tôn tiên sinh biết ngươi nói bậy như vậy, khẳng định sẽ khẽ tay ngươi."

Nguyên An Bình không cảm thấy đau, chỉ cười hì hì nói: "Aiz! Ngươi đúng là không chịu được bị chọc ghẹo a."

Thần sắc của Hoắc Tiểu Hàn nghiêm túc hẳn lên: "Không thể nói bậy, để người quen nghe được thì nên làm cái gì bây giờ? Ngươi chính là một tiên sinh, không thể để cho người khác phát hiện ngươi không đứng đắn như vậy."

"Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi." Hoắc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng, thời gian gần đây không hiểu tại sao Nguyên An Bình lại như thế này, lúc nào cũng nói bậy, làm hại y cảm thấy thật sự vô thố. Có một lần, hắn bị Trọng Tôn tiên sinh bắt quả tang, lập tức không khách khí cho Nguyên An Bình một cái khẽ tay, còn nói với Hoắc Tiểu Hàn không cần nhân nhượng hắn.

Bị Trọng Tôn tiên sinh khẽ tay, Nguyên An Bình cũng không để ý, ở trước mặt người ngoài, hắn ngụy trang khá tốt, trong mắt của hắn, lão nhân không thể nào hiểu được tình thú của tuổi trẻ. Hơn nữa, hắn chọc Hoắc Tiểu Hàn như vậy, cũng chỉ vì muốn cho tính cách của y trở nên cởi mở hơn một chút. Xem đi, không phải kết quả rất không tồi sao? Bây giờ đã dám dẫm lên chân hắn rồi.

Da mặt của Nguyên An Bình vốn rất dày, hắn cố ý lại gần người ta một chút: "Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi muốn cầu cái gì đâu?"

"Không nói cho ngươi." Nguyên Tiểu Vũ đã nói với y, lời cầu nguyện của mình không thể nói ra, nếu không sẽ không linh.

"Còn chơi trò thần bí." Nguyên An Bình cũng không bắt đối phương nhất định phải nói ra, hắn phát hiện phía trước có một quầy hàng bán hạt dẻ xào, liền nói: "Đi! Đi mua hạt dẻ thôi."

Bên đây, Nguyên An Bình đang cùng Hoắc Tiểu Hàn vui vẻ dạo chơi. Còn ở bên kia, Trọng Tôn Thụy đang có tâm trạng rất tồi tệ.

https://aubreyfluer.wordpress.com

Nhìn trước sạp trống không, ngay cả một khách nhân cũng không có, Trọng Tôn Thụy có chút sốt ruột: "Nguyên Lâm! Thời gian đã qua lâu như vậy rồi, tại sao chúng ta vẫn không bán được một bức tranh chữ nào a? Làm sao bây giờ?"

Nguyên Lâm đã sớm chuẩn bị tâm lý, nên thật ra hắn cũng rất bình tĩnh: "Ngươi sốt ruột cũng vô dụng, nếu đã bán không được thì vẫn là bán không được, ngồi xuống nghỉ một lát đi."

Trọng Tôn Thụy phiền lòng không thôi, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, bé ngồi xuống ghế phát sầu: "Nếu chúng ta không bán được một bức tranh chữ nào thì phải làm sao bây giờ?"

"Không sao." Nguyên Lâm nhìn bộ chữ trong tay, cực kỳ nghiêm túc mà xem.

Trọng Tôn Thụy phát sầu chống cằm: "Có phải tại sạp của chúng ta quá nhỏ hay không? Hay là chúng ta nghĩ biện pháp khác xem sao?"

"Nga." Nguyên Lâm vẫn nhìn bộ chữ trong tay, qua loa trả lời bé.

Trọng Tôn Thụy nhìn qua, tò mò hỏi: "Ngươi nhìn cái gì đó? Xem nghiêm túc như vậy."

Nguyên Lâm đưa cho bé xem: "Đây là một chương văn do tiên sinh viết." Chữ của Nguyên An Bình, bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Trọng Tôn Thụy thò đầu lại gần xem, bé nhận thức không ít chữ, nhưng cũng có rất nhiều chữ bé vẫn chưa biết: "Xuất phát từ... Cái gì mà hơn với cái gì... Băng đá, cái gì mà thành với chả nước, hai chữ này ta không biết."

Nguyên Lâm đọc thành một câu hoàn chỉnh: "Trò giỏi hơn thầy, băng đá cũng có thể tan thành nước."

Trọng Tôn Thụy nhỏ giọng đọc lại một lần, sau đó lại hỏi: "Những lời này có ý gì a?"

"Ta cũng không rõ."

"Ngươi xem không hiểu mà vẫn xem nghiêm túc như vậy a?" Trọng Tôn Thụy cảm thấy như vậy rất kỳ quái.

Nguyên Lâm đáp: "Coi như ôn tập lại những chữ đã học, dù sao cũng không có việc gì để làm."

Trọng Tôn Thụy cảm thấy có chút có lỗi: "Ta không nên cố lôi kéo ngươi ra đây, nếu không ngươi cũng có thể đi chơi cùng với Lý Tự bọn họ."

"Không sao, ta vốn dĩ cũng định ở nhà ôn tập." Nguyên Lâm không thèm để ý nói.

Trọng Tôn Thụy thấy hắn còn đang xem, cảm thấy người ta chăm chỉ như vậy, bé cũng phải noi theo mới được. Dù sao cũng đang nhàn rỗi, không bằng mình cũng đọc chữ như hắn đi: "Ta cũng muốn xem một chút."

Trọng Tôn Thụy tìm tìm, cuối cùng cũng tìm ra được một cái do Nguyên An Bình viết. Bởi vì Trọng Tôn Liên Giác rất ít khi viết, mà toàn viết chữ thư pháp, không giống như Nguyên An Bình viết một chương văn dài, chữ cũng rất dễ đọc.

Trọng Tôn Thụy ở một bên vừa xem vừa đọc, gặp được chữ nào không hiểu liền hỏi Nguyên Lâm. So với bé, Nguyên Lâm nhận thức được nhiều chữ hơn, nếu gặp được chữ nào cả hai đều không biết, thì sẽ trở về hỏi Nguyên An Bình sau. Dần dần, hai người không còn quan tâm đến chuyện sinh ý nữa, chỉ ghé đầu vào nhau cùng nhau học tập.

"Tiểu tử! Lão bản của sạp bán tranh chữ này đâu rồi?"

Hai người nhìn về phía người vừa hỏi, nguyên lai là thời điểm bọn họ đang đọc văn, vừa hay có ba thư sinh đi ngang qua, thấy thú vị, liền đến gần để nghe rõ nội dung hơn, cả ba đều cảm thấy những câu văn này thật sự rất không tồi. Người dẫn đầu vừa hỏi hai đứa trẻ đang đọc văn, vừa tiện tay lật xem những bức tranh chữ khác trên sạp. Vừa nhìn, liền bị kinh ngạc một phen.

"Những chữ này viết thật đẹp!"

"Hoạ cũng rất tốt!"

"Dạng chữ như thế này, ta chưa gặp qua bao giờ."

...

Hai đứa trẻ nhìn ba người thư sinh cầm tranh chữ trên tay mà miệng cứ không ngừng lải nhãi, Trọng Tôn Thụy có chút chờ mong nhỏ giọng hỏi bọn họ: "Các ngươi muốn mua tranh chữ sao?"

"Đúng vậy." Thư sinh mặc thanh y hỏi hai đứa nhỏ: "Lão bản của sạp hàng này đâu?"

Trọng Tôn Thụy thấy bọn họ muốn mua tranh chữ liền vô cùng cao hứng: "Chính là hai người bọn ta."

Thư sinh mặc thanh y có chút kinh ngạc: "Kia... Vậy tranh chữ này là từ đâu ra?"

"Đều là do gia gia của ta hoạ." Sau đó liền chỉ chỉ những dòng chữ trên tranh: "Bức tranh có ít chữ là do gia gia của ta viết, còn những bức tranh có nhiều chữ là do tiên sinh của ta viết."

Thư sinh mặc thanh y lại dò hỏi: "Tên huý của gia gia ngươi và tiên sinh của ngươi, có thể nói cho chúng ta biết được không?"

Những bức tranh chữ này đều không để lại danh hào giống như những bức tranh khác.

Nguyên Lâm lên tiếng đáp: "Xin lỗi, không thể nói cho các ngươi." Hắn biết, nếu chuyện Nguyên An Bình làm tiên sinh dạy học bị truyền ra ngoài cho những người khác biết, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Nhóm thư sinh nghe Nguyên Lâm nói như vậy, tuy rằng có chút tiếc nuối nhưng cũng không tiếp tục truy cứu nữa. Có người dò hỏi giá cả, Trọng Tôn Thụy liền có chút phát sầu, bởi vì ngay cả Nguyên An Bình và gia gia, ai cũng chưa nói cho bé biết giá cả nên bán như thế nào.

Nguyên Lâm thẳng thắn đáp: "Các ngươi tuỳ tiện ra giá đi, tiên sinh của chúng ta đã từng nói, tranh chữ này, đối với người thật sự yêu thích thì giá trị như thiên kim, còn đối với người không thích thì nó không đáng một đồng. Cho nên, đưa nhiều hay đưa ít, hắn đều không thèm để ý."

Nguyên An Bình thật sự đã từng nói những lời này, đồng dạng, hắn cũng không thèm để ý người ta đưa nhiều hay ít. Nguyên Lâm có thể linh hoạt đưa ra lời đề nghị này, đã có thể chứng minh hắn khá thông minh.

Những người thư sinh này càng thêm tò mò rốt cuộc tiên sinh của bọn họ là ai, đồng thời, ở trong mắt thư sinh, tính toán chi li với tiền tài không phù hợp phong phạm của văn nhân. Bất quá, bọn họ cũng không phải thuộc dạng giàu có gì, từng người để lại một ít tiền, sau đó liền hài lòng rời đi.

Cầm một ít bạc vụn trong tay, Trọng Tôn Thụy sửng sốt hồi lâu, sau đó mới hưng phấn nói: "Thật tốt quá! Chúng ta đã bán được rồi!"

Nguyên Lâm vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng cuối cùng cũng đã bán được tranh chữ, hắn vẫn rất cao hứng.

Trọng Tôn Thụy cầm tiền, hỏi: "Chỉ là, không biết rốt cuộc là bao nhiêu tiền a?"

"Ta cũng không biết." Bọn họ không thường tiếp xúc với tiền, càng không cần nói đến vàng bạc: "Mau cất đi, cẩn thận có người cướp tiền của ngươi."

Trọng Tôn Thụy liền vội vàng đem tiền giấu đi, lại trộm nhìn nhìn bốn phía: "Chúng ta phải cẩn thận, có khả năng thực sự có người tới cướp a."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play