Lão đại phu chau chặt chân mày, không nói một câu lại thay Linh Lan bắt mạch, cho đến một hồi sau mới thu tay lại.

“Đại phu?” Đoàn Lỗi không cách nào ngăn chặn vẻ mặt vừa gấp gáp lo lắng vừa sợ, hai mắt nhìn chằm chằm vào lão đại phu.

“Cô nương trừ bên ngoài bị thương ở đầu cùng rơi xuống nước nên có chút bị lạnh mà đưa đến mạch tượng suy yếu ra thì lão phu thật sự không nhìn ra có gì khác thường”. Lão phu cười khổ lắc đầu một cái.

“Không nhìn ra những dị thường khác? Ngươi thật sự là đại phu sao? Không có khác thường thì như thế nào nàng không biết ta, như thế nào ngay cả mình là ai cũng không biết?” Đoàn Lỗi không nhịn được quát.

“Đây có lẽ là tính cách tạm thời, mấy ngày nữa thì sẽ khôi phục bình thường.” Lão đại phu nói.

“Phải qua mấy ngày?” Đoàn Lỗi hỏi.

“Chuyện này…………Rất khó nói.” Lão đại phu không chắc chắn nói.

“Rất khó nói?” Âm thanh của hắn ngày càng căng thẳng, vẻ mặt cũng càng lúc càng lạnh lẽo. “Ngươi sao không nói thẳng nàng có thể hay không khôi phục bình thường cũng rất khó!”

“Này còn cần quan sát, lão phu hiện tại không cách nào kết luận.”

“Cút! Lập tức cút ra ngoài cho ta!” Đoàn Lỗi cũng không át chế nổi nữa, đột nhiên gầm thét ra tiếng. “Lục Vũ, đuổi Thân đại phu ra ngoài, lại đi mời đại phu khác tới đây.”

“Vâng, thiếu gia.” Lục Vũ trầm giọng lĩnh mệnh, một tay xốc lên dược đồng, một tay giữ chặt cánh tay lão đại phu, trong nháy mắt liền đem hai người mang ra khỏi sương phòng.

Theo bọn họ rời đi, trong sương phòng nhất thời chỉ còn hai người Đoàn Lỗi cùng Linh Lan.

Đoàn Lỗi chân mày nhíu chặt, không kiềm chế được sự phẫn nộ trên mặt làm Linh Lan nằm trên giường có chút sợ.

“Đúng, đúng, không dậy nổi.” Nàng co ro mở miệng nói.

Nét mặt Đoàn Lỗi lập tức dịu xuống, vừa dịu dàng, vừa tự trách.

“Không phải là lỗi của nàng, là ta không đem nàng bảo vệ tốt, thật xin lỗi.” Hắn lắc đầu nói với nàng, chợt lại nhịn không được hỏi nàng lần nữa, “Nàng thật không nhớ rõ mình tên là gì, không nhận ra ta sao?”

“Thật xin lỗi.” Linh Lan lộ ra nét mặt áy náy.

Đoàn Lỗi săc mặt tái nhợt cương trực một lát, gượng cười đối nàng lắc đầu một cái.

Hắn hít sâu một hơi, ép buộc mình tỉnh táo lại.

Hắn tự nói với mình, nếu muốn so tâm hoảng ý loạn, tâm tình của Linh Lan giờ khắc này tuyệt đối so với hắn chỉ có hơn không kém. Hắn nếu muốn giúp nàng, thì phải tỉnh táo lại mới được.

“Có khỏe không, đầu có thể hay không rất đau?” Thận trọng ngồi ở bên giường, hắn quan tâm dịu dàng hỏi nàng.

“Chỉ có một chút.” Nàng trả lời.

“Muốn ngủ một chút không?” Hắn hỏi nàng.

Nàng không có lên tiếng, chỉ nhìn hắn, trong mắt có mờ mịt cùng nhờ giúp đỡ.

Hắn tiếp thu được.

“Tên của nàng là Linh Lan, Mạc Linh Lan.” Hắn dịu dàng nói cho nàng biết tên. “Tên của ta gọi là Đoàn Lỗi, nhà ở Lam Châu, là người phụ trách thương hành Đoàn gia Lam Châu, mà nàng còn là thê tử của ta, Đoàn gia thiếu phu nhân.”

“Thê tử?” Hai mắt của nàng đột nhiên tròn xanh, dáng vẻ kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Hắn dịu dàng đối với nàng mỉm cười, ở trong lòng cải chính nói, thật ra chính xác mà nói phải là vị hôn thê, mà không phải thê tử, bởi vì bọn họ chưa thành thân.

Đoàn Lỗi cũng không phải thừa dịp nàng bị bệnh mà dựng lên lời nói dối này, mà là muốn danh chánh ngôn thuận ở bên chăm sóc nàng.

Đi ra khỏi nhà trong thời gian này, bên cạnh không có tỳ nữ, tất cả đều phải dựa vào mình.

Trên đường hắn nghĩ hay tìm tỳ nữ hầu hạ nàng, lại làm cho nàng cười cự tuyệt, lý do là nàng có thể chăm sóc tốt cho mình, đồng thời còn có thể hầu hạ hắn, bởi vì nàng trước kia chính là một tỳ nữ ưu tú nhất, không ai so ra mà vượt nàng.

Sau sự thật cũng chứng minh chính xác thế.

Chỉ là trước khác nay khác, nàng hiện tại bị thương, không thể không cần người chăm sóc, hầu hạ nàng.

Hắn đương nhiên biết chỉ cần trả tiền, là có thể mướn tạm thời vú già tới chăm sóc nàng, nhưng hắn không yên lòng, cho nên mới phải nói bọn họ là phu thê, để cho hắn có thể quang minh chính đại bên cạnh chăm sóc nàng.

“Ta không nhớ rõ đã thành thân.” Nàng mặt hoang mang sợ hãi nói.

“Nàng đến cả tên mình là gì cũng không nhớ, như thế nhớ đã thành thân?” Hắn dịu dàng nói, đưa tay thay nàng sửa lại một chút tóc tán loạn ở má, sau đó cúi đầu khẽ hạ xuống môi nàng một nụ hôn, chứng minh quan hệ của hai người.

Linh Lan kinh sợ trợn to hai mắt.

Đoàn Lỗi ngược lại rất là ít nhìn thấy nàng lộ ra loại này vẻ giật mình, không nhịn được khẽ cười một tiếng. “Hù dọa nàng sao? Thật xin lỗi, nhưng chúng ta thường làm như vậy, nàng phải quen dần.”

Linh Lan nghẹn họng nhìn trân trối nhìn hắn chằm chằm, hù dọa sợ ngây người, phải thế nào thành thói quen?

“Đừng lo lắng, có ta ở đây, nàng nhất định có thể nhớ lại tất cả.” Hắn tự cầm tay nàng, nhu tình vạn thiên nói với nàng. “Ngộ nhỡ thật không nhớ lại cũng không sao, bởi vì vậy cũng sẽ không thay đổi bất cứ chuyện gì, sẽ không thay đổi đời này nàng là người ta yêu nhất, là thê tử của Đoàn Lỗi ta.” Hắn thâm tình khẩn khiết cam kết.

Linh Lan nhín hắn không chuyển mắt, không có cách nào tự quyết, cũng không cách nào nói chuyện.

Sau hắn lại nói cho nàng biết một chút về chuyện của nàng và hắn, cho đến khi bên ngoài sương phòng vang lên âm thanh, cửa phòng lần nữa bị đẩy ra mới thôi.

Đại phu tới.

Lục Vũ được Đoàn gia lão gia phái làm thị vệ cho Đoàn Lỗi khi Đoàn Lỗi tròn mười tám tuổi cho đến nay, hiểu rõ Đoàn Lỗi còn nhiều hơn Đoàn phu nhân, vì vậy khi Đoàn Lỗi mất khống chế rống giận muốn hắn đi mời đại phu khác thì hắn không cần đặc biệt giao phó, một lần liền đem mời hết đại phu nổi tiếng trong thành tới đây, có chừng năm người.

Khi một đại phu chẩn bệnh nói như vậy có thể không tin, nhưng hai, ba , bốn, năm, tổg cộng tất cả sáu đại phu đều nói như vậy thì sao đây?

Đoàn Lỗi không nói nữa, trầm mặc đón nhận sự thật.

Hắn nhẹ nhàng phất, khiến Lục Vũ tự động đi xử lý chuyện còn xót lại, tự mình xoay người lần nữa trở lại bên cạnh Linh Lan.

Linh Lan từ sau vị đại phu thứ nhất dùng châm làm tỉnh, bất tri bất giác giằng co mấy canh giờ, cho nên khi đại phu thứ năm rời đi sương phòng, liền không tự chủ được bởi vì mệt mỏi mà nằm xuống ngủ.

Đoàn Lỗi vào phòng thấy nàng đang ngủ, vẻ mặt bình tĩnh mà an tường, cùng dáng vẻ thường ngày giống nhau như đúc, chỉ là đợi nàng mở mắt ra thì nàng lại không nhớ rõ bất cứ chuyện gì có liên quan đến hắn.

Tâm tình không giấu được mất mát.

Mặc dù nàng vẫn là nàng, vẫn còn ở bên cạnh hắn, nhưng cảm giác chính là buồn bực, mất mác.

“Thiếu gia.”

Hắn không biết mình ngây ngô đứng ở bên giường nàng bao lâu, cho đến khi bên ngoài cửa vang lên giọng nói của Lục Vũ, hắn lúc này mới phục hồi lại tinh thần, xoay người đi mở cửa.

“Chuyện gì?” Hắn đứng ở ngoài cửa hỏi Lục Vũ.

“Chén thuốc của tiểu thư đã sắc xong, hiện tại đưa đến sao?”

“Nàng còn đang ngủ, chờ một chút.”

Lục Vũ gật đầu một cái, còn nói: “Ta bảo chưởng quỹ tìm đến mấy đại thẩm có kinh nghiệm chiếu cố người bị thương, có thể tin tưởng tới nơi này, ngài có muốn hay không đi xuống lầu chọn một?”

“Cho các nàng trở về đi thôi, ta sẽ chăm sóc Linh Lan.”

“Thiếu gia, ngài đây là có ý gì?” Lục Vũ ngẩn ra, không nhịn được do dự mở miệng hỏi.

“Trước khi thương thế của Linh Lan khỏi hẳn có thể tự chăm sóc mình, ta sẽ chăm sóc nàng, không cần người khác tới chăm sóc.”

“Như vậy sao được đây? Thân phận thiếu gia………..” Lục Vũ nhăn nhẹ dưới chân mày, lời còn chưa dứt, liền bị Đoạn Lỗi cắt đứt.

“Linh Lan là thê tử của ta.” Đoạn Lỗi nói nói như đinh chém sắt, không nói lời gì.

Lục Vũ ngậm miệng, hơi trầm ngâm một chút mới lại mở miệng---- ------

“Thuộc hạ biết Linh Lan tiểu thư đối với thiếu gia quan trọng, cũng biết ngài nhất định cưới Linh Lan tiểu thư làm thê tử, nhưng các ngươi dù sao chưa thành thân, cộng thêm nam nữ khác biệt, thiếu gia cho dù có lòng muốn chăm sóc tiểu thư cũng là bất tiện, thuộc hạ vẫn là cho thỉnh mấy đại thẩm tới chăm sóc tiểu thư tương đối thích hợp.”

“Ta đã nói cho nàng biết chúng ta là phu thê.”

“Cái gì?” Lục Vũ cũng khó được lộ ra vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối.

“Chỉ cần là phu thê, liền không có chỗ nào bất tiện rồi.” Đoạn Lỗi nói cho hắn biết.

“Ngài quyết định muốn mình chăm sóc tiểu thư?” Lục Vũ rốt cuộc hiểu rõ.

“Tình huống nàng bây giờ, ta không yên lòng giao nàng cho người khác chăm sóc.” Đoạn Lỗi gật đầu nói.

“Nhưng ngài dựng lên lời nói dối này, chờ tiểu thư sau khi khôi phục trí nhớ, ngài phải như thế nào khắc phục hậu quả?” Lục Vũ chau nhẹ chân mày, cảm giác giống như không tốt lắm.

“Ngươi cho là thế nào?” Đoạn Lỗi không trả lời mà hỏi ngược lại.

Lục Vũ cau mày suy nghĩ trong chốc lát, sau đó trợn to cặp mắt, bừng tỉnh hiểu ra.

“Ngài nghĩ nhân cơ hội này ép tiểu thư cùng ngài bái đường thành thân!” Hắn bật thốt lên, “Một mặt vừa có thể tự mình chăm sóc tiểu thư bị thương, mặt khác ở sau đó lại có thể có lý do chính đáng khiến tiểu thư cùng ngài bái đường thành thân, khá lắm, một hòn đá hạ hai con chim.”

Đoạn Lỗi khẽ kéo môi dưới, rốt cuộc nụ cười thứ nhất sau khi Linh Lan gặp chuyện không may.

Ai nói nguy cơ không phải chuyển cơ đây?

Ánh nến ở trong phòng nhẹ nhàng chập chờn, ngoài cửa phòng “vạn lại câu tịch” (không có một âm thanh), đêm càng lúc càng sâu.

Trong lúc bất chợt, phương xa truyền đến âm thanh của người gõ mõ cầm canh.

“Thời tiết hanh khô, cẩn thận dễ cháy.”

Canh ba.

Linh Lan ngồi tê đít trên cột giường, nhìn người ngồi ở bàn trước, không biết chuyên tâm đang nhìn cái gì thấy quên thời gian, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mở miệng…….

“Đã muộn rồi, ngươi còn không trở về phòng nghỉ ngơi sao?”

Ban đêm yên tĩnh, âm thanh của nàng có vẻ khác thường ban ngày, khiến Đoàn Lỗi đang chuyên tâm ở trước bàn ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía nàng.

“Nàng nghĩ đã ngủ chưa?” Hắn dịu dàng hỏi, trực tiếp đứng dậy đi tới bên giường muốn đưa tay dìu nàng nằm ngửa.

‘Đợi chút.” Nàng vội vàng đưa tay ngăn cản hắn.

“Thế nào?” Động tác của hắn dừng lại, không hiểu ngẩng đầu nhìn hai mắt của nàng, dịu dàng hỏi.

“Không phải là ta muốn ngủ, mà đã là canh ba, ngươi còn không trở về phòng nghỉ ngơi sao?” Nàng nói.

“Canh ba sao?” Hắn nhẹ giật mình.

“Mới vừa gõ qua, ngươi không nghe thấy sao?”

Hắn lắc đầu một cái.

Linh Lan cảm giác không phản bác được, có chút tò mò hắn rốt cuộc đang nhìn cái gì, phải chuyên chú như thế.

“Đã muộn rồi, ngươi là có hay không nên trở về phòng nghỉ ngơi? Ta cũng vậy muốn nghỉ ngơi rồi.” Nàng đối với hắn nói.

Từ xế chiều sau khi đại phu đi, nàng tỉnh dậy, hắn liền vẫn đợi bên người nàng vô vi bất chí chăm sóc nàng, lúc bữa tối còn muốn đút nàng dùng bữa, uống thuốc thì cũng một dạng, dọa nàng không biết làm sao.

Nàng hiểu hắn nghĩ một tấc cũng không rời chăm sóc nàng, nhưng đến buổi tối đến lúc nghỉ ngơi, hắn cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi đi?

“Trở về phòng?” Đoạn Lỗi lộ ra nét mặt quái dị, “Nơi này không phải là sương phòng ta sao?”

“Cái gì?” Linh Lan ngạc nhiên ngây người.

“Chúng ta là phu thê, vốn là nên cùng phòng, cùng giường mà ngủ không phải sao?”

Linh Lan bị hắn nói sợ ngây người. Cùng giường mà ngủ? Ý tứ của hắn sẽ không phải là tối nay muốn cùng nàng ngủ chung đi?

Hãy ngủ ở chỗ này trên giường lớn, bên người nàng, cùng với nàng, cùng với chăn giường?

“Không thể.” Nàng đột nhiên kích động lắc đầu nói.

“Cái gì không thể?’ Hắn nhíu mày hỏi.

“Ngươi không phải có thể ngủ nơi này!”

“Chúng ta là phu thê.”

“Nhưng mà ta lại quên, không nhớ rõ chuyện này.”

“Ngay cả như vậy, nàng vẫn là thê tử của ta.”

“Nhưng không được…………Không thể………Ngươi………Ta……….” Nàng sợ lời muốn nói không mạch lạc. “Ngươi không thể tạm thời ngủ sương phòng khác cho đến khi ta nhớ lại tất cả sao?” Nàng cầu khẩn nhìn hắn.

“Không được.” Hắn quả quyết cự tuyệt.

“Đoàn công tử……..”

“Gọi ta Lỗi, nàng bình thường đều gọi ta như vậy.” Hắn cắt đứt lời nàng dịu dàng nói.

Linh Lan lòng như lửa đốt, không để ý tới việc gọi có vấn đề , hắn muốn nàng gọi như vậy, nàng liền gọi theo ý hắn.

“Lỗi” Nàng trực tiếp đổi lời nói kêu, thỉnh cầu nhìn hắn nói: “Trước khi ta khôi phục trí nhớ, chúng ta không thể dùng phương thức bằng hữu chung đụng sao?”

“Không thể.” Hắn lần nữa cự tuyệt nàng. “Đại phu nói rồi, theo phương thức chung sống thường ngày có thể giúp nàng khôi phục trí nhớ, cho nên chúng ta cứ theo lẽ thường thì tốt hơn.”

“Nhưng………….”

“Đừng nói ahhh…… Nên nghỉ ngơi.” Hắn nói xong cúi người xuống hôn nàng, sau đó lúc nàng ngốc trệ dìu nàng nằm xuống sau lại xoay người đi tắt đèn, chỉ chốc lát sau liền lên giường nằm ngửa bên người nàng.

Linh Lan cả người cứng ngắc, vừa động cũng không dám lộn xộn.

Nàng thật sắp bị chính mình tự cho là thông minh đưa vào ngõ cụt rồi, chuyện như thế nào biến thành như bây giờ?

Phu thê?

Thiếu gia tại sao có thể nói như vậy, nói hai người bọn họ đã thành thân, là phu thê cơ chứ? Quá đáng hơn là, hắn vẫn muốn cùng nàng cùng giường chung gối? Hắn sẽ không phải là sớm nhìn ra chuyện nàng mất trí nhớ là giả, muốn lợi dụng loại phương pháp này buộc nàng hiện ra nguyên hình chứ?

Linh Lan toàn thân cứng ngắc nằm ở trên giường, đầu loạn loạn chuyển.

Đúng, nàng không có mất trí nhớ.

Có lẽ từ khi hôn mê tỉnh lại, nàng không nhớ ra chuyện gì đã xảy ra đối với mình, nhưng khi thiếu gia đơn giản kể lại mọi chuyện, nàng liền từ từ nhớ lại tất cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play