Sau khi An Sóc nói xong, lập tức ôm Phong Duyệt Vy trở về vị trí chủ tọa. Phía trên kia, có rất nhiều vị trí đều là chỗ ngồi của dòng chính bọn họ, có một vị trí được để trống, chính là của An thừa tướng.
Ở đây, An Yến chỉ có chỗ dựa duy nhất chính là Dung thị, tình huống như vậy, tất nhiên nàng sẽ chuyển ánh mắt tìm sự giúp đỡ từ phía Dung thị.
Dung thị thấy vậy, gật gật đầu, vừa định gọi An Yến đến ngồi ở vị trí trống ở bên cạnh mình, nhưng lại bị An Liên Nhi gọi lại.
"Nương, lát nữa Liên Nhi muốn ngồi xuống đây với mấy tỷ muội tốt, cha cũng sắp tới, có lẽ nên nhanh chóng ngồi xuống thôi. Yến muội muội cũng nhanh tìm chỗ để ngồi xuống đi!"
An Liên Nhi đỡ Dung thị, trên khuôn mặt xinh đẹp lặng lẽ tươi cười.
An Yến mím môi, nhìn trái nhìn phải một vòng.
Lập tức, nàng thật sự cảm thấy bản thân mình giống như trò đùa, một trò đùa lớn. Tướng phủ to lớn như thế, không ngờ lại không có chỗ để nàng dung thân hay sao? Nàng tích cóp vàng bạc muốn rời đi, chẳng lẽ là chính xác hay sao?!
Cả người đều là gai, không hề được mở ra, không có nơi nào để mở, ngay cả việc che chở bản thân mình chỉ sợ cũng không đủ.
"Yến tỷ tỷ, mau đến chỗ Hỉ nhi đi, bên cạnh Hỉ nhi vẫn còn vị trí, nhanh tới đây!"
An Hỉ vẫn luôn trốn ở phía sau An Yến tránh trước nhìn sau, nheo mắt lại cười, kéo Yến tỷ tỷ mà nàng thích nhất về phía vị trí của mình cách đó không xa. Trên khuôn mặt non nớt đáng yêu của An Hỉ tràn ngập tươi cười vô tư thuần khiết.
An Yến nhếch môi, nhìn Lâm thị phú quý cao ngạo quyến rũ ngồi ở trên ghế, trong lòng kháng cự một trận, nhưng cuối cùng vẫn bị An Hỉ kéo đi.
An Hỉ vô cùng vui vẻ, những người khác lại bắt đầu bàn tán về An Yến, An Hỉ vẫn luôn đối xử với An Yến giống như lúc ban đầu. Bởi vì An Hỉ biết, Yến tỷ tỷ là người tốt, Yến tỷ tỷ đã trải qua rất nhiều đau khổ.
"Thừa tướng đến ----!"
An Yến ngồi ở bên cạnh An Hỉ. Chỗ ngồi của nàng nằm ngay trong tầm mắt của Lâm thị, sự bất mãn chán ghét hiện lên trong mắt bà ta. An Yến có chút khó chịu không nhịn được nên đứng lên và cất bước ra ngoài. Bên ngoài viện, một tiếng thét cao vút của gã sai vặt truyền tới.
Ngay lập tức trái tim nàng lặng đi, đầu óc hơi choáng váng, có chút lo lắng.
Tất cả mọi người đều yên lặng, chờ An thừa tướng đi qua.
An tướng là trọng thần nhất đẳng của Đại Kỳ Quốc, luôn là người nghiêm nghị. Ông đã đến tuổi trung niên, khuôn mặt đã già nua hơn rất nhiều trong những năm qua, đặc biệt là mái đầu tóc bạc đã dần dần lan rộng.
Khi An tướng còn trẻ cũng từng là thiếu gia tài tử nổi danh kinh đô, tướng mạo tất nhiên tuấn mỹ. Thời gian trôi qua, cho dù tuổi đã hơi lớn một chút, nhưng nhìn lại vẫn có chút phong độ, có thêm một chút từng trải, thành thục hơn. Nếu không, năm đó ông cũng sẽ không hấp dẫn được hai đại mỹ nhân đệ nhất và đệ nhị kinh đô đều đồng thời gả thấp cho ông.
Những người có mặt ở đây, vừa kính trọng lại vừa sợ hãi An tướng, cho dù là hoàng tử hay Vương gia, khi nhìn thấy An Nhu Phong, cũng đều thấp liễm hạ xuống khí thế. Vì vậy, vào thời điểm này, không ai dám thì thầm nói nhỏ.
Ngoại trừ hai nữ nhi bảo bối của An tướng.
Mọi người trong kinh đô đều biết, An tướng rất yêu thê tử. Năm đó, Tướng phủ phu nhân Dung thị qua đời sau khi sinh hạ đích Tam tiểu thư, An tướng lập tức chuyển tất cả yêu thương say đắm đối với thê tử tới trên người Đại nữ nhi và Nhị nữ nhi mà Dung thị để lại. Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư tướng phủ muốn gì, An tướng chắc chắn sẽ tìm bằng được cho các nàng.
Bọn họ thực sự được nuông chiều sủng nịch, khiến cho rất nhiều người ghen tị.
"Cha, sao bây giờ cha mới đến, Cẩn Nhi nhớ cha rất nhiều. Hôm nay là ngày quan trọng như vậy, nếu như cha không tới, Cẩn Nhi nhất định sẽ làm ầm ĩ một trận!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT