Tú Lương viện, là sân của tướng phủ Nhị phu nhân Dung Tú.
Dung Tú, năm đó là thân muội muội của phu nhân Thừa tướng Dung Nguyệt. Vào thời gian đó, cả hai đều cùng xưng là đệ nhất và đệ nhị mỹ nhân kinh đô. Dung Tú theo chân tỷ tỷ, cũng gả vào Tướng phủ. Tính tình Dung Tú cũng giống như Dung Nguyệt, đều rất nhẹ nhàng dịu dàng.
Tú Lương viện, có chút yên tĩnh hơn so với náo nhiệt ở trong đại viện. Trong tay Dung thị cầm một bức họa, trên đó họa một nữ tử có nét giống mình. Dung thị nhìn bức họa kia, sắc mặt có chút bi thương.
"Nhị phu nhân, Tam tiểu thư tới."
An Yến rất vui vẻ tiến vào, nhưng khi nhìn thấy Nhị di nương xoay đầu để lau mặt, sắc mặt An Yến bỗng nhiên cứng lại.
Ai chọc Nhị di nương không vui?
Vậy An Yến nàng nhất định sẽ khiến người đó không được sống bình yên, độc cho người đó cả người khó chịu.
"Di nương, có chuyện gì vậy? Ai đã chọc giận khiến di nương dịu dàng không vui? Nói cho Yến nhi nghe, Yến nhi chắc chắn sẽ giúp di nương hả giận!"
An Yến năm nay cũng không còn nhỏ nữa, nha đầu mười bốn tuổi, qua năm nay, sẽ sớm bước sang tuổi mười lăm, trở thành đại a đầu có thể xuất giá. Nhưng khi nàng ở trước mặt Dung thị, vẫn giống như một hài tử chưa lớn, dựa dẫm vào Dung thị rất nhiều.
Dung thị hiện giờ cũng đã qua tuổi phong hoa, đã là nương của hai đứa nhỏ. Trong phủ có Tứ tiểu thư An Liên Nhi, và nhị thiếu gia An Mạch Viễn đều là hài nhi của Dung thị. An Liên Nhi năm nay mười bốn, lớn bằng An Yến, so với An Yến thì nhỏ hơn mấy tháng. Nhị thiếu gia năm nay khoảng hai mươi ba tuổi.
Nhưng dung nhan Dung thị vẫn giống như thiếu phụ phong hoa, khuôn mặt trắng nõn, giống như hoa sen thanh nhã, thật sự là một nữ tử tuyệt sắc. Đáng tiếc, hiện tại khuôn mặt đầy phiền muộn, không biết là có chuyện gì khiến mỹ nhân lo lắng.
"Di nương nào có sự tình gì không vui. Di nương nhìn thấy Yến nhi vui vẻ sẽ lập tức vui vẻ."
Dung thị kéo An Yến qua đứng một bên, nhìn từ trên xuống dưới An Yến, sự bi thương trên mặt mới vừa rồi, lúc này dường như đều đã biến mất, không nhìn thấy một chút dấu vết. Nhưng An Yến biết, trong lòng di nương nhất định có chuyện, có điều di nương chỉ giấu ở trong lòng mà không nói cho nàng mà thôi.
Bởi vì Di nương cảm thấy An Yến không thể giúp được gì hay sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng An Yến có chút khổ sở. Mỗi lúc như thế này, nàng đều nghĩ, nếu như nàng thật sự là đích Tam tiểu thư cao quý, cao cao tại thượng đích thì thật là tốt. Tuy nhiên, vì sao phải thêm chữ "độc" vào trong đó?
Nương, vì sao lúc trước bị độc chết, không phải là nàng, mà lại là nương?
"Di nương gọi Yến Nhi tới là vì chuyện gì?" An Yến âm thầm lắc lắc đầu, cố gắng ép những suy nghĩ từ đáy lòng mình xuống. Sự tình đã định, tự mình hối tiếc tuyệt đối không phải là tác phong của nàng. Cho dù phải sống giống như con kiến, nàng cũng phải sống. Sống vẫn tốt hơn là chết. Nếu nàng còn sống, nàng sẽ có cơ hội đi ra bên ngoài và nhìn núi sông, nhìn cẩm tú phồn hoa.
Dung thị tinh tế nhìn An Yến đã dần dần trưởng thành, khuôn mặt có vài phần tương tự như mình. Thật ra, dung nhan của nàng giống với đích tỷ của mình hơn. Khóe môi Dung thị gợi lên, cười rất dịu dàng.
"Không ngờ Yến nhi đều đã lớn như vậy. Sau một thời gian nữa, người đã phải gả đi rồi."
An Yến hơi sửng sốt một chút, hoàn toàn không ngờ rằng Dung thị nhìn thấy mình sẽ nói ra những lời như thế. Nàng ngốc trong chốc lát, khoảnh khắc tiếp theo, chính là gò má đỏ ửng, lỗ tai cũng đỏ bừng.
Nàng đơn thuần giống như một tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh, chỉ cần nhiễm một chút mực lên đó, cũng sẽ khiến người cảm thấy đầy màu sắc.
An Yến chưa bao giờ nghĩ tới xuất giá, chưa bao giờ nghĩ tới có người nào gan lớn sẽ muốn có nàng. Lúc này nghe thấy Dung thị nói như vậy, nàng chỉ có thể đỏ bừng đôi má.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT