Shala ngước lên và thấy Sky đang đăm chiêu khi cô cài nút áo. “Sao thế?”
Anh vuốt mặt. “Em ổn với việc này chứ?”
“Ổn với cái gì?”
Anh ra dấu về bàn làm việc. “Việc chúng ta vừa làm.”
Những bất an của Shala lại nổi lên như một bầy cá piranha đói khát. Lâu lắm rồi cô không làm tình, và kể cả lúc cô còn được làm tình, rõ ràng là chồng cô cũng không thấy thỏa mãn. “Em đã làm gì không ổn à?”
“Không ổn? Sao em lại nghĩ…? Chúa ơi, không! Anh chỉ chợt nhật ra rằng việc này hơi …”
“Hoang dại?” Cô bật ra.
Anh gật đầu. “Ừ.”
Có vẻ điên rồ, nhưng trông Sky mới giống người bất an, Tuyệt lắm đúng không? Quá tuyệt. Con người không cảm thấy bất an trừ khi vấn đề ấy quan trọng với họ. Rõ ràng là cô quan trọng với Sky Gomez.
Cô nghiêng đầu. “Nó đúng là hoang dại thật.” Cô nhớ lại vẻ mặt anh khi nhìn cô xoài người trên bàn anh, mắt anh đầy khao khát khiến cô ẩm ướt ngay lập tức. “Và hơi điên rồ nữa.” Cô không nhớ mình đã từng làm tình phóng khoáng đến mức ấy. Cô do dự, rồi thêm vào, “Em yêu từng giây từng phút. Giờ đây anh có đánh giá thấp em không?”
Anh cười lớn và kéo cô vào người. “Chúng ra vẫn có thể xử cái ghế.”
Cô nhón chân lên và hôn anh. Vào khoảnh khắc ấy, Shala nhớ rằng mình chưa bao giờ thấy hạnh phúc hơn.
“Cha Redfoot không có ở đây.” Maria trộn hành trong nồi trong khi nói chuyện với Sky trên điện thoại. “Ông đã gọi điện bảo rằng ông có việc cần xử lý. Em lo quá!”
“Đừng lo lắng nữa,” Sky đáp. “Nhưng bảo ông gọi cho anh khi ông về nhà nhé. Hôm nay em đến thăm Jesie chưa?”
“Rồi, em đã ở lại bệnh viện gần hết cả chiều. Cô ấy đã khỏe. Lại buôn chuyện rồi.”
“Hi vọng là không phải về anh,” Sky nói.
“Không, nhưng anh biết đó là loại thuốc để …”
“Tuyệt”
Maria bật cười. “Tin đồn ngốc nghếch. Chả ai tin đâu mà. Dẫu sao đi nữa, em nghĩ mai cô ấy sẽ về nhà. Sáng mai em phải làm hoàn thiện bảng lương của một khách hàng, nhưng em đã bảo Sal là em sẽ qua nhà trong khi anh ấy làm việc.”
“Nếu anh có thể giúp gì thì cho anh biết nhé. À, em có muốn qua nhà Lucas ăn bò nướng không?”
“Không. Khi chúng ta nói chuyện thì em cũng đang làm cơm gà rồi.” Maria trộn thêm ít hạt tiêu.
“Đừng cho nhiều tỏi quá.”
Maria càu nhàu một cách vui vẻ. “Em thề - anh không thể tránh xa bếp của em được, kể cả khi anh đang ở đầu dây điện thoại bên kia.”
“Xin lỗi,nhưng em lúc nào cũng cho quá nhiều tỏi.”
‘Em thích tỏi” cô đáp.
“Anh biết.” Anh cười, và Maria nhớ cô chưa từng thấy anh vui vẻ đến thế. “Jose có ở đó không?” Anh hỏi.
“Không.” Cô vừa với tay lấy bột tỏi vười cười. “Em cũng không biết anh ấy ở đâu.” Và cô cần gặp anh, cần làm một việc đáng ra phải làm từ hai năm trước.
“Matt có đến thăm lại không?”
Maria nghe thấy sự do dự trong giọng anh, và cô nghĩ mình hiểu lý do. ‘Em xin lỗi vì đã đánh anh ấy trong sở cảnh sát.”
“À ừ, về vụ đó. Anh nghĩ thay vì … đánh cậu ta, có lẽ em nên nghe cậu ta nói chuyện”
“Em không có hứng thú muốn nghe xem vợ anh ta không yêu thương anh ta như thế nào và…”
“Thế nếu đó không phải điều anh ta nhất định phải nói với em thì sao?”
“Anh nói gì thế?” Cô lắc mạnh hộp tỏi khi một ý nghĩ khác đột nhiên nảy đến. “Mà sao anh ấy lại ở sở cảnh sát chứ?”
Sky không trả lời. Thay vào đó anh nói, “Trời ạ, anh nghĩ thịt bò của anh cháy mất rồi… và anh nghĩ Shala đang ăn gian trong trò Scrabble. Anh phải đi đây.”
“Sky…? Chết tiệt!” Cô lầm bần khi anh gác máy.
“Có gì không ổn à?” Có người hỏi. Khi Maria quay ngoắt lại, cô thấy Jose đứng ở ngưỡng cửa sau lưng cô.
Có gì à? Cái gì cũng không ổn. “Không. Chỉ là Sky vẫn cố chỉ bảo em cách nấu ăn thôi.” Cô không muốn nói chuyện với Jose về Matt vào lúc này, đặc biệt khi cân nhắc đến cuộc nói chuyện mà cô vẫn cần phải nói. “Muốn uống cà phê không?”
“Không. Mù tạt cũng không.” Anh cười toe toét.
“Xin lỗi vụ đó nhé.” Thêm nước vào hỗn hợp gạo, cô đậy nắp lên nồi. Rồi cô quay lại. “Chúng ta cần nói chuyện”
Anh nhìn cô. “Sao em lại làm anh nhớ đến mẹ khi bà tìm thấy mấy tờ Playboy dưới giường anh nhỉ.”
Maria cười toe toét và ngồi xuống một cái ghế cạnh bàn. Jose ngồi đối diện cô. Khi cô nhìn vào mắt anh, ngực cô dâng đầy cảm giác tội lỗi. Cô đáng ra phải kể với anh, phải nói hết mọi chuyện trước khi anh đến New York. Cô đáng ra phải kể cho anh lúc cô sẩy thai. Kể cả Matt cũng nên biết. Cô đáng ra phải kể cho anh về đứa bé và khả năng cô không thể mang thai ngay khi họ bắt đầu – Chờ đã. Việc đó không còn quan trọng nữa. Matt là một tên khốn đã có vợ. Nhưng cô đáng ra không nên gọi cho anh ta vào những ngày cuối tuần anh ta ở Dallas. Đáng ra. Đáng ra. Đời cô quá nhiều những việc đáng ra.
Cô cố nghĩ cách để cuộc nói chuyện này trở nên nhẹ nhõm, nhưng khôn khéo không phải điểm mạnh của cô, nên cô quyết định nói thẳng vào vấn đề. “Khi anh tới New York em đã có thai.”
Miệng anh há hốc. “Em đã… anh… chúng ta đã có một đứa con ư?”
Vài giọt nước mắt rơi khỏi hàng mi cô. “Không. Em đã mất đứa bé.”
Đứa bé? Cô chưa từng biết mình mang thai con trai hay con gái. Maria ép tay lên đôi môi run lẩy bẩy của mình và giải thích. “Em bị mang thai ngoài vòi trứng. Họ nói đó không phải là lỗi của em nhưng thỉnh thoảng em nghĩ rằng nếu em đương đầu với mọi chuyện tốt hơn, nếu em …”
“Sao em không kể cho anh?”
“Hồi đầu là do lòng kiêu hãnh. Em nghĩ rằng nếu anh không muốn em thì anh cũng sẽ không muốn đứa bé. Rồi anh còn chẳng thèm gọi cho em, và em rất tức giận. Khoảng ba tuần sau kho anh đi, em bắt đầu thấy đau. Họ phải phẫu thuật và …” Cô quệt mu bàn tay lên mặt. Cô không cần kể hết mọi chuyện cho anh. “Em đã sai. Giờ thì em biết rồi. Em xin lỗi.”
Anh úp mặt vào tay. Cô nghe tiếng gạo sôi sùng sục và đi ra vặn nhỏ lửa. Cái ghế sau lưng cô di động, và cô nghĩ rằng anh định bỏ đi. Cô không trách anh. Thay vào đó, cô cảm thấy anh lại gần hơn.
“Sao em lại phải xin lỗi khi đó là lỗi của anh?” Anh chạm vào vai cô. “Anh đáng lẽ không bao giờ được bỏ đi.”
Cô quay lại. “Không, Jose.” Kìm nước mắt, cô cố giải thích. “Anh phải đi. Giờ thì em biết rõ điều ấy.”
Anh lắc đầu. “Anh đã rất yêu em. Anh nghĩ anh vẫn còn yêu em. Nếu chúng ta có thể…”
“Đừng nói.” Cô đặt một ngón tay lên môi anh. “Nghe này, em cũng yêu anh. Em sẽ luôn yêu anh nhưng nó không phải là tình yêu đích thực. Khi em đến đây, em đã cực kỳ muốn trở thành một thành phần của gia đình. Anh vô cùng… nóng bỏng và em còn quá trẻ, và em nghĩ rằng nếu chúng ta yêu nhau thì sau đó em sẽ thực sự là một phần của gia đình này. Và khi mẹ Estella mất em đã nghĩ …” Cô phải nghĩ xem làm cách nào để nói điều này. “Khi bà mất, em là người hiểu anh như bà. Em nghĩ cuối cùng anh cũng mở lòng ra với em bởi em đại diện cho tất cả những gì anh vừa mất.”
Jose nhấp nháy mắt. “Mẹ đã bảo anh không được để bất kỳ chuyện gì xảy ra. Điều ấy sẽ gây ra một vụ lộn xộn.”
Maria cười toe toét. “Bà rất thông minh.”
“Nếu bà sai thì sao?” Anh chạm vào mặt cô.
“Không hề. Anh thuộc về New York. Em sẽ không bao giờ rời Precious. Và lúc này đây em rất ghét Matt, nhưng cảm xúc em dành cho anh ấy… Đó là cảm giác mà tình yêu nên mang lại.”
Anh ôm lấy cằm cô. “Anh ghét thằng khốn đó. Nếu hắn không đối xử tử tế với em thì anh sẽ moi tim hắn.
“Chuyện giữa chúng em đã kết thúc rồi,” cô trấn an anh.
“Hai người đã nói chuyện chưa?”
Cô lắc đầu. “Không! Và em cũng không định làm thế.”
Thiêng thật, một tiếng gõ cửa vang lên. Bụng Maria bắt đầu run rẩy, và cô nhìn phòng khách. Túm chặt cánh tay Jose cô van xin, “Trả lời đi anh, đi mà. Nếu đó là Matt thì hãy bắt anh ta đi đi.”
Jose đi ra. Maria quay lại lò nướng và quyết không lắng nghe, sợ rằng nếu đó là Matt thì cô sẽ bị giọng anh quyến rũ. Cô sợ rằng cô sẽ bị quyến rũ để nói với anh ta rằng cô không quan tâm anh đã kết hôn, bởi vì cô yêu anh bằng cả trái tim và chắc sẽ mãi mãi yêu anh như thế.
Bất chấp việc không lắng nghe, cô vẫn nghe tiếng cửa đóng lại. Khi Jose quay vào bếp cô hỏi, “Matt à?”
“Phải.” Giọng nói không trầm như của Jose và nghe vô cùng giống giọng của người đàn ông mà cô yêu. Nhắm mắt lại, Maria thầm cầu nguyện rằng cô đã nhầm – cầu nguyện với chúa, đức mẹ Mary, với mọi vị thánh thần cô nhớ được, và để cho chắc, cô còn thêm vào cả mọi linh hồn và ông Redfoot tin tưởng. Không có lý do nào để không cân nhắc mọi khả năng.
“Nghe này,” Matt nói, làm lời cầu nguyện của cô trở nên vô ích. “Nếu em định đánh anh, thì hãy đánh cho xong đi, bởi vì chúng ta cần nói chuyện.”
Redfoot bước lên hiên nhà Ramon Cloud, tim ông nặng trịch và hơi thở nồng nặc mùi whisky. Trước khi ông rời quán Funky Chicken, ông đã dốc cả cốc rượu cuối cùng lên người, hi vọng điều ấy sẽ có ích. Chuyện Ramon ghét cay ghét đắng những gã say rượu là một sự thật ít người biết. Redfoot cho rằng nó cũng có lý do riêng, và đối tượng tình nghi nhất rõ ràng là ông bố quá cố của cậu ta.
Vươn tay lên, ông đập cửa. Việc này trái đạo đức, nhưng ông đã đưa Veronica vào tình thế khó xử này, và ông sẽ đưa bà ra.
Ramon mở cửa, và ánh mắt cậu ta đầy vẻ khinh miệt – sự khinh miệt đến từ cậu con trai luôn nghĩ rằng không có người đàn ông nào xứng với mẹ mình. Redfoot kính trọng điều đó.
“Cậu đã bảo tôi đến và … chúng ta sẽ tới hội đồng.” Redfoot nhả ra từng từ. “Và tôi đây.” Cố tình ngả lại gần, ông hi vọng mùi rượu whisky trên người ông có sức áp đảo. Ramon lùi lại.
“Ông thừa biết hội đồng đã về nhà nghỉ ngơi rồi!”
Redfoot há hốc miệng nhìn đồng hộ. “Khỉ thật. Xem ra tôi lại quên mất khái niệm về thời gian rồi.”
“Mai chúng ra sẽ đi.”
“Nghe hay đấy.” Khi Ramon định đóng cửa, Redfoot chặn tay lại. “Cậu biết đấy, ban đầu tôi đã tức điên. Không đời nào có chuyện tôi sẽ cưới bà mẹ mông lép của cậu.”
Ramon rít lên. “Về nhà đi trước khi tôi làm điều gì khiến tôi hối hận!”
“Nhưng cậu chưa nghe hết,” Redfoot phản đối. “Tôi đã đổi ý rồi. Khi tôi ở quán Funky Chicken, ý nghĩ này chợt nảy đến. Bà ấy đã chịu được ông già của cậu một phần tư thập kỷ thì bà ấy cũng sẽ chịu đựng tôi một thời gian chứ. Tôi không tệ hơn lão ta mấy đâu.”
“Đồ khốn!” Ramon lao ra ngoài và đẩy ông va vào nhà.
“Tôi không phải đồ khốn,” Redfoot cố nói. Và đó là sự thật dù sự thật sẽ dừng lại tại đây thôi. Ông ép mình tiếp tục, “phải rồi, điều nhảm nhí mà tôi đã bảo là tôi quan tâm đến bà ấy cũng hơi không phải, nhưng cậu biết phụ nữ thế nào rồi đấy. Họ không chịu trao thân cho tới khi cậu làm họ tin vào điều đó.”
Ramon vung nắm đấm lên. Redfoot chuẩn bị tinh thần nhận cú đấm, nhưng cậu ta thả tay xuống và thay vào đó đẩy ông đi. “Cút ra khỏi đây. Và tránh xa mẹ tôi ra. Ông hiểu chưa? Bởi vì tôi thề với Chúa, ông già ạ, nếu ông mà đến gần bà ấy thì tôi sẽ cho ông no đòn. Bà đã phải chịu đựng một gã khốn rồi, bà sẽ không phải chịu đựng thêm một gã thứ hai nữa.”
“Thế còn việc đ-đ-đến hội đồng thì sao?” Redfoot líu lưỡi.
“Đừng có mơ.” Ramon lao vào nhà và đóng sập cửa.
Khi Redfoot bỏ đi, bước chân liêu xiêu để phòng trường hợp Ramon quan sát từ cửa sổ, ông lẩm bẩm, “Tôi đã sửa được chuyện này rồi.” Veronica giờ sẽ hạnh phúc. Chuyện bản thân ông chưa bao giờ thấy khổ sở hơn chẳng có gì quan trọng.
“Anh không có vợ.”
Lời của Matt vang qua vang lại trong căn bếp màu vàng và làm Maria nghẹn thở. Cô nhặt bột tỏi lên và đổ thêm vào hỗn hợp gạo trước khi quay người lại.
“Anh ngồi xuống được chứ?” Anh ra dấu về hướng bàn. Cô gật đầu, và anh ngồi phịch xuống một cái ghế. “Anh đã kết hôn, bọn anh đã ly dị. Và trước khi em nói gì, anh biết mình đáng ra phải kể với em.”
Cô khoanh tay ngang ngực, khó hiểu. “Nhưng anh vẫn đang gặp vợ cũ.”
“Không. Không như em nghĩ đâu.”
“Anh đã gọi cho cô ấy khi anh nghĩ mình bị bắt giam.”
“Chỉ vì anh không liên lạc được với bố vợ cũ của anh. Ông là một luật sư và là một người tốt. Anh đã nghĩ mình cần ông đưa anh ra tù.”
Maria xem xét. “Cô ấy sống ở Dallas à?” Cô hỏi.
“Ừ.”
“Vậy ra những ngày nghỉ cuối tuần anh đi xa, không phải là đến gặp cô ấy.” Cô cảm thấy cực kỳ nghi ngờ.
“Đúng vậy, nhưng…”
“Đi đi!” Cô chỉ ra cửa.
Matt rút một thứ gì đó ra khỏi túi áo và đẩy nó ngang qua bàn. “Đây là lí do anh gặp cô ấy.”
Mắt Maria dời đi. Không thể ngăn mình lại, cô dịch lại gần và nhìn chằm chằm vào bức ảnh, nhìn khuôn mặt trân quý của một cô bé tầm ba tuổi. Cô bé có đôi mắt màu xanh lục to tròn và tóc màu đồng. Không nghi ngờ gì, cô bé là con Matt.
“Breda, vợ cũ của anh… Bọn anh gặp nhau ở Đại học. Anh đã phát điên vì cô ấy, nhưng cô ấy thì có tình cảm với người khác. Anh trở thành người cô ấy đến khóc lóc thì tên khốn đó xử tệ với cô ấy. Và hắn ta thì thường xuyên xử tệ với cô ấy. Hắn đã bỏ tới Châu Âu. Một đêm cô ấy qua chỗ bọn anh rồi bọn anh uống say và cô ấy có thai. Anh đã thuyết phục cô ấy cưới anh, và anh đã nghĩ cuộc đời thật tuyệt”. Anh cào tay lên tóc. “Tuyệt đến tầm sáu tuần sau khi bọn anh cưới và gã khốn đó quay lại. Tóm tắt cả một câu chuyện dài là, bọn anh ly dị và cô ấy cưới gã kia. Tất cả chuyện này xảy ra trước khi Brandy sinh ra”.
Maria nghe thấy sự đau đớn trong giọng anh. “Em rất tiếc,” cô nói.
“Đầu tiên anh nghĩ mình có thể bỏ đi không vướng bận, nhưng khi anh nhìn thấy con bé cũng là ngày anh biết tình yêu thực sự là gì. Chẳng có gì so sánh được với việc nhìn đứa con máu mủ của em ngước lên nhìn em.”
Maria nuốt xuống cục nghẹn trong họng. Cô đang được thấy một mặt mới của Matt. Không, không đúng. Cô đã thấy mặt này ngay từ đầu. Anh có bản tính tốt bụng, loại tốt bụng khiến anh trở thành người đàn ông gia đình hoàn hảo. Anh chung thủy, đáng tin cậy, và tử tế.
“Sao anh không kể cho em?” Cô hỏi.
“Ban đầu là để bảo vệ Brandy.”
“Bảo vệ con bé – khỏi em?”
“Phải… ý anh là, không. Không chỉ em. Anh không muốn đưa ai đó vào cuộc sống của con bé nhưng rồi lại để họ đi mất. Brenda và tên kia đã ly dị. Anh đã chứng kiến việc ấy làm Brendy đau đớn thế nào, và anh không muốn …” Anh vươn người ngang bạn. “Anh định nói với em trước khi mọi chuyện trở nên nghiêm túc. Nhưng nó trở nên nghiêm túc quá nhanh. Rồi một buổi tối em đã nói em mừng thế nào khi cả hai chúng ta đều chưa từng kết hôn. Em đã nói rằng nó mang đến vô số gánh nặng vào một mối quan hệ. Anh đã rất hoảng hốt. Anh tự thuyết phục mình rằng nếu anh làm em yêu anh, thì em sẽ hiểu.”
Maria đứng sững, cô hiểu rõ các cảm xúc trong mình, Matt không hề lừa dối cô. Anh yêu cô. Tại sao tim cô lại không hoan hỉ?
Anh ép tay xuống bàn. “Anh đã chờ đến thời điểm thích hợp, nhưng chẳng thời điểm nào là thích hợp hết.” Anh đứng dậy và đi tơi cạnh cô ở bên kia bàn. “Ý nghĩ mất em thật quá sức chịu đựng. Nhưng cuối tuần sau anh sẽ đưa em đi gặp Brandy. Có nhớ anh từng đề nghị em đi cùng anh không? Anh đã chuẩn bị cả một bài phát biểu để anh muốn em hãy cưới anh nhiều đến thế nào, và anh muốn chúng ta có con – cho Brandy một cô em gái hoặc một cậu em trai.”
Cục nghẹn trong họng Maria lớn dần lên, và mọi chuyện trở nên rõ ràng. Cô nhớ lại lời bác sỹ phụ khoa. Cô đã mất một ống dẫn trúng. Tôi cũng đã thấy vài nội mạc tử cung. Điều này có nghĩa rằng cô rất khó mang thai.
Matt kéo cô vào trong vòng tay anh. Cô hít vào hương thơm của anh cùng lúc cô chấp nhận sự thật: anh muốn thứ mà cô không thể trao đi. Theo một cách điên rồ nào đó, tình huống này giống hệt như tình huống cô vướng vào cùng Jose – và cũng là một sai lầm. Tình yêu cô dành cho Matt là thật, và sâu bên trong cô biết rõ anh để hiểu rằng anh sẽ nói việc cô không thể thụ thai cũng chẳng sao đâu, nhưng thật thế sao? Lời của anh lặp đi lặp lại trong tim cô. Và đó là ngày anh biết tình yêu thực sự là gì. Cô sẽ không được hưởng thứ tình cảm ấy, và cô chẳng bao giờ lại mong Matt phải chịu cùng nỗi đau này. Anh muốn có thêm con, và một người đàn ông như anh nên được có thêm.
Tách ra, cô nhìn mắt anh. “Em xin lỗi. Nhưng hãy đi đi.”
“Chết tiệt. Anh biết mình đã sai khi không kể với em, nhưng …”
“Không phải vì thế mà em biết mối quan hệ của chúng ta sẽ không đi xa được.” Điều này không phải sự thật, nhưng cô biết Matt muốn có một lý do.
“Em vẫn yêu Jose à?” anh hỏi.
Cô sẽ không nói dối về việc đó. “Không, nhưng rõ ràng là anh không tin tưởng em đủ để nói thật. Và bất kỳ mối quan hệ nào không có sự tin tưởng lẫn nhau thì không đáng để theo đuổi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT