Gần đây Yunho vô cùng bận rộn, cả ngày bình thường cả một bóng người cũng không nhìn thấy được. Mặc dù trong tâm Jaejoong vốn đã biết Yunho bận rộn chuyện gì, nhưng nếu hắn không nói, Jaejoong nghĩ cứ giả bộ như cái gì cũng không biết, mặc dù vậy cực lực khắc chế kích động, hưng phấn, hạnh phúc muốn phun trào ra ngoài cũng không phải là dễ.

“Su a –” Jaejoong lắc lư lắc lư tới trước chuồng heo, nhìn quanh một lần, “Tại sao không thấy Yoochun?”

“Nga, cậu ấy đi tắm, trái bóng của em ở trong đó,” hai tay Junsu giữ lấy lan can, lấy tay chỉ vào sâu bên trong chuồng heo, “Là cậu ấy giúp em nhặt về.”

“Không thể nào?” Jaejoong đặt chân lên lan can đầu tiên, hai tay nắm lấy lan can, nghiêng người về phía sau, nghịch ngợm không ngừng lắc lư, “Em cũng thật nhẫn tâm, biết rõ ràng bệnh khiết phích của Park Yoochun đã đạt tới trình độ biến thái không ai bằng, em còn để nó nhặt giúp em?!”

“Không phải em để cậu ấy đi,” hai tay Junsu nâng cằm để trên lan can, mắt vừa nhìn heo mẹ cho con bú vừa nói, “Em chỉ nói câu ‘Yoochun, cậu xem bóng của tôi kìa’, mặt cậu ấy liền bắt đầu co quắp, tay vốn đang nhéo mũi em cũng lập tức đặt sang hai bên người nắm thành quyền, sau đó cậu ấy hít sâu một hơi liền nhảy vào. Thật ra thì trái bóng đó là do em đưa cho heo con chơi, ý của em khi nói câu đó là chỉ muốn cho cậu ấy nhìn một chút thôi, không ngờ cậu ấy lại hiểu lầm = =”

“Nếu là anh anh cũng hiểu lầm,” Jaejoong có chút im lặng, người nào không biết em trai cậu yêu quý nhất là bóng đá, người nào nghĩ nó sẽ đưa cho heo yêu dấu đây?!

“Yo — trưởng phòng Kim,” Park Yoochun tắm rửa đổi y phục xong đi tới, khoác vai Kim Jaejoong, bộ dáng đùa giỡn, “Tại sao không đi công ty, bỏ rơi nhiệm vụ vậy là không được nha ~ ~”

Jaejoong xoay vai, hất tay hắn ra, khuôn mặt ghét bỏ, “Em cũng đừng cười, mặt đều là nếp nhăn!”

“Ách,” Park Yoochun bị đả kích như một pho tượng đá đứng yên tại chỗ.

“Ue kyang kyang ~ ~ ue kyang kyang ~ ~” Junsu ở bên cạnh cười tới ngữa tới ngữa lui, “Anh, anh cũng thấy khi Yoochun cười thì tren mặt có nếp nhăn a, ue kyang kyang ~ ~, ngoại trừ cái ót bóng loáng co dãn của cậu ta là không có thôi.”

“Ai!” nhìn Junsu và Yoochun đùa giỡn thành một đoàn trước mắt, Jaejoong đột nhiên liền thở dài,“Các em thật tốt a, cả ngày chơi ở chung một chỗ.”

“Anh, anh làm sao vậy, cãi nhau với anh Yunho sao?” một cước đá văng chủ nhân cánh tay đang không an phận đặt trên mông mìnhJunsu đi tới trước mặt Jaejoong.

“Gần đây anh Yunho em quá bận rộn, số lần gặp mặt chỉ có thể đếm được trên năm ngón tay.” Vừa thấy có người quan tâm, vẻ mặt Jaejoong ngay lập tức chuyển sang buồn bã.

“Anh có thể thôi đi không anh Jaejoong, nụ cười ngay khóe miệng anh có thể không cần rõ ràng như vậy hay không a??” Yoochun từ trên mặt đất bò dậy sờ sờ cái mông yêu thương, bắt đầu vở diễn của Jaejong, “Ngay cả bác Vương coi cửa cũng biết anhYunho đang chuẩn bị chuyện kết hôn, anh làm sao không biết được, em xem anh là đang cố ý muốn khoe khoang với tụi em đi!!”

“Lại bị em nhìn ra rồi,” Jaejoong bất mãn nói, trong đôi mắt to lóe lên ánh sáng giảo hoạt, sửa sang lại quần áo, “Quên đi, anh đây đi tìm bọn Changmin Kibum ‘kể khổ’ đây!”

“Jaejoong a –”

“Ai?” nghe thấy âm thanh của Yunho, Jaejoong đang tắm vội lau khô cơ thể, tiện tay cầm khăn tắm nhỏ quấn quanh hạ thân rồi vừa lau mái tóc ướt đẫm vừa đi ra ngoài, nhìn người ngồi trên giường lớn, Jaejoong có chút kỳ quái, “Tại sao hôm nay lại về sớm như vậy?”

“Jaejoong a, chúng ta đi Paris thăm bà nội đi.” Yunho đột nhiên từ trên giường đứng dậy.

Vừa nghe lời này, Jaejoong bỗng giật mình đứng yên tại chỗ, tay đang lau đầu cũng dừng lại giữa không trung trong chốc lát “Tại sao đột nhiên nghĩ tới chừng này?”, sau đó Jaejoong lại tiếp tục động tác trong tay, đem tóc biến thành bù xù.

“Không phải đột nhiên nghĩ tới,” Yunho lắc đầu một cái, ngoắc ngoắc tay với Jaejoong, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý bảo cậu tới đây, “Thật ra từ lâu trước đây tôi đã có ý nghĩ này rồi.”

Sờ sờ tóc đã không còn giọt nước nào, Jaejoong đem khăn lông ném qua một bên, ngồi ở trên giường một câu cũng không nói, chẳng qua là dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Yunho, muốn từ trên gương mặt trịnh trọng của hắn nhìn ra chút gì đó.

Yunho kéo tay Jaejoong qua, ngón tay nghịch ngợm vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay cậu, “Mặc dù trước kia bà nội làm như vậy, nhưng trong đáy lòng bà vẫn là vì muốn tốt cho cậu, cho nên tôi muốn chúng ta trước khi kết hôn có được sự thừa nhận của bà nội.”

Tiếng ngủ trầm thấp khiến cho Jaejoong như đang ngủ say trong hầm đất nhiều năm vừa tỉnh lại thì thấy một bàn rượu ngon, Jaejoong không khỏi say mê, mi mắt rũ xuống, tinh tế đánh giá kỹ người con trai này – lông mi thật dài buông xuống, thỉnh thoảng lại run run một chút, tạo thành một chiếc bóng nhàn nhạt phía dưới mắt, khiến người ta hâm mộ chính là phía dưới cái mũi cao là đôi môi mím chặt hấp dẫn, Jaejoong vươn tay để trên tay Yunho, nhéo một cái, gật đầu, “Được.”

Cậu biết Yunho không muốn cậu có chút tiếc nuối nào, mặc dù bà nội đã thực hiện lời hứa của bà, nhưng mà vướng mắc trong lòng vẫn còn. Hơn nữa bây giờ hai người sẽ kết hôn, dù sao cũng là bà nội thân yêu của cậu, cậu biết Yunho muốn làm người yêu có được sự thừa nhận của bà nội. Người con trai trước mắt này vì cậu suy nghĩ, cậu có lý do gì mà không đồng ý đây? Tất cả khó khăn đều để cho hai người cùng nhau đối mặt đi!

“A –” Đột nhiên bị nhào tới, Jaejoong theo bản năng kêu lên.

“Chúng ta đi ngủ sớm một chút đi, tôi đã mua vé máy bay trưa mai rồi.”

“Vậy cậu đứng lên trước, tôi đi mặc áo ngủ vào rồi ngủ tiếp.”

“Không cần, dù sao mặc áo ngủ đến cuối cùng vẫn là bị tôi lột xuống thôi.”

“Đừng… cậu… ân…. Không, không phải nói… ân…ngủ…ân….sớm một chút….sao? Cậu, cậu…đừng, đừng liếm…nơi đó –”

Từ trước ngực Jaejoong ngẩng đầu lên, liếm liếm nước miếng nơi khóe miệng, Yunho cong khóe miệng, “Đúng vậy, hôm nay chúng ta vận động sớm một chút thì không phải ngủ sớm hơn so với bình thường sao?” dứt lời, tay phải từ hồng quả trước ngực Jaejoong trượt xuống, tháo khăn tắm xuống, bàn tay to ấm áp đặt lên hạ thể đã đầy ngọc dịch.

“A – ân… chậm, chậm một chút…”

“Một giây đó khi cậu bước ra từ phòng tắm, cậu biết tôi cố gắng biết bao nhiêu mới khống chế mình không nhào tới hay không!” tâm lý xấu xa đẩy nhanh tốc độ, âm thanh kiều mị của người dưới thân phát ra từ đôi môi đỏ mọng kiều diễm liền bị Yunho tiến lên ngăn chặn.

…….[ phi lễ chớ nhìn a ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play