Nói là làm, Lâm Ngọc Đồng tạo một thư mục mới, đầu tiên là cậu viết hết lại tất cả những tiểu thuyết mình đã sáng tác những năm gần đây, rồi sau đó mới chải chuốt lại đại khái nội dung của từng câu truyện, từ những chi tiết trong truyện cho đến nhân vật. Mấy năm nay cậu viết tiểu thuyết cũng phải được ít nhất là ba nghìn vạn chữ, không có gì sai biệt lắm thì phải lên đến 10 bộ, cho nên bảo là có thể ghi nhớ tuyệt đối từng nhân vật một thì không có khả năng đó, nhưng những nhân vật chính, hay ấn tượng về những nhân vật đó thì vẫn nhớ rất rõ ràng, hơn những những chi tiết kinh điển thì vẫn có thể viết ra được rất nhiều.
Cậu hiểu rất rõ ràng cái cảm giác thống khổ khi không có linh cảm, nhưng cậu tin rằng vài năm tới mình sẽ không hề thiếu linh cảm. Bởi vì cậu có thể lấy toàn bộ tiểu thuyết của đời trước viết ra một lần nữa, hơn nữa có thể đem những sai sót trước đó sửa lại một cách hoàn mĩ, đây thực sự là một tin tuyệt vời cho bệnh ám ảnh cưỡng chế của cậu.
Đúng lúc này thì Lâm Ngọc Phi lên gõ cửa, nhân vật trong cuốn tiểu thuyết đầu tiên của Lâm Ngọc Đồng cũng đã được viết ra. Để tránh tình trạng lại bị đánh cắp, cậu lưu tài liệu ở nhiều nơi rồi sau đó mới theo em trai xuống nhà ăn cơm.
"Anh hai, anh thật sự muốn kết hôn cùng Triển Dực Phi sao?" Khi đi xuống cầu thang Lâm Ngọc Phi hỏi.
"Sao lại hỏi như vậy?"
"Bà mẹ bây giờ của Triển Dực Phi là mẹ kế, không phải có câu nói "Có mẹ kế thì có ba dượng" (*) sao? Triển Hoành Đồ vẫn còn trẻ, em còn nghe nói ở Triển gia Triển Dực Phi không được yêu thích lắm, Triển Hoành Đồ cưng chiều bà vợ sau của mình hơn. Anh nói anh muốn kết hôn cùng Triển Dực Phi, vậy thì không phải sẽ chẳng mấy dễ chịu sao?"
(*) Có mẹ kế thì có ba dượng: ý chỉ sau khi lấy vợ mới thì thường ba ruột sẽ ghẻ lạnh với con của mình.
"Nếu thật sự kết hôn thì người anh coi trọng là hắn, không phải xuất thân của hắn. Tiểu Phi, nhóc phải biết rằng, người chỉ dựa vào gia thế thì đều là bao cỏ, người anh muốn kết hôn tuyệt đối là người có năng lực."
"Làm sao anh xác định được anh ta là người có năng lực hay không?"
"Anh đây có hỏa nhãn kim tinh là được rồi đi?" Có thể dựa vào chính năng lực của mình mà lập ra một công ty hàng đầu vượt xa cả Triển gia, như vậy còn chưa tính là có năng lực sao?
"Tóm lại là nhóc cứ yên tâm đi, trong lòng anh hai tự hiểu rõ rồi!" Lâm Ngọc Đồng vò vò đầu của cậu em mình.
"Nào, anh đừng có động vào đầu em! Khó khăn lắm em mới tạo được kiểu tóc này đấy!"
So với những ngày đi học thì ngày nghỉ bao giờ cũng trôi rất nhanh. Hai ngày đầu, Lâm Ngọc Đồng chỉ làm tổ trong nhà, không ăn thì lại ngủ, dường như muốn bù lại khoảng thời gian không thể ăn no ngủ yên của đời trước. Còn không buồn ngủ, không đói bụng thì liền đi sửa sang lại tiểu thuyết, nếu như chưa nghĩ ra thì lại đặt chúng một bên, cố gắng nghĩ lại xem đời trước có hạng mục nào đặc biệt thích hợp để đầu tư kiếm lời hay không. Mà Hoa Ngọc Bách thì cũng chẳng khác là mấy, chẳng qua lúc Lâm Ngọc Đồng đang bận sửa sang lại tiểu thuyết cùng tìm hạng mục đầu tư thì cậu chàng lại bị Lâm Ngọc Phi kéo đi để giảng bài, hoặc Lâm Chi Tùng lôi qua chơi cờ. Hai ngày nghỉ cứ như thế chớp mắt đã trôi qua.
Cứ thế đến ngày thứ ba thì Long Nhạc ở bên kia gọi điện thoại đến hổn hển nói là vụ đi làng du lịch bất thành. Đột nhiên có hai đôi trong nhóm tách ra đi riêng, làm cậu ta uổng phí tình cảm và tiền bạc. Lâm Ngọc Đồng nghĩ nghĩ, dù sao thì ở nhà cũng là nghỉ, mà đi làng du lịch thì cũng vẫn là nghỉ, liền hỏi Hoa Ngọc Bách, "Lão Tam, cậu có muốn đi làng du lịch không? Tiểu Long nói bạn bè của cậu ấy không đi nữa, vé thì có sẵn rồi không phải mua."
Lâm Ngọc Phi cũng nói: "Đúng vậy đấy Hoa ca, mấy đề còn lại em cũng không lo lắm, từ từ nghiên cứu nốt là được." Nói xong thì liếc xéo anh trai mình một cái, "Lâm Ngọc Đồng, anh là anh hai của em đó!"
Lâm Ngọc Đồng nhéo nhéo mặt của cậu em mình.
Hoa Ngọc Bách suy nghĩ một chút, ở chung với gia đình Lâm Ngọc Đồng thực ra rất tốt, thế nhưng trước mặt các trưởng bối thì vẫn không được tự nhiên. Đặc biệt là khi chơi cơ với ba Lâm, nếu cố tình thua thì sẽ bị nhìn ra ngay, nhưng nếu thắng thì luôn cảm thấy áy náy, vẫn nên đi ra ngoài thì hơn.
Lâm Ngọc Đồng lái xe, hai người đến chỗ Long Nhạc. Long Nhạc gọi điện cho Hướng Thừa Thiên, nói Hướng Thừa Thiên biết là cả ba người họ sẽ ở cùng nhau, có đủ vé cho cả bốn bọn họ.
Long Nhạc cầm sáu vé trong tay, "Này còn tận hai vé nữa. Lâm tử, sao cậu không đưa em cậu theo?"
"Nó còn hai ngày nữa là phải quay về trường rồi, không thể đến đây được."
"Thôi bỏ đi, chúng ta đi trước rồi nói sau."
Long Nhạc lái xe đi đến làng du lịch, Lâm Ngọc Đồng ngồi ở ghế phó lái có chút thất thần. Long Nhạc thấy vậy hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
Lâm Ngọc Đồng trầm mặc một lúc lâu, "Tôi đang nghĩ có nên kêu người quen của mình đến hay không. Thực ra tôi cũng không thân thiết với anh ta lắm, nhưng sau này thì sẽ có rất nhiều cơ hội để gặp mặt."
"Là vị tiên sinh mà lần đầu tiên tôi đến nhà cậu đã gặp phải không?" Hoa Ngọc Bách cười hỏi.
"A? Ngọc Bách, cậu đã gặp qua rồi sao?" Long Nhạc nói.
"Ừ đã gặp qua." Hoa Ngọc Bách vỗ vỗ vào ghế lưng của Lâm Ngọc Đồng, "Tôi thấy, ánh mắt của vị tiên sinh kia nhìn cậu rất là vi diệu đó."
"Vi diệu cái quỷ gì, tôi cũng chưa có gặp anh ta được mấy lần."
"Ai, không đúng nha, sao tôi nghe như có gì mờ ám quanh đây? Mau lên, gọi đi gọi đi." Long Nhạc vì thích xem náo nhiệt mà luôn miệng thúc giục.
Lâm Ngọc Đồng nghĩ, nếu như thực sự kết hôn, về sau bọn họ khẳng định là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, vậy thì cũng nên hiểu biết một chút về tính cách của đối phương, để xem có thể nói chuyện với nhau được hay không. Bằng không đến khi thực sự bị cột vào chung một nơi với nhau rồi mới thấy không hòa hợp, thì thật sự rất lúng túng. Mà hằng ngày có thể cùng nhau đi chơi như thế này cũng sẽ rất nhanh nhận ra vấn đề, cho nên đây là cơ hội không tồi.
Triển Dực Phi ở bên này cũng không phải đang nghỉ ngơi, lúc nhận được điện thoại của Lâm Ngọc Đồng là anh đang xem các hợp đồng làm ăn. Bên trái bên phải của anh đều có người đang ngồi, khi chuông điện thoại reo thì họ đều nhìn về phía anh, bởi vì họ nhanh chóng phát hiện ra anh không nhận điện ngay. Anh nhíu nhíu mày nhìn điện thoại, cho đến khi chuông điện thoại sắp tắt anh mới cầm điện thoại lên nghe, trầm giọng "Alo?" một tiếng. Sau đó nghe được lời nói của đối phương, không chắc chắn hỏi: "Cậu mời tôi đi câu cá?"
"Đúng vậy, tôi và bạn học còn thừa hai vé, có bao ăn cùng câu cá, anh có muốn tới không? Nơi này còn có thể nướng thịt dê và nhiều thứ nữa."
"......" Triển Dực Phi do dự một lúc, đặt hợp đồng đang cầm trong tay xuống, nói: "Gửi địa chỉ cho tôi."
Hết chương 4.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT