Mùi mỡ thịt lợn tiếp đón ông Redfoot ở cửa. Ông thấy Ramon cùng mấy người bạn ở một bàn ăn ở phía sau, trong khi Matt ngồi một mình một bàn. Thằng nhóc trông rất khổ sở, và tâm trạng đấy sắp xấu đi nữa đây.
“Này, Poncha,” ông Redfoot gọi cô bồi bàn. “Mang cho tôi cốc cà phê.” Giọng ông vang lên, làm Ramon ngẩng lên và cau mày.
Ông Redfoot ngồi xuống bàn ăn sau bàn Matt. Chuông cửa rung lên. Không cần kiểm tra ông Redfoot cũng biết đó là Jose, bởi vì Matt ngước lên và vẻ giận dữ bắn tung tóe trên mặt thằng nhóc da trắng.
“Jose?” Poncha kêu ré lên, và ông Redfoot nhớ rằng Jose từng hẹn hò cô ta hồi năm cuối trung học. Cô ta lao vào vòng tay con trai ông. Rõ ràng là, cô ta vẫn chưa quên được nó.
“Trông anh tuyệt quá,” cô bồi bàn nói khi Jose rời cô ta ra. “Chà, phần lớn người anh trông tuyệt. Mặt anh làm sao thế?”
“Một… tai nạn.” Jose không chú ý đến Poncha nhiều như cô ta muốn. Thay vào đó, mắt anh bắn khắp phòng. Dán chặt mắt vào Ramon anh nói, “Xin lỗi nhé.” Anh đi tới bàn ông Redfoot đang ngồi. “Ra khỏi đây thôi,” anh nói.
Ông Redfoot lắc đầu. “Ngồi xuống.”
“Cha.”
“Ngồi xuống!” ông Redfoot ra lệnh.
Con trai ông đã lớn, nhưng nó ngồi phịch xuống ghế như một đứa trẻ năm tuổi.
Poncha lại xuất hiện, mang hai cốc cà phê. “Anh có muốn uống một cốc không, Jose? Em đã mang đến đây.” Cô ta mỉm cười ngọt ngào.
“Thế là được rồi.” Jose, rõ ràng đã nhớ lại là phải cư xử cho tử tế, nhìn vào mắt cô ta. “Em thế nào, Poncha?”
Nụ cười của cô ta rộng ra. “Em ổn. Cuối cùng cũng quay lại đại học. Sống ở New York thế nào?”
“Đông đúc lắm,” anh nói.
“Cha anh đã cho em xem đoạn báo về tòa nhà anh giúp thiết kế ở Vegas đấy.”
“Thế ư?” Trông Jose ngạc nhiên.
“Cháu có thể mang cho chúng ta hai xuất ăn sáng đặc biệt không?” ông Redfoot hỏi, lờ đi câu hỏi không lời trong mắt con trai.
Poncha gật đầu và bước đi. Đúng lúc ấy, ông Redfoot nghe tiếng chuông điện thoại reo và nhìn Matt rút di động ra.
“Con có thấy cậu ta không?” ông Redfoot hỏi Jose, thấp giọng.
“Có, con đã thấy cậu ấy rồi. Đó là lý do con nghĩ…”
“Không phải Ramon. Cậu ta cơ.” Ông Redfoot gật đầu về phía Matt.
Jose quay lại, nét cau có xuất hiện trên mặt anh. Anh cầm cốc cà phê của mình lên và nhìn ông Redfoot qua thành cốc. “Họ đã chia tay rồi.”
“Ta không nghĩ thế,” ông Redfoot nói. “Mối quan hệ của hai đứa khá nghiêm túc. Ta hơi lo cho con bé.”
“Cô ấy đã bảo con họ đã chia tay rồi.” Jose lại liếc nhìn Matt.
“Ta cá con lầm,” ông Redfoot nói. “Con bé yêu cậu ta lắm.” Ông ngừng lại. “Nghe cậu ta đi. Ta cá bây giờ cậu ta đang nói chuyện với con bé. Cậu ta có gì đó ở Dallas. Maria tội nghiệp, nó đang nghi ngờ và điều ấy làm tim nó tan nát.”
“Hắn ta lừa dối Maria sao?”
Sự giận dữ trong giọng con trai làm ông Redfoot buồn. Con trai ông không nghi ngờ gì là rất để ý. “Nghe đi,” ông bảo Jose.
“Anh cũng yêu em.” Lời của Matt hầu như không nghe thấy được, nhưng từ những cơ bắp phồng lên phồng xuống ở má con trai ông, ông Redfoot biết Jose đã nghe thấy.
Jose đặt cốc cà phê xuống, đứng dậy, và ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh Matt. “Mày nghĩ mày là cái thá gì?” Anh gầm lên.
“Một xong và còn lại một,” ông Redfoot lầm bầm. Nhìn cái bàn nơi Ramon ngồi, ông xoa cằm và đi nhổ thẳng nước bọt vào mắt rắc rối.
Sky dừng lại ở hàng ăn. Lucas và Shala đang trên đường đến, và anh sẽ gặp họ ở đó.
Ra khỏi xe, anh thấy xe của ông Redfoot. Lạ thật. Thường thường ông Redfoot chỉ đến hàng ăn vào thứ Tư. Sky còn cách lối vào mười mét thì một cái ghế đập vỡ cửa sổ và lăn lông lốc xuống vỉa hè. Chửi thề, anh chạy vào trong. Anh vừa bước qua cửa thì thấy Jose đứng đối mặt với một người nào đó – không, không phải người bất kỳ nào đó, mà là Matt của Maria. Hai tay lính biệt kích, người của Phillip, đứng một bên cố tách họ ra.
Một tiếng vỡ lớn vang lên từ cuối phòng. Sự chú ý của Sky dời chỗ. Tim anh trĩu xuống. Ramon Cloud đang nắm chặt áo của ông Redfoot và nắm tay vung ra sau như sẵn sàng tấn công. Lao qua phòng, đá ngã vài cái ghế, Sky túm lấy cánh tay Ramon.
“Đừng có nghĩ đến điều đó!”
Mắt Ramon mở to. Ông cúi xuống. Nắm tay của ông Redfoot vung lên và đập vào Phillip, người đang đứng sau ông. Nắm đấm ấy đập thẳng vào mũi anh ta. Phillip, hoàn toàn bất ngờ, mất thăng bằng và ngã xuống giữa một cái bàn có ba người đàn ông đang ăn uống và thích thú xem đánh nhau. Trứng chưng và cà phê bay tứ tung.
“Ngừng lại!” Sky la ông Redfoot, rồi quay sang giúp Phillip dậy. Khi anh thấy một nhân viên khám nghiệm hiện trường nắm lấy cánh tay ông Redfoot và vung nắm đấm lên, anh nhảy vào chắn. “Không! Ông ấy là cha tôi!”
Anh ta dợm hạ tay xuống, nhưng trước khi anh ta hoàn toàn thả lỏng người, Jose tấn công. Sky quay phắt lại và tóm lấy cánh tay anh trai anh. Jose vung tay mà không thèm nhìn, sượt qua cằm anh. Anh lảo đảo lùi lại, đập Phillilp ngã xuống lần nữa, lần này trên một cái bàn khác, ngay giữa một đĩa yến mạch.
“Xin lỗi!” Jose nhảy qua anh để tóm lấy Ramon, người đã nắm áo ông Redfoot.
Qua khóe mắt, Sky thấy các khách hàng của quán ăn đẩy Phillip ra khỏi bàn. Họ trông không hề dịu dàng chút nào. Cằm Sky đang nhức nhối, và anh không chắc ở đâu cần mình nhất. Jose đang bạo lực gỡ tay Ramon khỏi người ông Redfoot, nên anh quyết định giúp bạn mình.
Quay lại, anh thấy Phillip thò tay vào trong áo. Nhận ra bạn mình sắp rút súng lục và biết rằng điều đó chỉ dẫn tới thảm họa, Sky hét lên, “Không súng!” Rồi anh nhảy vào giữa trận chiến. Các nắm đấm lại được tung ra. Tiếng rên la, càu nhàu và bát đĩa va chạm vang lên khắp phòng. Rồi một giọng nói vang lên trên loa.
“Cô ấy đang cởi đồ kìa các cậu! Và cô ấy cực kỳ nóng bỏng.”
Nốt vài cú đấm và tiếng bát đĩa vỡ, sau đó Sky có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Mọi cái đầu trong phòng đều quay lại, kể cả Sky. Shala Winters, đầy đủ quần áo, đứng trên mặt quầy. Cô bắn cho đám đông một nụ cười bẽn lẽn và vẫy tay, rồi nhăn nhó với Lucas đang đứng sau lưng cô, miệng anh ta đang dí sát mic của quán ăn.
“Giờ thì tôi có sự chú ý của tất cả mọi người rồi,” Lucas tiếp tục. “Tôi muốn tất cả mọi người hít một hơi thật sâu. Chúng ta có cảnh sát trưởng của các bạn và tôi đếm ít nhất bốn tay lính biệt kích Texas ở trong phòng. Nếu chuyện này kéo dài nữa, nó sẽ kết thúc rất nghiêm trọng. Không ai trong các bạn muốn nó kết thúc trong nghiêm trọng, đúng không?”
“Cô ấy sẽ cởi đồ ra thật chứ?” Có ai đó hét lên. Đó là gã đầu tiên Sky túm lấy cánh tay và ném ra khỏi quán ăn.
“Cậu đang làm gì đấy?” Phillip hỏi khi Sky bắt đầu hướng dẫn mọi người rời đi.
“Dọn dẹp,” Sky đáp lại. “Trước khi mọi thứ bắt đầu lần nữa.”
“Ôi, còn lâu.” Vẻ tức giận tỏa ra từ người Phillip khi cậu ta quệt máu khỏi miệng và phủi trứng khỏi tóc. “Vài người trong này sẽ bị tống giam và xử phạt. Chúng ta có thể bắt đầu với người đó.”
Cậu ta chỉ thẳng vào ông Redfoot.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT