*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

hey 14 1

Secretwind: ô hô hô, lâu lắm rồi mới up chương mới của truyện *cười lớn*, có ai nhớ Yun ca và Kim cục bông không a  ღ˘⌣˘ღ  

.

Hôm nay không khí rất quỷ dị, đây là cảm giác khi Yoochun và Junsu xuống lầu nhìn thấy mọi người, nhìn đi, ngay cả đầu óc bình thường phản ứng cực kỳ chậm chạp như Junsu cũng phát hiện ra, nhất định là rất rõ ràng a o[╯□╰]o

Yoochun nhẹ nhàng đưa tay lên miệng, ho nhẹ một tiếng, sau đó nở nụ cười chào hỏi mọi người đang ngồi trước bàn ăn, “Đều thức dậy thật sớm a!”

“Oh, Susu Chunnie các con đã dậy a, mau tới đây ăn điểm tâm đi!” Kim phu đang quay lưng về phía họ xoay người lại, dùng hai con mắt thâm đen cực lớn đối diện với hai người.

“Hình như đã xảy ra chuyện gì đó!” Yoochun lặng lẽ chạm Junsu một cái, nếu không tại sao tất cả mọi người ngay cả liếc mắt cũng không thèm quăng cho bọn họ một cái đây? Bình thường tiểu tử Changmin kia vẫn thường hay cười nhạo bọn họ vận động quá độ mào[╯□╰]o

“Khẳng định thế!” Junsu xoa xoa mắt của mình, không thể tin nổi người mẹ tinh lực siêu nhân của mình lại có vành mắt màu đen, hơn nữa bộ dáng còn mệt mỏi uể oải.

“Vậy chúng ta phải cẩn thận một chút, không nên nói những lời không nên nói, Junsu em biết chưa?”

Junsu khoát tay ý bảo không sao đâu, đi về phía trước, mục tiêu chính là – bàn ăn, còn không quên bỏ lại một câu cho Yoochun, “Anh cho rằng em không có tâm nhãn sao, em mới không có đầu óc như vậy a!”

Yoochun bị bỏ mặc tại cầu thang thầm rơi lệ trong lòng: cũng chính bởi vì đầu óc em thiếu sáng suốtcho nên anh mới phải dặn dò a!!

“Ai ai!” Junsu đem cùi chỏ thụi về bên phải, “Khụ khụ” Yoochun mới đưa sữa tươi tới khóe miệng uống một hớp thành công bị sặc, vội vàng cầm lấy khăn giấy bên cạnh lau người.

Nhưng mà đây có thể coi như là một “tiếng ồn” rất rõ ràng đi, cũng không thể đem những người khác đang ở trong thế giới của chính mình kéo trở về hiện thực.

Junsu trao cho Yoochun một ánh mắt xin lỗi, sau đó ghé bên tai Yoochun thấp giọng nói, “Anh xem từng người bọn họ kìa, có cái gì đó không đúng a!”

Yoochun sau khi sửa sang lại vẻ ngoài liền gật đầu đồng ý, “Qủa thật a, anh mới vừa lấy trộm một cái bánh bao của Changmin, thế mà nó một chút bất mãn cũng không có, nếu theo bình thường nhất định phải bạo phát rồi!”

“Changmin từ vài ngày trước đã không ổn a, con ngon ăn khá ít. Mẹ còn tưởng rằng nó ngã bệnh a, mời bác sĩ tới xem bệnh, không ngờ bác sĩ nói dạ dày Changmin vẫn khỏe mạnh như bình thường!o[╯□╰]o.”

“ThẬT sao?” Yoochun càng thêm nghi ngờ, đôi mắt hoa đào ở trên người từng người quét qua quét lại, sau đó trong lòng chia bọn họ làm hai loại.

Loại thứ nhất, lấy hình ảnh ăn cơm không mở miệng của Kim phu nhân và Jaejoong.

(Chú thích của tác giả: đây là một loại triệu chứng giống như bình thường, tuy nhiên nhìn kỹ có hte63 phát hiện ra họ không giống như thường ngày.)

Trong tay Kim phu nhân cầm một cái banh bao đưa tới bên miệng, nhưng đôi mắt thì đã nhắm lại, đầu thỉnh thoảng lại gục lên gục xuống.

Jaejoong nâng cầm không biết đang suy nghĩ cái gì, bất quá mặt một hồi đỏ một hồi lại biến đen, còn đem tay đưa tới trên môi mình nhẹ nhàng vuốt ve.

Loại thứ hai: lấy hình ảnh che đậy của Yunho, Changmin và Kibum.

(chú thích của tác giả: đây là một triệu chứng có thể miêu tả bằng câu “túy ông chi ý bất tại tửu”,mặc dù nhìn từ bên ngoài quả thật là đang ăn cơm, nhưng gười sáng suốt sẽ rất dễ dàng nhận thấy tâm tư của bọn họ không ở đây ăn uống, sự khác nhau lớn nhất giữa hành động này so với hành động phía trên chính là bọn họ không trực tiếp biểu hiện ra bên ngoài là không ăn gì hết, mà là gián tiếp. Nhưng mà, không ai là giống nhau, cho nên sự biểu hiện bên ngoài của ba người là hoàn toàn khác biệt.”

Yunho cúi đầu, cầm nĩa xiên vào một miếng sandwich nhỏ, bỏ vào trong miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống. Một động tác đơn giản này, quá trình lại cực kỳ dài, theo như cái liếc mắt của người hiểu biết Yoochun, tần suất ước chừng là năm phút cho mọt lần ăn.

Kibum gặm từng miếng bánh bao, khóe miệng lại thỉnh thoảng cong lên thành một độ cong không rõ ràng, hết sức quỷ dị.

Sự bất bình thường của Changmin rất dễ dàng nhìn ra, vốn là chuẩn bị đầy đủ bánh bao, bánh mì, trứng chần, lạp xưởng vân vân đủ các loại điểm tâm sáng chất cao thành đống trên bàn, bên trong đĩa chỉ có hai cái trứng chần, hơn nữa đã bị Changmin dùng chiếc nĩa đâm tới nát vụn, hơn nữa động tác vẫn đang tiếp tục tiến hành.

Yoochun đang ở trong lòng thầm vỗ tay tán thưởng sự phân tích triệt để của mình, bị một tích “Bịch’ thật lớn bên cạnh hù dọa thiếu chút nữa đứng bật dậy. Khi hắn quay đầu lại nhìn thấy động tác của Susu thân ái, không khỏi há to miệng, con mắt thiếu chút nữa lăn ra ngoài.

Junsu không biết từ lúc nào đã hai tay chống nạnh, một cái chân đạp ở trên bàn, còn không quên dùng sức chà đạp cái bàn, trong miệng thì la lớn, “Này! Mấy người mất hồn này rốt cuộc bị làm sao vậy hả, đều tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh đi!!!”

Không thể không nói, một chiêu này của Junsu vô cùng hữu hiệu, bất quá hiệu quả cũng chỉ kéo dài không tới một phút.

Một phút sau Junsu và Yoochun lại hai mặt nhìn nhau, hướng về phía phòng ăn trống rỗng hô to: “Ai tới nói cho chúng tôi biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a???”

Nguyên nhân đây, rất đơn giản, bởi vì tất cả mọi người kịp phản ứng đều cuống quýt chạy vội lên lầu, ngay cả một câu giải thích cũng không có o[╯□╰]o

Thừa lúc Yunho đang thu dọn hành lý, Kim phu nhân đem Jaejoong kéo đến cuối hành lang, hướng về phía đứa con đang mở đôi mắt to mờ mịt nhìn mình, vỗ vỗ tay cậu dặn dò, “Jaejoong a, lần này trở về tương đương là gặp mặt ba mẹ chồng đó, nhất định phải biểu hiện thật tốt nha!”

“Mẹ không nói thì thôi, mẹ vừa nói con mới bắt đầu hiểu a, bắt đầu căng thẳng rồi, làm sao bây giờ?”

“Đứa con ngốc này,”Kim phu nhân võ đầu Jaejoong một cái, “Cha mẹ Yunnie đã sớm biết, lần này trở về là muốn buộc Yunho biểu lộ nội tâm của nó.”

“A?” Jaejoong kinh hãi, cằm cũng sắp rớt trên mặt đất rồi, “Chuyện khi nào vậy?”

“Không cần lo nhiều như vậy, mẹ nói cho con biết nha,” Kim phu nhân nhìn trông chừng xung quanh một chút rồi tiến tới bên tai Jaejoong “Lần này trở về nhất định phải “giải quyết” Yunho a!” còn không quên quăng cho Jaejoong một ánh mắt đầy đen tối.

Jaejoong nghe ra được ý tứ của mẹ mình, khuông mặt nhỏ nhắn lập tức hồng lên, ngay cả nói chuyện cũng không thể lưu loát, “Mẹ…con…nói…nói…nói cái gì vậy hả!”

“Nói các con tiếp tục nụ hôn tối hôm qua đi?”

Vừa nghe đến cái này, Jaejoong lập tức bùng nổ, vươn tay chỉ vào Kim phu nhân,“Mẹ, mẹ, mẹ làm sao biết?! Mẹ ở trong phòng con gắn camera quay trộm sao??”

Chống lại ánh mắt mập mờ của Kim phu nhân, Jaejoong mới ý thức được bản thân mình đã thừa nhận rồi, chợt che miệng lại, không ngừng ám thị mình không được hoảng hốt không được hoảng hốt nha!

<Mẹ còn chưa cài đặt đâu, chờ các con viên mãn rồi mẹ cài đặt cũng không muộn>, Kim phu nhân nghĩ trong lòng, một bàn tay đánh vào bàn tay đang lắc lắc trước mặt mình, khinh bỉ nói, “Con nhìn môi của con kìa, đừng tưởng rằng lấy đá chườm lên thì có thể che dấu được chuyện trước đó, mẹ cũng không giống như tụi nó bị lừa gạt dễ vậy đâu.”

Jaejoong có chút không tin lấy điện thoại ra soi soi, “Con cảm thấy nhìn không ra a,” nhớ tới điều gì đó, cái miệng nhỏ nhắn méo xệch, khuôn mặt ủy khuất pha lẫn chút buồn bã, “Nhưng mà sáng hôm nay Yunho thức dậy hình như đã quên mất rồi, dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy!”

“Thế sao?” Kim phu nhân cũng có chút khó hiểu, “Tối hôm qua nó không cùng con giải thích chuyện gì sao.”

“Con, con” Jaejoong gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói ra khỏi miệng, dù sao vẫn là có chút mất mặt, “Sau khi… sau khi hôn xong, con không cẩn thật mà ngủ mất đi” câu này nói ra như tiếng mũi vo ve, nhưng mà lỗ tai thính của Kim phu nhân vẫn nghe rất rõ ràng từng chữ, “Ha ha ha, mẹ phục con a!”

Mặt Jaejoong lại đỏ lên, thế nhưng lần này là bởi vì quẫn tức.

“Được rồi, mẹ không cười” Kim phu nhân thông minh hiểu đượchành sự tùy theo hoàn cảnh, có một số việc nên dừng lại đúng lúc a, “Thế nhưng mẹ cảm thấy Yunnie nhất định có cảm tình với con, nhưng mà—“Kim nữ sĩ cố ý nói ngừng giữa chừng,nhìn hưng phấn trong mắt con mình thoáng chốc sầm xuống, cũng không đùa nữa, “Con cũng biết tính cách Yunnie như thế nào rồi, nó ngu ngốc, không biết cách biểu đạt tình cảm của mình, cũng tương đối tự ti, mặc dù bây giờ đã tốt hơn nhiều, nhưng mà vẫn sợ bị con từ chối, mẹ nghĩ vì thế mà nó mới lựa chọn sự trốn tránh!”

“Như vậy a, rất có đạo lý, vậy con nên làm cái gì bây giờ, không thể cứ như vậy tiếp tục chờ đợi a!” thấy con trai mắc câu, Kim nữ sĩ thừa cơ hội tiếp tục rèn nóng sát, “Mẹ thấy a, con cũng cần phải học cách biểu đạt tình cảm của mình, con có thể biểu lộ trước với nó a.”

“Vạn nhất cậu ấy không thích con, con lúc đó nhất định rất là xấu hổ rồi!”

“Mẹ cam đoan nó chắc chắn thích con!”

Jaejoong nghiêng đầu, đối với cam đoan đầy tin tưởng của mẹ mình có chút khó hiểu, “Tại sao mẹ có thể khẳng định như vậy.”

“Ngạch, mẹ” Kim phu nhân gãi gãi đầu, trong lòng nghĩ chẵng lẽ phải nói cho con biết là do chính miệng Yunho thừa nhận, “Không phải Changmin cũng nói thế sao, trước kia mẹ cũng ở bên cạnh nó thúc đẩy, từ nét mặt cho tới cách nói chuyện của nó đối với con, tuyệt đối có mờ ám.”

“Vây nếu đoán sai thì sao? Chẵng lẽ mẹ đền cho con một Yunho khác sao.”

“….”

“Được rồi, con về phòng thu dọn đồ đạc đây!” đi được vài bước lại thả cho Kim phu nhân một cái hôn gió, “Lời đề nghị của mẹ con sẽ suy nghĩ!”

Kim phu nhân lắc đầu một cái, hai tay chắp lại cầu nguyện, “Chỉ hy vọng đến lúc đó biết rõ chân tướng mọi việc thì không nên quay lại xuống tay tàn nhẫn với chúng ta là được rồi.”

Thật ra thì, “chúng ta” trong miệng của Kim phu nhân, bao gồm Changmin, cũng không bao gồm Yunho, bởi vì bà biết đối với Yunho, Jaejoong tuyệt đối sẽ không nặng tay. Về phần Changmin tại sao gia nhập chung một chiến tuyến với Yunho, chỉ có thể nói “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt”! Huống chi, nó cũng đối với Yunho có một chút cầu viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play