Đầu giờ Dậu, Hoàng Tử Hà y hẹn đến nhà họ Vương. Vầng trăng vừa nhô lên từ đằng Đông, khóm
hoa nghiêng nghiêng đổ bóng xuống mặt đất. Vương Uẩn đang đợi cô ở hiên
Tà Nguyệt Nghênh Phong nằm giữa hoa viên nhà họ Vương, nhìn ra hồ.
Giữa làn gió hây hẩy, cô trông thấy Vương Uẩn chắp tay sau lưng đứng đó một
mình, ánh trăng len qua kẽ lá chiếu xuống, như dùng mực nhạt phác họa
ngàn vạn chiếc lá lên bộ áo trắng của y. Nét mặt y ẩn sau ánh trăng nhàn nhạt, nhìn về phía Hoàng Tử Hà đang chầm chậm men bờ hồ đi đến, ánh mắt thoáng lóe lên.
Thoắt nhận ra trong lòng đối phương cũng do dự bất an chẳng kém gì mình, Hoàng Tử Hà bỗng thấy dũng khí trỗi lên.
Kẻ đối diện quyết không phải đối thủ đáng sợ mà cô thường tưởng tượng.
Bởi thế, Hoàng Tử Hà bèn rảo nhanh bước chân, khi chỉ còn cách y chừng ba
bước, cô chỉnh lại áo xống rồi hành lễ chào hỏi: “Vương công tử.”
Vương Uẩn thâm trầm nhìn cô, hồi lâu không đáp.
Hoàng Tử Hà thẳng người dậy, cung kính đưa cây quạt tới trước mặt y: “Lúc
trước đa tạ Vương công tử cho mượn quạt, hôm nay tôi xin trả lại.”
Lúc này y mới mỉm cười, giơ tay cầm lấy cây quạt mân mê, đoạn hỏi: “Sao hôm nay không giấu giếm ta nữa?”
Cô khẽ đáp: “Giấu đầu thì hở đuôi, có tác dụng gì đâu.”
Khóe môi Vương Uẩn thoáng lộ nụ cười. Y đúng là con cháu thế gia điển hình,
khí độ ung dung nhàn nhã, dù trong lòng không vui, nụ cười cũng chỉ
thoáng vẻ giễu cợt: “Nếu mọi chuyện êm thấm, có lẽ hiện giờ chúng ta đã
thành vợ chồng rồi. Vậy mà hôm nay lần đầu gặp mặt chính thức, lại thành ra thế này.”
Nghe ra ý móc máy và trào phúng ẩn trong giọng nói
ôn hòa của y, Hoàng Tử Hà né tránh không đáp. Cô cúi gằm mặt, không dám
nhìn y, chỉ hỏi khẽ: “Chẳng hay Vương công tử nhận ra thân phận thật của tôi từ bao giờ?”
Y chăm chú nhìn cô, rồi chậm rãi đáp: “Lần đầu
gặp mặt, ta đã thấy cô hình như giống một ai đó ta từng gặp, nhưng bấy
giờ không dám khẳng định, vì thân phận cô đường đường là hoạn quan phủ
Quỳ vương. Về sau, cô vạch trần hoàng hậu, phá giải vụ án Vương Nhược,
ta liền nghĩ ra ngay, cô nhất định là kẻ ta hằng canh cánh trong lòng.”
Hoàng Tử Hà cắn môi nói nhỏ: “Chuyện ngày trước, đều là tôi không phải với
công tử. Hôm nay tôi tới đây tạ lỗi, mong công tử bỏ quá cho những sai
quấy lúc xưa của tôi, đời này kiếp này, Hoàng Tử Hà xin dốc hết sức bù
đắp cho công tử, không để công tử phải hổ thẹn vì tôi nữa.”
Vương Uẩn không ngờ cô lại thản nhiên nhận lỗi như thế, khó tránh sững người, gương mặt lạnh băng cũng dịu đi mấy phần. Nhìn khuôn mặt cúi gằm của
cô, lâu thật lâu, cuối cùng y thở hắt ra: “Cô việc gì phải vì kẻ ấy mà
giết hại người thân của mình?”
“Không phải tôi.” Lồng ngực buốt
lên như có ai xé toang vết thương cũ, Hoàng Tử Hà gắng nén đau, run rẩy
đáp: “Tôi phải cải trang nam nhi, lặn lội ngàn dặm đến tận kinh thành,
là để mượn sức triều đình, truy bắt hung thủ thực sự, rửa sạch oan khiên cho mình!”
Vương Uẩn làm thinh hồi lâu mới nói: “Có những chuyện có lẽ là trời muốn trêu người, xin tiểu thư bớt đau buồn.”
Cô cắn môi, lặng lẽ gật đầu, gắng kìm nén để không rơi nước mắt. Thấy sắc
mặt cô tái nhợt, nhưng vẫn quật cường cắn chặt môi, lòng y bỗng dâng lên một cảm giác phức tạp, không kìm được khẽ bảo cô: “Thực ra, trước nay
ta vẫn không tin cô là hung thủ. Thoạt đầu ta cho rằng cô sẽ nương nhờ
những người bạn cũ của cha mình, nên đã nhiều lần tới nhà người quen của cha cô nghe ngóng, song chẳng thấy tung tích. Chỉ là không sao ngờ
được, cô lại lắc mình biến hóa, trở thành một hoạn quan bên cạnh Quỳ
vương.”
“Đây cũng là cơ duyên xảo hợp, dọc đường tôi xảy ra chút
chuyện, tình cờ gặp được Quỳ vương. Gia ra điều kiện, nếu tôi có thể
giúp gia giải quyết một việc, gia cũng sẽ giúp tôi rửa oan, đưa tôi về
Thục lật lại bản án.” Hoàng Tử Hà cụp mắt xuống, rầu rĩ nói: “Có điều
tôi cũng không ngờ, việc gia sai tôi giải quyết, lại là hôn sự của gia,
còn liên quan tới chuyện cơ mật của quý phủ.”
“Đây cũng là chuyện không thể tránh, không trách cô được.” Vương Uẩn nói đoạn lại thở dài:
“Sáng nay lúc chơi kích cúc, ta nóng nảy quá, mong cô đừng để bụng.”
Thấy y khoan dung với mình đến độ còn tự nhận lỗi trước, Hoàng Tử Hà bỗng chột dạ.
Hai người ngồi quỳ xuống hai bên chiếc kỷ thấp dưới hàng hiên, đối diện
nhau. Gió lộng bốn bề, hơi nước bốc lên lành lạnh, ánh đèn trong phòng
phản chiếu xuống sóng gợn lăn tăn bên ngoài, lấp loáng lung linh.
Vương Uẩn không tiếp tục chủ đề khi nãy, mà bày điểm tâm ra mời cô: “Lần
trước cô đến nhà, ta thấy cô rất thích ăn bánh anh đào. Giờ hết mùa anh
đào rồi, cô thử bánh mơ này xem.”
Bánh mơ xanh đặt trên đĩa sứ
trắng, rắc mứt hoa hồng vụn lên, sắc xanh nõn phối cùng đỏ thẫm trông
thật đẹp. Vị ngọt của mứt hòa cùng vị chua của mơ, tạo nên một hương vị
hoàn hảo, làm món khai vị tinh tế không gì bằng.
Thấy Hoàng Tử Hà thích món này, Vương Uẩn liền đẩy đĩa bánh tới trước mặt cô rồi nói với vẻ vô tâm: “Con gái hay thích ăn mơ. Nhưng loại quả này thực ra rất
chua, phải ướp thật nhiều mật ong mới ăn được.”
Hoàng Tử Hà thấy y có ẩn ý, liền dừng lại, ngước lên nhìn.
Y đăm đăm nhìn cô, nhẹ nhàng tiếp: “Nếu không có mật ong, lại cứ khăng
khăng đòi hái mơ ăn, há chẳng phải tự chuốc khổ vào thân ư?”
Hoàng Tử Hà cụp mắt xuống, cắn môi, im lặng một hồi mới đáp: “Cũng như người
ta uống nước, ấm lạnh tự hay mà thôi. Người ngoài không uống, có lẽ
không thể cảm nhận được.”
Vương Uẩn hơi mỉm cười, lại đẩy một dĩa cá xắt lát giòn về phía cô.
Ánh trăng rọi xuống mặt nước, len qua khung cửa mở toang, lấp loáng xung
quanh chỗ ngồi. Hoàng Tử Hà ngồi trước mặt y, nhìn nụ cười gần trong
gang tấc, lòng ngổn ngang trăm mối, nhưng chẳng biết phải mở lời thế
nào. Mấy lần định lên tiếng, song những lời muốn nói đều tan biến trong
cổ họng, cuối cùng cô chỉ biết cúi đầu, vờ chăm chú ăn.
Vương Uẩn ngồi trước mặt, cũng lặng lẽ ngắm gương mặt cúi gằm của cô. Cô vẫn là
thiếu nữ y thoáng thấy ba năm trước, chỉ là vẻ bầu bĩnh non nớt đã không còn, bắt đầu lộ ra đường nét quật cường, nét nào ra nét ấy.
Ba
năm trước… Cô mười bốn, y cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, háo
hức muốn xem mặt vị hôn thê kinh tài tuyệt diễm trong truyền thuyết,
nhưng lại xấu hổ, phải rủ người khác vào cung cùng, mới dám liếc trộm cô một cái.
Đó là một buổi chiều xuân, cô mặc áo lụa ba lớp màu
ngân hồng, chiếc áo trắng khoác ngoài thêu đầy những bông hoa mây tim
tím, đóa đậm đóa nhạt.
Cô ở cuối hành lang, đi sau một đám cung
nữ, song lại thon thả linh hoạt hơn ai hết, như một nhành lan vừa chớm
hé. Y cứ chằm chặp nhìn theo cô, không dám chớp mắt, chỉ sợ để lỡ mất cơ hội quý báu này.
Mãi tới khi cô đi đến đầu mút hành lang, y mới
thấy cô ngoái lại. Cuối cùng, gương mặt y từng vô số lần tưởng tượng,
cũng hiện ra trước mắt, như pháo hoa thình lình nở rộ giữa trời đêm.
Gương mặt cô chiều xuân ấy đã in sâu vào tâm khảm y, như được khắc bằng lưỡi dao sắc bén nhất, không cách nào bôi xóa được.
Vậy mà người con gái y tâm niệm suốt ba năm, lại tặng cho y sự sỉ nhục và
tổn thương chí mạng nhất. Thời gian đó, y cứ trằn trọc nghĩ ngợi, ăn
không ngon ngủ không yên, chỉ thấy đường nét gương mặt nhìn nghiêng khắc sâu trong tâm khảm ấy rỉ máu, đóng vảy, cuối cùng để lại vết sẹo đến
chết cũng không thể xóa mờ. Y trăn trở nghĩ mãi, không hiểu chỗ nào có
vấn đề, rốt cuộc là tại sao mà người mình mong đợi ba năm, vị hôn thê
đẹp đẽ như nhành lan hé nở kia, lại tặng cho mình một mối nhục lớn như
thế, chính tay bóp chết kỳ vọng y ấp ủ bấy lâu.
Đăm đăm nhìn
Hoàng Tử Hà trước mặt, nghĩ đến những mong chờ suốt ba năm nay đã tan
thành mây khói, y biết rõ cô là kẻ đầu sỏ khiến mình và cả gia tộc phải
mang nhục, song trong chốc lát cũng chẳng biết phải nói tiếp thế nào.
Cảm nhận được ánh mắt y, Hoàng Tử Hà thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt, hết
sức khó chịu, cảm giác nghẹt thở ấy khiến lòng cô nặng trĩu.
Cô
chầm chậm đặt chén sứ trên tay xuống bàn, cắn môi nói khẽ: “Xin lỗi…
Thực ra tôi, tôi cũng muốn cùng công tử bàn bạc giải quyết êm thấm
chuyện này, cố gắng không kinh động đến người ngoài, hai chúng ta tự
giải quyết với nhau…”
Hoàng Tử Hà mím chặt môi, ngước lên nhìn y, lâu thật lâu, mới nặn ra được mấy chữ: “Ý tôi là, hủy bỏ hôn ước.”
Cặp mắt phượng tuyệt đẹp của Vương Uẩn nhìn chòng chọc vào cô, như muốn xói thủng một lỗ trên người. Đúng lúc cô nghĩ cơn thịnh nộ của y sắp bộc
phát, Vương Uẩn bỗng dời mắt nhìn ra mảnh trăng chênh chếch ngoài song,
cất giọng trầm bình tĩnh: “Ta sẽ không hủy hôn với cô đâu.”
Bàn tay cô đang đặt trên bàn bất giác siết chặt lại thành nắm đấm.
Y vẫn nhìn ra ngoài song cửa, ngắm gió đêm lùa qua lay bóng hoa dập dờn,
gắng khống chế bản thân, cuối cùng, vẻ mặt sa sầm cũng dãn dần ra. Cô
nghe thấy giọng y nhẹ nhàng như đang thủ thỉ, thậm chí còn đượm vẻ dịu
dàng đến lạ: “Hoàng Tử Hà, tiểu thư là người vợ tôi cưới về, có mai mối
lễ lạt đàng hoàng, hôn thư canh thiếp làm chứng. Bất kể cô phạm tội gì,
bất luận cô đang ở đâu, chỉ cần tôi không đồng ý hủy hôn, thì đời này
kiếp này cô chỉ thuộc về tôi, không thuộc về bất kỳ ai khác.”
Lời nói ra dịu dàng như thế, song lại khiến lồng ngực Hoàng Tử Hà đau buốt
như vừa bị giáng một đòn nặng. Hoàng Tử Hà kinh ngạc ngẩng lên, giữa
những gợn sóng lăn tăn cùng ánh đèn chập chờn, gương mặt y vẫn hết sức
ôn hòa điềm tĩnh, song cô lại thấy cả thế giới đang dậy sóng, lồng ngực
như vừa trào lên một luồng máu nóng, lòng bỗng dưng căng thẳng và lo sợ.
Cô gắng hít vào một hơi để trấn tĩnh lại, đáp khẽ: “Đa tạ Vương công tử
quá yêu. Song chính tôi cũng chẳng rõ đời này còn có ngày được đứng
trước mặt người khác nữa hay không, nên… không dám làm lỡ dở công tử,
cũng không dám phiền công tử phải chờ đợi. Dẫu sao công tử cũng là đích
tôn chi trưởng, có trách nhiệm phải mang. Nếu chỉ vì tôi mà làm lỡ dở
việc của dòng họ Vương, thì cả đời Hoàng Tử Hà cũng không yên lòng
được.”
Nghe vậy, y chỉ mỉm cười an ủi: “Cô khỏi lo, nhà họ Vương
sẽ ủng hộ cô, dốc sức giúp cô rửa sạch mối oan. Ta cũng sẽ đợi tới ngày
cô làm sáng tỏ được chân tướng.”
Hoàng Tử Hà lắc đầu khăng khăng
khước từ: “Nhưng tôi đã chẳng thể tự chủ, giờ thanh danh nhơ nhuốc,
chẳng dám vọng tưởng được may mắn bình yên như những thiếu nữ bình
thường nữa. Đời này kiếp này… e rằng tôi và công tử vô duyên rồi. Xin
Vương công tử chọn lấy mối lương duyên khác, Hoàng Tử Hà… đành hổ thẹn
với công tử thôi…”
Ánh mắt Vương Uẩn sáng rực, nhìn xói vào cô, như muốn soi thấu cả tâm tư.
Hoàng Tử Hà cũng nhìn y, lặng lẽ cắn môi.
Thật lâu, cô nghe thấy y nói rất khẽ, như than thở: “Hoàng Tử Hà, cô viện ra bấy nhiêu lý do hợp tình hợp lý, tưởng ta không nhìn thấy được bụng dạ
cô ư?”
Trước ánh mắt rúng động lòng người của y, Hoàng Tử Hà bỗng sởn cả gai ốc, cảm thấy mình như bị dồn vào chân tường, không trốn đi
đâu được. Cô không dám ngẩng lên nhìn y, chỉ biết cúi đầu nín lặng, bóng nước ngoài song được ánh đèn phản chiếu, gợn lên lăn tăn trên hàng mi.
Giọng y vẫn nhẹ nhàng mà chậm rãi: “Thực ra cô vẫn tơ tưởng tên Vũ Tuyên đó, phải không?”
Hoàng Tử Hà thõng tay không đáp, chuyện tình cảm của cô người người đều biết, có giấu giếm chối cãi cũng vô dụng, nên đành làm thinh.
“Có lúc, ta cũng thấy rất bất lực, rất… đau đớn.” Y nhìn cô chằm chằm, một ngọn
lửa âm thầm bùng lên trong mắt: “Vợ chưa cưới của ta yêu một người đàn
ông, gây ra chuyện động trời như vậy, cả thiên hạ đều biết, song gã đàn
ông đó, lại không phải là ta. Xin hỏi cô có từng nghĩ đến cảm nhận của
ta không?”
Hoàng Tử Hà cúi gằm mặt, run rẩy đáp: “Xin lỗi… Việc
đến nước này, đều là lầm lỗi của tôi, xin Vương công tử chọn lấy danh
môn khuê tú khác, vứt bỏ con người xui xẻo này đi. Hoàng Tử Hà… kiếp sau nguyện đền bù tất cả.”
“Kiếp sau ư? Ta cần cái kiếp sau hư ảo ấy làm gì?” Giọng nói vốn dịu dàng hòa hoãn, lúc này đây lại nhuốm vẻ lạnh lùng, “Hoàng Tử Hà, cô không cần phí lời nữa. Bất kể cô ở đâu, dù là
góc bể chân trời, trên trời dưới đất, kể cả cô có chết rồi, cũng vẫn là
người của ta.”
Giọng y lạnh băng, chẳng chừa chỗ nào để thương lượng.
Hoàng Tử Hà tự biết lời cầu khẩn của mình coi như vô ích. Nhưng cô cũng chẳng biết làm sao hơn, đành khom người vái y một vái thật dài, khẽ nói: “Thứ cho Hoàng Tử Hà còn mang nặng món nợ máu của cha mẹ, thù lớn chưa trả,
không thể bận lòng vì tình cảm nữ nhi, mong Vương công tử hiểu cho.”
Dứt lời, cô đứng dậy đi thẳng.
Bên tai thoảng nghe tiếng gió lướt qua, cánh tay cô bị tóm chặt.
Là Vương Uẩn, y đuổi theo tóm lấy cổ tay cô.
Cô không kịp đề phòng, theo phản xạ quay lại nhìn y, chỉ thấy cặp mắt rừng rực như lửa, nhìn chòng chọc vào mình.
Hoàng Tử Hà bỗng thấy tim thót lên, bất giác lùi lại một bước, song vừa lùi lưng đã áp vào tường, chẳng còn đường lui nữa.
“Kẻ đó… Cô là vợ chưa cưới của ta, mà chỉ tâm niệm một mình kẻ đó thôi ư?” Y nắm lấy vai ấn cô vào tường, gắng hạ giọng hết mức có thể, nhưng không
nén nổi cơn giận, gương mặt tươi tắn như gió xuân hằng ngày giờ đây đã
thành ra bão lớn, ánh mắt xoáy sâu vào tim gan cô như gió xối mưa tuôn,
khiến cô bỗng thấy đau xót và yếu đuối hơn bao giờ hết.
Nếu không có Vũ Tuyên thì xuân này, họ đã thành vợ chồng.
Nếu không có thảm kịch đau đớn kia, có lẽ đời này kiếp này, nắm tay cô sẽ
là người chồng hoàn mỹ này đây, vừa tuấn tú, dịu dàng, lại là con nhà
thế gia. Có lẽ cô cũng có thể cùng y sắt cầm hòa hợp, nâng án ngang mày, bách niên giai lão.
Song giờ đây, cô chỉ thấy nỗi sợ hãi vụt qua trong ngực, phải cố sức ngoảnh mặt đi, không dám nhìn thẳng vào y.
Nhưng y lại cúi xuống, hơi thở nóng rẫy phả vào tai cô, cô nghe thấy y
khẽ gọi mình: “Hoàng Tử Hà…”
Tiếng gọi hơi khàn, hòa cũng tiếng thở se sẽ của y, lan ra trên má cô, toát lên khí vị khiến người ta rúng động.
Y ấn cô vào tường, cúi đầu, hôn lên môi cô.
Trong nháy mắt, cô thấy mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Hoàng Tử Hà nghiến răng, dùng hết sức giơ tay lên, định đẩy bật y ra.
Đúng lúc đầu ngón tay cô chạm tới lần áo trước ngực y, bên ngoài chợt có
người gõ nhẹ lên cánh cửa mở toang, khẽ bẩm: “Công tử, Quỳ vương phủ đưa thư đến, nói rõ là giao cho Dương Sùng Cổ công công.”
Dường như, Vương Uẩn sực tỉnh.
Y buông vai cô ra, lùi lại hai bước, sững người giây lát rồi nhìn ra cửa.
Trời đã tối sập tự lúc nào.
Sắp đến giờ giới nghiêm, dù là vương phủ, trừ những việc quan trọng hay
bệnh nguy cấp, bình thường cũng không thể tự tiện đi lại.
Vương Uẩn như vừa tỉnh mộng, thở dài một tiếng rồi ngồi xuống bên chiếc bàn thấp, nói khẽ: “Đưa vào đi.”
Hoàng Tử Hà dựa vào cửa, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh, đầu óc choáng váng vì
kinh hãi. Cô phải gắng lắm mới giơ được tay đón lấy phong thư, bóc phong bì, rút mảnh giấy hoa tiên vân sóng bên trong ra.
Bức thư được gấp vuông vắn, nhìn rất dày dặn. Cô giở ra xem, chỉ thấy một tờ giấy trắng.
Không có một chữ.
Hoàng Tử Hà liếc qua rồi nhanh nhảu gập lại bỏ vào bao như cũ, đoạn ngẩng lên nhìn Vương Uẩn: “Vương gia có việc gấp triệu tôi về phủ, e rằng tôi
phải về rồi, mong công tử lượng thứ.”
Bàn tay Vương Uẩn đặt trên
bàn run lên rất khẽ, gần như không thể nhận ra. Y gắng khống chế bản
thân, không nhìn cô nữa, mà ngoảnh đầu hướng ra ngoài song, ngắm trăng
trong gió mát, nụ cười dịu dàng thường ngày lại hiện lên môi, cất giọng
ôn hòa bình tĩnh, nói rành rọt từng chữ một: “Đêm khuya sương lạnh, đi
đường cẩn thận.”
Đêm hè, bầu trời trong vắt như được gột rửa, từng ngôi sao xanh biếc khảm vào nền trời.
Hoàng Tử Hà giẫm lên ánh sao quay về vương phủ, quả nhiên Lý Thư Bạch vẫn ở trong thư phòng đọc sách.
Trên đầu là bốn chiếc đèn lồng treo trên xà nhà bát giác chạm hình cánh
phượng, sáng rực như ban ngày. Y đã thay sang áo đơn bằng lụa trắng, sắc trắng tinh thuần mềm mại chảy dài theo người, dưới ánh đèn, càng toát
lên vẻ cao khiết, như tuyết đổ non cao.
Giữa đêm khuya thanh vắng, nhìn tư thái tĩnh tại mà phóng khoáng ấy, trái tim đang loạn nhịp của Hoàng Tử Hà thoắt bình ổn lại.
Cô băng qua rèm thưa, nhẹ nhàng đi đến trước mặt y, ngồi xuống.
Lý Thư Bạch chẳng buồn ngẩng lên, chỉ hỏi: “Vương Uẩn nghi ngờ ngươi ư?”
Cô gật đầu hỏi lại: “Gia biết rồi ạ?”
“Không biết.” Y gập sách lại đặt qua một bên, “Có điều nghe người trong phủ
nói Vương Uẩn hẹn gặp ngươi, để phòng vạn nhất, bèn gửi cho ngươi một
phong thư trắng.”
Hoàng Tử Hà lặng lẽ gật đầu. Một phong thư
trắng, nếu xảy ra chuyện thì có thể cứu nguy cho cô, nếu không sao, cô
cũng có thể không quan tâm, tất cả đều do cô quyết định.
“Vương Uẩn… đã biết tôi là Hoàng Tử Hà rồi.”
“Dù sao cũng là vợ chưa cưới của mình, lại từng khiến mình mang mối nhục
lớn, khó tránh mẫn cảm.” Lý Thư Bạch vẫn thản nhiên, “Nếu y thấy một tên hoạn quan giống Hoàng Tử Hà mà không hề để ý mới là lạ đấy.”
“Nhưng về sau có lẽ sẽ phiền phức lắm.”
“Không đâu, vì ta sẽ giúp ngươi giải quyết.” Lý Thư Bạch nói ra nhẹ như không, nhưng trong lời nói lại toát lên vẻ kiên quyết không thể nghi ngờ.
Hoàng Tử Hà gật đầu, câu này của y đã xua tan hết hoang mang và sợ hãi Vương
Uẩn gieo xuống lòng cô. Những gió táp mưa sa mà cô tưởng sẽ phải đương
đầu, lúc này đây, cũng tiêu tan cả.
Hoàng Tử Hà yên lòng cúi đầu, nhoẻn miệng cười.
Đêm khuya thanh vắng, hai người ngồi đối diện nhau, Lý Thư Bạch chỉ ngước
mắt là thấy gương mặt cúi thấp của Hoàng Tử Hà, ngọn đèn trên bàn đương
hắt ánh hồng nhàn nhạt lên dung mạo cô. Đôi má ngọc ửng lên sắc thắm như hoa đào, kiều diễm dịu dàng, tựa hồ mùa xuân đang âm thầm nở rộ ngay
cạnh y, chẳng để kẻ khác hay.
Thấy ánh đèn khẽ lay động trên hàng mi cô như sóng, y vội đưa mắt nhìn ra phía bàn, ngay trước khi cô ngước lên. Ở đó, trong chiếc bình lưu ly, con cá đỏ đang yên lặng ngủ.
Rồi như để phá vỡ không khí yên tĩnh, Lý Thư Bạch chuyển chủ đề: “Lúc trước đã bảo, ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta nhỉ?”
Hoàng Tử Hà nhớ ngay ra những lời Lý Thư Bạch nói trên sân kích cúc hôm nay.
Cô giúp đỡ một kẻ bị y đuổi khỏi đội nghi trượng, cũng có nghĩa là âm
thầm chống đối y, không coi chủ nhân như y ra gì nữa.
Tức thì, cô thấy áp lực mình phải đối mặt còn lớn gấp trăm lần khi nãy, hơi thở
cũng dồn dập hẳn lên: “Vương gia là chủ nhân của tôi, tôi phải tận trung với gia; Trương Hàng Anh là bạn tôi, tôi phải tận nghĩa với huynh ấy.
Tuy trung nghĩa khó vẹn đôi bề, nhưng Trương Hàng Anh có ơn với tôi,
ngoài nghĩa bạn bè, tôi còn phải báo ơn… Suy đi tính lại, tôi đành giúp
huynh ấy trước vậy.”
“Thế nên quan hệ giữa hai người các ngươi
thân hơn, mà so ra thì ta lại là sơ hơn, đúng không?” Lý Thư Bạch liếc
cô, “Hoàng Tử Hà, ngươi đúng là có tình có nghĩa, phân rõ thân sơ nhỉ.”
Hoàng Tử Hà bỗng thấy mồ hôi lạnh túa ra đầy lưng, vội phân bua theo phản xạ: “Vương gia đối với tôi ơn nặng như núi, có lẽ đời này kiếp này Hoàng Tử Hà không sao trả nổi… nhưng ơn của Trương Hàng Anh, thì tôi trả được.
Lý Thư Bạch nhìn cô chằm chằm, thấy cô vẫn cúi đầu ngoan ngoãn, dáng vẻ
bứt rứt sợ sệt, ánh đèn rọi lên mặt lấp loáng lay động, như phủ lên dung mạo cô một tấm the mỏng đầy bất an, bấy giờ mới cười khẽ: “Thực ra
Trương Hàng Anh thế nào, ta chẳng quan tâm. Ta chỉ không thích ngươi tự ý hành động.”
Hoàng Tử Hà vội cúi đầu, tỏ ý nhận lỗi. Y bèn đổi chủ đề: “Chuyện ở chùa Tiến Phúc có tiến triển gì chưa?”
Hoàng Tử Hà liền thuật lại mọi chuyện hôm nay ở chùa Tiến Phúc, rồi giơ tay
ước lượng: “Sợi dây sắt đó dài chừng hai thước, một đầu gỉ cong lại như
móc câu, đầu thẳng kia dường như đã được tôi rèn, lờ mờ ánh xanh.”
“Sáng mai ta sẽ đến Đại Lý Tự tìm xem.” Nói đoạn, Lý Thư Bạch lại nhìn sang
cô: “Còn nữa, hôm nay ta nhận lời Đồng Xương, để ngươi nhúng tay điều
tra những chuyện quái lạ quanh công chúa, nhưng thực ra ngươi không cần
quá căng thẳng. Tuy Đồng Xương là công chúa, song ngươi cũng là người
phủ Quỳ vương, không nằm dưới quyền cai quản của công chúa, can dự vào
chẳng qua là giúp đỡ Đại Lý Tự mà thôi, không liên quan gì tới công chúa cả. Bởi thế, nếu công chúa đòi hỏi điều gì quá đáng, ngươi cứ đẩy sang
Thôi Thuần Trạm.”
Hoàng Tử Hà đau khổ thay cho Thôi Thuần Trạm, nhưng vẫn đáp: “Vâng.”
“Còn nữa, vấn đề lớn nhất là,” Lý Thư Bạch thản nhiên tiếp, “tai nạn của phò mã và cái chết của tên Ngụy Hỷ Mẫn trong chùa Tiến Phúc, rốt cuộc có
quan hệ gì không?”
“Chuyện xảy ra tại sân kích cúc, ẩn tình bên
trong lại khá phức tạp, thế nên…” Ngay từ đầu, cô đã không muốn dính
vào. Hoàng Tử Hà nghĩ bụng, đoạn đưa mắt bất lực nhìn Lý Thư Bạch, ánh
mắt như hỏi, không phải gia đã muốn nhúng vào từ đầu đấy chứ?
Lý
Thư Bạch thấy rõ câu hỏi của cô, song chẳng nói chẳng rằng, chỉ gõ gõ
ngón tay lên bàn như nghĩ ngợi, cuối cùng vươn tay mở ngăn kéo, rút ra
một tờ giấy đưa cho cô.
Hoàng Tử Hà nghi hoặc nhận lấy, rồi chăm chú đọc.
Vũ Tuyên, cử nhân phủ Thành Đô, tháng trước lên kinh chuẩn bị ứng thí, làm học chính(*) tại Quốc Tử Giám, giảng Chu lễ tạp thuyết. Đồng Xương công chúa nghe tiếng, mời vào phủ giảng Chu lễ, Vũ từ chối nhiều lần không
được, năm ngày tới phủ bình giảng một lần.
(*) Học chính: người quản nội quy và giảng dạy tại Quốc Tử Giám.
Trên giấy chỉ vẻn vẹn bấy nhiêu hàng. Hoàng Tử Hà đặt tờ giấy xuống, mím môi nhìn Lý Thư Bạch không nói.
Lý Thư Bạch bình thản lên tiếng: “Ngoài phố đồn đại rất nhiều về chuyện này.”
Đọc được mấy lời về quan hệ giữa Vũ Tuyên và phủ công chúa, Hoàng Tử Hà vẫn có thể miễn cưỡng trấn tĩnh, nhưng nghe thấy câu này, cô biến sắc.
Lời đồn về Đồng Xương công chúa và Vũ Tuyên… Đồn đại những gì, đương nhiên khỏi cần phải nói.
“Không ngờ hắn lại dính dáng đến phủ công chúa.” Lý Thư Bạch không nhìn cô mà
thong thả ngạo nghễ bưng ly trà lên nhấp một hớp, ánh mắt dừng ở con cá
nhỏ đang ngủ yên trong bình lưu ly, “Nghe nói, tuy hắn còn trẻ nhưng học vấn rất chắc, lại thường có kiến giải độc đáo về trước tác của tiên
hiền. Đối nhân xử thế và khảo cứu sách vở rất nghiêm túc, nên các vị học chính, trợ giáo và học lục ở Quốc Tử Giám đền khen nức nở.”
Hoàng Tử Hà đứng dưới đèn, làm thinh hồi lâu không nói.
“Ngươi định thế nào với vị…” Y cân nhắc một thoáng rồi tiếp, “nghĩa huynh này đây?”
Hoàng Tử Hà đáp khẽ: “Giờ đây Vũ Tuyên khăng khăng cho rằng tôi là hung thủ
giết hại cả nhà, nên căm hận thấu xương. Tôi nghĩ… nếu tránh được mặt
nhau, thì nên tránh là hơn.”
“Có một việc, ta vẫn thắc mắc mãi.”
Lý Thư Bạch đặt ly trà trong tay xuống, ánh mắt chầm chậm dừng ở cô, như đang ngẫm nghĩ, “Hắn và ngươi quen biết nhiều năm, đôi bên cũng đã thổ
lộ tình cảm, ngươi là người thế nào, hắn phải rõ nhất mới phải, sao cứ
khăng khăng cho rằng ngươi là hung thủ?”
Hoàng Tử Hà im lặng nhìn y, hồi lâu mới khẽ khàng kể: “Cha mẹ Vũ Tuyên mất sớm, về sau được cha
tôi nhận nuôi. Năm ngoái, huynh ấy đỗ cử nhân ở Thục, theo luật, được
triều đình ban cho nhà ở và người hầu. Cha mẹ bèn khuyên huynh ấy dọn ra đó ở. Hôm đầu tiên huynh ấy đi, trời đổ tuyết suốt đêm. Sáng sớm hôm
sau, tôi đang định chạy đến thăm, thì thấy một kẻ khắp người phủ đầy
tuyết đứng bên ngoài phủ sứ quân, nhìn kỹ, hóa ra… là Vũ Tuyên, đã bị
lạnh đến tím tái mặt mũi.”
Nói đến đây, giọng cô bất giác run
lên, hồi lâu mới kìm nén được, khó nhọc kể tiếp, “Huynh ấy nói ở nhà mới không quen, cứ cảm thấy như từ nay về sau không còn gia đình nữa vậy,
nửa đêm không ngủ được, bèn đội tuyết lặn lội đến trước cửa nhà tôi,
song lại ngại không dám vào, đành đứng ngoài cửa đợi, gần được chúng tôi chừng nào hay chừng nấy…”
Lý Thư Bạch thấy cô rưng rưng nước
mắt, tưởng như mình vẫn là Hoàng Tử Hà đang sống hạnh phúc yên vui trong phủ sứ quân kia, thẫn thờ nhìn dán vào một điểm hư vô giữa không trung, tựa hồ đang nhìn về những ngày tháng tuổi hoa tươi đẹp nhất, nhìn về
thời thiếu nữ xa xôi đã trôi đi mãi mãi, không bao giờ tái hiện.
Xuyên suốt cả thời thiếu nữ của cô, Vũ Tuyên là phần quan trọng nhất, đẹp đẽ nhất trong hồi ức.
Y dời mắt nhìn đi chỗ khác, gắng hạ giọng hết mức, nói vẻ bình tĩnh nhất: “Xem ra hắn rất quyến luyến gia đình ngươi.”
“Vâng… Huynh ấy xem trọng gia đình tôi hơn hết thảy. Bởi thế, càng không thể
tha thứ cho tôi, kẻ đã hủy hoại thứ huynh ấy xem trọng nhất.”
“Ngoài ra?” Lý Thư Bạch gặng hỏi.
Cô ngập ngừng nhìn y.
Vẻ mặt y vẫn thản nhiên, mười ngón tay đan vào nhau kê dưới cằm, ánh mắt
thâm trầm xoáy vào cô: “Ngoài chuyện đó ra, nhất định còn một điều gì
đó, khiến hắn nhận định ngươi là hung thủ.”
Hoàng Tử Hà khẽ cắn môi, hồi lâu mới run rẩy đáp: “Thư… Tôi đã viết cho huynh ấy một bức thư.”
“Viết thế nào?”
Tuy đã lâu ngày, song Hoàng Tử Hà vẫn nhớ rành rọt nội dung thư. Cô bèn chậm rãi đọc lên mấy câu quan trọng nhất.
“Vụ án mấy hôm trước đến tận Long Châu điều tra đã rõ chân tướng, đúng là
do cha mẹ ngăn cản chuyện tình cảm của con gái, hứa gả con cho người
khác. Cô con gái nửa đêm bèn bỏ cỏ đoạn trường vào thức ăn, hại chết cả
nhà, bản thân cũng uống thuốc độc tự vẫn. Nước mắt như mưa, lòng như lửa đốt, trộm nghĩ nếu chúng ta cũng lâm vào cảnh ấy, liệu muội có vứt bỏ
người nhà, bước lên con đường không lối về ấy chăng?”
Nghe cô
rành rọt đọc ra bức thư tình viết cho người khác, ngón tay Lý Thư Bạch
đang bưng chiếc bình lưu ly bất giác siết chặt lại. Y gắng kiềm chế cơn
sóng ngầm cuộn lên trong lòng, thong thả hỏi: “Viết từ lúc nào?”
“Bốn ngày trước vụ án của gia đình tôi.”
“Chính là bức thư Vũ Tuyên trình lên quan phủ sau khi nhà ngươi xảy ra chuyện phải không?”
“Vâng…”
“Nếu bấy giờ đọc được bức thư ấy, ta cũng sẽ tin rằng ngươi là hung thủ,
chẳng phải thế ư?” Y cười lạnh lùng, ánh mắt sắc hơn dao, “Bức thư chính tay ngươi viết, chính là tội chứng lớn nhất của ngươi.”
Hoàng Tử Hà nghiến răng không đáp.
Việc tự mình làm ra, không thể quay ngược thời gian được, cô không muốn phân trần, cũng chẳng cách nào phân trần nổi.
Đêm muộn canh thâu, bóng cây trùng điệp. Mây đã che khuất mặt trăng, bên
ngoài quầng sáng của ngọn đèn bao trùm lên họ là bóng đêm thăm thẳm.
Lý Thư Bạch vuốt ve chiếc bình lưu ly, trầm ngâm thật lâu mới nhìn cô,
thong thả nói: “n oán giữa ngươi và Vũ Tuyên, ta không tiện hỏi tới.
Ngươi tự lo liệu đi.”
Hoàng Tử Hà ngẩng lên nhìn Lý Thư Bạch. Dưới ánh đèn, trông y càng rực rỡ hào quang, nên càng thấy lạnh lùng quyết tuyệt.
Cô im lặng hành lễ, định lui ra.
“Phải rồi, có một chuyện phải nói với ngươi.” Lý Thư Bạch nói thêm, “So với
Đồng Xương công chúa và Vũ Tuyên, còn một người này, ngươi phải lưu tâm
hơn nữa, hôm nay có người trong cung Thái Cực đưa tin cho ngươi, bảo
ngươi lập tức vào bái kiến.”
Hoàng Tử Hà ngạc nhiên hỏi: “Ngay bây giờ ư?”
“Hôm nay muộn rồi, để sáng mai.” Lý Thư Bạch nhìn ra mảnh trăng ngoài song
nói, “Bà ta đã có việc tìm ngươi, có lẽ giai đoạn này ngươi cũng không
thể rời kinh, hơn nữa việc bà ta định sai ngươi, ắt có liên quan tới
Quách thục phi và Đồng Xương công chúa, nên ta muốn ngươi ở lại kinh
thành lo vụ này.”
“Vâng.”
Y chăm chú nhìn cô, thâm trầm mà bình thản, “Gần đây Quách thục phi hành động dồn dập, người qua đường
cũng biết bụng Tư Mã Chiêu(*). Vương hoàng hậu triệu kiến ngươi, chắc
cũng vì chuyện này.”
(*) Tư Mã Chiêu chuyên quyền định cướp ngôi
của nhà Ngụy, chuyện này ai ai cũng biết. Ý chỉ một việc rõ ràng, chẳng
có gì bí mật.
Hoàng Tử Hà lặng lẽ gật đầu, lại nghe y nói: “Mong
rằng ngươi tự biết mình. Nếu không làm được thì đừng cố, đến lúc đó ta
sẽ ra mặt cho.”
Cô gật đầu, song vẫn quật cường đáp: “Tôi sẽ hoàn thành.”
Lý Thư Bạch nghe vậy chỉ nhếch môi cười giễu: “Không biết lượng sức.”
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Tử Hà vừa trở dậy đã thấy người của phủ công chúa
đợi trước cửa phòng. Viên hoạn quan tên Đặng Xuân Mẫn nhăn nhó nài nỉ:
“Dương công công nhanh lên được không, hôm qua công chúa đã bảo tôi phải dẫn ngài tới rồi, xem như ngài cứu tôi đi mà!”
Hoàng Tử Hà nhìn ra ngoài trời, kinh ngạc hỏi: “Sớm thế này công chúa đã hỏi đến việc ấy rồi ư?”
“Công chúa còn chưa dậy, nhưng lỡ như vừa tỉnh đã hỏi thì sao? Tôi vẫn nên
mau mau vời ngài đến là hơn, công công nói có phải không?”
Nhìn ánh mắt van nài của Đặng Xuân Mẫn, Hoàng Tử Hà cũng đành rửa mặt thật nhanh, rồi theo hắn tới phủ Đồng Xương công chúa.
Phủ Đồng Xương công chúa quả là tường ngọc vách vàng, tuy không nguy nga
tráng lệ như hoàng cung, nhưng cũng dát vàng trên mái, treo chuông vàng
giữa khóm hoa để xua chim, rèm trúc dùng tơ vàng chỉ bạc dệt thành hoa
văn trang trí, cả những thứ lặt vặt trong phủ đều nhuốm vẻ xa hoa.
Hoàng Tử Hà đứng lại trước sân đợi tuyên triệu.
Sương sớm vẫn chưa tan, trên đầu còn nghe chim chóc líu lo. Cô đương mải nhìn thì nghe thấy bên cạnh vang lên một giọng ngái ngủ thảm thương: “Dương
công công cũng đến đấy ư?”
Hoàng Tử Hà quay lại nhìn, ra là Thôi
Thuần Trạm, thiếu khanh Đại Lý Tự. Hắn cúi đầu ủ rũ, dẫn theo bốn nha
sai Đại Lý Tự, sau khi chào hỏi xong xuôi, Thôi Thuần Trạm rầu rĩ ngồi
ngay xuống chiếc ghế cạnh cô: “Công công ăn sáng chưa?”
“Thưa, nô tài chưa.” Hoàng Tử Hà liếc năm dấu tay in hằn trên mặt hắn, bình tĩnh đáp.
“Ta cũng chưa.” Cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn nhăn nhó ôm má giải
thích, “Sáng nay lúc thức dậy vô ý gây ra tiếng động lớn, kinh động đến
con cọp cái ở nhà, kết quả…”
Nhớ ra danh hiệu thiên hạ đệ nhất sợ vợ của Thôi Thuần Trạm, Hoàng Tử Hà chỉ cười cười không nói.
Thôi Thuần Trạm cũng lấy làm ngượng nghịu, lại phân bua, “Bà ấy cũng là xót
ta sáng sớm tinh mơ đã phải dậy lo công vụ, muốn ở bên ta thêm lúc nữa,
tiếc rằng không biết cách thể hiện mà thôi, Dương công công nói có phải
không?”
“Đúng thế.” Hoàng Tử Hà nghiêm trang đáp.
Thấy
Dương Sùng Cổ cũng tán thành với mình, Thôi Thuần Trạm vui vẻ hẳn, quay
lại thì thấy thị nữ yểu điệu bưng hộp đồ ăn đi đến, hắn càng thêm mừng
rỡ: “Tốt quá rồi, chúng ta ăn sáng trước đã.”
Ả thị nữ nhoẻn cười, mở hộp bưng mì và cháo ra. Thôi Thuần Trạm bèn gọi tất cả lại dùng bữa.
Đặng Xuân Mẫn vội múc cho mỗi người một chén cháo nhỏ. Thôi Thuần Trạm thấy ả thị nữ thanh tú, bèn hỏi: “Ngươi là người hầu bên cạnh công chúa ư?”
“Nô tỳ Thùy Châu, hầu hạ công chúa từ nhỏ, về sau lại theo công chúa xuất
cung.” Nói rồi ả nhoẻn cười, cặp mắt cong cong, lại thêm đôi má trắng
nõn, tuy đường nét không đẹp lắm, nhưng dáng dấp thùy mị dịu dàng khiến
người ta gặp rồi là nhớ mãi không quên, “Công chúa dặn rằng có lẽ Thôi
thiếu khanh và Dương công công không nắm rõ tình hình trong phủ, nên nếu cần gì cứ hỏi nô tỳ.”
“Thật tốt quá! Ta đang lo trong phủ công
chúa nhà cửa san sát thế này, chẳng biết phải bắt tay từ đâu đây.” Thôi
Thuần Trạm nói, đoạn nhìn sang Đặng Xuân Mẫn.
Đặng Xuân Mẫn vội
thưa: “Nô tài Đặng Xuân Mẫn, cũng như Thùy Châu và Ngụy Hỷ Mẫn, đều hầu
hạ công chúa từ nhỏ, năm ngoái lại theo công chúa xuất cung.”
“Trong phủ các ngươi có bao nhiêu người?” Thôi Thuần Trạm hỏi.
Đặng Xuân Mẫn còn đang lúng túng thì Thùy Châu đã nhanh nhảu đáp ngay, “Bẩm
Thôi thiếu khanh, phủ công chúa hiện giờ kể cả quản gia và phó quản gia
cùng hai phòng thu chi lớn nhỏ là bốn mươi hai người, hoạn quan bảy mươi tám người, thị tỳ một trăm hai mươi tám người, đầu bếp và chạy vặt hai
trăm bốn mươi bảy người.”
“Bao nhiêu người theo công chúa xuất cung?”
“Bấy giờ hoạn quan là bảy mươi tám người, thị tỳ ba mươi sáu người. Những kẽ khác đa phần được tuyển từ dân gian khi thánh thượng ban dụ cho xây phủ công chúa, còn mười mấy người nữa bao gồm người chăn ngựa, quản kho và
thợ khéo, đều vào trong vòng một năm nay.”
Hoàng Tử Hà thấy Thùy Châu liệt kê rành rọt như vậy, liền hỏi: “Ngụy Hỷ Mẫn có ân oán với ai không?”
Thùy Châu ngẫm nghĩ một thoáng rồi đáp: “Ngụy Hỷ Mẫn và nô tỳ cùng hầu hạ
bên công chúa, xưa nay vẫn dốc lòng tận tụy, cần mẫn thận trọng, hết dạ
trung thành.”
Thấy Đặng Xuân Mẫn có vẻ ngập ngừng, muốn nói lại
thôi, Hoàng Tử Hà liền hỏi: “Đặng công công và Ngụy Hỷ Mẫn đều là quan
nội, thường ngày có phát hiện gì không?”
Đặng Xuân Mẫn vội đáp: “Thực ra… Thực ra, hôm trước, nô tài phát hiện y cãi vã với… Xương Bồ ở nhà bếp.”
“Hả?” Thôi Thuần Trạm nghe vậy buông đũa hỏi ngay, “Sao y lại cãi vã với một đầu bếp?”
“Xương Bồ không phải đầu bếp, mà là người cai quản cả bếp lớn và bếp nhỏ, lo
cơm nước quanh năm, thường được công chúa khen là làm việc cẩn trọng.”
Thùy Châu thấy vậy liền đáp thay, “Xương Bồ là nô tỳ ở nhà phò mã, khi
công chúa hạ giá(*), phò mã bèn dẫn theo về. Năm nay cũng hơn ba mươi
rồi, vẫn chưa lấy chồng. Còn họ cãi vã về chuyện gì, thì chúng nô tỳ
không rõ.”
(*) Công chúa thành hôn với người có địa vị thấp hơn thì gọi là hạ giá, ý là phải hạ mình lấy người thấp kém hơn.
“Cãi vã à? Giữa tôi và Ngụy Hỷ Mẫn ấy ư?”
Xương Bồ đang chọn món ăn ngày mai, thấy họ tới, bèn đặt tờ giấy xuống. Luận
về nhan sắc, Xương Bồ cũng tàm tạm, phải cái nét mặt quá nghiêm nghị,
hai nếp nhăn hằn sâu bên mép đã tước hết phong vận của chị ta. Xương Bồ
nhớ kỹ lại, rồi gật đầu: “Đúng là có chuyện này.”
Tri sự đứng sau vội lôi giấy bút ra ghi lại.
Thấy vậy, Xương Bồ biến sắc hỏi, “Chuyện này là thế nào vậy? Lẽ nào các vị
cho rằng tôi có liên quan tới cái chết của Ngụy Hỷ Mẫn ư? Y… y chẳng
phải bị trời phạt hay sao?”
Hoàng Tử Hà vội trấn an: “Xương Bồ cô cô yên tâm, chúng tôi chỉ tìm hiểu những việc hằng ngày của Ngụy Hỷ Mẫn theo lệ thôi, cô cô có sao nói vậy là được.”
Xương Bồ vẫn nghi hoặc căng thẳng, do dự hỏi: “Chẳng rõ… các vị muốn hỏi chuyện gì?”
“Vụ cãi vã mấy hôm trước, cô cô thuật lại cho chúng tôi nghe được không?”
“À, là chuyện đó ư.” Xương Bồ hơi cao giọng, rõ ràng vẫn còn bất mãn, “Hằng ngay tôi lo cai quản việc ăn uống từ trên xuống dưới trong phủ, còn
Ngụy Hỷ Mẫn là người hầu cận bên cạnh công chúa, vốn dĩ chẳng giao hảo
gì, song cũng không có hiềm khích. Ai ngờ mấy hôm trước y tới tìm tôi,
hỏi linh lăng hương, tôi bảo không có, y bèn cao giọng mắng tôi trước
mặt bấy nhiêu người của cả bếp lớn bếp nhỏ. Công công nói xem, tôi từ
nhà phò mã đến, từ đầu đã cai quản hai mươi mấy người ở nhà bếp, y ngang nhiên bỉ mặt tôi như thế là ý gì? Nghĩ y là người thân tín của công
chúa, nên lúc ấy tôi đành nín lặng nghe mắng. Ngờ đâu bây giờ… Ôi, người chết là hết.”
Hoàng Tử Hà lại hỏi: “Cô cô cai quản nhà bếp, sao y lại hỏi đến linh lăng hương?”
“Kể ra thì cũng là tôi xui xẻo. Mấy hôm trước, tôi vừa khéo… tìm được ít
linh lăng hương, loại hương liệu này rất quý, theo quy củ trong phủ, nếu người dưới có vật gì quý giá, phải trình lên cho công chúa xem trước.
Ai dè công chúa chê thì rơi vào tay Ngụy Hỷ Mẫn, y dùng hết rồi lại nghĩ nhất định tôi vẫn còn nên ngang nhiên tới đòi thêm, đúng là mặt dày hết mức!”
Hoàng Tử Hà tiếp tục truy hỏi: “Xin hỏi cô cô, linh lăng hương ấy từ đâu mà có vậy?”
“Là… người quen của tôi cho.” Xương Bồ cúi đầu, tỏ vẻ khó chịu, rõ ràng là
không muốn tiếp tục chủ đề này, “Dù sao thì người ấy cũng chỉ cho bấy
nhiêu đó thôi. Sau đó, tôi cũng không gặp Ngụy Hỷ Mẫn nữa, đến hôm sau
thì nghe nói y đã chết, là… bị sét đánh, tôi lấy làm ngạc nhiên, trộm
nghĩ lẽ nào ông trời cũng ngứa mắt thói ngang ngược của y?”
Hoàng Tử Hà gật đầu, đoạn hỏi nốt câu cuối cùng, “Vậy lúc Ngụy Hỷ Mẫn chết, cô cô ở đâu?”
“Hôm ấy là ngày Quán Thế Âm đắc đạo, trong phủ phải ăn chay. Bởi thế sáng ra tôi đã đến nhà bếp trông coi, để tránh lẫn thức mặn vào. Lỡ như bị công chúa phát hiện, chẳng phải to chuyện ư, công công bảo có đúng không?”
Thôi Thuần Trạm tiện miệng đáp: “Đúng thế.”
Đúng lúc ấy, hoạn quan chạy tới thông báo: “Công chúa đã dậy, các vị có thể vào bái kiến rồi.”
Thôi Thuần Trạm và Hoàng Tử Hà liền bỏ Xương Bồ lại, đi thẳng đến chỗ công
chúa. Từ đằng xa đã thấy một đám thị nữ gấm lụa lượt là, thướt tha từ
đài cao đi xuống, trên tay ai nấy đều lấp lánh vàng rực. Đến gần mới
phát hiện, thì ra những mâm vàng trong tay họ đều là các món ăn sáng
Đồng Xương công chúa dùng xong sai dọn đi.
Hoàng Tử Hà thầm nghĩ, nếu có Chu Tử Tần ở đây, nhất định gã sẽ nói mâm vàng chẳng có tác dụng gì cả, mâm bạc tốt hơn nhiều, còn có thể nghiệm độc!
Thôi Thuần
Trạm cũng trầm trồ, “Đúng là ‘cá xắt mâm vàng thị nữ bưng’, nghe nói bát đĩa trong phủ công chúa đều bằng vàng bạc, quả không sai.”
Thùy
Châu nhoẻn cười: “Thuở nhỏ công chúa ở trong cung, từng bị mảnh sứ cứa
đứt tay. Từ đó thánh thượng hạ lệnh, bên cạnh công chúa không cho phép
bất cứ đồ gốm sứ nào xuất hiện nữa, cứ thế đến tận bây giờ.”
Thôi Thuần Trạm và Hoàng Tử Hà chỉ biết câm nín. Từng nghe ngoài phố đồn
rằng hoàng đế nâng niu Đồng Xương công chúa như châu báu, song thật
không ngờ, ngài ngự lại chiều con tới mức này.
Đồng Xương công chúa mặc váy đỏ rực, mái tóc óng ả búi lơi, một mình ngồi trong phòng tiếp kiến bọn họ.
Nàng ngồi ngay ngắn trên sập, chỉ cài độc một cây trâm. Song cây trâm này
hoa lệ tinh xảo khôn cùng, đến nỗi một kẻ không hay để ý đến trang sức
như Hoàng Tử Hà và một nam nhâm như Thôi Thuần Trạm, vừa trông thấy đã
bị cuốn hút, không dời mắt đi đâu được.
Cây trâm ấy đẽo ra từ
một khối ngọc nguyên, chạm trổ tinh tế, tạo thành hình chín cánh chim
loan phượng bay lượn. Quý nhất là, khối ngọc này lại là ngọc chín màu
hiếm có khó tìm, cũng chẳng rõ do tay thợ khéo nào chế ra, dựa trên màu
sắc vốn có của khối ngọc, đẽo thành chín con loan phượng chín màu, dang
cánh bay lượn, sống động vô cùng.
Hoàng Tử Hà thầm nghĩ, đây hẳn
là trâm Cửu loan trong truyền thuyết, khắp thiên hạ chỉ có một chiếc,
được gọi là bảo vật trấn quốc khố. Đương kim hoàng thượng không tặng
Vương hoàng hậu, lại ban cho con gái, đủ thấy lòng sủng ái Đồng Xương
công chúa.
Không thấy bóng dáng phò mã. Công chúa ra hiệu cho họ
ngồi xuống rồi nói: “Hôm qua phò mã bị thương, thái y dặn phải bó thuốc. Ta không chịu được mùi thuốc nồng nặc, nên đã đuổi phò mã sang phòng
bên ngủ rồi.”
Thôi Thuần Trạm giơ tay lên sờ bên má vừa bị tát theo phản xạ, vẻ mặt phức tạp.
Xem ra tình cảm giữa công chúa và phò mã khá lạnh nhạt.
Hoàng Tử Hà sực nghĩ đến lời Lý Thư Bạch.
Ngoài phố đồn đại rất nhiều về Đồng Xương công chúa và Vũ Tuyên…
Cô gắng ngăn mình không nghĩ tiếp, định thần lại, cố lấy giọng bình thản
hỏi: “Chẳng hay công chúa điện hạ nghĩ thế nào về việc Ngụy Hỷ Mẫn? Có
thể thuật lại một lần được chăng?”
Công chúa bực bội: “Dĩ nhiên
ta có nhiều nghi vấn! Thứ nhất, Ngụy Hỷ Mẫn xưa nay không tin quỷ thần,
ngươi bảo sao y lại đến chùa Tiến Phúc xem pháp hội chứ?”
Hoàng Tử Hà ngạc nhiên hỏi: “Thưa, y không tin quỷ thần ư?”
“Đúng thế.” Công chúa nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi hỏi thị nữ bên cạnh: “Lạc Bội, ngươi nói có phải không?”
“Bẩm, đúng thế. Thường ngày Ngụy Hỷ Mẫn hay bị đau đầu, mỗi lần lên cơn là
chửi trời mắng đất, còn nói nếu trên đời có Phật Tổ Bồ Tát thật, thì mau làm hai lạng thịt kia của hắn mọc lại đi… Ôi chao, tóm lại toàn nói
những lời bẩn thỉu thôi. Hôm qua còn có người bảo, Ngụy Hỷ Mẫn thường
phạm tội đại bất kính, nên mới gặp báo ứng đó.”
“Tối trước hôm
xảy ra chuyện, nghe nói y và Xương Bồ ở nhà bếp cãi nhau ầm ĩ, các người cũng biết Xương Bồ là người bên nhà phò mã, đến lượt y mắng mỏ hay sao? Ta đang định dạy bảo y, sai Thùy Châu gọi y đến, nhưng ả hỏi khắp phủ,
không ai thấy tăm hơi y cả. Nào ngờ hôm sau lại nghe nói y chết ở chùa
Tiến Phúc!” Đồng Xương công chúa cau mày, “Theo ta thấy trong vụ này ắt
có điều lạ, ít nhất thì kẻ dẫn y đến chùa Tiến Phúc cũng rất đáng nghi.”
Thôi Thuần Trạm nhanh nhảu nói ngay, “Công chúa nói có lý lắm, chúng thần
nhất định sẽ tra xét rõ ràng, không phụ kỳ vọng của công chúa!”
Nghe hắn nói một lèo chẳng có chút thành ý nào, Đồng Xương công chúa cũng
chẳng thèm đáp, đưa mắt nhìn sang Hoàng Tử Hà: “Dương công công thấy thế nào?”
“Trước mắt nô tài vẫn chưa biết được gì, có lẽ Thôi thiếu khanh và nô tài phải hỏi han rà soát trong phủ một lượt đã.”
Đồng Xương công chúa vẫy tay: “Thôi thiếu khanh lui ra trước đi, Dương công công ở lại một lát.”
Đợi năm người bọn Thôi Thuần Trạm lui ra, Đồng Xương công chúa mới thong thả đứng dậy, đến trước mặt Hoàng Tử Hà.
Hoàng Tử Hà đứng dậy, cung kính cúi đầu hành lễ.
Dáng người Hoàng Tử Hà dong dỏng cao, còn Đồng Xương công chúa lại nhỏ nhắn, thấp hơn cô nửa cái đầu. Nàng ngước lên nhìn Hoàng Tử Hà một hồi, đoạn
cười nói: “Nghe tiếng Dương công công từ lâu, có thể lọt mắt xanh Quỳ
vương, quả nhiên phong thái phi phàm.”
Hoàng Tử Hà cười gượng: “Công chúa quá khen?”
“Lời ta nói ra, lẽ nào lại sai ư?” Đồng Xương công chúa liếc cô, đoạn tươi
cười đi đến trước cửa sổ, uể oải dựa vào song cửa, “Ngươi thấy cây trâm
Cửu loan bản cung đang cài chứ?”
Hoàng Tử Hà gật đầu, “Quả là tinh xảo cực độ, trên tài tạo hóa.”
“Công công suy cho cùng cũng không hiểu được tâm tư nữ tử. Tuy ta chỉ cần
động ngón tay là kỳ trân dị bảo trong thiên hạ sẽ sắp hàng trước mặt,
nhưng ta ưa nhất, vẫn là cây trâm Cửu loan này.” Nàng giơ tay vuốt nhẹ
cây trâm trên đầu thở dài: “Đúng là chấp niệm của nữ tử, luôn nghĩ rằng
thứ mình yêu quý nhất, sẽ có tâm ý tương thông…”
Hoàng Tử Hà không hiểu công chúa nói những lời này với mình là ý gì, nhưng cũng không tỏ vẻ nôn nóng, chỉ cung kính lắng nghe.
“Mấy hôm trước… Một đêm, lúc ấy Ngụy Hỷ Mẫn còn chưa chết, ta đã nằm mơ.”
Công chúa chống hai tay lên lan can, nhìn xuống biển hoa bên dưới.
Đang giữa tháng Bảy, tiết trời nóng nực. Nàng đứng trên đài cao đón gió mát, phía dưới là rợp rợp những đóa hợp hoan màu hồng phấn, dập dềnh như
sóng, hương thơm ngào ngạt.
Một đóa hợp hoan mềm như tơ bị gió
cuốn bay lên, vương vào mai tóc công chúa, khẽ lay động. Nàng bèn giơ
tay gỡ xuống, vân vê giữa ngón tay, lẩm bẩm: “Ta mơ thấy một nữ tử ăn
vận hoa lệ, nhưng trên đầu không cài trang sức, mà thả tóc dài chấm đất. Cô ta từ trong bóng tối hiện ra, từng bước tiến về phía ta, dung nhan
rạng ngời như ngọc, nói: ‘Bản cung là Phan Ngọc Nhi, thục phi nhà Nam
Tề. Có một món đồ ưa thích, để ở chỗ công chúa đã lâu, mong công chúa
chuẩn bị trả lại cho ta.’”
Nói đoạn, Đồng Xương công chúa bỗng
quay phắt lại, giọng cũng lạc đi: “Phan thục phi nhà Nam Tề đã là người
từ mấy trăm năm trước rồi. Cô ta bảo ta trả lại cho cô ta… có phải, có
phải ý nói ta cũng sẽ…”
“Xin công chúa chớ lo.” Thấy công chúa sợ hãi, Hoàng Tử Hà liền an ủi, “Chẳng qua chỉ là một giấc mộng hư ảo
thôi. Theo nô tài thấy, có lẽ gần đây công chúa lo nghĩ nhiều, nên mới
tích tụ thành giấc mơ đấy mà.”
“Thế ư?” Công chúa cau mày nghĩ ngợi hồi lâu, chợt rút cây trâm Cửu loan ra đưa tới trước mặt cô: “Dương công công xem.”
Hoàng Tử Hà nhận lấy xem kỹ. Đuôi trâm cong cong như vành trăng khuyết, nằm
sau chín con loan phượng bay lượn quấn quýt lấy nhau, bên trên khắc hai
chữ triện cổ nhỏ xíu: Ngọc Nhi.
“Cây trâm này đúng là thuộc về
Phan thục phi Phan Ngọc Nhi nhà Nam Tề.” Công chúa thở dài hỏi, “Hiện
giờ ngươi đã hiểu tại sao ta nóng lòng như lửa đốt hay chưa? Hoạn quan
bên cạnh mình xảy ra chuyện, phò mã cũng bị thương, bản thân ta… thì mơ
thấy giấc mộng quái gở đó, ngươi nói xem, sao ta có thể không lo chứ?”
“Xin công chúa đừng quá lo nghĩ. Nô tài nhất định dốc hết sức mình, sớm ngày phá xong án này để giải trình cùng công chúa.” Thấy thái độ của công
chúa, Hoàng Tử Hà biết có an ủi mấy cũng vô dụng, đành nói mấy câu này.
Đồng Xương công chúa nghe vậy mới nhẹ lòng phần nào, “Nếu ngươi bắt được
hung thủ sát hại Ngụy Hỷ Mẫn, làm bị thương phò mã về quy án, bản cung
nhất định trọng thưởng, dù là trời phạt, ngươi cũng phải tra rõ cho ta,
tại sao người bên cạnh bản cung lại bị trời phạt?”
Nhìn dung mạo
thanh mảnh mà sắc sảo quật cường của công chúa, Hoàng Tử Hà bất giác thở dài trong lòng, vội thưa: “Đó là phận sự của nô tài, xin công chúa đừng lo, nô tài nhất định dốc hết sức điều tra vụ này.”
Cáo từ Đồng Xương công chúa, Hoàng Tử Hà một mình thong thả đi từ trên đài cao xuống.
Trên cao gió lộng, thổi tung tà áo đỏ khoác ngoài của cô. Ống tay áo rộng
bay tung, che khuất cả tầm nhìn, cô phải túm gọn lại để khỏi bay, khi
bước xuống bậc thềm cuối cùng, Hoàng Tử Hà ngước lên nhìn, chợt phát
hiện dưới gốc hợp hoan có người đang chậm rãi đi đến.
Ngày hè nóng nực, hoa nở rợp trời.
Lớp lớp cây hợp hoan bừng nở như mây như móc, dẫu lặng gió, cánh hoa vẫn lả tả rụng xuống. Dưới ánh mặt trời chói gắt, những đóa hoa như sắp cháy
bùng lên ấy đã thả sức nở rộ, rồi cũng hết mình rơi rụng.
Cánh
hoa rợp rợp, diễm lệ vô song. Thân cây ngả xuống dưới mái điện, che
khuất một phần bóng người đang đi tới. Dù không trông rõ dáng dấp kẻ đó, chỉ nhìn phong thái, cũng đủ rúng động lòng người.
Song Hoàng Tử Hà vừa trông thấy bóng dáng, đã thấy lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh.
Cô vội vã quay ngoắt đi, nấp sau một gốc hợp hoan cao lớn, nén run nhìn về phía hắn.
Nam tử nọ chậm rãi tiến lại, tuy chẳng nói năng, nhưng lại toát lên phong
vận tao nhã thâm trầm như thủy mặc. Chẳng khác ánh trăng đầu tháng nhàn
nhạt, không chói lòa, cũng không u ám, vừa đủ soi người.
Dường
như cảm thấy sau gốc cây có người, hắn ngẩng đầu lên giữa muôn hoa,
hướng cặp mắt đủ khiến vạn vật trên đời chìm đắm về phía cô.
Hoàng Tử Hà bất giác áp sát lưng vào thân cây, như sợ hắn trông thấy. Cô gắng nín thở, chỉ sợ hễ mình thở ra, sẽ có thứ gì đó vỡ òa trong lòng.
Vũ Tuyên.
Sao hắn lại ở trong phủ công chúa?
Hơn nữa, còn vào đúng sáng nay, khi công chúa và phò mã đang ngủ riêng.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ cùng tiếng cỏ xanh xào xạc.
Hắn đi đến gốc cây cô nấp, dịu giọng hỏi: “Vị công công này khó ở trong người ư? Có cần giúp gì không?”
Bấy giờ cô mới phát hiện mình đã để ló ra một chéo áo, cả người đang run
lên vì phải kìm nén nên trông giống như không được khỏe.
Cô vội chỉnh lại y phục, quay lưng về phía hắn, gượng gạo lắc đầu.
Hắn dường như vẫn chưa thôi lo lắng, lại hỏi tiếp: “Không sao thực chứ?”
Hoàng Tử Hà nghiến răng rảo bước đi thẳng.
Vừa thấy cô cử động, nụ cười trên mặt hắn đã cứng đờ ra. Hắn chăm chú nhìn
theo bóng cô, thấy bước chân cô hơi loạng choạng, bèn nghẹn ngào gọi
khẽ: “A Hà…”
Hai chữ ấy lọt vào tai cô, mơ màng như mộng
Giọng hắn như vẳng đến từ một thời không nào xa lắm, vang vọng trong tai cô như sóng, hồi lâu không dứt.
Bước chân cô bất giác sững lại, đóng đinh tại chỗ. Lâu thật lâu, cô mới ngoái đầu, nhìn về phía Vũ Tuyên.
Hắn cũng đăm đăm nhìn cô, vẻ mặt không chỉ có oán hận, mà vô cùng phức tạp. Nhìn cô, hắn như thấy lại giấc mộng xưa đã tiêu tan, đóa hoa mình từng
nâng niu che chắn từ khi đơm nụ giờ tàn tạ thành bùn đất.
Cô nhìn hắn, hồi lâu mới gọi khẽ: “Vũ Tuyên.”
Trong khu vườn vắng, dưới bóng hợp hoan. Cơn gió nồng nực ngày hè lướt qua
ngọn cây, hoa rơi như mưa, những đóa hoa hồng phấn vương đầy người cả
hai, như tơ như nhụy, không sao phủi hết.
Hoàng Tử Hà cả người đầy hoa, lặng lẽ nhìn hắn, nhìn về thời thiếu nữ đã vĩnh viễn trôi xa.
“Công chúa sai muội… điều tra hai vụ án trong phủ.”
Hắn nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ xa cách như gần lại xa, thấp thoáng thấy được
cả nét bi ai như không như có. Lặng thinh hồi lâu, cuối cùng hắn nghiến
răng cười nhạt, “Khá lắm, sau khi giết sạch cả nhà, giờ còn dựa bóng cây cao, được muôn người ủng hộ nữa.”
“Muội sẽ về Thục, sau khi… kết thúc vụ việc ở phủ công chúa.” Nén nỗi chua xót chỉ chực trào lên trong lồng ngực, cô phân trần, “Quỳ vương đã nhận lời giúp muội, ít hôm nữa
muội sẽ lên đường quay về, lật lại vụ án của gia đình.”
Hắn kinh ngạc nhìn cô chằm chằm: “Ngươi… sẽ quay về ư?”
“Sao lại không? Chẳng những muội phải rửa sạch mối oan, mà còn phải tra rõ
vụ huyết án của gia đình!” Cô đặt tay lên ngực, cảm nhận được trái tim
đang đập liên hồi, gần như không nén nổi kích động, cô thở dồn dập hồi
lâu mới rành rọt thốt ra từng lời gan ruột, tiếng nào tiếng nấy đều đong đầy nước mắt, “Muội nhất định sẽ chính tay bắt được tên hung thủ đó,
báo thù cho cả nhà!”
Đứng cách cô một trượng, Vũ Tuyên nhìn chằm
chằm Hoàng Tử Hà, nghe cô lập lời thề mà sóng triều dâng đầy trong mắt.
Nhưng trong chốc lát, hắn vẫn không sao chấp nhận được lời giải thích
của cô, nên chỉ cụp mắt xuống, chậm rãi lùi lại một bước, nói khẽ:
“Trước đây ngươi giết hại cả nhà, chứng cứ xác thực, ta… chẳng biết có
nên tin ngươi nữa hay không?”
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Hoàng Tử Hà như ngừng đập. Cảnh đẹp như mơ, hoa đổ như mưa xung quanh, chớp mắt đều thành hư ảo.
Nhưng đứng trước mặt hắn, nghe những lời tuyệt tình ấy, mặc cho toàn thân run lên vì lạnh, Hoàng Tử Hà bỗng mỉm cười. Hoa hợp hoan nở rồi lại rụng,
lả tả như mưa, cô đứng giữa màn mưa hoa nhìn hắn, tươi cười hệt năm ấy.
Chỉ nghe cô cười nói: “Yên tâm đi Vũ Tuyên. Muội sẽ lôi tên hung thủ phía
sau ra cho huynh thấy. Trong những vụ án từng gặp, chưa vụ nào muội
không phá được cả, huống hồ lần này, muội đặt cược cả sinh mạng!”
Đoạn cô quay ngoắt mình sải bước đi thẳng, băng qua lớp lớp những gốc hợp
hoan, tựa hồ chẳng hề nhận ra mắt mình đã ầng ậng nước.
Cô càng đi càng nhanh, về sau gần như đã chạy điên cuồng, chạy thật xa khỏi Vũ Tuyên, không hề ngoảnh lại.
Mãi tới khi ra khỏi rừng hợp hoan, cô mới ngỡ ngàng dừng chân ngẩng lên.
Qua tán lá thưa thớt trên đầu, cô trông thấy hắn chậm rãi bước lên đài
cao.
Gió lay vạt áo, phiêu phất như tiên. Phong thái ung dung phóng khoáng ấy, không thể hình dung, cũng không thể miêu tả.
Rốt cuộc hắn có mảy may bận lòng vì lần trùng phùng này chăng?
Cô dời mắt khỏi hắn, ngẩng đầu nhìn trời. Bầu không xanh ngắt lồng lộng
trên đầu, sáng đến chói mắt. Lệ nóng vốn đong đầy trong mắt, cuối cùng
cũng chảy dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT