Thật lâu sau, họ mới
nghe thấy tiếng guốc gỗ rất khẽ, ngoảnh lại thì thấy Trương Hàng Anh dắt tay Tích Thúy từ trong nhà đi ra. Tích Thúy đi một đôi hài vải xanh đế
gỗ, bên trên thêu hai đóa hoa râm bụt hướng vào nhau nở rộ, rõ ràng là
nàng tự thêu, trông vô cùng tinh xảo.
Chiều hè nắng lóa cả mắt.
Tích Thúy nhỏ nhắn xinh xẻo, đứng giữa ánh mặt trời chói chang, làn da
lâu ngày không ra nắng trắng đến chói mắt.
Nàng yêu kiều hành lễ với hai kẻ dưới giàn nho: “Chào hai vị đại ca, muội là... A Địch.”
Hoàng Tử Hà vội đứng dậy chắp tay đáp lễ, “A Địch cô nương nấu ăn ngon quá,
lần này tôi và Tử Tần mặt dày đến quấy nhiễu, mong cô nương đừng phật
ý.”
Tích Thúy trả lễ, ngập ngừng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu chào họ, cúi đầu ngồi xuống dưới giàn nho.
Chu Tử Tần đứng lên nói: “Trương nhị ca chẳng bảo bá phụ đỡ rồi ư? Huynh dẫn ta vào thăm được không?”
Trương Hàng Anh nhìn Hoàng Tử Hà, gật đầu với Tích Thúy, rồi dẫn Chu Tử Tần vào trong.
Chỉ còn lại một mình với Hoàng Tử Hà, Tích Thúy thấp thỏm không yên, cúi gằm mặt, bối rối cắn ngón tay.
Hoàng Tử Hà dịu giọng hỏi: “A Địch cô nương, tôi hỏi cô chuyện này được không?”
Tích Thúy cúi đầu, hồi lâu mới khẽ gật.
“Bánh cổ lâu cô làm có bí quyết gì không vậy?”
Tích Thúy do dự một thoáng, mới từ từ ngẩng lên.
Hoàng Tử Hà tươi cười nhìn nàng: “Trước đây tôi không thích ăn bánh cổ lâu vì thấy hơi tanh. Nhưng hôm trước ăn bánh cô làm lại thấy thơm ngon lạ
thường, cứ thòm thèm mãi... Không giấu gì cô, tôi cảm thấy tay nghề của
cô có thể xếp hàng đầu trong thành Trường An này đấy!”
Nhìn nụ
cười tươi tắn dễ gần của Hoàng Tử Hà, Tích Thúy cũng yên lòng phần nào,
khẽ cắn môi lí nhí đáp, giọng nhỏ như tiếng muỗi: “ Muội... muội vừa lọt lòng thì mẹ mất, từ khi bé xíu đã bắt đầu phải nấu cơm, có lẽ… làm
nhiều thành quen thôi... ”
Hoàng Tử Hà khẽ gật đầu, lại hỏi:
“Lệnh đường qua đời đã nhiều năm như thế mà lệnh tôn không tục huyền ư,
sao bắt cô phải nấu cơm?”
“Ừm... tính tình cha muội hơi khó
chịu.” Nàng lúng búng kể, “Năm muội chừng bảy tám tuổi, cha có đem về
một người phụ nữ chạy nạn, bảo rằng bà ta sẽ sinh con trai cho cha.
Muội... muội rất sợ người đàn bà đó, bà ta lúc nào cũng đánh mắng muội,
nhưng muội biết bà ta là người sinh con trai cho cha, nên không dám than vãn nửa lời... Về sau cha muội uống say, đánh đập bà ta, bà ta chịu
không nổi bèn bỏ đi...”
Hoàng Tử Hà chẳng còn lời nào để bình phẩm về Lữ Chí Nguyên nữa, chỉ nói: “Vậy cũng tốt, bằng không cô lại phải chịu tội.”
“Ừm... Sau này, tuổi cha muội càng lúc càng cao, cũng... nản lòng rồi.”
“Sao cô lại bị ngất trên núi vậy?”
Tích Thúy cắn mạnh vào môi dưới, lồng ngực phập phồng dữ dội. Hoàng Tử Hà cứ ngỡ Tích Thúy sắp òa lên khóc tới nơi thì nàng đột ngột lên tiếng,
giọng khàn đặc: “Cha muội... nhận tiền của người ta, toan ép gả muội cho người muội không thích. Muội bèn cầm một sợi thừng đi lên núi định tìm
cái chết, cuối cùng thì ngất xỉu... Bởi thế cả ngày muội cứ nhốt mình
trong nhà Trương nhị ca, không dám ra ngoài, sợ... bị cha muội bắt gặp.”
Hoàng Tử Hà không vạch trần lời nói dối này, chỉ khẽ khàng an ủi: “Cô yên tâm đi, Trương nhị ca trung hậu đứng đắn, lại hết lòng đối đãi với cô. Mọi
chuyện trước đây đã qua rồi, tôi tin rằng cuộc đời về sau của cô nhất
định sẽ được hạnh phúc mỹ mãn, vạn sự như ý.”
A Địch nuốt lệ gật đầu, hàng mi ươn ướt che rợp đôi mắt, hết sức đáng thương.
“Nghe nói hôm trước, Trương nhị ca dẫn cô đến chùa Tiến Phúc dâng hương? Bữa đó náo loạn như thế, hai vị có bị kinh hãi không?”
Nghe thấy câu này, A Địch bỗng siết chặt tay lại, rất lâu mới từ từ buông
lỏng, nghèn nghẹn đáp: “Không. Hôm ấy… muội vốn dĩ không định đi, nhưng
đại nương bên nhà bảo với Trương nhị ca, trước khi kết hôn nên đến chùa
cầu phúc, bởi thế muội đành đội mũ có mạng che mặt đi cùng huynh ấy.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, “Tôi đang giúp Đại Lý Tự điều tra vụ này, nếu tiện, cô
nương có thể thuật lại cho tôi tình hình lúc đó được không?”
Tích Thúy chậm rãi gật đầu, nhưng cứ ngập ngừng mãi không nói tiếp.
Hoàng Tử Hà cũng không thúc giục. Tích Thúy im lặng một lát rồi kể: “Muội và
Trương nhị ca… nghe nói hôm đó có một hoạn quan chết cháy.”
“Lúc đó hai vị ở đâu?”
“Bọn muội... lúc ấy thấy mọi người dồn về tiền điện quá đông, nên len ra hậu điện. Vừa đi được mấy bước thì nghe phía sau nhốn nháo cả lên, muội
ngoảnh lại thì thấy tất cả xô nhau bỏ chạy về phía mình, cứ như... cứ
như một đợt sóng triều cuồn cuộn ập đến vậy. Trương nhị ca vội kéo muội
chạy, rồi hai bọn muội nép vào một góc tường, đứng đó...”
Nàng
cúi gằm mặt, đôi má tái nhợt bỗng ửng hồng lên. Nhìn vẻ mặt ấy, Hoàng Tử Hà sực nhớ hôm ấy Lý Thư Bạch cũng đã che chở mình trong vòng tay y.
Cô chợt nghĩ, chẳng rõ có phải bấy giờ Trương Hàng Anh cũng bảo vệ thiếu nữ yếu ớt mong manh như cây sậy này như thế không?
“Về sau... về sau đám đông tản đi, bọn muội mới nghe nói phía trước có một
người bị sét đánh chết. Trương nhị ca...” Kể đến đây nàng lại ngập
ngừng, rồi cắn nhẹ môi nói khẽ, “Huynh ấy nói người bị sét đánh chết,
chắc chắn trông rất ghê rợn, đừng đến xem thì hơn... Thế là, thế là bọn
muội về nhà.”
Hoàng Tử Hà nhớ lại những gì nàng và Trương Hàng
Anh từng nói lúc trước, giọng hơi trầm xuống: “Hai vị luôn ở cạnh nhau,
nên cũng không biết người chết cháy lúc đó là ai ư?”
“Sau này...
muội nghe nói là... hoạn quan phủ công chúa.” Bàn tay nàng siết chặt
lại, giọng khàn khàn khó nhọc, “Muội... lúc ấy muội nghĩ, có lẽ y từng
làm ác nên gặp quả báo, nếu không sao bao nhiêu người như vậy, mà trời
lại chỉ giáng sấm sét thiêu chết y?”
Nghe giọng kể nghẹn ngào
buồn bã của nàng, tuy không muốn, nhưng Hoàng Tử Hà vẫn phải nói toẹt
ra: “A Địch cô nương, cô nói dối.”
Tay Tích Thúy run bắn, nàng mở to mắt, kinh hoàng ngẩng phắt lên nhìn Hoàng Tử Hà.
Hoàng Tử Hà chỉ nói khẽ: “Thực không dám giấu, hôm ấy tôi cũng ở chùa Tiến
Phúc. Theo tình hình lúc ấy, tôi không cho rằng các vị có thể dễ dàng
lách ra khỏi đám đông, ít nhất thì chiếc mũ cô đội cũng không thể giữ
được trong lúc hỗn loạn như thế. Huống hồ, cô vốn không chịu để người
khác thấy mặt, nên nhất định sẽ không sơ ý làm mất mũ đâu nhỉ?”
Tích Thúy làm thinh, gương mặt trắng tái tức thì xám ngoét như tro tàn, bàn tay đang nắm chặt cũng buông rũ trên bàn.
“A Địch cô nương, tôi khuyên cô đừng nên giấu giếm nữa. Thực ra Chu Tử Tần cũng sẽ hỏi han Trương nhị ca tình cảnh lúc đó, nếu lời nói của cô và
huynh ấy không khớp nhau thì phiền đấy.” Dẫu không đành lòng nhưng Hoàng Tử Hà vẫn phải hỏi tiếp, “Theo tôi đoán, có lẽ cô đã chính mắt chứng
kiến tên hoạn quan đó đã bị thiêu chết phải không?”
“Vâng... Bấy
giờ bọn muội cũng ở tiền điện.” Tích Thúy biết không thể giấu giếm Hoàng Tử Hà, đành run rẩy đáp: “Lúc đó đông lắm, Trương nhị ca phát hiện thấy khu vực cạnh lư hương và cây nến có vẻ đỡ đông hơn, nên kéo muội lách
qua. Quả thật bên cạnh cây nến và lò hương có chỗ trống, nhưng bị chăng
thừng đỏ, không cho ai lại gần. Đúng lúc ấy chẳng rõ ai va phải muội từ
phía sau, làm mũ đội đầu của muội rơi vào trong vòng dây thừng. Muội…
muội kinh hoàng ngồi thụp xuống bưng mặt, chỉ sợ bị người ta trông thấy. Trương nhị ca bèn bảo muội đợi rồi nhanh nhẹn nhảy qua hàng dây thừng,
chạy đến bên cạnh cây nến, giúp muội nhặt mũ...”
Nói đến đây,
nàng bất giác ôm đầu, giọng kể cũng vỡ vụn như đang tự nói với mình,
“Muội bưng mặt ngồi dưới đất, chợt nghe thấy tiếng nổ rền vang, ra là
cây nến bị sét đánh trúng phát nổ. Muội cũng bị sóng khí hất ngã lăn ra, chỉ thấy mọi người xung quanh nhốn nháo kêu gào bỏ chạy. Trương nhị ca
hối hả chạy đến ôm chặt lấy muội, cuống quýt dập mấy đốm lửa trên người
muội rồi bảo vệ muội chạy ra ngoài. Muội trông thấy huynh ấy cầm mũ,
nhưng giữa lúc hỗn loạn như thế cũng chẳng kịp nhận lấy… Bọn muội… bọn
muội mới chạy được mấy bước thì nghe thấy tiếng người gào rú, át hết
những tiếng la khóc xung quanh, hết sức thê thảm.”
Tiếng gào tuyệt vọng ấy khiến nàng thấy ruột gan tan nát cả, không nhịn được phải ngoái lại nhìn.
Giữa vòng người đang tản ra, nàng trông thấy một kẻ toàn thân cháy phừng
phừng. Không chỉ quần áo mà cả người y đều đã bén lửa, từ đầu tóc đến
ngón tay, đến cả đôi giày dưới chân. Y chẳng còn giống một người bằng
máu thịt nữa, mà như một bù nhìn rơm tẩm đầy dầu, cháy rừng rực.
Nàng cũng trông thấy gương mặt y, dù đã bị lửa đốt phồng rộp cháy sém trông
rất đáng sợ, nhưng nàng vẫn nhận rõ rành rành, kẻ đó chính là Ngụy Hỷ
Mẫn, tên hoạn quan tàn ác đã đánh nàng đến ngất lịm rồi ném bỏ ngoài
đường, khiến nàng rơi vào tình cảnh này.
Trường Hàng Anh giơ tay che mắt nàng lại, hốt hoảng nói: “Đừng nhìn.”
Nàng nghiến răng quay người cùng Trường Hàng Anh tràn ra ngoài theo dòng người trong tiếng gào thảm thiết của Ngụy Hỷ Mẫn.
Cuối cùng, họ cũng lách được vào một góc tường, Trương Hàng Anh che chắn cho nàng, hai người dán sát mình vào tường, để tránh đám đông giẫm đạp lên.
Bấy giờ nàng mới phát hiện, tay gã vẫn nắm chặt chiếc mũ của nàng.
Chẳng rõ tại sao, nước mắt nàng cứ trào ra. Tích Thúy lặng lẽ cầm mũ, đội lên đầu.
Mọi người đã tản đi quá nửa, Ngụy Hỷ Mẫn cũng thôi gào thét, có lẽ đã chết rồi.
Trương Hàng Anh dắt tay nàng, hòa vào dòng người.
Bàn tay gã dày dặn mà ấm áp, mỗi lúc nắm tay đều bao bọc trọn vẹn bàn tay nàng, tựa hồ mãi mãi không bao giờ buông ra.
Tích Thúy thuật lại hầu hết mọi chuyện, chỉ giấu việc mình biết Ngụy Hỷ Mẫn.
Thấy trong lời kể của nàng không có sơ hở nàng đáng kể, Hoàng Tử Hà bèn cảm tạ.
Lúc này, Chu Tử Tần và Trương Hàng Anh vào nhà nãy giờ cũng đi ra, Chu Tử
Tần cười nói: “Bá phụ gặp việc vui mừng, tinh thần sảng khoái bèn khỏe
ra ngay, tốt quá rồi.”
Bốn người lại ngồi xuống ăn mì. Thấy không còn sớm nữa, Hoàng Tử Hà liền từ biệt Trương Hàng Anh và A Địch.
Ra khỏi nhà họ Trương, Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần bắt đầu khớp lời kể của hai người kia.
Nghe Hoàng Tử Hà thuật lại lời Tích Thúy, Chu Tử Tần nhận xét: “Ta hỏi
Trương nhị ca chuyện ở chùa Tiến Phúc hôm đó, xem chừng lời kể của huynh ấy cũng tương tự. Hôm xảy ra chuyện, đúng là họ có mặt ở chùa Tiến
Phúc, hơn nữa khi Ngụy Hỷ Mẫn bị thiêu chết, huynh ấy đang ở ngay bên
cạnh cây nến nhặt mũ cho cô ấy. Họ đã chứng kiến cái chết của Ngụy Hỷ
Mẫn.”
Hoàng Tử Hà gật đầu: “Tích Thúy cũng nói vậy.”
“Trương nhị ca nói, lúc bấy giờ không biết kẻ đó là Ngụy Hỷ Mẫn, cũng không trông rõ Ngụy Hỷ Mẫn bắt lửa thế nào.”
“Điểm này vẫn đáng nghi.” Hoàng Tử Hà chau mày, “Nhờ người của Đại Lý Tự đi
dò la xem, Trương nhị ca biết chuyện này từ lúc nào, trước khi Ngụy Hỷ
Mẫn chết cháy Trương nhị ca đã biết nội tình vụ Tích Thúy hay chưa.”
Chu Tử Tần gật đầu hăng hái: “Cảm giác sai phái được cả đám người ở Đại Lý Tự hay thật.”
Hoàng Tử Hà bất lực nhìn gã công tử bộc tuệch trước mặt, nghĩ tới việc gã còn chẳng sai bảo nổi người hầu nhà mình, cô bỗng thấu hiểu sâu sắc niềm
hân hoan hiện thời của gã.
Đến nhà Chu Tử Tần thay lại y phục xong xuôi, Hoàng Tử Hà bèn từ biệt gã, xách chiếc đầu lâu kia chuẩn bị quay về phủ Quỳ vương.
Lúc tiễn cô ra cửa, Chu Tử Tần còn hỏi: “Công công định thuật lại chuyện của Trương nhị ca và Tích Thúy với Đại Lý Tự ư?”
Hoàng Tử Hà lắc đầu.
Chu Tử Tần thở phào: “Phải lắm, Tích Thúy… rất tội nghiệp.”
“Nếu vì tội nghiệp mà giết người, thì triều đình còn cần luật pháp làm gì
nữa?” Hoàng Tử Hà chậm rãi nói, lại nhìn vầng dương đang ngả về Tây,
ngừng một lát mới tiếp: “Tuy hiện giờ cô ấy và Trương nhị ca đang bị
nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ xác thực, nên trước mắt không tiện
truyền họ tới thẩm vấn.”
Chu Tử Tần thở dài, dẩu môi rầu rĩ nhìn cô.
Hoàng Tử Hà phớt lờ gã, “Đây là án mạng, đừng hành động theo cảm tính. Tôi sẽ báo cho người Đại Lý Tự theo sát Lữ Chí Nguyên, Tích Thúy và Trương nhị ca, công tử không được bắn tin cho họ đâu đấy!”
“Ừm…” Chu Tử Tần tiu nghỉu nhìn cô xách chiếc túi đựng cái đầu mới phục nguyên đi xa
khuất khỏi tầm mắt mình, lại càng thêm buồn bã.
Xách túi về đến
phủ Quỳ vương, người canh cổng vừa trông thấy cô đã hối hả chạy lại, ân
cần đón lấy chiếc túi: “Dương công công về rồi đấy à? Vương gia đợi cậu
mãi!”
“Không cần, cảm ơn huynh, tôi tự xách được.” Hoàng Tử Hà
giữ chặt lấy túi – nếu thứ bên trong bị người ta phát hiện, chẳng phải
từ nay cô sẽ nổi tiếng khắp phủ là tên biến thái ư?
“Vương gia đang đợi tôi ư?”
“Vâng, gia dặn khi nào cậu về thì truyền đến hiên Tịnh Dữu, ai ngờ đợi mãi
không được nên gia đã đến thẳng phòng canh cổng ngồi chờ rồi.”
Hoàng Tử Hà giật thót mình, chẳng hiểu xảy ra chuyện gì mà Lý Thư Bạch phải
đến tận phòng canh ngồi đợi. Cô vội xách túi chạy vào, quả nhiên thấy
mấy gã lính canh đang nơm nớp đứng hầu, còn Quỳ vương ngồi một mình bên
trong đọc công văn, cả chồng giấy tờ dày cộp giờ chỉ còn vài tờ lẻ tẻ.
Cô hớt hải lao vào hành lễ: “Nô tài tội đáng muôn chết.”
Y thong thả lật một tờ công văn, thờ ơ hỏi: “Ngươi có tội gì?”
“Nô tài… quên bẵngviệc tối qua… gia căn dặn.”
“Việc gì?” Y lại thong thả lật một tờ nữa.
Hoàng Tử Hà đành đánh liều đáp: “Quý nhân có hẹn.”
“Ngươi không nói thì bản vương cũng quên mất đấy.” Y xem nốt tờ công văn cuối
cùng, gập lại quẳng lên bàn, đoạn nhướng mi nhìn cô. Ánh mắt y cũng lạnh nhạt như thái độ, không thể dò đoán, khiến Hoàng Tử Hà sởn cả gai ốc,
dự cảm không lành quặn lên trong lồng ngực.
Cảnh Dục phía sau
giúp Lý Thư Bạch xếp gọn chồng công văn lại. Lý Thư Bạch bưng chồng công văn đi thẳng ra cửa, ngang qua Hoàng Tử Hà cũng chẳng buồn liếc cô nửa
mắt.
Hoàng Tử Hà đánh liều chạy theo y, thấy y bước lên xe ngựa
đã chờ sẵn, mới ngạc nhiên hỏi: “Vương gia định… đến cung Thái Cực ư?”
“Ta đến cung Thái Cực làm gì?” Y lạnh lùng liếc cô, “Bận đến không mở nổi
mắt, ngày nào cũng ngập trong công việc, ai rỗi mà quản ngươi.”
“Dạ…” Cô chột dạ, vội khom lưng cuối đầu, tỏ vẻ hối lỗi.
“Lên đây.” Y nói lạnh băng.
Hoàng Tử Hà buột miệng “a” một tiếng.
“Nha môn lục bộ ở trước cung Thái Cực, tiện đường đem ngươi đi luôn.”
“Dạ… Đa tạ vương gia.” Cô rầu rĩ đáp, giọng điệu chẳng có vẻ gì là hàm ơn.
Chẳng thế ư, lần này bị Lý Thư Bạch tóm được, dọc đường chắc chắn lĩnh
đủ.
Quả nhiên không khí trong xe rất nặng nề.
Đến con cá
trong bình lưu ly cũng biết ý lặn sâu xuống đáy nước, không dám động
cựa, chỉ sợ kinh động vị vương gia đáng sợ nhất Đại Đường này.
Dọc đường đi, ánh nắng chiều cũng len qua khe cửa, lờ mờ rọi vào, rung rinh theo nhịp xốc nẩy của xe. Thỉnh thoảng vài đốm nắng đậu lên gương mặt
của Lý Thư Bạch, ánh nắng vàng rực khiến đường nét gương mặt y càng thêm góc cạnh mà xa xăm, toát lên một vẻ xa cách không thể với tới.
Hoàng Tử Hà đang nhìn trộm Lý Thư Bạch, thình lình nghe y hỏi: “Gặp Vũ Tuyên ở phủ công chúa rồi hả?”
Tự biết không sao tránh khỏi cuộc thẩm vấn trên xe, nhưng cô thực không
ngờ câu hỏi đầu tiên lại thế này. Hoàng Tử Hà ngớ ra một thoáng rồi mới
ngập ngừng đáp: “Vâng, sáng nay lúc ở phủ công chúa, tôi thấy huynh ấy
đến bái phỏng.”
Lý Thư Bạch nheo mắt nhìn Hoàng Tử Hà, thấy nét
mặt cô chỉ thoáng vẻ cảm thương, thì nhíu mày thật nhẹ. Y chăm chú nhìn
cô hồi lâu, giọng trầm hẳn xuống vì phải nói khẽ: “Ngươi thấy sao?”
Hoàng Tử Hà sực hiểu ra, y đang hỏi về chuyện mập mờ giữa Vũ Tuyên và Đồng Xương công chúa.
Bỗng chốc, tất thảy bình tĩnh ung dung dường như đều tan biến trong giây
phút kích động này, cô cất tiếng mà chẳng hiểu mình đang nói gì: “Đó là
việc riêng của cháu gái gia, nô tài đâu dám quan tâm.”
Lý Thư Bạch liếc cô rồi phì cười, song ánh mắt vẫn lạnh băng, chỉ có khóe miệng nhếch lên, nửa cười nửa không: “Nhớn nhác.”
Hoàng Tử Hà mấp máy môi toan trả đũa, nhưng lại nhớ ra mình đang đứng dưới
mái hiên nhà người, còn phải trông vào lương bổng y phát – tuy ít ỏi đến đáng thương, huống hồ cô phải liều mạng mới bám được vào kẻ này, sao nỡ để bao công sức đổ sông đổ biển?
Nghĩ thế, cô đành cụp mắt
xuống, ngoảnh mặt sang một bên đáp khẽ: “Đa tạ gia nhắc nhở, nô tài rõ
rồi… Tôi và huynh ấy đã là quá khứ, có lẽ cả đời này cũng không thể ở
bên nhau nữa.”
“Nếu vụ án cha mẹ ngươi được làm sáng tỏ, hắn biết mình hiểu lầm ngươi thì sao?” Y vặn lại.
Nghe thấy câu này, Hoàng Tử Hà ngơ ngẩn hồi lâu mới đáp: “Đợi đến ngày ấy rồi nói.”
Lý Thư Bạch chẳng nói chẳng rằng, giơ tay cầm lấy chiếc bình lưu ly, búng
nhẹ vào thành bình. “Tinh” một tiếng, con cá nhỏ giật nảy mình, hết ngoi lên lại lặn xuống, cuống cuồng giữa làn nước. Lý Thư Bạch lạnh lùng
nhìn nó, rồi bật ngón tay bảy cái, tức thì, con cá nhỏ yên tĩnh hẳn. Lý
Thư Bạch đặt chiếc bình xuống bàn, đưa ngón tay búng vào thành bình lần
nữa, khiến nó lại được một phen hốt hoảng.
Hoàng Tử Hà kinh ngạc nhìn Lý Thư Bạch, không hiểu y đùa bỡn con cá như vậy là ý gì.
Nhưng Lý Thư Bạch chẳng hề nhìn cô, thản nhiên nói: “Trước đây từng có kẻ nói với ta, trí nhớ của cá chỉ bằng bảy cái búng tay, bất luận ngươi đối
tốt hay không tốt với nó, thì sau bảy cái búng tay, nó cũng quên hết mọi chuyện ngươi làm.”
Hoàng Tử Hà lặng lẽ dời ánh mắt từ con cá nhỏ sang y, chỉ thấy y vẫn lạnh băng, chẳng tỏ bất cứ thái độ gì.
Ánh mắt y dừng ở Hoàng Tử Hà, lặng lẽ nhìn cô đăm đăm, giọng lạnh lùng mà
chậm rãi: “Bởi vậy, dù ta nuôi một con cá, thì cũng có ý nghĩa gì đâu.
Ta dốc lòng dốc sức cho nó thế nào, thì sau bảy cái búng tay, nó cũng
quên bẵng. Khi quẫy đuôi bơi về thế giới riêng của mình, nó còn chẳng
buồn ngoái đầu.”
Hoàng Tử Hà nghi hoặc nhìn y, còn đang mơ hồ thì y đã dời mắt đi, hỏi sang chuyện khác: “Hôm nay ngươi chạy đôn chạy đáo cả ngày, có thu hoạch gì không?”
Hoàng Tử Hà bị tư duy của y
xoay như chong chóng, chẳng hiểu sao đang nói chuyện này y lại nhảy sang chuyện khác ngay, cứ như không muốn cô đoán được ý mình vậy. Cô thần ra một thoáng, rồi lần lượt thuật lại những điều mắt thấy tai nghe ở phủ
công chúa, tiệm nhang đèn họ Lữ và nhà Trương Hàng Anh, chỉ lược bỏ cuộc gặp gỡ giữa mình và Vũ Tuyên.
Đợi cô kể hết, xe ngựa đã đến cung Thái Cực.
Lý Thư Bạch định xuống xe cùng cô, thấy cô xách theo một chiếc túi bèn hỏi: “Cái gì đây?”
Hoàng Tử Hà liền hé mở miệng túi, để lộ ra chiếc đầu bên trong.
Lý Thư Bạch mắc bệnh sạch sẽ nên chẳng buồn giơ tay ra sờ, chỉ liếc qua
rồi hỏi: “Ngươi cũng mắc phải cái thói của Chu Tử Tần, còn đem thứ này
theo người nữa à?”
Cô cẩn thận nhét cái đầu trở vào túi rồi thưa: “Nô tài đem đến cho Vương hoàng hậu. Hy vọng hoàng hậu nể chút tình này mà khoan dung cho nô tài phần nào.”
Lý Thư Bạch chau mày: “Trình Tuyết Sắc đó ư?”
Hoàng Tử Hà gật đầu.
Đôi mày y càng cau thêm: “Sao lại rơi vào tay ngươi?”
“Một lời khó kể hết được… Dù sao nô tài cũng cảm thấy nên đem về giao cho Vương hoàng hậu thì hơn.”
Lý Thư Bạch chẳng buồn hỏi thêm, chỉ buông một câu: “Nếu muốn sống thì chớ đem vào.”
Hoàng Tử Hà chớp mắt ngạc nhiên nhìn y.
“Tính tình hoàng hậu, bản vương rõ hơn ngươi. Ta không nghĩ Vương hoàng hậu
sẽ cảm kích ngươi về việc này đâu, trái lại, nếu vì thế mà chạm đến vết
thương lòng của hoàng hậu, có lẽ ngươi phải nếm mùi đau khổ đấy.” Nói
rồi, y xăm xăm bước xuống xe, “Không tin ngươi cứ thử xem.”
Nhìn
theo bóng y, Hoàng Tử Hà chỉ biết cười khổ não, thắt chặt miệng túi lại, nhét vào hộc tủ bên dưới ghế ngồi, cũng chính là chỗ cô trốn lúc xưa.
Lý Thư Bạch dẫn cô đi về phía cung Thái Cực, lệnh cho đám thị vệ đi xa xa đằng sau, hai người vừa thả bộ vừa rù rì trò chuyện.
Nghe cô kể xong, Lý Thư Bạch hỏi ngay: “Nói vậy thì hiện giờ kẻ tình nghi gồm có hai cha con nhà họ Lữ và Trương Hàng Anh?
“Còn chưa tra rõ, nhưng rành rành là nghi vấn về ba người này đã lộ ra. Có
điều theo thủ pháp gây án thì Lữ Chí Nguyên đã có chứng cứ ngoại phạm,
còn Trương Hàng Anh và Tích Thúy tuy làm chứng lẫn cho nhau như vậy quả
là không ổn, nhưng muốn kết luận rằng họ giết Ngụy Hỷ Mẫn thì không đủ
chứng cớ.”
“Chẳng phải Ngụy Hỷ Mẫn không tin quỷ thần ư?”
“Thưa phải, người trong phủ công chúa nói, một là y xưa nay không tin quỷ
thần, hai là mắc bệnh đau đầu, rất ghét những chỗ đông đúc ồn ào, ba là
đêm trước khi chết y đã biến mất, tôi cảm thấy đây rất có thể là manh
mối quan trọng trong vụ này. Bởi vậy, bước tiếp theo phải điều tra hành
tung của y trong cái đêm trước khi chết ấy.”
“Ừm.” Lý Thư Bạch gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Y đưa cô đến tận cửa nội cung. Trời đã ngã chiều, ráng hồng rực rỡ như
gấm thêu phủ kín bầu trời phía trên cung Thái Cực và thành Trường An,
soi rõ dung mạo hai người, cũng khiến hai chiếc bóng sau lưng họ đổ dài
trên đất, đan chéo vào nhau, mông lung hư ảo.
Giữa vầng sáng lung linh mờ ảo ấy, Lý Thư Bạch hướng mắt về phía điện Lập Chính đằng trước, ra hiệu cho cô: “Vào đi.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, song đi hai bước đã ngoái lại hỏi: “Vương gia chưa tới nha môn ư?”
Ánh mặt trời từ sau lưng lý Thư Bạch hắt lại, y đứng giữa một trời mây ráng như gấm, nhìn cô bằng cặp mắt trong veo: “Tịch dương xán lạn, ráng
chiều lộng lẫy, muốn dừng chân xem thêm một lúc.”
Hoàng Tử Hà bèn hành lễ với y rồi quay người đi, được mấy bước thì không kìm được, lại ngoái nhìn.
Y vẫn đứng đó chắp tay sau lưng ngắm ráng chiều, như một ngọn núi ngọc
nguy nga sừng sững phía sau cô, hễ quay đầu là trông thấy.
Cung
Thái Cực cũng nhan nhản rường cột chạm trổ, cung khuyết trùng trùng,
nhưng vẻ tráng lệ vẫn không bì kịp cung Đại Minh. Có điều, từ sau khi
Vương hoàng hậu chuyển đến đây, các cung nhân để ý chăm chút hơn hẳn,
đình đài lầu gác và hoa cỏ được quét tước tỉa tót đâu ra đấy, đã không
còn vẻ điêu tàn như lúc hoàng hậu mới tới nữa. Tuy chẳng thể vẻ vang như xưa, song ba trăm năm dãi dầu mưa gió đã khiến tòa cung điện này toát
lên một vẻ cổ kính mà u nhã không gì sánh nổi.
Quả nhiên Vương hoàng hậu tìm cô vì chuyện Quách thục phi.
Trải bao biến cố, bà ta vẫn rỡ ràng nhan sắc nghiêng ngả chúng sinh như thế. Lúc Hoàng Tử Hà đến, Vương hoàng hậu đang đứng giữa bóng hoàng hôn chơi đùa với con anh vũ dưới hiên. Cô dừng trước cửa, ngắm nhìn bà ta từ xa, chỉ thấy mái tóc đen đổ dài như lụa trên nền áo trắng muốt, toát lên
phong thái siêu phàm thoát tục, hệt một bức tranh thủy mặc. Đứng ở xa,
không trông rõ được dung mạo bà ta, vậy mà Hoàng Tử Hà vẫn ngơ ngẩn
trước đường nét trác tuyệt ấy.
Người như Vương hoàng hậu, chắc
chắn có thể sống thật sung sướng. Dù ngày tháng trước mắt vẫn mịt mờ vô
vọng, dù đang ngồi trên chiếc thuyền con chênh chao giữa đại dương trong đêm tối, đương đầu với dòng chảy ngấm ngầm mà dữ dội, bà ta vẫn có thể
bình tĩnh thản nhiên sống thật tốt.
Chợt Trường Linh ghé tai nói
nhỏ gì đó rồi Vương hoàng hậu ngước nhìn, trông thấy Hoàng Tử Hà, liền
khoác lên áo choàng màu ngân hạnh, vịn tay Trường Linh men theo hành
lang khúc khuỷu, thong thả đi về phía cô.
Hoàng Tử Hà quan sát
Vương hoàng hậu, thấy nét mặt bà khá tươi tỉnh, miệng mỉm cười, thoạt
nhìn chẳng ai ngờ bà ta đã ba lăm ba sáu tuổi, càng không hề có vẻ u oán của người đang ở lãnh cung.
Vương hoàng hậu không dừng lại trước Hoàng Tử Hà, chỉ ra ý bảo cô theo mình đến hậu hoa viên tản bộ.
Tuy hoàng hôn đã buông, nhưng không khí vẫn nóng hầm hập. Đứng dưới bóng cây mà thấy gió nóng rát.
Cho tất cả người hầu không có nhiệm vụ lui ra sau, Vương hoàng hậu ngồi
xuống lan can đá dưới bóng cây. Hoàng Tử Hà vội thưa: “Chúc mừng hoàng
hậu điện hạ!”
Vương hoàng hậu liếc cô: “Chúc mừng cái gì?”
“Nô tài thấy nét mặt hoàng hậu tươi tắn, dung nhan rạng rỡ, chắc hẳn không bao lâu nữa có thể về cung rồi!”
Vương hoàng hậu mỉm cười: “Chẳng qua mới có chút manh mối thôi, vẫn phải nhờ ngươi giúp một tay.”
Thấy hoàng hậu có vẻ đã có dự liệu, Hoàng Tử Hà thõng tay lắng nghe.
“Nghe nói lần này hoàng thượng chỉ đích danh ngươi điều tra vụ án ở phủ công chúa phải không?”
“Thưa vâng. Nhưng đến giờ vẫn chưa có manh mối.”
“Dương công công đã ra tay, ta không tin có vụ án nào ngươi không phá được.”
Vương hoàng hậu nhoẻn cười nhìn cành tử vi buông rủ, thờ ơ tiếp: “Đương
nhiên, nếu vụ này có thể khiến hoàng thượng nhận rõ bộ mặt thật của
Quách thục phi, hay vạch trần nội tình giấu kín bên trong, thì càng hay
hơn nữa.”
Nghe bà ta nói vậy, Hoàng Tử Hà không dám đáp ngay mà im lặng ngẫm nghĩ.
Vương hoàng hậu đưa mắt nhìn cô: “Dương công công thấy sao? Liệu vụ án này có theo chiều hướng đó không?”
“Giờ vụ án còn chưa sáng tỏ, nô tài… thực không dám đoán bừa.”
“Có gì mà không dám đoán chứ? Nếu ngươi thấy khó xử, thì để bản cung chỉ
cho.” Vương hoàng hậu giơ tay vít nhẹ nhành tử vi xuống ngắm nhìn rồi
nói nhỏ, gần như lẩm bẩm một mình: “Từ sau khi công chúa hạ giá, Quách
thục phi thường lấy cớ đến thăm con gái, nghe nói phò mã cũng chẳng
kiêng kỵ gì, thả sức tiệc tùng với nhau….”
Hoàng Tử Hà không ngờ
hoàng hậu lại cung cấp cho mình một manh mối quan trọng nhường ấy, bất
giác kinh ngạc đến nỗi không nói được lời nào.
“Còn nữa, gần đây
chẳng phải Đồng Xương công chúa đang nuôi một gã trai ư? Nếu ngươi hứng
thú thì thử điều tra xem, biết đâu cũng thu hoạch được gì đó.”
Gã trai… Hoàng Tử Hà biết, người mà Vương hoàng hậu nói hẳn là Vũ Tuyên.
Lời đồn về Vũ Tuyên và Đồng Xương công chúa quả nhiên đã lan khắp kinh thành, lọt đến cả tai Vương hoàng hậu.
Hoàng Tử Hà im lặng cụp mắt xuống, thấy máu nóng cuộn lên trong lồng ngực. Cô gắng gượng rặn ra mấy tiếng lí nhí: “Nô tài… sẽ lưu ý.”
“Đương
nhiên phải lưu ý, bản cung thấy ngươi giỏi nhất là bới lông tìm vết lần
ra chân tướng kia mà?” Hoàng hậu vin cành hoa che mặt, song không giấu
được khóe môi khẽ cong lên, “Hoàng Tử Hà, giờ Quách thục phi ngông cuồng đắc ý, chính là thời điểm tốt nhất để bản cung quật khởi, quay về cung
Đại Minh. Tới chừng nào về được gác Bồng Lai, bản cung sẽ trọng thưởng
ngươi trước nhất.”
Hoàng Tử Hà vội cúi đầu thưa: “Nô tài không dám, nô tài sẽ dốc hết tâm sức.”
Nhưng Vương hoàng hậu chỉ xua tay: “Lui xuống đi, bản cung đợi tin tốt lành của ngươi.”
Hoàng Tử Hà thoáng ngạc nhiên. Nếu chỉ vì mấy câu này, Vương hoàng hậu có thể sai người chuyển lời, cần gì phải truyền gọi cô đến đây?
Song Hoàng Tử Hà chỉ dám nghi hoặc trong lòng. Cô dập đầu hành lễ với Vương hoàng hậu rồi quay người đi ra.
Trước mắt cô là bạt ngàn những nhành tử vi buông rũ đang nở rộ, chút ráng chiều cuối cùng còn sót lại nhuộm vàng cả hoa viên.
Vừa ngẩng lên, cô đã thấy xa xa trên đài cao, giữa những cửa son song ngọc, một nam nhân áo tím đang đứng sau ô cửa sổ, đôi mắt sắc sảo như chim
ưng nhìn dán vào mình.
Dù đứng cách rất xa, không trông rõ mặt kẻ đó, song cô vẫn cảm nhận được ánh mắt y đang săm soi từng tấc da thịt
trên mình, từ trán cô nhìn xuống sống mũi, xuống cằm, rồi xuống cổ. Ánh
mắt ấy còn sắc hơn dao, nhọn hơn kim, cảm giác rờn rợn như bị rắn độc
nhìn chòng chọc khiến cô lạnh buốt sống lưng, giữa ngày hè nóng nực mà
sởn cả gai ốc.
Thấy cô cứng người lại, kẻ kia bật cười. Khoảng
cách quá xa nên cô không trông rõ được, chỉ thấy nụ cười như có như
không. Y đặt tay lên chiếc chậu lưu ly trong suốt bên cạnh, bấy giờ
Hoàng Tử Hà mới nhận ra, cạnh y bày một chậu lưu ly tròn đường kính đến
một thước, bên trong thả mấy con cá, đen có trắng có, nhưng nhiều nhất
là cá đỏ.
Nhìn người đó và bầy cá, Hoàng Tử Hà chỉ thấy nghẹt thở vì áp lực. Cô vội quay người rảo bước, đi như chạy khỏi hoa viên nhỏ
cạnh điện Lập Chính.
Vì đi quá nhanh nên cô không kịp trông thấy, chẳng bao lâu sau, Vương hoàng hậu đã xuất hiện bên cạnh nam nhân kia.
Vương hoàng hậu đứng bên y, cùng nhìn theo Hoàng Tử Hà cắm cúi đi ra, nói
khẽ: “Đó là Hoàng Tử Hà, cũng chính là Dương Sùng Cổ bên cạnh Quỳ
vương.”
“Ồ.” Y hời hợt đáp, mắt vẫn không rời cô. Cô đi thật nhanh như đang chạy trốn vậy.
“Ả có giúp ích được gì cho chúng ta không?” Vương hoàng hậu lại hỏi.
Y cười cười, bấy giờ mới lên tiếng. Giọng y hơi cao, song ngữ điệu lại
trầm thấp, cứ kéo dài ra khiến người ta thấy mâu thuẫn ngột ngạt kinh
khủng: “Nương nương vội gì chứ? Đợi khi nào người quay về cung Đại Minh, chẳng phải sẽ biết hay sao?”
Vương hoàng hậu nhướng mày: “Liệu ả có thành công không?”
“Dù ả không thành công hay không thì nương nương vẫn có ta, còn ả có Quỳ
vương, chừng ấy người mà còn không bảo vệ được nương nương hồi cung, thì còn ai làm nổi nữa?”
Vương hoàng hậu mím môi, bờ môi vốn tươi
thắm như hoa đào, nay lại đỏ rực thêm vì mừng rỡ, khiến hoàng hậu càng
lộng lẫy, không thể nhìn thẳng.
Song kẻ kia chẳng buồn liếc hoàng hậu nửa mắt, chỉ cúi đầu quan sát mấy con cá trong chậu, lẩm bẩm: “Ừm…
hình như lũ cá đói rồi.”
Đoạn y đưa ngón trỏ lên miệng cắn mạnh,
máu tươi tức thì tứa ra. Y nhúng ngón tay vào chậu, máu vừa loang ra,
bầy cá bên trong sôi sục hẳn lên, xúm lại quanh bàn tay y, tranh nhau
liếm láp vết thương.
Vương hoàng hậu đứng bên cạnh thờ ơ quan sát.
Bầy cá xúm lại quanh ngón tay thon dài trắng muốt của y, màu máu đỏ tươi
hòa cùng sắc đỏ rực trên mình cá, thoạt nhìn như những vết máu loang.
Hoàng hậu bỗng thấy người hơi khó ở, bèn quay mặt đi, dõi mắt nhìn theo bóng Hoàng Tử Hà xa xa.
Hoàng Tử Hà vận bộ đồ hoạn quan đỏ rực, rảo bước đi đến cuối dãy tường bao.
Trời sâm sẩm tối, bóng cô như một chấm son nhỏ vào nghiên mực, nháy mắt
đã tan biến không còn dấu vết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT