Editor: Aubrey.

Ngày thứ hai, lúc Nguyên An Bình rời giường lại cảm thấy đầu óc như có cảm giác lúc nặng lúc nhẹ, không bao lâu sau liền hắt xì liên tục. Hắn lấy khăn tay ra xoa mũi, thật tiếc vì ở nơi này không có mua được giấy vệ sinh.

Ngạt mũi, mắt lờ đờ, rõ ràng là tình trạng của chứng bệnh cảm mạo. Hắn đưa tay sờ lên trán, cảm thấy hơi nóng, điểm vui mừng duy nhất đó chính là hắn không bị đau đầu.

Xoa xoa mũi, trong lòng thầm nghĩ "Chỉ mới ở ngoài trời hứng gió lạnh một chút, không nghĩ tới cư nhiên lại bị cảm dễ dàng như vậy. Trước đây, ta còn tắm nước lạnh vào mùa đông cũng không có vấn đề gì. Thân thể này quả thực rất yếu, sau này phải tranh thủ rèn luyện thật nhiều, khiến cho nó giống như thân thể lúc trước của mình."

Hắn lại nằm xuống giường, trộm lấy nhiệt kế ra kiểm tra nhiệt độ. Nhìn con số hiển thị trên nhiệt kế, hắn nghĩ thầm "37,3 độ là thật sự phát sốt rồi. Nhưng cũng không nặng lắm, cơ mà ta nên uống thuốc Tây, hay để cho đại phu khám rồi uống thuốc Đông đây?"

Nghĩ đến chén thuốc màu đen tản ra mùi thảo dược nồng đậm mà Hoắc Tiểu Hàn hay uống, trong lòng hắn có chút bài xích, dù sao thì thuốc viên vẫn dễ uống hơn.

Tuy nhiên, do dự mãi, hắn vẫn quyết định đi tìm đại phu. Hắn lo ngại nếu như uống thuốc tây, thân thể này sẽ sinh ra phản ứng kháng dược tính, không phải bất cứ loại thuốc nào ở nơi này cũng đều có ở hiện đại. Để phòng ngừa vạn nhất, cảm vặt cũng không phải tình trạng khẩn cấp gì, vẫn nên uống thuốc Đông đi. Tuy rằng có hơi đắng, nhưng cố nhịn một chút thì sẽ qua thôi.

Nắm chắc chủ ý này, Nguyên An Bình liền rời giường, hít mũi một cái, đang định đi ra ngoài rửa mặt thì cửa phòng lại bị đẩy ra. Thấy Hoắc Tiểu Hàn bưng chậu nước tiến vào, hắn mở miệng hỏi: "Hôm nay ngươi cảm thấy khoẻ chưa?"

Hoắc Tiểu Hàn vừa bưng chậu nước nóng đặt lên trên bàn, vừa trả lời hắn: "Ân! Sáng nay cảm thấy tốt hơn rồi, đầu cũng không còn đau nữa."

Nguyên An Bình quan sát sắc mặt của y, thoạt nhìn đã tốt hơn rất nhiều: "Còn cảm thấy mệt không?" Hắn mới vừa hỏi xong, liền không nhịn được hắt hơi một cái.

Hoắc Tiểu Hàn đặt chậu nước lên bàn xong, thấy hắn hắt hơi, nghe giọng nói của hắn dường như không được khoẻ cho lắm, y quan tâm hỏi: "An Bình! Có phải ngươi cũng bị nhiễm phong hàn rồi không?"

Nguyên An Bình xoa xoa mũi: "Có lẽ là do ngày hôm qua ta hứng gió lạnh, cũng không phải vấn đề gì lớn đâu."

Bản thân Hoắc Tiểu Hàn cũng vừa bị nhiễm phong hàn, nên y biết nó nguy hiểm như thế nào. Y cảm thấy không thể bất cẩn như vậy được, liền vội nói: "Vẫn là nhanh chóng đi gọi đại phu tới xem một cái mới được."

Nguyên An Bình đi đến cạnh bàn rửa mặt trước: "Ta cũng đang dự định xin đại phu ít thuốc uống, chờ đại phu ăn điểm tâm xong rồi đi đến y quán, chúng ta mới có thể đi được."

Hoắc Tiểu Hàn suy nghĩ một hồi, liền nói với hắn: "Giờ này chắc đại phu cũng đã đi đến y quán rồi, ta đi xuống nhà bếp lấy cơm. Ngươi ăn sớm một chút, rồi để đại phu chẩn bệnh cho ngươi."

Nguyên An Bình nghe xong, liền đáp: "Hảo!" Hắn nhìn sắc trời ở bên ngoài: "Đại phu đã đi đến y quán chẩn bệnh rồi, xem ra ngày hôm nay ta thức dậy hơi trễ."

Hoắc Tiểu Hàn nói: "Sáng sớm ta thấy ngươi ngủ say như vậy nên không định gọi ngươi, nghĩ đến hai ngày nay ta đã làm phiền ngươi nhiều rồi, nên để cho ngươi ngủ thêm một chút. Vương thẩm có chừa lại điểm tâm cho ngươi, ở trong nồi nên còn nóng lắm."

Ăn xong điểm tâm, hai người liền cùng nhau đi đến y quán.

Một tay Nguyên An Bình cầm khăn bịt mũi, một tay khác thì vươn ra để cho đại phu bắt mạch, Hoắc Tiểu Hàn thì đứng ở bên cạnh lo lắng nhìn hắn.

Đại phu nghiêm túc bắt mạch, không bao lâu sau liền thu tay lại, nói với Nguyên An Bình: "Ngươi chỉ bị nhiễm lạnh một chút thôi, cũng không nghiêm trọng lắm, uống vài đơn thuốc là được rồi."

Nguyên An Bình đứng dậy, nói lời cảm ơn với đại phu: "Đa tạ đại phu."

Đại phu viết xong đơn thuốc liền đưa cho tiểu tư bên cạnh, sau đó ông vuốt râu cười nói với Nguyên An Bình: "Người trẻ tuổi các ngươi thật là, không hiểu sao nhất định phải ngồi trong sân hứng gió lạnh suốt cả đêm để làm gì."

Nguyên An Bình không nhịn được lúng túng ho khan một tiếng, hắn không nghĩ tới lại bị đại phu phát hiện, cũng không biết đối phương trễ như vậy lại đi ra ngoài làm cái gì. Nghĩ đến tối hôm qua chính mình ở trong sân nghĩ đông nghĩ tây, thần sắc của hắn lại nhịn không được có chút không được tự nhiên.

Hoắc Tiểu Hàn thì lại có chút ngạc nhiên nhìn đến vẻ mặt không được tự nhiên của Nguyên An Bình, cũng nghĩ đến ẩn ý trong lời nói của đại phu.

Đại phu mỉm cười, vẫy tay gọi Hoắc Tiểu Hàn: "Đến! Hoắc tiểu ca, ta bắt mạch cho ngươi."

Hoắc Tiểu Hàn nghe lời đi tới, chờ đại phu bắt mạch xong, y liền có chút sốt sắng nhìn về phía đối phương. Chỉ sợ đại phu nói bệnh của y vẫn còn nghiêm trọng, y chỉ mong mau chóng khoẻ lên thôi.

Đại phu thấy y căng thẳng, liền cười trấn an y: "Đừng lo lắng, ngươi khôi phục rất tốt. Xem ra, không đến ba ngày nữa là có thể khỏi rồi."

Hoắc Tiểu Hàn nghe vậy, liền mạnh mẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, y cao hứng vô cùng. Khỏi bệnh sớm, là có thể tiêu tiền ít lại được rồi.

Nguyên An Bình cũng rất vui vẻ, trong lòng lại suy nghĩ, y thuật của đại phu xác thực rất tuyệt vời. Sau một tuần, chứng bệnh cảm mạo thông thường này nhất định sẽ khỏi. Ban đầu, bệnh tình của Hoắc Tiểu Hàn cực kỳ nguy hiểm, vậy mà cũng có thể khỏi hẳn chỉ sau một tuần.

Cầm theo bao thuốc do tiểu tư đưa, hai người liền cùng nhau trở về hậu viện.

Hoắc Tiểu Hàn tiếp nhận thuốc của Nguyên An Bình, nói với hắn: "Thuốc này để ta nấu cho, không cần làm phiền đến dược đồng."

Nguyên An Bình cảm thấy chuyện nấu thuốc này vốn chẳng có vấn đề gì, nhưng không phải ai cũng biết làm, hắn liền hỏi: "Ngươi biết nấu thuốc không? Không được thì để cho dược đồng làm đi, cũng không phải không cho người ta tiền, để hắn tới giúp chúng ta cũng bớt việc."

Hoắc Tiểu Hàn lại nói: "Không sao, ta có thể cùng hắn học, cũng không khó lắm." Hơn nữa, tiền có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Nguyên An Bình thấy y đã nói như vậy rồi, cũng không còn ý kiến gì nữa: "Hảo! Nếu thực sự làm không được, thì hãy để cho dược đồng làm."

Hoắc Tiểu Hàn cười đáp: "Được."

Thấy Hoắc Tiểu Hàn cầm thuốc ra cửa, Nguyên An Bình chuẩn bị nằm xuống nghỉ một chút. Cảm mạo tuy không phải là bệnh nặng, nhưng quả thực rất không thoải mái. Mũi và cuống họng đều cảm thấy khó chịu, ngay cả hô hấp mà hắn cũng cảm thấy rất khó khăn.

Kết quả, vừa mới nằm lên giường chưa được bao lâu, thì đã có người tới gõ cửa. Trong lòng hiếu kỳ vì sao y nấu thuốc lại xong nhanh như vậy, nhưng đến khi mở cửa ra, trước mặt lại xuất hiện năm lão nhân, đa số đều là những người xa lạ. Bất quá, hắn vẫn nhận ra người dẫn đầu chính là Cao lão đầu, cũng chính là người trước kia đã giúp hắn làm giường sưởi.

Cao lão đầu cười nói với Nguyên An Bình: "Nghe bọn trẻ nói rằng ngươi đang tạm trú ở y quán, ta nghĩ dù thế nào cũng phải đến thăm một chút mới đúng. Mấy vị này cũng muốn đi theo, hi vọng Nguyên tiên sinh đừng trách tội lão già này."

Nguyên An Bình nhìn thấy trong tay mỗi người bọn họ đều mang theo lễ vật, cái gọi là hạ lễ với người tất có sở cầu. Ngẫm lại một chút, hắn được bọn họ đến thăm như vậy hẳn là có chuyện gì cần nhờ đi? Thế gian có câu không ai đánh người đang cười, hắn cũng không đến nỗi vì vậy mà sinh khí. Nhưng mà, bất ngờ bị gọi ra khỏi giường đối với người cảm mạo mà nói thực sự không tính là tình trạng sung sướng gì.

Nguyên An Bình cười nói: "Ngài nói đùa, mọi người đến thăm ta xem như cũng là có lòng, ta làm sao sẽ trách tội? Các vị! Mời vào trong ngồi."

Cao lão đầu thấy hắn xác thực không có điểm sinh khí, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, năm người liền vào trong.

Nguyên An Bình có chút áy náy nói: "Xin lỗi! Đây không phải là nhà của ta, nên có nhiều thứ khá bất tiện, các vị đến thăm ta mà ngay cả một chút nước nóng cũng không có. Các vị chờ một lát, ta ra sau bếp nhìn xem."

Cao lão đầu vội vàng ngăn cản hắn: "Nguyên tiên sinh! Không cần làm phiền ngươi, chúng ta cũng không khát."

Những lão nhân khác cũng dồn dập nói: "Đúng đúng đúng! Không khát, không khát, không cần phiền toái Nguyên tiên sinh."

Nguyên An Bình nghĩ thầm, giờ này hẳn là nhà bếp cũng không có nước nóng, nếu như đi đun nước thì không biết còn phải đợi đến khi nào. Thấy bọn họ đều biểu thị không muốn uống nước, hắn liền biết thời biết thế mà dừng lại, cũng liền ngồi xuống.

Cao lão đầu thấy khí sắc của Nguyên An Bình không tốt, liền quan tâm hỏi: "Sắc mặt của Nguyên tiên sinh không được tốt cho lắm, có phải bị bệnh không?"

Nguyên An Bình cười nói: "Ngày hôm qua trời lạnh, nên bị phong hàn, cũng không phải vấn đề gì lớn."

"Mùa đông năm nay lạnh đến lợi hại, Nguyên tiên sinh nhất định phải bảo trọng thân thể."

"Làm phiền ngài quan tâm."

...

Cùng bọn họ nói một vài chuyện lặt vặt, bộ dạng từng người bọn họ đều là có chuyện muốn nói nhưng lại không dám mở miệng. Thời điểm bọn họ đang muốn dứt khoát nói ra, Hoắc Tiểu Hàn đã bưng thuốc trở về.

Nguyên An Bình nhìn bát thuốc đen thùi lùi đậm mùi thảo dược, hắn đành phải bóp mũi lại mà uống hết. Vừa mới uống xong, hắn liền vội vàng dùng nước sạch súc miệng, liên tục lãng phí một chén nước, vị đắng trong miệng mới bớt đi được một chút.

Hắn đưa tay lau đi nước mắt sinh lý không khống chế được chảy xuống ở khoé mắt, liền quay đầu nói với mấy lão nhân: "Ta biết các ngươi tới đây hẳn là muốn nhờ ta thu nhận hài tử nhà các ngươi."

Bọn họ vừa thấy Nguyên An Bình trực tiếp nói ra như vậy, liền vội vàng gật đầu.

"Nguyên tiên sinh! Lần trước Cao lão đầu đưa hài tử đến nhà ngươi học chữ, ta vốn không biết a. Sau khi nghe được tin tức này, liền cảm thấy hâm mộ không thôi."

"Phải a! Đúng rồi, cho nên ta muốn hỏi một chút tiên sinh ngươi có còn thu nhận hài tử hay không? Hài tử nhà ta rất ngoan a."

"Hài tử nhà chúng ta cũng vậy, cũng rất thông minh. Chỉ tiếc, bị chuyện hộ tịch nhà chúng ta làm trễ nãi, chúng ta cũng không hi vọng các hậu bối có thể đi thi công danh làm quan, chỉ cần chúng nó không bị mù chữ là tốt rồi."

"Aiz! Nói không phải chứ, hài tử nhà chúng ta cũng bị chuyện hộ tịch làm cho chậm trễ. Nhưng nếu không có hộ tịch này, sẽ không nuôi nổi hài tử, thực sự rất khó xử a. Vừa nghe ngài cùng các vị tiên sinh khác không giống nhau, không thèm để tâm đến chút chuyện này, trong lòng chúng ta quả thực rất cao hứng a! Chỉ là đáng tiếc lúc trước không biết, không thể cùng đi, bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy, trong lòng cực kỳ hối hận! Cho nên mới muốn đến đây van cầu ngài, xem có thể hay không cũng thu nhận hài tử nhà chúng ta a."

Nguyên An Bình xoa xoa nước mũi, có chút tiếc nuối đáp: "Thực sự rất xin lỗi các ngươi, ta hiểu sự mong đợi của những trưởng bối các ngươi dành cho tiểu bối. Chỉ là hiện tại không thể thu nhận thêm được nữa, không phải ta không muốn nhận, mà do căn phòng kia rất nhỏ, hẳn là Cao lão gia tử cũng biết, thật sự không thể nhét nỗi người nào được nữa."

Cao lão đầu nghe Nguyên An Bình nói như vậy, liền cùng các lão nhân khác nói rằng: "Lời Nguyên tiên sinh nói là sự thật, gian nhà kia của hắn không lớn, hơn năm mươi hài tử đều phải chen chúc nhau mà học."

Những lão nhân kia vừa nghe như vậy, liền vội hỏi Nguyên An Bình: "Nguyên tiên sinh! Chúng ta không muốn làm cho ngài cảm thấy khó chịu, chỉ là muốn hỏi một chút, sau này ngài còn thu nhận học sinh không?"

"Chuyện này..." Nguyên An Bình có chút không biết nên làm gì, dù sao thì việc dạy cho hài tử học chữ này chỉ là ý nghĩ bất chợt nảy sinh mà thôi. Hắn vốn định chỉ dạy cho qua mùa đông năm nay, nhiều nhất là đem Vạn Tự Văn dạy xong. Nếu như tiếp tục thu nhận, vậy thì sự nghiệp dạy học này đến khi nào mới xong đây?

Thế nhưng, khi thấy những lão nhân này đang tha thiết mong đợi nhìn mình, hắn thật sự không nỡ trực tiếp cắt đứt đoạn tưởng niệm của những người này, nghĩ lại liền cảm thấy có chút tàn nhẫn.

Những lão nhân kia nhìn thấy thần sắc do dự của hắn, liền nghĩ hắn sẽ không tiếp tục thu nhận nữa. Đối với việc này, bọn họ cũng có thể hiểu được. Bình thường người ta cũng không muốn thu nhận hài tử của những nhà làm công tượng, hắn lại ngoại lệ thu nhận vài đứa, nếu như còn tiếp tục thu, sau này sẽ rất khó mà dừng lại.

Một lão nhân thở dài: "Nguyên tiên sinh! Ngài không cần phải cảm thấy khó xử, là hài tử nhà chúng ta không có phúc khí."

Những người khác cũng mang theo vẻ mặt thất vọng mà gật đầu.

"Nói đúng lắm, việc này cũng không thể cưỡng cầu."

Nguyên An Bình nhìn mà cảm thấy có chút không đành lòng, dù sao cũng đều là những khuôn mặt tang thương của các lão nhân. Suy nghĩ một chút, hắn liền hạ quyết tâm: "Nếu không thì như vậy đi, chờ năm sau đi, năm sau ta sẽ sửa lại sân. Không gian lớn hơn một chút, là có thể tiếp tục thu nhận hài tử."

Mấy người bọn họ vừa nghe, liền vội vã cao hứng nói tạ ơn, Cao lão đầu ở một bên nhìn thì lại âm thầm cảm thán "Nguyên tiên sinh này cũng thật là nhẹ dạ a."

https://aubreyfluer.wordpress.com

Sau khi tiễn bọn họ rời đi, Hoắc Tiểu Hàn liền nhịn không được hỏi: "An Bình ca! Sau này ngươi thật sự muốn làm tiên sinh?"

Lúc trước đối phương đã từng nói qua với y, chỉ dạy một mùa đông. Hiện tại gặp tình huống này, thoạt nhìn là không còn cách nào dừng lại được.

Nguyên An Bình thở dài, có chút xoắn xuýt nói: "Ta phải suy nghĩ thêm."

Hắn hít mũi một cái: "Không được rồi, ta phải lên giường nằm một lát."

Hoắc Tiểu Hàn thấy hắn không thoải mái, liền giúp đỡ đem chăn xốc lên: "Ngươi ngủ một lát đi, ngủ rồi sẽ không còn thấy khó chịu nữa."

Nguyên An Bình bước tới giường nằm xuống, thời điểm hắn đã đắp kín chăn, Hoắc Tiểu Hàn liền đem bức bình phong đến gần.

Vì để tránh cho việc vừa vào cửa là thấy giường, một số gia đình sẽ chú ý tới điểm này mà đem bức bình phong che lại. Sau khi Hoắc Tiểu Hàn đem bức bình phong che xong, liền nói với Nguyên An Bình: "Ngươi yên tâm mà ngủ đi, ta đi giúp Vương thẩm làm việc một chút."

"Được."

Hắn nhắm hai mắt lại chui vào trong ổ chăn, nghe thấy tiếng cửa phòng đã đóng, trong phòng cũng lập tức rơi vào yên tĩnh.

Nguyên An Bình nằm nghiêng, đầu gối lên tấm chăn để cho mình được thoải mái hơn một chút. Nghĩ đến lời thỉnh cầu của những lão nhân kia, hắn nhịn không được lâm vào trầm tư.

Trước đây, quả thực hắn không nghĩ tới chuyện muốn làm lão sư, trước tiên không nói đến tính cách của mình có thích hợp làm lão sư hay không? Có thể dạy hư con cháu hay không? Huống hồ, hắn vẫn luôn cảm thấy lão sư là một loại nghề nghiệp rất tẻ nhạt, hồi nhỏ hắn cũng đã từng hỏi qua lão sư của hắn: "Lúc nào cũng chỉ dạy mấy cuốn sách như vậy, không cảm thấy tẻ nhạt sao?"

Thế nhưng, lúc đó có một sự kiện khác bất ngờ chen ngang, nên hắn cũng không nghe được câu trả lời của vị lão sư kia. Bất quá dưới cái nhìn của hắn, làm lão sư nhất định là một chuyện rất nhàm chán.

Nói đến nghề nghiệp, bởi vì hắn chỉ mới tới nơi này một khoảng thời gian ngắn, nên không có tìm hiểu nhiều, cũng chưa từng nghiêm túc cân nhắc qua. *Sĩ - nông - công - thương, quan niệm giai cấp ở thế giới này vẫn rất rõ ràng. Nói đến việc này, con đường làm quan ở trong mắt mọi người tất nhiên là con đường trọng yếu nhất. Cái gọi là mục tiêu hướng tới ruộng đất và nhà cao cửa rộng, một bước thăng lên trời, có thể nói con đường này chính là khắc hoạ chân thực nhất của việc được một bước lên trời.

*Sĩ - nông - công - thương: Tầm quan trọng của các tầng lớp xã hội trong thời kỳ phong kiến, xếp từ cao tới thấp là tầng lớp: tri thức - nông dân - công nhân - thương nhân (tri thức cao nhất, thương nhân thấp nhất).

Chỉ là, hắn rất có tự giác biết mình không thích hợp với chức vị kia, hắn chơi không nổi mấy cái âm mưu quỷ kế, quả thực không có đủ thông minh để bày mưu lập kế, quy tắc trong quan trường hắn cũng không rành. Hơn nữa, hắn cũng không có bối cảnh gì, mấu chốt chính là hắn không có một chút tâm ma nào.

Ngay cả chốn quan trường ở hiện đại cũng tồn tại rất nhiều mặt tối, huống chi là cổ đại. Mỗi khi nhìn thấy chuyện bất bình, vì sợ phiền phức, tuy rằng hắn sẽ không nói gì. Nhưng không có nghĩa là hắn không tức giận, không phiền muộn và không cảm thấy bản thân quá mức vô dụng.

Hắn không cho rằng một người hiện đại bình thường như hắn, phút chốc xuyên qua là có thể đại sát tứ phương, khiến mọi người bái phục mình. Sinh hoạt chân thực không thể quá tin vào tưởng tượng trong tiểu thuyết, nếu không, đầu bị rơi lúc nào cũng chẳng hay. Dù sao thì ở thời đại này, chỉ với một câu nói là có thể quyết định chuyện sinh tử của người khác.

Nguyên An Bình cảm thấy nếu như bản thân thật sự đi làm quan, dùng sự thông minh và chỉ số EQ của hắn mà nói, nhiều nhất cũng chỉ là một tiểu quan. Một khi thành quan, vậy thì cơ hội được tiếp xúc với quan chức sẽ càng nhiều, vạn bất đắc dĩ cần thiết phải khúm núm cũng sẽ càng nhiều, đây tuyệt đối không phù hợp với ý nguyện muốn sinh hoạt tự do của hắn. Huống chi, cực kỳ có khả năng hắn cũng sẽ không thi đậu!

Làm một người hiện đại, cho dù đọc sách mười mấy năm hoặc hai mươi năm, rất ít người dám nói bản thân có thể đọc được hết tất cả các loại ngôn văn. Hơn nữa, muốn thi công danh thì phải nghiên cứu sâu hơn về chiều sâu của kinh nghĩa, nếu như hắn thật sự muốn đi thi, thì phải tìm một tiên sinh về dạy lại cho hắn.

Thế nhưng, hắn cho rằng một tiên sinh đối với loại hài tử nào cũng thu nhận như hắn, e rằng sẽ rất khó có tiên sinh sẽ chịu thu nhận hắn. Hơn nữa, tình trạng của triều đại này là một khi ngươi đã bái tiên sinh, thì phải theo cùng một phe với ông ta, tuyệt đối là một chuyện rất phiền phức.

Sĩ - nông - công - thương, hắn không thể vô ý vào triều làm quan, mà nghề nông hắn cũng làm không được. Ở đây không có phân bón hoá học, nông dược và cơ khí, sản lượng cũng cực kỳ thấp, toàn phải dựa vào nhân lực, nên nếu như muốn có sản lượng cao thì nghề nông cũng là một việc cần phải có kỹ thuật.

Còn công, cho dù muốn làm thợ thủ công thì hắn cũng không có tay nghề. Cuối cùng là thương, là một người hiện đại, việc buôn bán luôn luôn là ý niệm mà đại đa số người xuyên việt đều sẽ làm, bởi vì thông qua việc buôn bán rất dễ thu được nhiều lợi nhuận.

Thật ra cũng không phải, hiện đại chú ý bối cảnh cùng thực lực, cổ đại lại càng sâu hơn. Nếu như ngươi đem sinh ý làm quá tốt, mà không có bối cảnh, thì sẽ bị những người có bối cảnh dùng các loại thủ đoạn mà nuốt mất, cái gọi là thương trường như chiến trường chính là như thế. Đương nhiên, cũng có người nghĩ, cho dù không có bối cảnh nhưng vẫn có thể đi giao thiệp với người khác được a.

Thế nhưng, giao tình thì phải cần thiết có qua có lại, nếu như ngươi thiếu nợ ân tình, thì phải trả một cái giá công bằng để đánh đổi trở lại, chuyện làm ăn cũng không thể chỉ dựa vào nghĩa khí là có thể hoàn thành. Đương nhiên, vẫn có thể kiếm được vài đồng bạc lẻ, nhưng lao tâm lao lực một năm mà kiếm lời không được bao nhiêu bạc, lại không thể gia tăng hộ tịch, trái lại có chút không đáng.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy kỳ thực làm một tiên sinh cũng không tồi. Hắn không dám nghĩ mình có thể giúp cho các học sinh khắp cả nước vượt qua khó khăn, nhưng nếu như chỉ dạy cho những hài tử đó biết chữ thì rất là dễ dàng, coi như là làm một việc tốt, trong lòng mình cũng thoải mái.

Mà những hài tử hắn thu được, bất luận xuất thân hoặc có quan hệ như thế nào, đa phần những hài tử được thu nhận đều thuộc về dạng gia đình khó khăn hoặc hộ tịch bị phân biệt đối xử. Cho nên, muốn dựa vào việc dạy hài tử kiếm tiền là không có khả năng, nhưng có được một ít lương thực để ăn qua ngày thì có thể. Bất quá, hiện tại hắn cũng không quá thiếu tiền, tất nhiên cũng không cần quá mức tính toán những thứ này.

Đàng hoàng ra dáng một tiên sinh dạy học thực thụ, hắn vẫn phải hảo hảo mưu tính việc này một chút. Nếu như muốn làm tiên sinh, thì phải đi thi lấy danh hiệu tú tài trở về? Còn có, tiền viện để dạy học, cũng cần phải xây thêm vài gian phòng học, xây nhiều căn phòng lớn, hắn mới có thể dạy được nhiều hài tử. Còn chuyện thu lương thực sau khi nhận hài tử, thu nhiều hay ít mới thích hợp, ngược lại là đều thu cả hai đi. Cho dù chỉ là một ít khoai lang thì hắn cũng thu, không thể để cho những người thân của đám hài tử kia đem chuyện hắn dạy học xem là chuyện đương nhiên,...v...v... Còn có rất nhiều vấn đề, hắn nghĩ đi nghĩ lại, liền mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ.

...

Sau ba ngày.

Bệnh phong hàn của Nguyên An Bình và Hoắc Tiểu Hàn không sai biệt lắm cũng đã khỏi rồi, sau khi thu thập xong những đồ vật mang đi, liền ở trong phòng chờ người đến đón bọn họ.

Nguyên An Bình đưa cho Hoắc Tiểu Hàn một quả táo, nghĩ đến chuyện đối phương đã đoạn thân sẽ tạm thời không có chỗ ở, hắn phải nghĩ biện pháp thu xếp cho y mới được. Thế nhưng, nếu như sau này đối phương muốn sinh hoạt một mình, hắn cũng không có danh phận gì để giúp Hoắc Tiểu Hàn ôm đồm hết thảy mọi việc, liền hỏi: "Sau khi đoạn thân ngươi cũng không còn nhà để ở, vậy sau này ngươi có dự định như thế nào?"

Hoắc Tiểu Hàn nghe hắn nói như vậy, liền vội vàng gật đầu. Mấy ngày nay y cũng đã suy nghĩ rất nhiều, vừa vặn cũng muốn Nguyên An Bình giúp y nghĩ cách một chút: "Ta nhất định sẽ không về lại cái nhà kia, nhưng cũng đã nghĩ xong sau này nên làm như thế nào để vượt qua cuộc sống. Trước tiên phải tìm một nơi để ở, cái này thì ta đã nghĩ xong, phía Đông ở đầu thôn chúng ta không phải có một căn nhà nhỏ sao? Đó vốn dĩ là nhà của gia đình Nguyên Hữu Tài, sau khi cả nhà Nguyên Hữu Tài dời vào trong thị trấn, nhà của bọn họ liền để đó không ai trụ, nói là để lại cho lý chính gia gia hỗ trợ chiếu cố. Ta muốn đi tìm lý chính gia gia thương lượng một chút, xem trước tiên có thể cho ta trụ ở căn nhà đó được không, chờ năm sau ta có tiền thì sẽ đem trả lại."

Nguyên An Bình suy nghĩ một chút về căn nhà nhỏ mà Hoắc Tiểu Hàn đã nói tới, hình như hắn đã từng thấy qua: "Có phải căn nhà kia gần với nhà Đại nãi nãi của ta không? Cái nhà mà có cả đống lỗ hổng trên tường đất?"

Hoắc Tiểu Hàn đáp: "Chính là cái nhà kia. Năm, sáu năm nay không có ai ở, nên mới trông có vẻ rách nát một chút."

Nguyên An Bình không nhịn được cau mày: "Ta thấy căn nhà kia rất dễ sập, không phải chính là nguy... Chỗ ở quá nguy hiểm, có thể vì quá cũ nát mà sẽ sập xuống hay không?"

Hoắc Tiểu Hàn vội vàng cười nói: "Sẽ không, tuy rằng tường viện có hơi cũ nát, nhưng phòng ở bên trong vẫn còn chưa hỏng, nóc nhà chỉ cần sửa lại một chút là có thể ở."

Thời điểm mỗi khi đi ngang qua y đều sẽ nghĩ tới, nếu như y có thể rời khỏi cái nhà kia, một thân một mình trụ ở căn nhà nhỏ cũ nát như vậy thì y cũng rất nguyện ý. Bây giờ có cơ hội thực hiện, y không cảm thấy có chỗ nào khiến cho y không hài lòng: "Ta còn muốn năm sau khai hai mẫu đất hoang, tuy rằng nói khai hoang nhưng cũng phải giao tiền, nhưng nếu như muốn từ từ giao tiền thì cũng có thể. Lúc bắt đầu, có khả năng sản lượng thu được mỗi năm sẽ không hảo, bất quá ta chỉ có một mình, chỉ cần có thể ăn no là được rồi. Ta sẽ dụng tâm tự dưỡng mấy năm, đem bản thân nuôi mập là tốt rồi. Năm sau ta còn muốn nuôi một con heo, thôn của chúng ta có tập tục đầu năm sẽ tổ chức giết heo, ta nuôi một năm, chờ sau Tết sẽ bán heo cho đồ tể để đổi lấy tiền. Ta cũng có thể nuôi thêm một con dê, tuy rằng người dân ở đây không quá thích ăn thịt dê, nhưng vẫn có người ăn a. Nuôi dê cũng chỉ cần uy cỏ, không cần phải lãng phí lương thực, ta còn có thể nuôi thêm vài con gà, nuôi lớn sẽ giữ lại để cho chúng đẻ trứng ăn."

Trước đây, thỉnh thoảng y cũng hay nghĩ tới nếu như sau này mình có nhà thì phải làm sao để trang trải cuộc sống, cứ như vậy mà nghĩ tới những điều này.

Nguyên An Bình nghĩ đến lần hành động này của mình khẳng định có ảnh hưởng rất lớn đối với danh tiếng của y, chắc chắn trong thôn cũng có không ít người cho rằng bọn họ là một đôi, chuyện này hắn phải hỏi một chút xem Hoắc Tiểu Hàn có thái độ như thế nào. Nguyên An Bình nhìn về phía Hoắc Tiểu Hàn, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Hàn! Bởi vì lúc trước cha nương của ngươi chạy đến chỗ của ta nháo, hơn nữa ta còn ra mặt thay ngươi đoạn thân, người trong thôn khẳng định sẽ có ý kiến. Ta đã làm hỏng thanh danh của ngươi, cho nên..."

Hắn muốn nói đến chuyện phụ trách, hắn sẽ chịu trách nhiệm, hắn tuyệt đối sẽ không trốn tránh.

Hoắc Tiểu Hàn vội chặn lại lời của hắn: "An Bình ca! Ngươi đừng nghĩ như vậy, thật ra cho dù danh tiếng có không tốt đến cỡ nào, thì ta cũng không hề để ý."

Vì để cho Nguyên An Bình không còn cảm thấy áy náy, y cũng nói ra suy nghĩ của chính mình: "Muốn có danh tiếng tốt, còn không phải là bởi vì muốn gả vào một gia đình tốt sao? Những chuyện này ta không thèm để ý, thật ra thì trước đây khi ta còn chịu khổ, ta cũng có nghĩ đến chuyện thành thân. Ta cảm thấy chỉ cần thành thân là có thể rời khỏi cái nhà kia, ta đánh cược vào vận may, hy vọng có thể sẽ gặp được một người tốt. Chỉ là, ta cũng biết tính toán của nương, ta đã nghĩ không còn khả năng được gả vào một gia đình tốt, hay có kết quả tốt nào nữa. Kỳ thực, nếu như ta có thể tự làm chủ được tiếng nói của bản thân, ta sẽ không muốn thành thân nữa."

Đối với ý nghĩ không muốn thành thân của Hoắc Tiểu Hàn, Nguyên An Bình có chút bất ngờ. Rất ít người ở đây có loại suy nghĩ này, hắn không tiện xen mồm, nên đành phải chờ Hoắc Tiểu Hàn nói ra nguyên nhân.

Hoắc Tiểu Hàn hơi dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: "Ta mang trên mình danh tiếng khắc thân nhân, không quản đến cùng là thật hay giả, thanh danh này cũng đã ấn định trên lưng ta rồi. Nếu như thành thân, có thể trôi chảy vượt qua cả đời thì không còn gì để nói. Nhưng ai có thể đảm bảo cuộc sống cả đời chắc chắn sẽ vượt qua dễ dàng, ta chỉ sợ nếu như có cái gì không hảo thì người kia sẽ đổ tội lên người ta. Nói như vậy, có khả năng ta so với lúc còn ở trong cái nhà kia còn khổ hơn."

Nương của y cũng chính là như vậy, mọi chuyện to to nhỏ nhỏ không tốt trong nhà đều cho rằng là do y làm hại. Đối với chuyện như vậy, trong lòng y vẫn còn rất sợ hãi: "Ta nghe nói ở Lâm huyện có một nữ nhân, sau khi nàng được sinh ra, không đến hai năm sau bỗng dưng cha nàng lại chết, người thân trong nhà đều truyền cho nàng cái danh mệnh ngạnh, khắc chết cha nàng. Sau này nàng gả cho người ta, có con trai bị bệnh chết, nhưng ta rất rõ ràng là do những người nhà kia không nỡ bỏ ra nhiều tiền chữa bệnh cho đứa bé đó, nên vẫn cứ đổ tội cho nữ nhân kia mệnh ngạnh, khắc chết hài tử. Cuối cùng, nữ nhân kia bị bức ép nhảy sông tự vẫn. Lúc đó, ta vừa nghe được tin này liền đặc biệt sợ hãi, nếu như ta gặp phải loại chuyện như vậy có lẽ cũng không thể sống được, cho dù chết đi rồi, ngay cả một người ra mặt thay ta cũng không có. Khi đó, ta chỉ muốn mình có thể tự làm chủ được bản thân, thì sẽ không cần phải thành thân nữa. Trước đây, trong thôn chúng ta có một người kêu là Thuỷ gia gia, y cũng là một song nhi, bởi vì dung mạo không đẹp nên cả đời đều không được thành thân. Nhưng ta thấy một mình y sống vẫn rất tốt, cả ngày vui cười hớn hở, cuộc sống vượt qua cũng rất vui vẻ."

Nói đến y, nghĩ tới sau này cũng tự mình sinh sống một mình như vậy, nếu có thể giống như Thuỷ gia gia, y cũng sẽ không còn chịu khổ, chịu mệt như trước nữa. Cũng không cần chịu đựng sự tức giận của người khác, trong lòng thư giản, cho dù phải chịu đói bụng thì y vẫn rất cao hứng, y cảm thấy cuộc sống sau này rất đáng để cho y mong chờ: "Sau này, ta có thể tự mình sinh sống, sau khi đoạn thân cũng không còn ai ép buộc ta thành thân, hiện tại ngẫm lại một chút, ta thực sự cảm thấy rất vui vẻ. Ta cũng không phải kiểu người lười biếng, cuộc sống sau này có khả năng còn tốt hơn khi ta còn ở trong cái nhà kia."

Nhìn Hoắc Tiểu Hàn một lòng muốn tự bản thân sống một mình đến hết đời, còn nói cái gì mà không muốn thành thân, chẳng qua là bởi vì y sợ danh tiếng của mình sẽ khiến cho y từ cái hố lửa này nhảy đến một cái hố lửa khác, y cho rằng sống một mình sẽ tốt hơn một chút. Chỉ là một đứa nhỏ mới mười sáu tuổi, hắn cảm thấy y cũng không cần thiết phải bi quan như thế, hắn liền nói: "Ngươi không cần đem tổng thể sự tình chỉ nghĩ đến những mặt không tốt, vẫn luôn có người không tin ngươi khắc thân nhân. Có lẽ tất cả những vận xui của ngươi đều dùng hết trên đám người Hoắc gia kia rồi, có thể sau này ngươi sẽ trở thành một người may mắn, cuộc sống cũng sẽ dần dần tốt lên."

Hoắc Tiểu Hàn lắc đầu, y biết chắc chắn sẽ không có người nào không thèm để ý đến danh tiếng khắc thân nhân của y, ngay cả Nguyên An Bình cũng vậy, y cũng không dám mạo hiểm.

Y cũng không cảm thấy mình sẽ trở thành một người may mắn, càng không dám mộng tưởng xa vời về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Y cũng biết ý tứ hàm xúc trong lời nói của Nguyên An Bình là muốn chịu trách nhiệm với y, chỉ là: "Ta vẫn sợ, vạn nhất ta thật sự là một người khắc thân nhân, đây không phải chính là hại người khác sao? Vẫn là ta tự mình vượt qua, không cần lo lắng, không cần sợ hãi, lại còn bớt việc."

Nguyên An Bình cau mày: "Sau này không được suy nghĩ đến chuyện khắc thân nhân mà không định thành thân nữa! Ngươi đã mười sáu tuổi rồi, nương ngươi cũng không chết, cha ngươi vẫn còn sống rất tốt, cuộc sống của người nhà ngươi cũng không quá mức kém cỏi, ngươi khắc bọn họ chỗ nào?! Ngược lại là ngươi, đói bụng đến mức da bọc xương không nói, còn xém chút nữa là chết rồi!"

Thấy Nguyên An Bình sinh khí, Hoắc Tiểu Hàn liền cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nương ta nói nếu như không phải bởi vì ta, thì hiện tại trong nhà rất có thể sẽ càng tốt hơn nhiều, đều là tại ta khắc."

Nguyên An Bình nói: "Lời này mà ngươi cũng tin a?!"

Thấy Nguyên An Bình dường như lại càng tức giận hơn, Hoắc Tiểu Hàn liền vội vàng lắc đầu: "Không tin, không tin."

Nguyên An Bình hít sâu một hơi, đem sinh khí đè xuống, để cho mình trông không còn táo bạo như vậy nữa. Đối với một đứa nhỏ không có một chút kiến thức gì, hắn không thể yêu cầu quá nhiều.

Nếu như việc này đặt ở hiện đại, thời đại thông tin dễ dàng bùng nổ như vậy, nào có chuyện sẽ khiến cho một đứa nhỏ tốt như vậy bị dao động!

Hoắc Tiểu Hàn len lén liếc mắt một cái, thấy Nguyên An Bình không còn tức giận nữa, y liền cẩn thận hỏi: "An Bình ca! Ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện?"

Nguyên An Bình cắn mạnh một miếng táo tây, thầm nghĩ không nên quá chấp nhặt với y: "Nói!"

Hoắc Tiểu Hàn vội vàng nói: "Giúp ta viết một cái biên lai mượn đồ đi."

Nguyên An Bình nghi hoặc: "Cái gì biên lai mượn đồ?"

Hoắc Tiểu Hàn đem ý nghĩ của mình nói ra: "Ngươi xem, ngươi bỏ ra năm lượng bạc giúp ta đoạn thân, khẳng định cũng tốn không ít tiền để giúp ta chữa bệnh. Ta không thể giả vờ không biết đạo lý, không thể cứ chiếm tiện nghi của ngươi không công như vậy được, ta nghĩ số tiền này cần phải trả lại cho ngươi. Ngươi yên tâm, sau này ta có thể tự sinh sống một mình được, cũng có một ít cơ hội để cho ta tích góp tiền, ta nhất định phải đem tiền trả lại."

Y có chút ngượng ngùng nói tiếp: "Có khả năng sẽ hơi chậm một chút, nhưng ta nhất định có thể trả lại." Y nói xong liền mong đợi mà nhìn Nguyên An Bình.

Nguyên An Bình nghe y nói như vậy, cũng tương đối vui mừng. Trông bộ dạng của y có hi vọng đối với sinh hoạt trong tương lai như vậy, hắn nghĩ nếu như mình không đáp ứng, trong lòng đối phương nhất định sẽ không thoải mái, cũng sẽ luôn cảm thấy thấp hơn hắn một đầu.

Hắn không muốn đả kích lòng tự tin của Hoắc Tiểu Hàn, tất nhiên cũng không muốn khiến cho y có cảm giác bất bình đẳng, hắn suy nghĩ một chút, liền nhân tiện nói: "Được! Đoạn thân năm lượng, tiền trị bệnh cho ngươi là tám lượng, tổng cộng là mười ba lượng bạc. Để chống đỡ một chút cho sinh hoạt trong tương lai của ngươi, ta lại cho ngươi mượn thêm ba lượng bạc, tổng cộng mười sáu lượng."

Thật ra, tiền chữa bệnh không phải là tám lượng bạc, mà là hai mươi lăm lượng. Nhưng nếu như hắn nói quá thấp thì Hoắc Tiểu Hàn sẽ không tin, còn nếu nói quá nhiều, thì hắn lại lo lắng đứa nhỏ này sẽ vì kiếm tiền mà tự khiến cho mình đổ bệnh.

Hoắc Tiểu Hàn vội vàng nói: "Ngươi không cần cho ta mượn tiền. An Bình ca! Ta biết ngươi có không ít bạc, tuy vậy vẫn phải tiết kiệm một chút, ngươi làm tiên sinh cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, sau này số bạc đó chính là nguồn sống của ngươi. Ta nghĩ rằng ngươi có thể mua một vài mẫu ruộng, nếu như không động tới thì cho thuê cũng được. Có ruộng, có lương thực, sẽ không còn gì để lo lắng."

Nguyên An Bình cười cười, làm một người hiện đại, hắn căn bản không có ý nghĩ cần phải có ruộng đất. Bất quá, mua một vài mẩu ruộng ngược lại là một ý tưởng không tồi, ở cổ đại, thứ sản sinh ra đồng tiền mạnh nhất chính là lương thực và vải vóc: "Yên tâm đi, ta có dự định rồi, lại cho ngươi mượn chút tiền đối với ta mà nói không tính là vấn đề gì. Dù sao thì, đâu phải ngươi sẽ không trả tiền cho ta. Chúng ta quyết định như vậy đi, ta đi mượn đại phu giấy và bút lông, viết thành một cái biên lai mượn đồ."

Nguyên An Bình đi tìm đại phu, một là đi lấy thuốc, hai là đi tìm đại phu thương lượng một chút, muốn bớt một chút tiền vụn vặt trong khi chữa bệnh.

Nhìn Nguyên An Bình đem biên lai mượn đồ bỏ vào trong ngực, trong lòng Hoắc Tiểu Hàn yên tâm hơn rất nhiều. Y nghĩ, sau này phải cố gắng nỗ lực tích góp tiền, nhất định phải đem tiền trả lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play