Không ai thèm vote cho tôi TT^TT

Chương 17: Phá gia chi tử

Đậu địa chủ vốn tên là Hứa Khiếu Nặc, là bằng hữu quen biết Lâm Ngọc Đồng sau khi cậu kí hợp đồng với Kim Phàm không lâu, sau này phát triển thành tác gia cấp bậc đại thần tại Kim Phàm. Ở đời trước bọn họ có hai lần gặp mặt chỉ tán gẫu, đến lần thứ ba thì mới trở nên thân thiết, thành bằng hữu không có gì giấu diếm nhau, mà trong suốt quá trình trở thành bạn bè, ấn tượng sâu sắc nhất của Lâm Ngọc Đồng chính là miệng lưỡi sắc bén của Khiếu Nặc.

Một người đàn ông đưa cho mình rất nhiều tiền lại không cần trả lại, ngoại trừ là ba không thì còn có thể là ai? Cũng có thể là bạn đời.

Triển Dực Phi đích xác là bạn đời của cậu, nhưng họ cũng chỉ là giả bộ cho người khác xem, cậu chẳng qua cũng chỉ là tấm bia của Triển Dực Phi, mà cậu và Triển Dực Phi ở chung một chỗ cũng chỉ mong được cùng có lợi.

Lúc Triển Dực Phi đưa ra hai ngàn vạn, Lâm Ngọc Đồng cảm thấy cậu cùng Triển Dực Phi đang trong quá trình từ "Sóng vai đối địch" trở thành "Tình chiến hữu", gọi tắt chính là hảo huynh đệ. Bọn họ có thể cố gắng hết sức để giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cũng chưa tới mức có thể đưa ra số tiền lớn như vậy để giúp đỡ đối phương.

Cho nên Triển Dực Phi rốt cuộc là có ý gì?

Lâm Ngọc Đồng thật sự có phần không hiểu nổi suy nghĩ của Triển Dực Phi. Kỳ thực bây giờ ngẫm lại, có rất nhiều chuyện tương đối kỳ lạ, tỷ như khi Triển Dực Phi và cậu mới quen nhau, anh đã tặng cậu túi ngủ, kết hôn cùng anh đồng thời cũng là làm tấm bia cho anh, nhưng muốn tránh cho cậu và gia đình bị Uông Băng Yến làm phiền cho nên anh không nói chuyện thẳng thắn với người nhà, thẳng cho đến khi bị động bị Uông Băng Yến phát hiện ra. Không chỉ như thế, Triển Dực Phi sớm đã an bài Cao Văn Lượng đến bảo vệ cậu. Còn có, ngày đăng ký kết hôn, Triển Dực Phi tặng cho cậu cây bút máy, cậu vẫn cảm thấy chiếc bút máy tinh xảo đó không thể chỉ ngày một ngày hai mà làm ra được. Cùng với cách đối đãi của Triển Dực Phi với ba mẹ cậu, quả thực là đối đãi không khác gì đó là ba mẹ ruột của anh, thậm chí so với ba mẹ ruột còn thân thiết hơn.

Triển Dực Phi đối với cậu quá mức để tâm, không hề giống bộ dạng nên có của một người chỉ cùng nhau hợp tác, ngược lại giống thái độ của một người đang đặc biệt muốn theo đuổi người trong lòng.

Nhưng điều đó có thể sao?

Lâm Ngọc Đồng không thể hiểu được, trước kia số lần cậu và Triển Dực Phi gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, theo lý thuyết thì Triển Dực Phi đối với cậu không thể là nhất kiến chung tình được.

Giảng viên ở trên bục đang giảng môn Pháp luật kinh tế, tâm trí của Lâm Ngọc Đồng lại không biết chạy đi đằng nào rồi. Ánh mắt cậu vẫn nhìn chăm chú vào cây bút màu xanh ngọc đang cầm trong tay, cho đến khi tan học vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Khi Hướng Thừa Thiên đã đứng dậy lại không thấy cậu đứng lên, hỏi: "Lâm tử, cậu không đi ăn cơm à?"

Long Nhạc cười nói: "Tâm hồn nhỏ bé của cậu ấy đang bị người tặng cây bút máy bắt mất rồi, còn ăn cơm cái gì? Đi thôi, chúng ta đi ăn."

Lâm Ngọc Đồng lấy quyển sách không nặng không nhẹ mà đánh vào sau lưng Long Nhạc một cái, "Tiểu tử kia, cậu lại ngứa người đấy à?"

Long Nhạc xoa xoa đằng sau lưng, "Còn không phải à? Cậu ngắm cái bút suốt cả tiết học, còn dám nói không phải nhớ Triển tiên sinh nhà cậu à?"

Lâm Ngọc Đồng nói, "Tôi nhớ thì cậu định làm gì?"

Long Nhạc vui vẻ cười haha, "Tôi có thể làm gì chứ, cùng lắm là lần sau gặp Triển tiên sinh sẽ nói là cậu khi đi học không chú ý gì chỉ nghĩ đến anh ta. Mà này Lâm tử, không phải cậu nói đi gặp mặt cha mẹ chồng sao? Cậu cùng Triển tiên sinh đã định ngày kết hôn chưa?"

"Tạm thời dự định là tháng ba sang năm, nhưng cũng chưa chắc chắn, dù sao cũng còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị." Chủ yếu là cậu cùng Triển Dực Phi đều cảm thấy phải kiếm được một khoản từ số tiền Triển Hoành Đồ đưa đã rồi tính sau, cho nên hôn lễ và các thứ khác, cứ lùi xuống cũng được.

"Chuyện đại sự cả đời người, đúng thật không thể quá qua loa," Hướng Thừa Thiên gật gật đầu.

"Có cần giúp đỡ gì, Lâm tử cậu cứ việc nói." Hoa Ngọc Bách thật lòng nói.

"Hôm nay tôi mời các cậu ăn cơm, sắp tới các cậu làm phù rể cho tôi, không vấn đề gì chứ?"

"Có!" Long Nhạc nói: "Tôi không làm phù rể cho cậu đâu, ngoại hình cậu thế này, ai làm phù rể cho cậu thì đều trở thành vô hình hết."

"Vậy tiểu tử cậu đừng có ăn cơm." Lâm Ngọc Đồng nhanh chóng bỏ rơi Long Nhạc, "Thừa Thiên, Ngọc Bách, các cậu ăn gì?"

Bọn họ nghĩ hôm nay lạnh như vậy, vẫn là nên ăn đồ gì nóng thì tốt, liền nói ăn cơm canh sườn là tốt rồi, canh ăn cùng các món phụ, vừa no lại ấm người.

"Này Hoa Ngọc Bách, cậu đi mua đi." Lâm Ngọc Đồng đưa phiếu cơm cho Hoa Ngọc Bách, "Bà chị bán cơm sườn thích nhất là học bá như cậu đó, cậu mà đi khẳng định là sẽ được cho thêm ít sườn."

"Được rồi." Hoa Ngọc Bách đành phải đi, bởi vì mặc dù có chút bị lừa, nhưng những gì Lâm Ngọc Đồng nói đều là thật.

Lúc này Hướng Thừa Thiên nói: "Tôi cùng đi với cậu ấy, nếu không một mình cậu ấy cầm không hết. Lâm tử, cậu cùng tiểu Long đi tìm chỗ đi, một lát nữa bọn tôi quay lại."

Lâm Ngọc Đồng gật gật đầu, lúc này Long Nhạc chợt kéo cậu lại, nhỏ giọng nói: "Này, cậu có nghĩ Hướng Thừa Thiên có chút thích Hoa Ngọc Bách không?"

"Có sao?"

"Có chứ sao không?" Long Nhạc ra vẻ uyên thâm nói, "Một người đàn ông khi thích ai thì liền rất dễ dàng nhận ra, nếu có tiền thì thích đưa tiền của mình cho đối phương sử dụng, nếu không có tiền thích thích làm hành động giúp đỡ đối phương, đây là mẹ tôi nói vậy."

"Phì, dì nói chuyện cũng thật sâu xa."

"Cũng rất có đạo lý là được rồi? Bằng không cậu nói thử xem, Triển tiên sinh nhà cậu có đưa cho cậu tiền tiêu hàng ngày không? Anh ta hơn cậu tám tuổi, hơn nữa lại là người có đầu óc kinh doanh, khẳng định mấy năm nay làm ăn có lãi không ít, không có khả năng đối với cậu lại vắt chày ra nước (*)."

(*) Vắt chày ra nước: chỉ sự keo kiệt, bủn xỉn.

"Không đưa thì sao?"

"Không có khả năng."

"Được rồi, có đưa cho tôi thẻ ngân hàng có 320 vạn, và thẻ tín dụng hạn mức 200 vạn."

"Đậu má! Đúng là muộn tao!"

"Muộn tao?" Vẻ mặt Lâm Ngọc Đồng đầy tò mò, "Chuyện này với muộn tao thì liên quan gì đến nhau?"

"320 thêm 200 không phải là 520 sao? 520, anh yêu em, thế mà không hiểu? Cậu là lợn đấy à?"

(*) 520: tương tự câu "wo ai ni" – anh yêu em đó

"..."

Trong nháy mắt Lâm Ngọc Đồng cảm thấy không ổn lắm, khổ cho cậu cả quãng đường đến căng tin đã luôn tự nhủ trong lòng, tự nhủ rằng Triển Dực Phi đối với mình không có một chút ý tứ gì, kết quả cái tên tiểu tử Long Nhạc này lại đưa ra kết luận như vậy!

Chẳng lẽ trùng hợp? Tuy Triển Dực Phi đối với cậu rất tốt, nhưng anh cũng chưa từng nói cái gì khiến cậu hiểu lầm cả.

"Lâm tử, làm sao vậy?" Hướng Thừa Thiên, Hoa Ngọc Bách và Long Nhạc đều ăn đến là ngon miệng, chỉ có một mình Lâm Ngọc Đồng là không tập trung gì, vậy nên họ không khỏi thắc mắc.

"Không có gì." Lâm Ngọc Đồng khó khăn lắm mới lại tinh thần, "Các cậu có ai muốn ăn thêm sườn không? Tôi có nhiều lắm này."

Long Nhạc và Hoa Ngọc Bách mỗi người lấy một miếng, Lâm Ngọc Đồng cũng đưa miếng cuối cùng cho Hướng Thừa Thiên, sau đó cậu ăn cơm với canh liền xong, hỏi Hướng Thừa Thiên, "Thừa Thiên, cậu còn thuốc lá không? Cho tôi một điếu."

"Không phải cậu bỏ thuốc rồi à?"

"Thỉnh thoảng vẫn muốn hút. Tôi ra ngoài chờ các cậu." Lâm Ngọc Đồng nhận lấy điếu thuốc và bật lửa Hướng Thừa Thiên đưa cho rồi một mình đi ra ngoài.

"Sao tôi thấy Lâm tử giống như đang có tâm sự vậy?" Chờ Lâm Ngọc Đồng ra ngoài rồi thì Hoa Ngọc Bách trao đổi ánh mắt cùng Long Nhạc và Hướng Thừa Thiên.

"Tôi thấy tới tám phần là có liên quan đến Triển tiên sinh." Long Nhạc nhíu mày, "Hoặc có liên quan đến Trầm Quân. Trước kì nghỉ Lâm tử và Trầm Quân vẫn rất tốt, cho dù hai người bọn họ không ai nói gì, nhưng tôi cảm thấy giữa bọn họ chính là quan hệ yêu đương. Nhưng tiểu tử Trầm Quân này cũng đúng là kẻ toan tính, trong kì nghỉ lễ vậy mà ở cùng với Tiếu Vi, cmn, như thế ai mà không tức giận được chứ?"

"Nhưng không phải Lâm tử và Triển tiên sinh yêu nhau sao?" Hướng Thừa Thiên không đồng ý với quan điểm của Long Nhạc.

"Thì chính thế mới kỳ quái còn gì? Đang cùng với Trầm Quân rất tốt, như thế nào lại đột nhiên cùng Triển tiên sinh đi đăng ký kết hôn? Ý tôi là có khi Lâm tử vì giận dỗi Trầm Quân mà mới làm như vậy. Ngọc Bách, cậu còn nhớ những lời mà Lâm tử nói lúc ở Phù Liễu sơn trang không? Cậu ấy nói đang suy nghĩ xem có nên gọi người ta đến hay không, vì cậu ấy và người ta cũng không quá thân quen gì. Thế mà lại cùng với một người không quá thân quen gì đi đăng ký kết hôn, thế không phải kỳ quái à?"

Hoa Ngọc Bách cùng Hướng Thừa Thiên nhìn nhau, cũng chưa lên tiếng, ai ngờ chỉ chốc lát sau bên ngoài có người hô: "Này các người đừng đánh nhau nữa! Mọi người mau tới giúp đi!"

Long Nhạc cực kỳ tò mò liền thò cổ ra ngoài cửa sổ xem, ngay lập tức liền gấp gáp: "Là Lâm tử và Trầm Quân!"

Có mấy anh trai chạy đến, đem Lâm Ngọc Đồng và Trầm Quân tách ra, Hướng Thừa Thiên và bạn cùng lớp thì giữ Trầm Quân, Long Nhạc và Hoa Ngọc Bách thì ngăn Lâm Ngọc Đồng lại.

Trầm Quân bị đánh đến độ rách khóe môi chảy máu, hắn lau một cái, vừa muốn xông lên phía trước thì bị kìm lại không cử động được, hắn rống to: "Chúng mày buông tao ra! Mẹ nó Lâm Ngọc Đồng, tao sẽ không để yên cho mày đâu! Mày ra vẻ thanh cao cái rắm à? Mày mẹ nó có dám nói cái người đến đón mày hôm đó không phải là người bao dưỡng mày không? Mày là đồ..."

"Tiểu Long, Ngọc Bách, buông ra!" Lâm Ngọc Đồng hung hăng vùng ra một chút, áp chế tức giận nói.

"Buông ra cái quỷ! Lâm tử cậu bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt cùng hắn!" Long Nhạc hệt như con gấu gắt gao ôm chặt lấy Lâm Ngọc Đồng.

Lâm Ngọc Đồng hít thở sâu, "Được, tôi không đánh, các cậu bỏ ra."

Long Nhạc (*) và Hoa Ngọc Bách thấy cậu không gồng sức nữa thì nhẹ nhàng thở phào, ai ngờ Lâm Ngọc Đồng chờ có thời cơ liền xông lên đánh Trầm Quân. Hướng vào mặt Trầm Quân mà cho một đấm, liền sau đó là cong chân cho một gối vào bụng Trầm Quân, "Tên khốn đần độn, lão tử để cho mày vu khống à, mày muốn chết rồi..."

(*) Chỗ này tác giả ghi là Lâm Ngọc Đồng nhưng mà chắc nhầm nên mình mạn phép sửa lại.

Vốn là chỉ có bốn người can ngăn, giờ thì càng ngày càng nhiều, mọi chuyện rất nhanh bị truyền đi, chỉ chốc lát sau bảo vệ của trường biết chuyện liền chạy đến.

Lâm Ngọc Đồng và Trầm Quân trực tiếp bị gọi lên phòng giáo viên, khuôn mặt của chủ nhiệm cứng nhắc hệt cái quan tài, nghiêm túc hỏi: "Vì sao lại đánh nhau?"

"Là cậu ta đánh em trước." Trầm Quân cướp lời nói.

"Cậu còn mặt mũi để nói sao." Lâm Ngọc Đồng dùng đầu lưỡi đẩy đẩy hai bên má, dường như cũng quá lười để đối phá với những người như vậy.

Trầm Quân khinh thường cười ra tiếng: "Vì sao tôi không có mặt mũi để nói? Cách sống của cậu vốn có vấn đề, cậu là một sinh viên, bị phú thương bao dưỡng lại còn có xe đưa xe đón, giống như hận không thể cho toàn bộ trường biết, không phải là quá ảnh hưởng đến môi trường học đường à?"

Giáo viên chủ nhiệm hỏi: "Có chuyện này sao?"

Lâm Ngọc Đồng nói: "Không có đâu ạ, em cùng người Trầm Quân vừa nói là đã kết hôn, nếu thầy không tin em có thể mang giấy đăng ký kết hôn đến."

Cho tới bây giờ, vì không muốn Triển Dực Phi cảm thấy cậu muốn đem giả diễn thật, cho nên ngoài nói cho những người có mối quan hệ thân thiết còn không cậu sẽ không nhắc đến chuyện của mình với Triển Dực Phi ở bên ngoài, nhưng hiển nhiên lúc này cậu cần phải nói ra.

Giáo viên chủ nhiệm kinh ngạc nhìn Lâm Ngọc Đồng, Trầm Quân cũng quay mạnh đầu lại. Hắn đi nhục mạ Lâm Ngọc Đồng vì hắn nghe Tiếu Vi nói Lâm Ngọc Đồng được một phú thương họ Triển bao dưỡng, cho nên thái độ đối với hắn mới không giống trước kia.

Lâm Ngọc Đồng gọi điện thoại cho Triển Dực Phi, Triển Dực Phi rất nhanh đã mang giấy đăng ký kết hôn đến. Nhìn thấy khóe môi của Lâm Ngọc Đồng bị thương, sắc mặt đột nhiên lạnh băng nhìn Trầm Quân, lập tức quay sang nói với chủ nhiệm: "Vị bạn học họ Trầm này phải công khai xin lỗi vợ tôi, nếu không tôi hoàn toàn có thể kiện cậu ta tội phỉ báng."

Trầm Quân nhất thời lâm vào rối rắm. Dù sao hắn cũng sẽ nghỉ học, nếu nói ghi tội gì đấy hắn cũng không sợ, trên dưới nhà Tiếu Vi cũng sẽ giúp hắn xóa tội danh này, nhưng nếu thật sự muốn kiện hắn tội phỉ báng, tên họ Triển kia lại muốn kiện hắn đến cùng, thì thật sự rất rắc rối.

Nghĩ đến việc Tiếu Vi nói về sức mạnh của Triển gia với bộ dáng hâm mộ cùng ghen tị, trong lòng Trầm Quân quả thật cũng không rõ.

Chủ nhiệm thấy quần áo mùa đông cũng rất dày, cả hai bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, hơn nữa ông ta cũng không muốn làm rùm beng chuyện này lên, nếu thực sự làm lớn sẽ ảnh hưởng danh tiếng của trường, liền khuyên Trầm Quân hãy thừa nhận mình sai mà xin lỗi, dù sao cũng là do hắn tung tin đồn nhảm trước, mà giữa Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi cũng không phải mối quan hệ dơ bẩn kia, là hôn nhân chân chính được pháp luật bảo hộ.

Khẳng định là Trầm Quân không thể nuốt trôi cơn tức này, nhưng hắn cũng không dám ngang nhiên đối địch với Triển Dực Phi, chủ yếu là hắn không nghĩ Triển Dực Phi sẽ đến thật. Đáng tiếc biết hối hận thì đã muộn rồi.

Ngày hôm sau, hội sinh viên đưa ra thông báo phê bình Trầm Quân, hắn cũng sẽ phải công khai xin lỗi Lâm Ngọc Đồng. Sau đó mọi người đều biết Lâm Ngọc Đồng đã kết hôn, căn bản là không giống những gì Trầm Quân đã nói, cho nên có gặp ai thì tám chín phần mười đều mang theo thiện ý mà trêu chọc.

Vốn tính cách của Lâm Ngọc Đồng cũng rất tốt, cái đó (tính cách tốt) ở trường lại càng xài được, đặt biệt là tất cả các sinh viên đều biết Triển Dực Phi đã hỗ trợ nhà trường tiền để thay mới điều hòa. Điều hòa trong trường đều đã sử dụng mười, hai mươi năm, đều đã hỏng hết, hệ thống sưởi rất kém, mùa đông thực sự rất lạnh!

Chỉ có Lâm Ngọc Đồng biết, mỗi ngày nghe mọi người cảm ơn cùng ca ngợi, tim cậu như đang rỉ máu, là 120 vạn, có cậu thì tốt rồi! Cậu bất mãn đạp một cước vào ghế dựa của Triển Dực Phi, "Anh là cái đồ phá gia chi tử, mấy cái người kia học cùng lắm ba, bốn năm xong liền cút, anh thông cảm cho bọn họ làm cái gì!"

Triển Dực Phi chẳng hiểu gì nhìn Lâm Ngọc Đồng, "Anh là sợ em lạnh, có liên quan gì đến bọn họ?

Lâm Ngọc Đồng bị chặn họng mà sửng sốt, trầm mặc nhìn Triển Dực Phi. Cậu phát hiện ra từ sau khi cậu đánh nhau cùng Trầm Quân, thái độ của Triển Dực Phi đối với cậu hình như không còn giống với trước đây nữa?

Hết chương 17

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play