Bên trong phòng bệnh, Tiểu Trạch tán gẫu cùng Uất Sâm Dạ, cứ cảm thấy anh ta có chút quen
thuộc, lại có chút xa lạ, một cảm giác kì quái không nói thành lời.
Ngược lại, Ngôn Dục dùng đôi mắt hoa đào lăm lăm nhìn anh ta, không phải là hâm mộ cũng chẳng phải là ghen tị mà là chán ghét !
Uất Sâm Dạ bỗng nhiên đến thành phố A, kiểu như thần không hay quỷ không
biết, nhưng làm người khác kinh ngạc nhất chính là anh ta đi cứu Trình
Mộ Thanh, bọn họ có quan hệ gì? Trực giác nói cho Ngôn Dục biết người
đàn ông này nhất định không đơn giản trùng hợp xuất hiện như vậy ! Cho
nên Ngôn Dục cứ nhìn chằm chằm vào Uất Sâm Dạ.
"Cái kia, cám ơn anh đã cứu tôi cùng Tiểu Trạch, thật cám ơn" -Trình Mộ Thanh chân thành nói lời cảm tạ.
Nhìn thấy Trình Mộ Thanh nói lời cảm tạ, Uất Sâm Dạ câu thần nở nụ cười -" Xem ra, cô thật sự không biết tôi là ai rồi"
Những lời này nghe như thế nào lại không tự nhiên? Chẳng lẽ trong công việc
cô đã từng gặp qua Uất Sâm Dạ sao? Bằng không sẽ không nói như vậy ...
Xấu hổ cười -" Thật ngại, trí nhớ của tôi không được tốt lắm...".
"Mẹ ... mẹ thật không biết chú ấy là ai sao?" -Tiểu Trạch ngồi trên giường bệnh hỏi.
"Ai?"- Trình Mộ Thanh nhíu mày, cô hẳn là biết sao?
"Chú ấy chính là “chú Thượng ơi” á" -Tiểu Trạch khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cuối cùng cũng đã có chút máu trở lại.
"Chính là bên Milan mỗi lần mẹ con mình gặp khó khăn, sẽ có một người tên là
“người thần bí” trợ giúp chúng ta a, nhưng người đó chưa bao giờ lộ mặt, không nghĩ tới hôm nay được gặp" -Tiểu Trạch nhắc nhở Trình Mộ Thanh.
Trình Mộ Thanh vỗ vỗ đầu, sau đó trừng to đôi mắt nhìn Uất Sâm Dạ -" Là ... là anh?"
Uất Sâm Dạ cười, ánh mắt sủng nịch nhìn cô -" Là tôi...".
Trình Mộ Thanh có điểm không thể tin được, ở Milan được 5 năm, anh ta cũng
không chịu lộ diện, thế mà hiện tại anh ta lại xuất hiện còn cứu cô nữa, cô có chút không thể ngăn chặn sự kích động trong lòng, dù sao ở Milan
anh ta cũng đã giúp đỡ cô không ít ...
Cô kích động nói -" Anh... anh thế nào lại đến thành phố A? Không phải ở Milan sao?"
Uất Sâm Dạ nhìn nhìn cô -" Biết cô nguy hiểm, tôi tới nhưng vẫn là chậm một bước, thật có lỗi".
Nghe anh ta nói vậy, Trình Mộ Thanh trong lòng tràn đầy kích động đối với
người này .Tuy không có gặp mặt nhưng quan hệ cứ như ruột thịt vậy, thế
nhưng khi nhìn thấy anh ta, bất giác xa lạ ..
Thấy bộ dạng kích
động của Trình Mộ Thanh, Ngôn Dục thở hắt một tiếng, cái gì mà “người
thần bí chú ơi”, thì ra Uất Sâm Dạ này muốn diễn trò, xem lời nói của
bọn họ ái muội như vậy, lại đối với Trình Mộ Thanh có tư niệm, Ngôn Dục
bĩu môi, quay lưng không muốn nhìn bọn họ nhưng sau đó lại không nhịn
được vẫn trộm trộm dòm dòm ...
Mà Tiểu Trạch ngồi trên giường,
nhìn thấy Trình Mộ Thanh cười, sau đó con ngươi mang theo chút lo lắng,
trực giác nhất định không sai, người kia, nhất định là ba !
Nhất
định là vậy ...! Ba tới cứu mình ! Ba không phải không cần mình ... !
Chỉ cần nghĩ đến đây, người Tiểu Trạch ngập tràn năng lượng..
*****
Đến tối, sau khi hết dụ dỗ đến uy hiếp cuối cùng Tiểu Trạch cũng thuyết
phục được Mộ Thanh đồng ý quay về nghỉ ngơi, Ngôn Dục ở trong bệnh viện
cùng thằng bé, nghĩ đến thân thủ Ngôn Dục, Trình Mộ Thanh cũng yên tâm
ngủ một chút ..
Nằm trên giường, nhắm mắt lại rồi chậm rãi mở to
mắt, muốn ngồi dậy bỗng nhiên một khuôn mặt yêu nghiệt hiện ra trước
mặt, doạ thằng bé nhảy dựng, theo phản xạ tính quơ tay ra tát cho anh ta một cái.
"Này, cậu nhóc lại đánh người?"- Ngôn Dục sờ sờ cái má
có chút không vui nói, sao lại tàn nhẫn đối với khuôn mặt anh ta yêu quý nhất mà đánh vậy !!!
Nhìn thấy Ngôn Dục, Tiểu Trạch nộ khí -"
Ngôn Dục, người doạ người, sẽ giết chết người đó, hơn nữa, ai biết là
chú, cháu còn nghĩ là người bắt cóc cháu kìa..."
Ngôn Dục nhìn
thằng bé, cái kiểu nói chuyện phúc hắc này chẳng khác gì Trình Mộ Thanh, anh ta nhịn tức giận, lườm một cái " Nói đi, kêu chú ở lại là có mục
đích gì".
"Dạ..." -Tiểu Trạch nghĩ nghĩ, tặng cho Ngôn Dục một cái nhìn dò hỏi - " Chú có biết người đeo mặt nạ đen là ai không?"
Ngôn Dục cũng nghĩ nghĩ, liếc một cái - " Cháu hỏi chuyện này để làm gì?"
"Cháu muốn tìm người đó".
"Cháu không biết đó là ai thì làm sao tìm?"
"Chúng ta phải tìm Hách Liên Tuyệt, không lẽ chú còn không hiểu?" -Tiểu Trạch hỏi lại
Lúc này, Ngôn Dục ngẩn ra xoay người, ánh mắt hoài nghi nhìn thằng bé, Tiểu Trạch cũng nở nụ cười nhìn Ngôn Dục, một nụ cười hồn nhiên làm cho anh
ta hoài nghi hai con mắt của mình.
"Chú không biết anh ta" -Ngôn Dục phủ nhận.
"Phải không? Chẳng lẽ không phải chú ấy kêu chú từ Mĩ trở về để bảo vệ mẹ cháu sao?" -Tiểu Trạch vạch trần.
Ngôn Dục cả kinh - " Cháu như thế nào biết?"
Tiểu Trạch cười hắc hắc thần bí, lúc sau Ngôn Dục nhớ tới lúc Tiểu Trạch bị
trói, ánh mắt của thằng bé nhìn khẩu súng sau đó nắm chặt hay tai lại
khẩu súng kia liền bị bẽ cong ... Nghĩ đến đây, Ngôn Dục cảm giác cả
người như đóng băng ..
"Muốn chú đưa đi cũng được nhưng có một chút vấn đề"
Vì thế Ngôn Dục tiến đến bên cạnh Tiểu Trạch -" Ừm, chú hỏi cháu, ngày đó cháu...."
"Chỉ cần cháu hỗ trợ không cho mẹ cháu cùng cái người gọi là Uất Sâm Dạ ở
cùng chỗ, chú liền dẫn cháu đi còn nữa đừng quên đáp ứng chuyện kia của
chú".
"Được!"
Trải qua một phen bàn luận, hai người vỗ tay một cái, thống nhất mọi chuyện.
——Ban Đêm ——
Trước cổng bệnh viện, đứng ở cửa, ánh trăng vằng vặc soi sáng, gió thổi nhè nhẹ, lành lạnh, thực sự rất khoan khoái.
Ngôn Dục nhíu mày, cúi nhìn -" Tiểu Trạch, cháu có thể " Vèo" một cái liền
biến mất không thấy, sau đó " vèo " một cái lại xuất hiện?" - Đây là câu hỏi ngu ngốc nhất của Ngôn Dục trong 25 năm qua ..
Tiểu Trạch lườm lườm -" Cháu là người không phải thần thánh".
Ngôn Dục nghĩ nghĩ, nhưng vẫn cảm thấy tên nhóc này có cái đặc dị công rất
kì dị, cuối cùng vẫn tìm thấy chiếc xe thể thao của mình, mang Tiểu
Trạch chạy đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT