Cả đại sảnh im phăng phắt, lần đầu tiên mọi người cùng đồng loạt sững sỡ, ai nấy đều dừng hết thảy mọi động tác, việc Cự Tàn Tôn lần đầu tiên mang phụ nữ về W đã rất chấn động rồi, và cũng chính lần đầu tiên tuyên bố người phụ nữ nào đó là người của anh, tất cả mọi người đều tin chắc rằng đây hẳn là người phụ nữ có thế lực rất hùng hậu chống lưng nên mới được chính Cự Tàn Tôn đưa về và tôn trọng cân nhắc như thế. Hữu Túc nhìn mọi người và sau đó cô cũng im lặng, cuối cùng thì cô cũng hiểu vì sao Cự Tàn Tôn lại thích im lặng như vậy, nơi đây tràn ngập mùi vị của sự thống trị, rất lạnh lẽo và không có gì gọi là tình người xen vào, mối quan hệ giữa họ chỉ là kẻ thống trị và kẻ bị thống trị. Hữu Túc chợt thấy anh lúc này thật đáng sợ, nhưng cô chính là yêu thích sự xấu xa của anh một cách ngu muội.
Di Nhược bước vội vào đại sảnh, cô nghe Khải Tư nói là anh quay về thì cô đã tức tốc quay về ngay, vẻ mặt của cô lúc này rất hỗn loạn, mọi người nhường đường cho cô đi vào, Cự Tàn Tôn đang đứng trước cô, anh không thay đổi gì lắm, như mọi lần thì cô vội chạy vào định ôm lấy anh ngay nhưng lần này cô đứng sững lại ngay khi thấy anh đang khoác vai Phàm Hữu Túc, Di Nhược nhìn 2 người họ rồi cô lục lại trí nhớ, đó chẳng phải cô gái mà năm ngoái cào hư thân xe của Cự Tàn Tôn và cô sao ? Sao cô ta lại ở đây ? Phàm Hữu Túc nhìn thấy Di Nhược, cô nhìn ngay xuống ngực Di Nhược và nói nhỏ với Cự Tàn Tôn :
-Chị cúp A+ đó tên gì ?
Cự Tàn Tôn nghe cô hỏi thì anh thật là muốn xác cổ cô ném vào thùng rác quá, cư nhiên mở miệng hỏi cúp A+, anh nhìn Hữu Túc một chút rồi nói :
-Di Nhược, nhân viên của Đại Âu.
Hữu Túc nhìn anh rồi hỏi :
-Anh ngủ với chị ấy bao nhiêu lần rồi ?
Cự Tàn Tôn nhìn cô, cái gì cô cũng hỏi được, Phàm Hữu Túc quả là vẫn là Phàm Hữu Túc, xuất viện rồi mà miệng mồm vẫn côn đồ với anh :
-Em thật muốn nghe ?
Hữu Túc bĩu môi, Khải Tư đến bây giờ mới lên tiếng :
-Cự Thiếu, mừng anh trở về.
Cự Tàn Tôn nhìn sang cậu ta rồi hỏi :
-Nhất Gia đêm nay về không ?
Nhưng Khải Tư chưa kịp trả lời thì Di Nhược tiến lại gần anh, Hữu Túc nhìn Di Nhược rồi cảm thán ngay « quả là yêu nghiệt, nhìn xa là đẹp, nhìn gần càng quyến rũ chết đi được, chả trách Cự Tàn Tôn quấn lấy cô ta ». Di Nhược nói :
-Tàn Tôn, anh về mà không nói em trước, em đến đón ?
Cự Tàn Tôn im lặng, anh quay lại vẻ mặt lúc trước khi nói chuyện với cô, sau đó anh lạnh lùng khoác vai Hữu Túc đi về phía thang máy định về phòng của anh, Khải Tư kéo tay Di Nhược rời đi ngay khi thấy vẻ mặt muốn giận dữ của cô :
-Đừng như vậy, Cự Thiếu không phải là người dành cho cô đâu.
Di Nhược hất tay cậu ra, cô bước nhanh về phía thang bộ hướng về dãy tư liệu, Khải Tư nhìn theo Di Nhược rồi khẽ lắc đầu, Cự Tàn Tôn không phải người thích hợp để nhắc đến việc yêu đương, cậu theo anh suốt 10 năm nay, chưa bao giờ thấy anh quan tâm sống chết của ai cả ? Vậy cô gái anh mang theo cùng sau khi từ Thái Lan về là ai ? Có ý nghĩa gì với anh ? Nếu Cự Tàn Tôn yêu thì … Suy nghĩ tới đây, cậu khẽ lắc đầu rồi quay lại phòng tư liệu để làm việc.
Cự Tàn Tôn dẫn Hữu Túc vào một căn phòng ở lầu 33, phòng rất to, anh mở tủ lấy quần áo cho chính anh rồi nói :
-Ở đây thì cứ đi cùng tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT