Nhà đạo diễn lừng danh Alfred Hitchcock đặt trở xuống bàn tờ báo cáo cuối cùng mà Ba Thám Tử Trẻ trình ông về cuộc điều tra vừa mới tiến hành.
Hannibal, Peter và Bob ngồi yên trên ghế, không rời mắt khỏi vĩ nhân.
- Các cậu giỏi quá! Alfred Hitchcock nói. Tôi thấy cũng không dễ dàng lắm.
- Không dễ dàng à? Chắc chắn là không! Peter vẫn còn run khi nhớ đến chuyến đi chơi trong quách. Còn Hannibal vui mùng về thành công. Hannibal hỏi:
- Vậy là lần này bác cũng đồng ý giới thiệu chuyện này với các bạn độc giả phải không ạ?
- Tất nhiên. Nhưng còn 1 hai điểm mà tôi muốn làm rõ.
- Có những phần bị bỏ quên trong câu chuyện ạ? Bob lo lắng hỏi, vì chính cậu đã soạn thảo câu chuyện.
- Quên, là nói hơi quá, tôi không trách cậu ngần ngại cung cấp những giải thích quá chi tiết, bởi vì như vậy người đọc sẽ cảm thấy nhàm chán. Nhưng tôi muốn các cậu làm rõ 1 vài điểm.
- Cháu sẵn sàng, thưa bác, Bob nói.
- Xem nào - Alfred Hitchcock chập 2 bàn tay lại với nhau nói. Tôi nghĩ mình đã nắm rõ các nét chung. Cách đây 25 năm, giáo sư Yarborough bạn tôi phát hiện Ra-Orkon. Thư ký của ông, Ales Freeman, cha của giáo sư Freeman, phát hiện rằng quách có chứa nữ trang và quyết định chiếm lấy. Ông chết trước khi kịp truyền thông tin lại cho con trai, cậu này lại còn dành trọn cuộc đời để chiếm đoạt được gia tài này.
- Dạ đúng, thưa bác - Bob tán thành. Bây giờ, giáo sư Yarborough bác ấy biết tại sao Ra-Orkon được chôn cất 1 cách bình dị, chỉ có con mèo làm bạn. Thời ấy, bọn cướp mộ rất đông, và gia đình Ra-Orkon muốn lừa bọn chúng: chúng sẽ không thèm đột nhập vào 1 ngôi mộ bình thường, không có gì để lấy cắp. Nhưng thất ra, Ra-Orkon có cả 1 gia tài đem theo!
- Rất có thể - Alfred Hitchcock thừa nhận. Tiếp tục. Giáo sư Freeman giả danh làm phù thuỷ Sardon và làm cho bộ lạc Hamid lao đi tìm Ra-Orkon, để cho cảnh sát có kẻ tình nghi, nếu ông buộc phải lấy cắp xác ướp. Khi nhìn thấy hình con mèo bà Banfry trên báo, ông nói cho bộ lạc Hamid biết rằng có thể Ra-Orkon đầu thai dưới hình thù con mèo. Sau đó, ông ăn cắp Sphynx, bôi sơn đen lên 2 chân trước con mèo rồi nhét nó vào phòng cậu bé Hamid.
- Đúng, thưa bác, Hannibal nói. Ông Freeman thừa nhận đã làm tất cả những việc này.
- Tiếp tục, Ahmed và Hamid, tuy chân thật, nhưng thật ra làm việc cho Freeman. Freeman làm cho xác ướp nói chuyện, hy vọng ông Yarborough sẽ cho mượn xác ướp. Không đạt được múc đích, ông thuê Joe và Harry đến ăn cắp xác ướp. Tất nhiên, ông tỏ ra rất bực tức khi 2 tên này mang xác ướp về, mà không có cái quách.
- Dạ đúng vậy, thưa bác, Bob nói. Chuyến giao hàng đầu tiên xảy ra trong khi giáo sư Yarborough, Hannibal và cháu đang nghe cuốn băng ghi âm ở nhà ông Freeman. Đáng lẽ chú Warrington đã thấy bọn cướp đến, nếu chú ấy không chạy di đậu xe xa hơn phía dưới. Sau khi ra nói chuyện với Joe và Harry, ông Freeman trở ra, mang nước chanh cho khách, để không ai ngạc nhiên vì ông vắng mặt lâu. Ông bắt 2 tên cướp đi lấy cái quách, và để cho chúng có thời gian hành động, ông Freeman đã cho bọn cháu nghe băng ghi âm 20 lần liên tiếp. Chính ông Freeman gợi ý bọn cướp đeo mặt nạ chó để làm cho Wiggins khiếp sợ.
- Sáng kiến hay - Alfred Hitchcock nói. Phần sau đó rõ ràng. Peter và Hamid đi 1 chuyến đi chơi bằng quách, ngày hôm sau hannibal bắt chước. Nhưng sau đó, tôi không hiểu gì nữa hết.
Đạo diễn nhíu mày lại và nghiêm trang nhìn 3 cậu thám tử. Ba cậu tự hỏi không biết mình đã phạm tội gì.
- Chuyện gì ạ, thưa báv? Hannibal lễ phép hỏi.
- Khi xe tải nhỏ mất dấu vết xe tải xanh, chuyện gì đã xảy rả Làm thế nào, các bạn của cậu lại xuất hiện đúng vào lúc cậu cần hổ trợ, hả anh bạn trẻ?
- Peter, cậu trả lời đi - Hannibal nói.
- Đồng ý, Babal. ý mình nói: được, thưa sếp thám tử. Bác Hicthcock à, khi bọn cháu lạc mất xe tải xanh, bọn cháu đã suy nghĩ, và bọn cháu tự nghĩ rằng thủ phạm là Ahmed, Nên bọn cháu đến gặp bác giáo sư Yarborough, tất cả cùng đi đến nhà Ahmed. Và bọn cháu bắt gặp Ahmed đang làm ăn với những nhà buôn thảm. Ông ấy vô cùng ngạc nhiên về tất cả những gì tụi cháu kể. Vì Ahmed vô tội, nên bọn cháu chỉ còn việc gọi công an. Nhưng trước khi làm như thế, bác Yarborough muốn hỏi ý kiến giáo sư Freeman. Khi đó...
- Hiểu rồi - Alfred Hitchcock ngắt lời. Tất cả chạy đến nhà Freeman và nhìn thấy xe tải xanh đậu trước nhà ông tạ Thật vậy, khi bọn cướp gọi điện thoại để xin chỉ đạo, ông ta ra lệnh chở quách đến nhà ông ta, vì không có ai đi theo bọn cướp hết. ít nhất chúng cũng tưởng như thế.
- Dạ phải, thưa bác, Hannibal nói. Bây giờ Harry và Joe đã bị nhốt. Cả 2 tên đều có 1 quá khứ hình sự rất dài. Còn về ông giáo sư Freeman. thì giáo sư Yarborough muốn tránh thưa kiện ông tạ Ông ta không phải là 1 tội phạm chuyên nghiệp. Có lẽ ông ta không còn phạm những tội nặng nữa. Ông ta đã xin từ chức ở trường đại học nơi ông đang dạy và sẽ đi Trung Đông, nơi ông sẽ có ích nhờ kiến thức ngôn ngữ. Kho báu thuộc về Ai Cập: giáo sư Yarborough sẽ gởi về đó. Bà Banfry đã tìm lại được chú mèo Sphynx yêu quý; Hamid và Ahmed đã quay về Lybie, vui mừng vì đã không nhận nhầm 1 tổ tiên giả danh. Hamid hứa gởi cho tụi cháu 1 tấm thảm Phương Đông cho bộ tham mưu: hoa văn sẽ là 1 dấu chấm hỏi. Thưa bác, cháu nghĩ bây giờ tất cả đối với bác đã sáng suốt.
- Chưa! Alfred Hitchcock gầm lên và trừng mắt nhìn Hannibal. Cậu chưa hề nói cho tôi nghe 1 lời về bí mật lớn nhất: làm sao xác ướp nói chuyện được?
- Ồ! Bằng cách nói bụng! Hannibal vô tư nói.
Phải chăng khuôn mặt phúng phính của Hannibal đang kiềm 1 nụ cười? Alfred Hitchcock càng nghiêm khắc hơn.
- Anh bạn trẻ à - Ông nói, tôi sống trong giới kịch nghệ đã lâu để biết rằng diễn viên nói bụng không hành động từ xa được. Nên cách giải thích của cậu không có tí giá trị nào.
Một nụ cười nở rộng trên môi Hannibal.
- Cháu cũng nghĩ vậy, thưa bác. Giáo sư Freeman không bao giờ có mặt tại hiện trường khi xác ướp nói chuyện: nên cháu không nghĩ đến việc nghi ngờ ông ta, tuy nhiên ông ta có kiến thức về ngôn ngữ phương Đông, đáng lẽ điều này phải làm cho cháu nghi ngờ ông ta ngay từ đâu, bởi vì xác ướp nói tiếng ả Rập cổ đại.Tuy nhiên, khi cháu phát hiện rằng con mèo bị hoá trang, cháu đã nghĩ ngay rằng tên phù thủy Sardon, đã báo trước mình sẽ đến, chỉ có thể là 1 phù thuỷ giả danh. Mà ai có thể tự xưng mình là người Lybie được? Tất nhiên là giáo sư Freeman, người đã nghiên cứun thật sâu các ngôn gnữ phương Động. Thêm vào đó, giáo sư Freeman biết câu chuyện xác ướp, và cha ruột của ông ấy đã là thành viên phát hiện ra xác ướp. Có cớ để nghi ngờ ông ấy.
- Suy luận rất xuất sắc - nhà đạo diễn nói. Nhưng tôi vẫn chờ cậu trả lời câu hỏi của tôi.
- Cháu sắp trả lời đây, thưa bác. Là nhà ngữ văn học, giáo sư Freeman có kinh nghiệm rộng lớn về tất cả những công cụ được sử dụng để thu và khuếch âm giọng nói con người. Chắc là bác biết về sự tồn tại của loại micro parabol; loại micro này, khi được tụ tiêu đúng, thu được những cuộc hội thoại xảy ra cách hàng trăm mét nơi đặt micro.
- Tôi bắt đầu hiểu rồi, anh bạn trẻ à. Anh cứ nói tiếp đi.
- Thì cũng có những máy phát định hướng được có thể tụ tiêu âm thanh tại 1 điểm chính xác, cách xa hàng trăm mét nguồn phát. Giáo sư Freeman đã đặt 1 loại máy phát như vậy trên balcon nhà mình, lợi dụng việc ngôi nhà mình nằm ngang đối diện nhà giáo sư Yarborough, trên sườn bên kia vực hẻm.
Trên 1 băng từ, ông Freeman đã thu 1 đoạn nói chuyện bằng 1 thứ tiếng phương ngữ gần giống tiếng ả Rập cổ đại. Bằng ống nhòm, ông Freeman theo dõi phòng bảo tàng của ông Yarborough. Khi nhìn thấy nhà Ai Cập học mở cửa sổ vì bác Yarborough bị chứng sợ chỗ kín, ông Freeman cho máy phát hoạt động bằng cách phát ngay miệng xác ướp.
- Thường ông làm chuyện này vào buổi chiều, sau khi về nhà từ trường đại học. Tất nhiên là ông chọn những lúc giáo sư Yarborough chỉ có 1 mình với Ra-Orkon. Nhưng có 1 lần ông đã bị cháu lừa: khi ấy, tất cả mọi người lại tưởng chính Ra-Orkon lầm tưởng cháu là giáo sư!
- Băng từ có những lúc nói lại và những đoạn im lặng. Khi ông Yarborough yêu cầu ông Freeman đến nghe xác ướp thì thầm, máy ghi âm đã được điều chỉnh sao cho giáo sư Yarborough nghe 1 phần đoạn nói trong khi Freeman đang trên đường đi đến đây: như vậy ông Freeman sẽ không thể bị nghi ngờ.
Ngày mà Harry và Joe đeo mặt nạ đầu chó đến ăn cắp xác ướp, giáo sư Freeman đã kịp ghé ra balcon, tụ tiêu máy phát vào sân hiên, và phát âm vài từ kỳ quặc để làm cho Wiggins hoảng sợ. Thưa bác, nói theo 1 kiểu, thì bác cũng thấy đó là 1 cách nói bụng... khoa học.
- Kinh khủng! Alfred Hitchcock nói. Tóm lại: bà Banfry đã tìm lại được con mèo; nữ trang quay về Ai Cập, xác ướp không nói chuyện nữa, vụ bí ẩn đã được làm rõ. Còn các cậu, các cậu định làm gì?
- Thưa bác - Bob vừa trả lời vừa rút sổ tay ra khỏi túi, tụi cháu sắp có nhiều cuộc điều tra nữa. Có thể tụi cháu sẽ...
Vĩ nhân đưa tay lên để yêu cầu im lặng.
- Xin các cậu đừng nói gì hết. Tôi thích bất ngờ hơn. Các cậu sẽ báo cho tôi khi nào vụ đó kết thúc, như thường lệ. Tạm biệt 3 cậu. Xin chúc mừng.
Nhận được lệnh ra về như thế, Ba Thám Tử Trẻ đứng dậy chào, rồi bước ra.
Alfred Hitchcock nhìn tập hồ sơ dày mà 3 cậu đã bỏ lại kể về chuyện xác ướp thì thầm. Ông vô tình tự hỏi không biết cuộc phiêu lưu sắp tới của 3 bạn trẻ sẽ là gì.
Dù sao, đó sẽ là cuộc phiêu lưu khác thường.
Ông tin chắc như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT