Bầu trời trong vắt ném xuống những tia nắng chói chang dưới tán lá
xanh của một khu vườn hai có hai đứa trẻ con đang ở đó ngồi chơi
Người anh ngồi đọc sách còn cô em gái thì đang ăn bánh kem. Người anh trai rời mắt khỏi cuốn sách khẽ liếc nhìn cô em gái.
-Anh nói bao nhiêu lần rồi phải ăn cẩn thận, xem mặt em dính kem rồi. Đây để anh lau cho- người anh trách nhẹ nó
-Onii-chan là số một! Mai mốt em sẽ làm cô dâu Onii-chan thôi- cô bé cười
-Phải không đó- người anh hoài nghi
-Yêu Onii-chan nhất luôn- nói rồi cô bé hôn vào má của anh trai
-Vậy anh cũng sẽ yêu em nhất luôn được chứ- người anh xoa đầu cô bé
-Ừm
………………………………..
:*”* ._.*”*:
‘*. ♥ .*’
“*_*”
_::_______★°
☆ /_______/_\ 。
….|画_画|___|_| ☆。
↑↑_↑↑_↑↑_↑↑_↑↑
*★* ♥ *★
♧♧♣♧♧♣♧♧♣
/)_/)
( ○↑
-Onii-chan…..
-Hở cô gọi tôi là gì cơ- hắn ngạc nhiên
-Hể….không có gì sất- nó chối bay biến
-Cô vừa gọi tôi là ‘Onii-chan’ mà phải hông- hắn cố tình hỏi lại
-Không phải- nó ngượng chín cả mặt
-Ha ha trông mặt cô lúc này tức cười thiệt- hắn cười lớn
-Grừ….(nó đã bắt đầu điên tiết rồi)
-Này thì cười này- nó nhếch môi- bộp
Khuôn mặt điển trai của hắn đã được nó tặng cho một ly kem mà nó đang ăn dở giờ trông hắn thật ngộ làm sao
-Này cô làm gì vậy- hắn la lối
-Không có gì trượt tay thôi hô hô- nó đưa tay lên miệng cười hô hố
-Onii-sama- Mia chạy ra ngoài
-Anh vào nhà wc đây- hắn bực tức nói rồi bỏ đi
Ở ngoài chỉ còn nó với Mia đang đứng, bắt chợt nó cảm nhận được có gì đó bất ổn thoát ra từ người của Mia
-Đúng là một cô gái bạo lực- Mia trề môi nói
-Này nhóc từ sáng đến giờ nhóc trêu chị hơi nhiều à- nó cố kìm nén cơn bực mình
-Nhưng Onii-sama có vẻ rất vui khi ở bên cạnh cô thì phải, đây là lần đầu tiên anh ấy vui kể từ ngày hôm đó- giọng Mia pha chút buồn
Nó thực sự khá bất ngờ trước cử chỉ và lời nói của Mia. Tuy rằng nó
không biết đã có chuyện gì xảy ra với hắn nhưng nó chắc chắn một điều là Mia rất quan tâm đến hắn
-Đã xảy ra chuyện gì à- nó thăm dò
-Có vẻ như anh ấy rất quan tâm đến cô thì phải- Mia thay đổi thái độ
-Đây không phải là câu trả lời chị muốn nghe đâu- nó gườm gườm Mia
-Nhưng tôi thắc mắc vì sao Onii-sama lại thích một người ‘tầm thường’ ‘bạo lực’ và ‘nửa mùa’ như cô. Chắc khi ở bên cạnh cô anh ấy phải chịu
đựng dữ lắm- Mia khiêu khích nó
“Đúng là một cô nhóc kiêu ngạo đáng ghét trước mặt hắn thì giả vờ hồn nhiên như con cá chiên, nhóc đợi đó chị sẽ lóc xương nhóc ra”- nó chửi
thầm trong lòng
-Ara ara vậy là nhóc không biết rồi anh ấy rất quan tâm đến chị, ô xin lỗi chị quên mất em là ‘con nít’ hô hô- nó khoái trí cười
-Cô đúng là bà chị khó ưa mà- Mia tức giận la lên
Hắn đã đứng ở đó lâu rồi chứng kiến hai người này cãi lộn thật làm
hắn không thể bước ra làm gián đoạn được nên đã quyết định làm khán giả
coi “vở kịch cãi lộn’ này. Khi tình trạng có vẻ bất ổn hai người không
ai nhường ai thì hắn quyết định ra giảng hòa hai người thì hắn vô tình
vướng một rắc rối
-Nào cô làm gì để chứng minh Onii-sama quan tâm đến cô đi- Mia vớ được thời cơ đâm chọc nó
-Chuyện này…- nó ấp úng
“Chết cha rơi vào tình huống khẩn cấp rồi, phải làm sao đây”- nó rối hết cả lên
-Vậy thì…..-hắn đi lại gần nó đặt trên đôi môi anh đào của nó một nụ
hôn nhẹ nhàng tựa như làn gió và cũng rất ngọt ngào khiến cho cả nó Mia
và những người xung quanh đứng
-Vậy đủ chứng minh chưa Mia- hắn cười
-Onii-sama….-Mia không thốt nên lời
-Anh làm cái gì vậy hả- nó nói nhỏ rồi véo vào tay của hắn một cái rõ đau
-Aiii-zaaa đau quá cô làm gì vậy – hắn lấy tay xoa xoa chỗ vừa bị nó véo
-Tên kia sao dám…..- nó đang nói thì bỏ dở câu
-Em về trước đây- Mia nói xong rồi bỏ chạy mất để nó đứng đần với một đống ????
-Anh mau đuổi theo Mia đi con bé…- nó thúc giục
-Cứ để con bé được ở một mình, về thôi- hắn lạnh lùng nói rồi bỏ đi nó không còn cách nào khác đành lẳng lặng đi theo.
Trên đường về không ai nói với ai câu nào không khí trở nên u ám
-Nè anh có sao không vậy- nó thay đổi không khí
-Không- hắn lạnh lùng đáp
-Đi với tôi khó chịu lắm sao, nếu vậy thì dừng xe cho tôi xuống đi- nó mất hết kiên nhẫn
-Không có gì- hắn vẫn chăm chăm lái xe đáp
-Mệt quá không nói nữa- nó quay mặt đi chỗ khác
-Này cái này trả lại cho cô đấy- hắn móc một vật từ trong túi quần đưa cho nó
-Đây là…..- nó đứng hình
-Hôm đấy tôi nhặt được ở gần chỗ cô bất tỉnh đó- hắn nói
-Cứ tưởng nó bị mất rồi, may quá- nó cười vui sướng
-Sợi dây chuyền đó quan trọng với cô lắm sao- hắn hơi hiếu kì
-Nó là vật rất quan trọng với tôi, nó sẽ niềm hy vọng tìm được gia đình của tôi đấy- nó nghiêm túc nói
-Mới đầu tôi thấy sợi dây, tôi đã có cảm giác đã từng nhìn thấy ở đâu rồi- hắn đưa tay lên trán cố nhớ
-Ba láp ba xàm lái xe đi cha nội- nó nói rồi qua đi chỗ khác tay cầm sợi dây chuyền áp vào lòng
♧☆☆♧☆☆♧☆☆♧
Biệt thự Mimosa
Tại phòng của Miyuu
-Này này dạo gần đây có vẻ việc điều tra vẫn chưa đủ phải không- Mizuki hấp tấp hỏi
-Đã tìm hết thông tin rồi nhưng kết quả vẫn là con số không- Miyuu thở dài
-Liệu đủ thời gian không, chỉ còn một tuần nữa thôi- Mizuki trưng bộ mặt chán nản
-Điểm nghi ngờ nhất vẫn là sợi dây chuyền đó, có vẻ nhìn nó rất quen đấy- Miyuu đưa tay chống cằm suy tư
-Sao chúng ta không hỏi hội trưởng Azuma xem- Mizuki hồ hởi
-Tại sao
-Vì anh ấy là anh em họ của Yuri mà
-Cũng có lý đấy- Miyuu gật gật đầu
-Quyết định vậy cứ thế mà làm
”’Tôi là dải phân cách thời gian”’
Sáng hôm sau tại tại học viện Mushroom, văn phòng Hội Học Sinh
-Hội trưởng Azumaaaaa~~~- Mizuki gọi í a í ới
-Mới sáng ra mà đã có chuyện gì vậy- Azuma đang ngồi làm sổ sách nói