” Anh chị sui gia đợi một chút nhé, nó sẽ tới ngay thôi” mẹ (ruột) cậu nở nụ cười tươi giả tạo, tay liếc nhìn chiếc đồng hồ Thụy Điển chừng trăm triệu bên dưới không khỏi sốt ruột.
” Dạ con chào mọi người, xin lỗi đã đến trễ” cậu áo vét lịch lãm, tóc chải gọn một bên, khuôn mặt đẹp trai lãng tử ngời sáng không tí cảm xúc. Thư ngồi đó, tim lỡ mất một nhịp, hôm nay cô diện một bộ váy đắt tiền của nhà thiết kế nổi tiếng, tuy cái giá phải trả không hề nhỏ nhưng cô sẵn sàng làm tất cả miễn là được anh để tâm đến.
” Không sao đâu, con mau ngồi vào bàn đi” bố vợ tương lai tươi cười nhìn cậu.
Cậu nhẹ nhàng đi tới, kéo chiếc ghế làm bằng ghỗ sồi qua một bên, ngồi xuống, trông thật sự rất thanh lịch.
” Thật là quý hóa quá, đã lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau nhỉ, sẵn đây mình bàn chuyện tương lai của hai đứa nhỏ luôn chứ” bố cậu trịnh trọng
” Chuyện tương lai?” Cậu nhấp một ngụm nước, bình thản hỏi.
” À con trai, bố mẹ và cô chú định khi nào học xong cấp hai sẽ cho hai đứa qua Mĩ du học luôn” mẹ cậu giải thích.
Cậu nuốt ngụm nước, sao tự nhiên cảm thấy đắng chát, làm sao những con người này họ có thể đóng kịch một cách tự nhiên và hoàn hảo đến thế, điều này làm cậu phát tởm.
” Học bên Việt Nam thì đã sao, cần gì phải qua đó” cậu nhăn mặt
” Em nghĩ qua bên đó thì sẽ tốt hơn chứ anh Lâm, môi trường bên Mĩ thật sự rất thuận lợi, còn Việt Nam…” Thư nói nhỏ nhẹ nhu mì, chưa kịp dứt lời thì
” Em hay quá nhỉ, chưa qua đó bao giờ mà đã biết tất, chẳng bù với anh” cậu vờ thở dài, không thèm liếc nhìn nó tới nửa con mắt.
” Em….” Thư bất ngờ nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô thấy anh tự hạ thấp mình đến thế
” Chuyện đó thì ai chả biết nhỉ, con chỉ khiếm tốn quá” mẹ cậu cười gượng, bạo biện nói.
” Reeng…”
” Alo, vâng…con sẽ về liền” cậu quay qua mọi người nhìn một lượt, làm mặt buồn bã nói.
” Con xin lỗi, nhưng giờ mẹ hai đang bệnh, con phải về chăm sóc, giống như bài học hiếu thảo pama đã từng dạy con pama nhỉ” cậu cười đểu, cúi đầu chào rồi lập tức chạy đi, không muốn ở lại hưởng thụ cái không khí tởm lợm ấy một giây phút nào nữa.
Còn lại năm con người mặt mày trắng bệch, có ba người mặt tỏ rõ sự ngạc nhiên.
” Thằng bé nói…mẹ…mẹ hai là sao hả chị ” mẹ của Thư lắp bắp hỏi sui gia.
” À…là…là vú nuôi của thằng bé, nó quen miệng nên gọi là mẹ hai thôi” mẹ cậu đổ mồ hôi hột, lo sợ giải thích.
Ba cậu nhìn theo bóng dáng thằng con trai ngỗ ngược đang khuất dần, lặng lẽ thở dài, chẳng lẽ ông phải dùng đến biện pháp mạnh, chẳng lẽ ông phải đụng đến con bé đó…
” Mi ơi Mi à, tao về với mày rồi đây” cậu vừa về đến biệt thự đã chạy tót lên phòng, mặt hớn mày hở mở cửa tủ
“….”
” Ôi giào, mày ngủ đấy hả? Dậy đi ăn tối rồi hẵng ngủ chứ” cậu lay người nó, chạm vào má nó, toàn thân đều nóng hổi như lửa đốt.
” Mi, Mi, mày sao vậy, đừng làm tao sợ mà, Mi, mày tỉnh lại đi, tao xin lỗi. Mày mà không tỉnh lại tao cạo trọc đầu mày đó, Mi, Mi ơi” cậu vừa lay người nó vừa bế xuống nhà, mặt cắt không còn giọt máu, vừa chạy vừa la
” Ông, mau kêu xe cấp cứu, mau lên, Mi ơi…huhu, tỉnh lại đi Mi ơi, đừng bỏ tao mà….”
……
Có một cậu bé con mặt thất thần bế một cô bé mặt tái xanh chạy vào bệnh viện, cậu bé ngồi chờ cô bé, không giây phút nào là không cầu nguyện. Đèn phòng cấp cứu vụt tắt, bác sĩ đi ra nở nụ cười nhẹ trấn an, chỉ là do bị suy nhược vì thiếu oxi thôi, mấy ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng sẽ khỏe lại ngay, cậu bé ấy bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, tự hứa sẽ không bao giờ để cô bé một mình nữa. Cậu bé đi vào phòng bệnh, ngang tàn không cho ai vào thăm, một mình ở lại, thầm thì thủ thỉ bên tai cô bé
” Tao xin lỗi mày Mi nhé”
” Mày tỉnh lại đi mà”
” Tao hứa sẽ không để mày một mình nữa đâu”
” Mày mà không tỉnh lại là tao bẻ gãy răng mày đó”
” Mày không sợ hả, không tỉnh à, thôi tao đùa chút thôi, tỉnh lại đi mà”
” Mi ơi, tao thương mày…” cậu gục xuống cạnh giường, tay vẫn nắm chặt bàn tay múp míp của nó, đọng trên mắt là một giọt lệ.
Sáng hôm sau.
Nó tỉnh dậy, vươn vai ngáp dài, oái, nó đang ở đâu mà trắng toát thế này, tay nó lại bị ai đó giữ chặt nữa, là ma à, huhu, nó không muốn đâu mà
” Ma ơi tao xin mày đó, mày bỏ tay tao ra đi mà, mày muốn gì tao cũng chiều mày hết, đừng hại tao nhé. Có gì cứ đến tìm anh Ca thôi, anh ấy không sợ ma nên mày cứ tha hồ mà dọa nhé, đừng dọa tao mà” nó giật giật tay ra nhưng vẫn bị giữ chặt lại.
” Mày đối xử với ân nhân của mình như thế đấy hả” cậu ngẩng mặt lên, tóc rối bù xù, mắt sưng húp nhìn nó.
” Ơ, anh Ca đấy à, hihi, em không có ý gì đâu mà, chỉ tại em thấy anh Ca dũng cảm quá thôi nên mới…À mà con ma hôm qua anh Ca đã giết được chưa thế, tại sao em lại nằm ở đây vậy” nó giả bộ đánh lảng sang truyện khác.
” Tại mày hết đấy, hôm qua tao đang đánh suýt thắng rồi, mà mày mớ ngủ mở cửa tủ đi ra, tao nhìn thấy mặt mày… mày đẹp quá nên lơ là, vì vậy nên mày mới bị nó cắn cho một phát, làm tao phải cõng mày từ nhà đến bệnh viện đấy” cậu bịa truyện mà mặt làm căng thẳng y như thật khiến nó cũng rối theo.
” Em…em xin lỗi, mà anh Ca nói gì cơ, em đẹp á, nói lại đi” nó chu mỏ nài nỉ
” Được rồi, mày đẹp, mày đẹp nhất trần đời luôn được chưa? Mau há miệng ra ăn miếng cháo nào” cậu mở nắp hộp cháo tự mình chạy đi mua từ tối hôm qua, cẩn thận đút từng muỗng cho nó.
” Cháo ngon quá à…tiếng gì thế nhỉ…A, bụng anh Ca kêu kìa” Từ tối hôm qua đến giờ thức trắng trông nó nên cậu chưa có miếng nào bỏ bụng cả. Có lúc ông quản gia đem đồ ăn vào thì lại bị cậu đuổi ra ngoài, giờ mới thấy đói thật.
” Nào, há miệng ra, em đút cho” nó giật luôn cái muỗng trên tay cậu.
” Mày thật là…Aaa” cậu ngoan ngoãn nghe theo, há miệng ra cho nó đút, sóng mũi bắt đầu cảm thấy cay cay, cảm giác này, sao lại hạnh phúc đến thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT