Alfred Hitchcock, nhà sản xuất phim lừng danh, đang ngả lưng vào ghế bành đọc báo cáo mà Ba Thám Tử Trẻ vừa mới trình. Ba thám tử, hơi xúng xính trong bộ quần áo đẹp, ngồi trên ba cái ghế đối diện ông. Ba bạn đang lo lắng chờ lời phán quyết của vĩ nhân.

- Giỏi lắm, các bạn trẻ à! Cuối cùng Alfred Hitchcock nói sau khi lật qua trang cuối cùng. Vậy là các cậu đã giải thoát giúp chị bạn già của tôi khỏi bọn thần lùn. Nhân tiện, các cậu cũng vạch mặt một băng trộm, lấy lại chiến lợi phẩm của bọn chúng, tìm ra dây nịt các vị hoàng đế Nhật Bản và thực hiện thêm vài chiến công nhỏ khác. Không có gì làm tôi ngạc nhiên. Tôi không chờ đợi gì hơn từ phía Ba Thám Tử Trẻ.

Bob mỉm cười. Nét mặt Peter rạng rỡ lên. Hannibal đỏ mặt thích thú.

- Bây giờ, các cậu hãy cho tôi biết, Alfred Hitchcock nói tiếp, bà Allward cảm thấy thế nào khi biết rằng cháu Roger thương yêu của bà thông đồng với Rawley và bọn lùn?

- Bà nổi giận, Hannibal trả lời. Nhưng chú Roger giải thích là chú tưởng như vậy là tốt cho bà. Vì chú nghĩ bà không nên sống một mình. Cuối cùng bà đã quyết định bán nhà và dọn ra ở gần bờ biển.

- Tôi rất mừng khi biết tin này, ông Hitchcock nói. Không khí trong lành sẽ tốt cho sức khỏe của bà. Vậy là quyết định này chấm dứt câu chuyện trộm ngân hàng, được chuẩn bị khá tài tình. Tài tình đến nổi có thể tôi sẽ cho các ngài trộm kia vinh dự dựng câu chuyện của chúng thành phim. Nhưng còn câu chuyện kia, chuyện dây nịt Cầu Vồng, tôi vẫn chưa hiểu. Nó bị lấy cắp như thế nào? Nó bị giấu chỗ nào? Bằng cách nào cậu Hannibal đã buộc được băng người lùn tấn công để lôi chúng vào chỗ phục kích của cảnh sát? Chỗ này còn khó hiểu.

Hannibal hít thở thật sâu, rồi bắt đầu kể.

- Đáng lẽ cháu đã đoán ra sự thật sớm hơn, nhưng cháu chỉ thật sự nghi ngờ khi Bob nói là có thấy một hướng đạo có răng vàng. Thưa bác, trẻ con không bao giờ có răng vàng, vì răng sẽ rụng mất khi thay răng. Nên suy luận lôgic...

- Hướng đạo là một người đã trưởng thành! Nhà đạo diễn kêu.

- Một người trưởng thành, và đúng hơn là một người lùn mặc đồng phục hướng đạo. Bọn chúng biết chắc là sẽ không bị ai để ý vào một ngày mà nhiều hướng đạo khác sẽ tham quan triển lãm.

- Xuất sắc! Alfred Hitchcock bình luận. Đáng lẽ một ngón khéo như thế phải được sử đụng vào mục đích hay hơn.

- Bốn chú lùn của ta, Hannibal nói tiếp, gốc gác từ Trung u và đã thực hiện nhiều vụ trộm bằng cách hóa trang thành trẻ con. Chúng chuyên về vụ này. Chính vì vậy mà khi tìm người lùn, Rawley đã liên lạc với chúng. Một tên đồng lõa đã điện thoại cho ông Frank, để tổ chức động tác nghi binh mà bác biết. Khi mọi người lo nhìn ông Frank, thì bốn tên lùn lẻn vào cầu thang dẫn ra ban công, mà không bị ai để ý. Còn ông Rawley, thì chịu trách nhiệm cắt dây điện. Đó là một việc mà hắn làm giúp cho đám lùn để đổi lấy việc bọn chúng nhát bà Allward giúp cho hắn. Khi đèn tắt hết, thì trong phòng ồn ào và hỗn loạn lên.

- Khỏi phải nói, Peter xen vào.

- Bọn lùn có mang theo một sợi dây nylon. Chúng cột một đầu dây vào lan can ban công, ngay phía trên tủ kính chứa dây nịt Cầu Vồng. Một tên trượt xuống dọc theo dây, đạp vỡ kính, chụp lấy dây nịt, rồi được ba tên đồng loa kéo lên ban công.

- Vì vậy mà chúng đã không tấn công vòng đeo cổ Cầu Vồng, ông Hitchcock nhận xét. Vòng đeo cổ nằm ngay giữa gian phòng, chứ không nằm dưới ban công.

- Dạ đúng, thưa bác. Sau đó, bọn lùn giấu dây nịt trong viện bảo tàng và ra về cùng với mọi người, sau khi được lục soát y như mọi người.

- Nhưng khi lục soát thật kỹ toàn bộ viện bảo tàng, bảo vệ không tìm thấy dây nịt. Cậu giải thích việc này như thế nào?

- Bảo vệ nhìn không kỹ, thưa bác. Bọn lùn đã chọn chỗ giấu đúng như trộm chuyên nghiệp. Chúng dự kiến chủ nhật tuần sau trở lại lấy dây nịt, khi mà hướng đạo lại được vào cửa miễn phí, tức là một ngày mà chắc chắn không ai để ý bọn chúng.

Khi cháu tái tạo toàn bộ vụ này, cháu yêu cầu Taro đưa cháu đến viện bảo tàng. Tại đó, với sự giúp đỡ của cha Taro, tụi cháu đã tìm ra được dây nịt...

- Những tìm thấy ở đâu? Peter, vẫn chưa biết điểm chốt yếu này của vụ án, hỏi.

- Mình sắp nói đến đây - Hannibal trả lời - Cháu đã giấu dây nịt này dưới áo vét. Ông Togati và cháu đến gặp thanh tra cảnh sát phụ trách vụ án này. Chú ấy đồng ý thực hiện kế hoạch của cháu. Khi đó, cháu đi đến nhà trọ nơi bọn lùn ở. Cháu có vẻ như đi một mình, nhưng thật ra có cảnh sát hộ tống cháu và dây nịt. Cháu tìm ra được tên lùn có chiếc răng vàng, hắn giả vờ không nhận ra cháu. Cháu nói hắn là cháu hối tiếc vì không chấp nhận lời đề nghị của Rawley, và cháu cảm thấy mình thích theo nghề trộm. Để thử tay nghề, cháu đã tước đoạt dây nịt của các vị hoàng đế Nhật Bản, nhưng cháu không biết làm cách nào để bán. Cháu sẵn sàng đổi lấy bốn mươi ngàn đô-la mà Rawley đã đưa cho bọn lùn. Cháu cho tên lùn xem dây nịt và hắn đã thật sự tưởng cháu là... một tên lừa đảo tầm cỡ quốc tế!

Hannibal có vẻ rất thích thú khi thành công trong việc giả danh tên lừa đảo quốc tế.

- Cháu hẹn với hắn phải mang tiền đến Thiên Đường Đồ Cổ trước mười hai giờ khuya.

- Cậu không sợ bị tấn công ngay lập tức sao? Alfred Hitchcock hỏi.

- Dạ không, thưa bác. Trong nhà trọ này có quá đông người. Có người qua lại suốt.

- Và cậu nghĩ rằng bọn lùn sẽ thích lấy lại dây nịt bằng vũ lực hơn là mua lại à?

- Dạ phải.

- Nói cách khác - Peter nói - cậu đã sắp xếp để cho bọn lùn tấn công bọn mình. Đám trẻ con chơi thả diều, có lẽ là những tên lùn đó đang chụp hình mọi lối vào bí mật của bọn mình. Cậu đã làm cho bọn mình sợ hú vía....

- Mình hoàn toàn tin tưởng vào lối thoát cấp cứu của bọn mình - Hannibal tự phụ đáp - Kết quả: đám lùn đã đâm đầu vào bẫy và bị bắt quả tang.

- Có lẽ, có lẽ, Alfred Hitchcock nói, nhưng cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Đám lùn giấu dây nịt chỗ nào?

- Tất cả những chỉ dẫn nằm trong bản báo cáo mà cháu đã trình bác. Hannibal trả lời với ánh mắt tinh nghịch.

Ông Hitchcock nhíu mày.

- A! Tất nhiên! Ông đột ngột la lên. Cậu nói đúng. Có tất cả chỉ dẫn. Cậu đã cố tình nói đến đường chỉ trần nhà, xưa kia dùng để treo các bức tranh. Đúng không?

Bob và Peter nhìn nhau. A! Bây giờ, khi đã biết rồi, thì quá hiển nhiên. Sao hai cậu đã không đoán ra được sớm hơn nhỉ?

- Dạ không, thưa bác - Hannibal nói - Giải đáp của bác không đúng.

Alfred Hitchcock sậm mặt lại, và hai má ông phình lên như sắp nổ tung.

- Nếu dây nịt Cầu Vồng không có ở trên đó, thì ở đâu? Ông gầm lên.

- Cháu cũng nghĩ như vậy, thưa bác. Cùng với ông Togati, cháu đã bắt đầu tìm chỗ đó trước. Rồi, khi cháu đứng trên cái thang, bị lượng khí lạnh ập vào mặt...

- Máy điều hòa! Alfred Hitchcock đột ngột la lên.

- Dạ đúng, thưa bác. Máy điều hòa. Trong báo cáo tụi cháu đã đề cập đến hệ thống điều hoà không khí của viện bảo tàng. Dây nịt được giấu chính trong ống dẫn khí điều hòa vào gian phòng. Chỗ hở của ống này cao đến nỗi khi muốn lên đó cần phải có thang. Vì vậy mà bảo vệ tưởng là không cần phải xem chỗ đó. Nhưng đám lùn là nghệ sĩ nhào lộn, chúng đã trèo lên vai nhau và dễ dàng nhét dây nịt vào ống.

- Tuyệt vời! Hết sức tuyệt vời! Ông Hitchcock tuyên bố. A! Một điểm cuối cùng. Tại sao Jordan và Rawley lại nói đến dây nịt, trong khi Jordan vô tội?

Hannibal hơi đỏ mặt.

- Cháu đã lầm khi hiểu những âm thanh nghe được - Hannibal thú nhận - Có lẽ do cháu nghĩ quá nhiều đến vụ trộm ở viện bảo tàng. Ông Jordan không hề nói đến dây nịt. Lời giải thích của ông đúng: ông chỉ nói đến giấy bịt...

Alfred Hitchcock cười khúc khích.

- Đời là thế đấy! Ông nói - Các vị thám tử à, ngoài đời có rất nhiều ngẫu nhiên, ta phải biết vận dụng. Các cậu ơi, tôi cảm ơn các cậu... Và tất nhiên là tôi chờ đợi báo cáo sắp tới của các cậu.

Khi ba bạn ra khỏi văn phòng, một nét đăm chiêu hiện lên mặt nhà đạo diễn.

- Thần lùn, ăn trộm, và dây nịt của các vị hoàng đế Nhật Bản! Có thể ra một bộ phim rất hay! Ông nói khẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play