Diệp Vân gia nhập lớp hướng nghiệp Phù Đạo, tương lai sẽ trở thành một Luyện Phù Sư. Dù không phải là tuyển chọn kĩ càng, nhưng nó cảm thấy công việc này rất phù hợp với mình. So với trồng cây, nuôi linh thú hay đập đá rèn sắt thì ngồi bàn giấy vẽ bùa vẫn là tốt nhất. Đây cũng là công việc vẽ ra tiền theo nghĩa đen, biến tờ giấy vô tri thành bạc trắng. Nghe đúng là hấp dẫn thật, nhưng yêu cầu để trở thành Luyện Phù Sư hết sức ngặt nghèo, mồ hôi, thời gian, tiền bạc bỏ ra để rèn luyện không phải là ít. Tất nhiên Diệp Vân không phải ham kiếm sống bằng nghề này, dù sao mục đích cuối cùng của thằng bé là có được sức mạnh, tìm ra kẻ thù, cho nên không muốn sa đà vào những việc khác quá.

Tuy rằng nó không có ý định dành nhiều tâm sức nghiên cứu phù đạo, nhưng mà cách làm việc của thằng bé thì thực sự rất nghiêm túc. Cứ nhìn cách nó tỷ mỉ bào chế da linh thú để chế phù thì biết, chuyên nghiệp không kém một kĩ sư đang làm trong phòng thí nghiệm chút nào, so với đám nhóc xí xộn nhốn nháo xung quanh thì thật khác xa.

Cùng bàn với Diệp Vân, Thái Hòa đang loay hoay sử lý mẫu vật của mình, phẫu tích không đều hiện lên trên tấm da thú lốm đốm lồi lõm.

"Diệp Vân, cho tớ miếng da còn dư của cậu đi." Thái Hòa nhỏ giọng nói.

Diệp Vân ngừng tay lại, thấy trên bàn Thái Hòa mấy mẫu vật đều nham nhở hỏng cả, liền bật cười, đưa tấm da còn dư cho cậu ấy nói: "Cẩn thận một chút, đạo sư nói chúng đáng giá lắm đấy."

"Cảm ơn cậu." Thái Hòa nói, đánh mắt liếc nhìn xung quanh rồi vơ vội đám phế phẩm nhét vào trong người.

Vũ đạo sư là người tu luyện, giác quan tinh tường cỡ nào, liền phát hiện ra ngay trò mèo của Thái Hòa, lặng lẽ tiến lại, nhân lúc thằng bé không chú ý mà xách tai nó lên:

"Làm hỏng mấy cái rồi. Có biết chúng mắc lắm không. Làm cho cẩn thận vào xem."

"A á á. Đạo sư tha mạng."

Vũ đạo sư không vội buông thằng bé mà kéo nó hướng về Diệp Vân nói: "Trò học hỏi Diệp Vân ấy. Làm rất tốt. Người ta mới đến mà được như thế. Tự xem lại mình đi."

"Vơ-âng, trò biết lỗi rồi ạ." Thái Hòa méo miệng nói trong nước mắt.

Lúc ấy đạo sư mới hả lòng buông tha cho nó.

Nhân lúc đạo sư đi rồi, Diệp Vân mới khúc khích nói: "Tớ đã cảnh báo rồi mà."

"Cậu thì hay rồi. Suốt ngày được thầy ấy khen." Cậu bạn phụng phịu xoa xoa cái tai đỏ ửng, Diệp Vân chỉ biết lắc đầu cười.

"Sao tớ làm như trong sách mà không được nhỉ? Chỉ cho tớ đi."

Diệp Vân nhẹ nhàng đáp: "Trước khi bắt đầu cậu trải nó thật phẳng lên thớt, lấy cán dao dàn nó qua một lượt rồi lấy ghim găm nó lại, sau đó mới tách lớp."

"A thì ra có thể làm như vậy." Thái Hòa kích động muốn làm thử.

OOo

"Hôm nay tới đây thôi. Các trò thu gom dụng cụ, dọn dẹp phòng rồi trở về."

Diệp Vân đang định thu dọn tài liệu ra về, thì một thằng bé bự con, trông như một con gấu với ngũ quan co rúm một chỗ bước tới chặn nó lại:

"Diệp Vân là ngươi phải không?"

Thái Hòa sửng sốt, người này là Văn Quốc, có tiếng bất hảo trong trường, bình thường bọn hắn không có quan hệ gì, lúc này chẳng lẽ muốn kiếm chuyện bắt nạt người mới sao? Cậu đứng chắn trước hai người, gay gắt nói: "Văn Quốc, ngươi muốn gì?"

Thái Hòa khá nhỏ bé, so với Diệp Vân còn thấp hơn nửa cái đầu, mà thằng bé nọ còn cao hơn Diệp Vân một cái đầu. Nó không thèm đếm xỉa Thái Hòa, chằm chặp nhìn Diệp Vân.

"Ngươi tránh ra." Văn Quốc lấy bàn tay ục ịch đẩy một cái Thái Hòa liền xiên xẹo lạng xang một bên. Hắn vung bàn tay còn lại thành một nắm đấm đập vào Diệp Vân.

"Bịch." Quả đấm đập vào đầu vai cậu khiến cho Diệp Vân rung người một chút, mặt sắc lạnh nói:

"Nếu ngươi muốn gây sự, ta sẽ không nương nhẫn nhịn đâu."

Văn Quốc khá sửng sốt khi thấy Diệp Vân không hề lay chuyển chút nào, miệng lẩm bẩm gì đó người liền rướn tới phía trước. Diệp Vân tưởng đối phương đánh tiếp, liền giơ tay lên đỡ, ai ngờ đối phương cúi rạp người xuống, kích động nói:

"Vừa rồi đắc tội, xin thứ lỗi. Ta vốn luôn rất ngưỡng mộ ngươi."

"Cái này." Cậu choáng váng, tay giơ lên không biết làm sao, đành ngượng ngùng hạ xuống, không nghĩ đối phương lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ như thế.

Tình huống chuyển biến quá nhanh, Thái Hòa không hiểu mô tê gì, lúc này mới lấy lại tinh thần hét lên: "Ngươi muốn làm cái gì?"

Văn Quốc đứng thẳng người nói: "Ta lúc đầu còn hoài nghi. Nhưng giờ có thể khẳng định, ngươi chính là người đã đánh bại tên thực tập sinh đó."

Diệp Vân sửng sốt, Thái Hòa cũng y như vậy. Liền sau đó đám học sinh vốn còn nấn lá xem chuyện cũng bùng nổ theo:

"Diệp Vân chính là thiếu niên thần bí đó?"

"Là thật sao?"

"Cậu ấy lại học lớp chúng ta?"

Chỉ trong giây lát, cả ba người liền bị vây quanh bởi tốp bạn học hiếu kì.

"Diệp Vân có đúng là cậu đánh bất tỉnh thực tập sinh Nam Bằng đó không?"

"Không phải vì tớ mà anh ta bất tỉnh đâu."

"Vậy đúng là cậu rồi."

"Cậu đã dùng chiêu thức nào vậy, có phải là đạo thuật cấp cao không?"

"Tớ không có dùng đạo thuật."

"Ôi không dùng đạo thuật cơ à. Cừ ghê."

"Cậu đã có bạn gái chưa?"

"Ơ, cái này không liên quan."

Trong hệ ngoại môn, không ai không biết về một học sinh thần bí đánh bất tỉnh một thực tập sinh nội môn. Vỗn dĩ các thực tập sinh cao cao tại thượng, chuyên môn khinh khi hà hiếp học sinh phổ thông, việc này quả khiến cho ai nấy hả lòng hả dạ. Nhưng người trong cuộc đều kín tiếng, Diệp Vân lại là người mới, không có giao tiếp quảng đại gì, rốt cục đến giờ vẫn chưa có ai nhận ra. Cho nên truyền thuyết về cậu càng nhuốm màu kì ảo hơn nữa. Đám bạn hận không thể khiên luôn Diệp Vân về phòng để tra khảo cho được.

"Hết giờ lâu rồi. Còn không mau về. Muốn ở lại làm bảo vệ lớp hả?"

Người vừa nói là một thiếu niên tóc nâu xoăn, gương mặt điển trai đang đứng cạnh cửa lớp, chí là Khải Văn, lớp trưởng Phù Đạo hệ. Đám bạn lục tục tản ra cho Diệp Vân chút khoảng trống, lúc này nhìn lại thấy Khải Văn lạnh lùng nhìn mình, cậu định nói gì đó thì thiếu niên quay ngoắt đi bước ra khỏi lớp.

"Chúng ta cũng về thôi." Thái Hòa đưa cặp sách cho Diệp Vân, cậu nhận lấy, gật đầu cái nhẹ rồi theo đám bạn nối gót ra về.

*

* *

"Sao đệ về muộn thế?"

"Chung sư huynh." Diệp Vân vui vẻ cúi chào, hơi chút ngạc nhiên hỏi: "Huynh tìm đệ có việc gì sao?"

"Không có việc gì không thể thấy đệ à? Đệ không tới thăm ta, làm sư huynh này phải vác cái mặt già đến thăm đệ đấy." Anh ấy làm vẻ hờn trách.

"A, xin thứ lỗi cho đệ." Diệp Vân áy náy xin lỗi, quả thực từ khi nhập môn đến giờ, mình còn chưa bái phỏng sư huynh lần nào, quả thực là thất lễ.

"Ha ha. Ta đùa thôi. Lâu rồi không gặp đệ, chúng ta cùng đi ăn cơm nói chuyện."

Chung Hướng Lương dẫn Diệp Vân đến một nhà hàng có hai tầng, phong cách trang nhã nằm trên khu vực trung sơn nội môn. Đây là nơi thường xuyên lui tới của các thực tập sinh, nội môn chấp sự Phong Vân môn, chỗ này tốt hơn căn tin rất nhiều lần.

"Ta nghe nói đệ đi học chính thức rồi." Chung sư huynh sau khi gọi món thì mở đầu câu chuyện.

"Dạ, đệ mới đi học từ tuần này." Diệp Vân đáp.

"Ừ. Đệ cố gắng học cho tốt. Ta đã có lời với đạo sư chủ nhiệm của đệ. Nếu có gì khó khăn cứ nhờ thầy ấy giúp." Anh lại nhàn nhã nói tiếp.

"Vâng, cảm ơn sư huynh." Thì ra là nhờ có Chung sư huynh, mà Vũ đạo sư thái độ rất tốt với mình, Diệp Vân không khỏi cảm kích.

"Không có gì. Đệ cứ coi ta như huynh trưởng của đệ, đừng câu nệ quá."

Chung sư huynh nói.

Hai người nhâm nhi trà nước một chút, sau đó anh mới nói tiếp:

"Ta còn nghe nói đệ từng xích mích với một thực tập sinh nội môn."

Giọng của anh nhẹ nhàng, không nghe ra bất cứ hàm ý gì, Diệp Vân trong lòng chột dạ, có phải là Chung sư huynh tìm mình vì việc này không. Nó có vẻ rụt rè, nhỏ giọng nói:

"Đệ làm sai rồi phải không ạ?"

"Ha, đâu phải lỗi của đệ. Là tên đệ tử kia sai quấy trước, đệ chỉ là tự vệ mà thôi. Có điều, lần sau nếu xảy ra chuyện, nhất thiết phải báo với ta nhé. Ta lo cho đệ lắm đấy." Chung sư huynh cười xòa một cái rồi nói, làm thằng bé nhẹ nhõm đôi chút.

Anh nâng cốc trà gần môi, định nhấp nhưng lại buông xuống, nhẹ nhàng nói: "Tuy rằng đệ không làm gì sai. Nhưng trốn tu đạo phức tạp vô cùng. Nhiều khi không chỉ là vài đệ tử đấu đá, mà còn có thể liên quan đến nhưng thế lực phía sau nữa. Tốt nhất tránh được phiền phức gì thì tránh."

Thấy biểu cảm của thằng bé trùng xuống, Chunh sư huynh nắm lấy tay nó nói: "Ta nói chung chung vậy. Nhưng đệ cũng không cần phải gò bó quá. Dù nơi đất khách, cũng không để người ta coi thường chúng ta được."

"Đệ hiểu rồi ạ." Diệp Vân giọng chắc nịch đáp.

Chung sư huynh gật đầu: "Cơm tới rồi. Thức ăn ở đây khá lắm, đệ ăn nhiều một chút, ta thấy đệ ốm (gầy) lắm đó."

Hai huynh đệ dùng bữa với nhau, xong xuôi Diệp Vân cáo biệt sư huynh rồi về.

*

* *

(Buổi chiều)

"Xem chiêu." Thái Hòa bàn tay kết ấn, đánh ra một hỏa cầu về phía Diệp Vân. Cậu đã có chuẩn bị liền giơ tay lên, một tấm khiên trong suốt màu trắng xuất hiện ngăn cản quả cầu đánh tới.

Hỏa cầu chạm vào khiên băng, vang một tiếng "phừng", liền nổ tung ra thành hoa lửa, nhanh chóng bị băng linh lực dập tắt.

"Đỡ thử Linh Tiễn Thuật của tớ xem." Thái Hòa lại điểm ra, một mũi tên bằng hỏa linh lực xuất hiện lao tới Diệp Vân.

"Việc gì tớ phải đỡ." Cậu cước bộ mau lẹ, dễ dàng né tránh được, mũi tên linh lực bay ra năm mét liền phát nổ tạo thành một đạo sóng khí nóng rát. Diệp Vân không chậm chễ phản công, đánh ra một mũi tên băng linh lực phóng về phí đối phương. Thái Hòa vì liên tiếp dùng hai chiêu thức không kịp hồi linh lực nên không thể làm gì khác nên "Tách" một tiếng trên áo giáp phủ một mảng băng đá. "Tớ thắng rồi." Diệp Vân reo mừng một tiếng, Thái Hòa lắc đầu chịu trận.

* * *

"Thật không ngờ cậu đạt tới Trung Kì rồi." Thái Hòa cảm thán nói.

"Cũng nhờ gần đây tớ thường dùng Linh lực phòng nên mới có hiệu quả như vậy." Diệp Vân đáp.

"Đó là do thân gia cậu dư giả, chứ như tớ thì muốn cũng chịu." Thái Hòa hâm mộ nói.

Diệp Vân có tiếng là đệ tử thế gia, nhưng thực chất thì chẳng có bao nhiêu dư giả, số tiền Tiêu thúc cho cậu chỉ đủ tu luyện một thời gian, sau này thế nào còn khó nói. Diệp Vân cũng không cố giải thích, hai người lại chuyển qua nói về kinh nghiệm tu luyện.

"Diệp Vân, đấu tập một trận nhé." Hai người đang chat phiếm, thì một thiếu niên tóc nâu xoăn, chính là người đã gặp hồi sáng bước lại nói.

"Khải Văn, Diệp Vân vừa mới tập xong, để cậu ấy nghỉ ngơi đã." Thái Hòa nhíu mày nói. Diệp Vân nhìn cậu thiếu niên trước mặt, Khải Văn cao gần như mình, dáng vẻ đẹp trai, rất có phong thái lãnh ngạo.

"Tớ cũng vừa mới tập luyện xong, chỉ là đấu tập thôi, nếu Diệp Vân thấy không khỏe thì để lần sau cũng được." – Thiếu niên tỏ vẻ nho nhã nhìn Diệp Vân, không giấu được sự trông đợi.

"Nếu vậy thì thử một chút cũng được." – Diệp Vân đáp lời.

Thái Hòa xuất phát từ lo nghĩ cho Diệp Vân, nếu cậu ấy đã lên tiếng thì không có gì phải lăn tăn nữa. Liền sau đó hai người chuẩn bị hộ giáp thượng đài. Học sinh trong câu lạc bộ Luyện Phù vì cặp đấu này mà ngừng hết hoạt động lại, tụ tập quanh sàn đấu đạo thuật.

"Lớp trưởng cùng Diệp Vân tỉ thí. Không biết ai sẽ thắng?"

"Diệp Vân từng đánh bại cả thực tập sinh, lớp trưởng có thể thắng sao?"

"Cậu không biết rồi. Lần đó hai người không phải là thi đấu đạo thuật. Thực tập sinh kia còn chưa xuất thủ được đã bị Diệp Vân đánh cho tới tấp rồi, sao mà chả thua."

"Cậu tận mắt chứng kiến à."

"Không là tớ nghe kể thế."

* * *

Tiếng xì xào bàn tán của đám thiếu niên vang lên. Mỗi đứa một chuyện, nhưng tất cả đều mong chờ được xem Diệp Vân và Khải Văn so tài.

Diệp Vân là hiện tượng mới nổi, vừa vào lớp đã được đạo sư rất mực coi trọng, không những thế còn là truyền kì đánh bại thực tập sinh nữa. Tuy nhiên truyền kì thì vẫn chỉ là truyền miệng. Khải Văn là lớp trưởng, thực lực đứng hàng đầu lớp bao lâu nay không phải bàn cãi. Cậu ấy lại đẹp trai, học giỏi nên không ít người mến mộ, với tài năng của mình, Khải Văn nhất định có thể trở thành một thực tập sinh nội môn tương lai.

Khải Văn mặc lên người hộ giáp, mỉm cười lãnh ngạo. Cậu nghe hết mọi lời bàn tán xung quanh, nhưng lại chẳng để tâm. Trước khi Diệp Vân đến, thì Khải Văn luôn là tâm điểm chú ý trong thế hệ học của lớp Luyện Phù. Cậu mang trong mình Phong linh căn, cũng là một linh căn cao cấp, lại thêm thể chất đặc thù nên tu đạo mạnh mẽ hơn bạn bè cùng cấp rất nhiều. Khải Văn thông minh, bất kể tư chất, hay tố chất đều rất tốt. Nhưng Diệp Vân xuất hiện khiến cho nhiều người đem cậu ra so sánh, đạo sư ngay buổi đầu tiên đã tán dương Diệp Vân, còn cảnh báo mọi người phải cố gắng nếu không Diệp Vân sẽ vượt qua. Điều này làm Khải Văn cảm thấy khó chịu, cảm giác có người đến soán mất ngôi vương của mình.

Không hiểu sao mọi người lại đề cao Diệp Vân như vậy. Xét về tu vi, Diệp Vân không có gì nổi bật, cùng tuổi, nhưng Khải Văn đã là Luyện Khí đỉnh phong, không bao lâu sẽ tiến vào Trúc Cơ kì.

Ngay cả Diệp Vân đánh bại Nam Bằng, cũng không phải là do thực lực gì đặc sắc. Tên Nam Bằng đó thật ngu ngốc, ngay cả đạo thuật cũng không xuất ra nổi, bị người ta đánh cho bất tỉnh, uổng cho là thực tập sinh nội môn. Từ khi Diệp Vân vào lớp đến nay, Khải Văn đã luôn để ý, tu vi của đối phương chỉ mới bắt đầu Luyện Khí Trung kì, đạo thuật còn thô thiển, kinh nghiệm thì nông cạn. Điều này không khỏi khiến Khải Văn chê cười, dù sao thì một đứa mới vào trường có thể trông đợi gì nhiều hơn. Mọi người không phải là đề cao nó quá rồi.

Cân nhắc các mặt lợi hại. Khải Văn cảm thấy phần thắng trong tay, do đó trong lòng rất tự tin.

Bên trong đài tỷ thí, Diệp Vân cũng mặc hộ giáp bước vào. Nó hơi bị choáng ngợp bởi không nghĩ là cả lớp lại quan tâm đến vậy.

"Diệp Vân cố lên." Một bạn học nữ đứng phía bên đài phấn khích hô lên như thế. Diệp Vân mỉm cười gật đầu đáp lại khiến cô bé ánh mắt ngượng ngùng né tránh. Khải Văn chứng kiến tất cả, càng tỏ ra xem thường, đối phương không có phong thái gì cả, chả gây cho mình chút áp lực nào. Ánh mắt lóe lên sự khinh thị, nhưng biểu hiện bề ngoài cậu vẫn rất hợp đạo: "Xin được chỉ giáo."

Diệp Vân chú tâm nhìn đối thủ, cũng chắp tay đáp lại: "Xin được chỉ giáo."

Sàn thi đấu là một đài cao có mặt hình tròn, rộng bảy mét, xung quanh cũng không có rào chắn, Học sinh quan khán tự động đứng cách đài một khoảng cách.

"Băng cầu thuật." Diệp Vân khẽ điểm, băng cầu trong tay bắn thẳng về phía Khải Văn. Khải Văn thấy băng cầu lao đến, lách người né tránh. Linh lực cầu là đạo thuật thô thiển nhất, dù Băng thuộc tính uy lực không tệ, nhưng tiên quyết là phải chạm vào đối phương cái đã. Diệp Vân cũng không cho rằng chiêu thức này như vậy có thể chạm vào đối phương, tâm niệm khẽ chuyển, Băng cầu khi vừa lướt ngang người Khải Văn thì bỗng nhiên phát nổ, bụi băng trắng xóa tỏa ra xung quanh.

Khải Văn hơi bất ngờ vì đối phương lại dùng chiêu thức như thế, nhưng tâm niệm vừa động liền kịp thời tạo ra một khiên chắn công kích từ vụ nổ. Bàn tay nhanh như chớp điểm ra một cái, một mũi phong tiễn lao về phía Diệp Vân. Linh lực tiễn cũng di chuyển theo đường thẳng, nhưng tốc độ lại nhanh hơn Linh Lực cầu rất nhiều.

Diệp Vân cước bộ khẽ chuyển, trong tích tắc mũi phong tiễn bay sượt qua người, gió nổi lên thoáng cho nó một chút hơi lạnh. Tốc độ thi triển đạo thuật của đối phương cực kì nhanh, độ trễ rất ít, Diệp Vân nắm bắt từng cử động của đối phương mà phản ứng theo, cũng may nhờ có linh giác của võ giả nhạy bén mới ứng phó kịp.

"Hay!" "Diệp Vân hay lắm." Tiếng reo hò cổ vũ vang lên bên dưới.

"Diệp Vân cố lên." "Khải Văn cố lên."

Khải Văn không bị người bên ngoài làm phân tâm, trong thi đấu, một chút phân tâm đều phải trả giá. Người xem bên ngoài cũng biết ý, chỉ hô hét một thoáng sau khi người trên sàn trao đổi chiêu thức xong. Cũng không làm họ phân tâm lúc thi triển.

Đối thủ của cậu, Diệp Vân thì lại khác, cảm tưởng có chút lơ đãng nhìn xuống đài. Khải Văn cười thầm, cũng chỉ là một tiểu tử non nớt mà thôi. Vừa nãy xem nó thi triển đạo pháp, tránh né linh hoạt liền khiến cậu ngưng trọng, nhưng nhìn ra đối thủ của mình tâm lý không tốt, còn non kinh nghiệm. Một đối thủ như thế làm sao cậu thua được. Diệp Vân, để ta cho ngươi thấy ngươi chẳng có gì là xuất chúng cả. Ý niệm trong đầu thay đổi, linh lực lại một lần nữa xúc tích đầy đủ, bàn tay chém ra, một lưỡi đao gió như vầng trăng chém về phía Diệp Vân.

Diệp Vân không kinh hoảng, kết ra một tấm khiên băng đón lấy. Răng rắc, tiếng băng rạn nứt vang lên, tấm khiên bị vỡ tan, lưỡi dao gió vẫn tiến tới, nhưng Diệp Vân gập người né được.

"Chiêu thức mạnh quá mà không có trong sách?" Diệp Vân nghi hoặc trong đầu. Linh lực lại vận chuyển nhanh chóng, chuẩn bị đối phó công kích tiếp của đối phương.

Thi triển đạo thuật mất một chút thời gian để vận chuyển linh lực, vì vậy giữa các chiêu thức thường có một điểm gián đoạn.

"Hay quá." Bên dưới lại vang lên một tràng pháo tay ủng hộ. Khải Văn bặm môi, Diệp Vân phản ứng không tệ, lại một lần nữa nó chưa ghi được điểm nào. Cước bộ di chuyển nhẹ trên sàn đấu, bàn tay điểm ra phía trước, lại một mũi phong đao bắn về Diệp Vân. Diệp Vân tốc bộ né tránh. Bên kia Khải Văn cũng không đứng yên, tay lại điểm ra một lần nữa, nhân lúc Diệp Vân mới dừng chân lại bắn ra một đao gió khác.

- Chia đôi linh lực tạo thành hai chiêu liên tiếp – Diệp Vân không thể né được, liền tạo một tấm chắn phòng ngự đỡ lấy đạo thuật của Khải Văn. Cũng may, uy lực của đao thuật này không mạnh bằng cái đầu, chỉ chẻ đôi khiên thuật liền thôi.

Khải Văn nhíu mày, đã qua hơn nửa thời gian so đấu. Mặc người bên dưới hò hét cổ vũ, trong tâm hắn đã sốt ruột.

Hai lần, Diệp Vân không tiêu hao quá nhiều, cảm thấy linh lực xúc tích đã đủ. Nó niệm đạo thuật trong đầu, một con chim băng sải cánh bằng bàn tay hiện ra trước mặt. Chim băng sống động như vật sống vỗ cánh lao vút về phía Khải Văn. "Băng Điểu thuật."

Khải Văn mắt ngưng trọng, bước lui một bước, hai bàn tay chà sát nhau, khoảng giữa hai tay xuất hiện một thanh kiếm bằng phong linh lực. Hai tay cậu đẩy ra, mũi kiếm đâm thẳng về phía băng điều. Tại đầu mũi kiếm, nơi cùng Băng điểu tiếp xúc, phong linh lực và băng linh lực va chạm. Mảnh vụn băng cùng đao gió (Không khí né với mật độ cao, bắn ra với tốc độ nhanh tự lưỡi dao) tán phát ra. Trước người Khải Văn hiện lên một màn hào quang xám trong suốt.

"Hây a." Khải Văn hét lớn, mũi kiếm đâm mạnh, băng điểu liền vỡ tan ra. Cậu chuyển thân phóng về phía Diệp Vân.

"Diệp Vân bất cẩn quá." Văn Quốc chú tâm đứng dưới đài, nói nhỏ một câu như vậy. Thái Hòa ở bên quan chiến cũng cảm thấy không ổn, bàn tay vô thức siết lại lo lắng cho Diệp Vân.

"Hay quá." Mọi người vì sự thể hiện xuất sắc của Khải Văn mà kích động hô lên.

Khải Văn khóe miệng mỉm cười. Nó rất tự tin vào chiêu thức này, Diệp Vân vừa mới thi triển ra một đạo thuật khó, không có khả năng lập tức triển khai chiêu thức mới. Khải Văn thi triển chiêu thức này chính là Linh khí thuật, biến linh lực trở thành binh khí. Chỉ cần không ngừng cung cấp linh lực, liền có thể duy trì cho mũi kiếm còn mãi. Uy lực của nó không thua kém gì binh khí thật.

Diệp Vân cũng không có đường lùi lại, phía sau nó đã là rìa tỷ thí đài, mặt khác việc bước lui cũng không có ý nghĩa trong trường hợp này. Ánh mắt nó trở nên nghiêm túc hơn. Khi mũi kiếm đâm tới trước mặt. Bàn tay trái giơ ra đón lấy mũi kiếm.

Mũi kiếm bằng linh lực cũng không phải thực chất, nên dù mũi kiếm bị chặn lại thì Khải Văn vẫn tiến lên một chút. Cước bộ chưa kịp dừng lại thì đối diện, tay phải Diệp Vân nắm lại, một đấm đánh ra phía trước. Kình khí từ đầu nắm tay phát ra đấm thẳng về Khải Văn.

Khải Văn vì đòn đánh bất ngờ của Diệp Vân mà không kịp né tránh. Quyền khí đập thẳng vào hộ giáp trên người. Một lực lượng khủng khiếp đập vào bụng Khải Văn, lập tức hắn bị đánh bật ra sau, ngã quị giữa sàn đấu.

Người quan chiến bên dưới chết lặng. Không hiểu vì sao Khải Văn đang thắng thế thi triển ra đạo thuật mạnh mẽ lại ngã gục xuống, còn Diệp Vân thì không hề suy suyển chút nào.

Ban đầu khi thấy Diệp Vân đưa tay đón kiếm gió của Khải Văn đã làm một số bạn học yếu tim rú lên kinh hãi. Nhưng khi thấy Khải Văn gục xuống thì mọi người chết lặng, kinh ngạc đến không kịp phản ứng gì. Có người thấy được Diệp Vân đấm ra, nhưng quả đấm còn không có chạm vào người Khải Văn cơ mà.

"Có chuyện gì thế?"

"Khải Văn thua rồi sao?"

Một số bạn còn chưa tin vào mắt mình, thì tiếng vang hô trỗi dậy. "Hoan hô Diệp Vân." "Diệp Vân thắng rồi." "Hoan hô."

Bạn bè kéo nhau ùa lên. Diệp Vân thì cúi người đỡ Khải Văn đứng dậy. Khải Văn gạt cánh tay của nó ra, trừng mắt nhìn nó căm ghét. Hắn ôm bụng, hằn học nói: "Ngươi – ăn gian." Diệp Vân sững người. Trong tình huống cấp bách nó không suy nghĩ nhiều, vận dụng nội lực gia trì nắm đấm cản lấy công kích của đối phương, sau đó lại theo bản năng vung ra một quyền. Cơ bản thì đó không phải là đạo thuật.

Các bạn học vây lấy hai người. Khải Văn liếc nhìn người xung quanh, cũng không biết phải nói thế nào. Tức tối rẽ đám người rồi bỏ về.

Đám nhỏ không nghĩ tới Khải Văn thua trận lại hẹp hòi như thế. Càng thêm hâm mộ Diệp Vân vừa tư chất tốt vừa phong độ. Cả đám chúc mừng, hỏi han các kiểu. Diệp Vân nhìn bóng lưng Khải Văn lủi thủi rời đi, trong lòng có chút nuối tiếc.

"Quả đấm vừa rồi đẹp lắm. Rất ngoan độc đấy." Văn Quốc nói, không biết là khen hay là mỉa mai.

"Tớ không có cố ý."

"Hắn đáng bị như thế lắm. Cái bản mặt kiêu ngạo đó tớ muốn đập lâu rồi." Văn Quốc lãnh ngạo.

"Diệp Vân tuyệt lắm. Tớ biết cậu sẽ thắng mà." Thái Hòa cũng tỏ ra phấn khích còn hơn cả người chiến thắng nữa.

"Quả không hổ danh người từng đánh bại thực tập sinh. Cậu giỏi quá."

"Chiêu cuối là gì đấy." Từng người ùa vào hỏi han. Diệp Vân cảm thấy thất vọng, lắc đầu nói: "Xin lỗi tớ không khỏe. Mai gặp lại." Cậu gạt mọi người ra rồi bỏ về.

* * *

Mọi người. Năm mới đến giờ Trúc bận công việc ngập đầu, có rất ít thời gian để viết truyện. Mặc dù mình đã lên bản thảo đề cương khá nhiều rồi, nhưng lại chưa có cơ hội viết ra được. Nếu bạn đọc muốn theo dõi truyện thì like, bình luận cho mình biết nhé, mình sẽ cố gắng.. cố gắng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play