Lâm Ngọc Đồng nhìn chăm chú vào đôi mắt của Triển Dực Phi, gần như là nhận định, Triển Dực Phi chắc chắn muốn biết được nguyên nhân của cậu. Ai cũng có lòng hiếu kỳ, cậu cảm thấy Triển Dực Phi cũng không phải ngoại lệ, đặc biệt là trong trường hợp này vấn đề lại có quan hệ với anh, không có chuyện Triển Dực Phi lại không muốn biết.
Nhưng sau khi Triển Dực Phi suy nghĩ một lát, hỏi Lâm Ngọc Đồng, "Nếu anh biết nguyên nhân, vậy có ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta không?"
Anh cảm thấy Lâm Ngọc Đồng rõ ràng có thể đã nói từ sớm, nhưng vẫn giữ tới bây giờ, khẳng định đó là nguyên nhân khó nói. Bất luận đó là nguyên nhân gì, nhưng nếu có thể làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người, anh một chút cũng không muốn nghe.
Lâm Ngọc Đồng khẽ thở dài, ngồi xuống, trịnh trọng nói: "Chỉ là có thể thôi."
Đây quả thực là một trong những nguyên nhân khiến cậu vẫn chưa nói ra mọi chuyện. Chuyện bản thân mình sống lại quả thật là rất ly kì, nhưng cũng không phải là không thể nói, dù sao Triển Dực Phi có tin hay không cũng không phải là vấn đề lớn. Nhưng để cho Triển Dực Phi biết cậu từng có qua lại với Trầm Quân, cậu cũng có chút kiêng kị, vì như thế sẽ phá vỡ hết những ấn tượng về cậu trong lòng Triển Dực Phi. Thử nghĩ mà xem, một đôi tình nhân, một bên vốn tưởng rằng người đối phương thích chính là mình, chỉ có tình cảm với một mình mình, thế nhưng sự thật lại không phải như thế, thực ra đây lại là chuyện khiến người khác rất buồn khổ và lúng túng. Nói trắng ra là, nếu bây giờ thắng thắn với nhau, nếu làm không tốt thì đều sẽ lưu lại những hồi ức chẳng mấy tốt đẹp về nhau.
Triển Dực Phi mở một lon bia ----- bọn họ đã mua trên đường tới đây, anh uống một ngụm rồi nói: "Chờ anh ăn xong rồi nói sau."
Lâm Ngọc Đồng cũng không có ý kiến, cùng uống với anh. Từ lúc bước ra khỏi nhà cậu đã quyết định, chỉ cần Triển Dực Phi bằng lòng nghe, bất luận thế nào cậu cũng sẽ nói ra chân tướng. Cũng không phải là cậu không lo lắng rằng Triển Dực Phi sẽ có khúc mắc, chỉ là cậu không muốn giấu diếm nữa mà thôi. Khi phát sinh "sự kiện về Triệu Đức Hoa", Triển Dực Phi đã từng nói qua, vợ chồng trước tiên phải thẳng thắn với nhau mới có thể bền lâu được, vậy thì cậu sẽ thẳng thắn một lần.
Triển Dực Phi đã uống hết tổng cộng ba lon bia, Lâm Ngọc Đồng chỉ uống nửa lon. Triển Dực Phi sau khi uống hết, liền trực tiếp nằm gối lên đùi Lâm Ngọc Đồng, "Em nói đi, cho dù có nói ra lỗi lầm gì, anh cũng cam đoan sẽ không tức giận."
Lâm Ngọc Đồng nhìn vào mắt Triển Dực Phi, uống một hơi hết nửa lon bia còn lại, thấy xung quanh không có ai, liền nói: "So với người khác em sống nhiều hơn một đời. Bối cảnh của đời trước và hiện tại đều giống nhau, chỉ là đời trước em sống đến 28 tuổi thì chết. Em biết tuy rằng anh chưa từng cố ý hỏi, nhưng trong lòng khẳng định cũng cảm thấy kì quái, vì sao em lại đồng ý ở cùng một chỗ với anh, vì sao lại đồng ý đăng kí kết hôn với anh. Thực ra anh cũng biết, vào thời điểm đó em không có tình cảm gì với anh, dù sao cũng không thể nói là có quen biết, gần như chỉ là hai người xa lạ."
Triển Dực Phi theo bản năng nắm chặt lấy tay Lâm Ngọc Đồng, "Nhưng bây giờ thì không còn là như thế nữa mà phải không?"
Lâm Ngọc Đồng nghịch mấy sợi tóc của Triển Dực Phi, "Đúng thế, giờ không còn là vậy nữa. Nhưng có một số chuyện anh điều tra trước đây là đúng, trước ngày Quốc Khánh (*) quả thật em có cảm tình với Trầm Quân, chỉ là sau đấy đã không còn nữa, bởi vì lúc ấy em đã qua một chuyện... thật sự vô cùng khó tin. Không phải lúc trước em đã nói mình bị chết lúc 28 tuổi sao, em cứ nghĩ thế là kết thúc, không nghĩ rằng một lần nữa mở mắt ra em lại trở về năm em 20 tuổi. Tỉnh lại liền quay về tám năm trước, cho nên mọi chuyện cũng đều thay đổi."
(*) Ngày 1/10 là Quốc khánh của Trung Quốc, cũng trong khoảng thời gian này hai người đã gặp nhau ở đời này.
"Em đang muốn nói cho anh biết... đời trước em và Trầm Quân yêu nhau có đúng không?"
"Vâng." Lâm Ngọc Đồng kinh ngạc nhìn Triển Dực Phi, cậu biết từ trước đến nay Triển Dực Phi luôn có tư duy rất nhanh nhạy, nhưng không hề nghĩ là lại nhanh nhạy đến mức này. Thế nhưng nhìn đến ánh mắt đã sáng tỏ mọi chuyện của Triển Dực Phi, cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm hơn rất nhiều, việc nói về chuyện của đời trước càng trở nên tự nhiên hơn, "Ở đời trước Trầm Quân vẫn là diễn viên, còn em là tác gia mạng, cả hai ở cùng với nhau được khoảng vài năm, thẳng đến tận khi hắn bị Tiếu Vi dụ dỗ thì rời đi. Lúc ấy em đang cập nhật truyện mới thì bùng lên chuyện nói em đạo văn, vì để chứng minh mình trong sạch em đã tới chỗ Trầm Quân để lấy bản thảo, kết quả là gặp ngay cảnh mẹ Trầm Quân và cha mẹ Tiếu Vi đang bàn hôn sự. Khi ấy Tiếu Vi đã có thai, xem chừng ít thì cũng phải được năm, sáu tháng rồi. Em rất giận dữ nên đã đánh nhau với Trầm Quân, sau đó không cẩn thận đã đẩy Tiếu Vi xuống lầu. Khi đó lan can vẫn đang thi công, chưa làm xong cho nên Tiếu Vi cứ như vậy mà ngã xuống, một thi thể hai mạng người. Trầm Quân lúc ấy có lẽ đã quá phẫn nộ, hắn đẩy em ra khỏi lan can. Em... thực ra từ sâu trong cách nghĩ cũng có chút cực đoan, trước khi ngã xuống cũng kéo Trầm Quân tuẫn táng cùng mình."
"Cho nên em nghi ngờ hai người đó cũng giống em, cũng đã quay trở lại tám năm trước?" Triển Dực Phi không hề biểu lộ vẻ mặt hoài nghi, dường như mọi lời nói của Lâm Ngọc Đồng anh đều sẽ tin tưởng.
"Đúng thế. Nhưng em không thấy Trầm Quân có khả năng ấy, chỉ có Tiếu Vi thôi. Lúc trước bọn mình đã xem bộ phim mà Trầm Quân đóng, bộ phim ấy rất hot, nhưng dựa vào lý lịch của Trầm Quân thì đáng lẽ phải rất khó để được diễn bộ phim ấy mới đúng, nhưng hắn lại được diễn, vậy tám chín phần mười là có bút tích của Tiếu Vi. Hiện tại em chỉ là không hiểu rõ, rốt cuộc cô ta đang nghĩ cái gì. Trước đó em cũng hoài nghi có phải cô ta cũng sống lại hay không, nhưng từ đầu đến cuối cô ta vẫn không làm ra hành động gì đặc biệt. Đối với người đã giết cô ta và con, theo lý thuyết không phải cô ta nên hận chết em mới đúng sao? Nhưng đến tận bây giờ cô ta vẫn không làm gì cả."
"Ai nói với em là cô ta không làm gì?" Triển Dực Phi đột nhiên nói, "Em còn nhớ đã từng có người gửi cho anh ảnh chụp của em và Trầm Quân không? Thật ra mấy tấm ảnh đó là do cô ta gửi. Sở dĩ anh không nói với em, anh chỉ không muốn củng cố thêm sự thật rằng em đã từng thích Trầm Quân."
"Anh lo lắng thừa rồi. Em đã sớm không còn tình cảm gì với hắn, có lẽ ngay cả hận cũng không còn. Có đôi khi em còn rất cảm kích hắn, nếu hắn không ngoại tình, làm sao em có cơ hội được ở bên anh? Ngẫm lại thì đời trước đầu óc em đúng là bị cửa kẹp rồi."
"Vậy ở đời trước anh như thế nào?"
"Anh á? Đến tận lúc em chết anh cũng không kết hôn, còn những cái khác em cũng không rõ lắm."
"A, đó quả thật đúng là giống với anh. Em biết không, kỳ thật trước đây anh đã từng quyết định, nếu không có được em, anh tình nguyện sống cô quả cả đời." Không biết Triển Dực Phi đang nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại bóp mông Lâm Ngọc Đồng một cái thật mạnh, khiến Lâm Ngọc Đồng phải kêu "A!" lên một tiếng, anh còn tiếp tục nắn bóp, "Bảo sao em lại chơi cổ phiếu tốt như vậy, hóa ra là đã có thông tin cả rồi. Em làm thế là không đúng, có tiền thì cả hai cùng kiếm, sao em lại còn lén lút như vậy làm gì?"
"Nếu em để lộ ra quá nhiều, không phải anh sẽ càng hoài nghỉ sao? Vả lại em không muốn anh cảm thấy ấm ức ở trong lòng. Thật ra lần này nếu không phải sợ anh bận tâm, em cũng không muốn nói. Nhưng mỗi lần em nằm xuống, trong đầu lại vang lên câu nói của anh ------- "giữa hai vợ chồng thì cần phải thẳng thắn mới có thể bên nhau lâu dài", anh nói xem em còn có thể giữ chuyện này thêm được nữa sao?"
"Được rồi, bởi vì em đã nhớ kĩ những lời anh từng nói, tha thứ cho em một lần. Nhìn lầm người, anh coi như em còn chưa hiểu chuyện. Nhưng về sau có chuyện gì em cũng không được giữ trong lòng như thế nữa, ông xã em không phải người hẹp hòi đến vậy, không đến mức chỉ vì quá khứ mà chối bỏ con người em. Hơn nữa cho dù trong lòng anh thực cảm thấy có gì đó không thoải mái, chẳng phải rõ ràng là em nên làm cái gì đó dỗ cho anh vui vẻ lên sao?"
"Còn chuyện của Trầm Quân và Tiếu Vi phải làm sao đây? Hai người đó kết hợp với nhau, khẳng định sẽ lại lôi chuyện cũ ra."
"Chính xác. Nhưng anh lười đối phó với hai kẻ đó. Em vẫn là nên nghĩ xem buổi tối nên dỗ thế nào để anh vui vẻ đi, hôm nay anh vẫn còn cảm thấy rất rất tức giận đấy nhé." Triển Dực Phi chọc chọc bụng Lâm Ngọc Đồng, "Anh phải ngủ một giấc, bảo bối em cứ từ từ nghĩ đi. Chờ anh ngủ dậy thì chúng ta về nhà, anh được nghỉ sáu ngày, cũng đủ để em dỗ rồi đó."
Lâm Ngọc Đồng: "............"
Có là vì gió từ xung quanh thổi tới rất thoải mái, cũng có lẽ là vì gối lên chân Lâm Ngọc Đồng khiến anh cảm thấy rất yên tâm, chỉ trong chốc lát Triển Dực Phi đã thực sự chìm vào giấc ngủ. Lâm Ngọc Đồng cảm thấy hoài nghi, liệu đến lúc tỉnh dậy người này còn có thể nhớ rõ những gì cậu đã kể hay không. Thế nhưng cậu cũng chẳng quản nói điều ấy, dù sao cậu cũng kể xong rồi.
Chân của Lâm Ngọc Đồng có chút tê, nhưng Triển Dực Phi ngủ thực sự rất sâu giấc, cậu không nỡ gọi anh dậy, liền liếm một chút lên đầu ngón tay rồi chấm chấm lên chóp mũi. Cậu bôi nước bọt lên chóp mũi, thử giảm bớt cảm giác tê chân, nhưng biện pháp mọi khi vẫn dùng tốt thì hôm nay lại không hiệu nghiệm!
Không còn cách nào khác, Lâm Ngọc Đồng chỉ có thể cố gắng gượng. Sau đó chuông điện thoại của Triển Dực Phi vang lên, Triển Dực Phi mở một mắt ra xem, thấy đó là Hạng Quân gọi tới thì liền bắt máy rồi đứng lên. Anh đứng lên rồi thì thuận tay kéo cả Lâm Ngọc Đồng đứng dậy, lại nghe thấy cậu hô to: "Đừng đừng đừng đừng đừng! Đừng chạm vào em! A!"
Triển Dực Phi còn chưa biết là làm sao đã bị dọa nhảy dựng. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Ngọc Đồng, "Chân em bị tê à? Bên nào?"
Lâm Ngọc Đồng chỉ chỉ đùi phải, Triển Dực Phi không cần suy nghĩ đã bế cậu lên. Lần này Lâm Ngọc Đồng lại càng kêu lớn hơn, "A a a a a a a a a a! Đừng, đừng chạm vào chỗ đó, không được không được!"
Xung quang có người đi ngang qua, mang theo sự tò mò mà nhìn về phía họ, lại chỉ thấy một người đàn ông đang đè lên một người đàn ông khác --------- Triển Dực Phi bị Lâm Ngọc Đồng kéo ngã, mà cậu ở dưới anh lại cứ chiêm chiếp kêu, khiến Triển Dực Phi dở khóc dở cười.
"Chân bị tê thôi mà em cứ làm như là bị cưỡng bức vậy, chẳng có tiền đồ." Dứt lời Triển Dực Phi liếm một chút lên chóp mũi Lâm Ngọc Đồng.
"Cưỡng bức? Anh đã thấy đối tượng nào bị cưỡng bức mà hợp tác như em chưa?" Lâm Ngọc Đồng cứ náo loạn một hồi như vậy trái lại cũng thấy khá hơn, chỉ còn cảm thấy hơi hơi tê mà thôi. Cậu cử động chân một chút, thuận miệng hỏi: "Tại sao nước bọt của anh lại hiệu nghiệm hơn của em nhỉ?"
"Bởi vì mọi tế bào trong cơ thể em đều có kí ức về mọi loại dịch của anh, biết được mấy chất dịch này cuối cùng nhất định có thể khiến em đầu hàng, cho nên ngày từ đầu liền thỏa hiệp với anh."
"Lưu manh!" Khuôn mặt của Lâm Ngọc Đồng nóng cả lên vì xấu hổ, cậu cười cười đẩy Triển Dực Phi ra, đứng dậy rồi liền lấy chai nước để uống, nhưng vẫn hơi có cảm giác khô miệng.
"Về nhà thôi nào." Triển Dực Phi đột nhiên vươn tay ra.
Lâm Ngọc Đồng đang trong tư thế uống nước, cũng thấy rất sửng sốt. Rõ ràng Triển Dực Phi chỉ làm một động tác đơn giản đến không thể đơn giản hơn, lại có thể làm cho trái tim cậu trở nên rung động. Cậu nắm lấy tay anh, khẽ cười rồi đáp: "Vâng."
Hết chương 71.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT