Trịnh Diễm cảm thấy việc mình làm bây giờ, có ý nghĩa to lớn với nhà mình hơn cả lúc tìm cách loại trừ Thái tử.
Công tác tình báo quan trọng biết là bao! Nào là ‘mai phục’ nào là ‘đánh úp’ nào là… Ngại ghê, tưởng tượng quá xa rồi. Tóm lại một câu thôi, tình báo đúng chỗ, giống như biết trước kịch bản, có thể tạo ra vài hiệu quả đâm chọt. Hẳn là đã xem hết những tác phẩm xuyên không của các đồng nghiệp rồi đây!
Trịnh Diễm một lòng tin rằng mình đang làm một chuyện thật tuyệt vời. Cứ nhìn vào phản ứng hiện tại của Trịnh Tĩnh Nghiệp thì thấy, ít ra ông không phản đối, Trịnh Diễm chắn chắn về điều này. Cũng có thấy cha nàng mắng Trịnh Đức Khiêm đâu? Không những không mắng, còn cẩn thận hỏi cách hóng chuyện nữa kìa?
Xây dựng hoàn thiện hệ thống tình báo cho gia tộc, Trịnh Diễm cảm thấy mình đã đóng góp nhiều lắm, còn ghê gớm hơn cả việc muốn loại trừ một mình Thái tử nữa. Trịnh Diễm chờ Trịnh Tĩnh Nghiệp mở miệng đặt câu hỏi, nàng đã chuẩn bị câu từ cẩn thận rồi.
Chẳng dè sau khi Trịnh Tĩnh Nghiệp bảo Trịnh Đức Khiêm rời đi thì không nói lời nào, cũng chẳng nhìn Trịnh Diễm, vẫn ngồi yên trầm ngâm suy nghĩ. Trịnh Diễm cũng bình tĩnh, không nhìn chằm chằm vào cha mình, ngồi dưới Trịnh Tĩnh Nghiệp, chầm chậm đưa mắt lướt khắp thư phòng, lúc ngó đến trên tường thì chột dạ quay đầu. Đáng ra chỗ đó treo một thanh kiếm cổ, khụ khụ, bị Trịnh Diễm mang đi đưa cho Trì Tu Chi, sau này Trịnh Tĩnh Nghiệp phải tìm một cây đao khác treo lên.
Trịnh Tĩnh Nghiệp phát hiện động tác của con gái, hừ một tiếng, Trịnh Diễm phục hồi tinh thần, gọi lấy lòng: “Cha?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp trừng mắt nhìn nàng, nhận ra không dọa được con gái nữa, bất đắc dĩ hỏi: “Con lại nghĩ ra cách gì?”
“Con chỉ bất thình lình nghĩ ra, không phải vừa trình bày với cha rồi đó sao?” Trịnh Diễm rất tự giác, “Vâng, con nghĩ, bản thân Ngũ lang có khả năng như vậy, không dùng thật lãng phí. Con người ai cũng có sở trường riêng, không phải không cần, mà do chưa biết dùng ở đâu, cha nghĩ đi, nếu để cậu (nhắc tới Vu Nguyên Tề) đến Sùng Văn quán, nhất định chưa tới một canh giờ liền bị đá ra ngoài, phải cho ra trận mới đúng…”
“Vào – chuyện – chính – đi!”
“Nếu chúng ta biết trước việc người khác có âm mưu gì thì có thể kịp thời đối phó chẳng gặp cảnh bị đánh mà không kịp trở tay.” Trịnh Diễm nói một câu dài không thèm chấm phẩy. Trịnh gia lăn lộn trong quan trường như thế, không chỉ có một, hai kẻ thù, tiểu nhân ghi hận sau lưng, đương nhiên phải cẩn thận.
“Con định làm thế nào?”
“E rằng tính cách của Ngũ lang chẳng phải chuyện gì bí mật bên ngoài, người mù mờ, không để ý thì nó đã quen thân với người ta. Trong lúc trò chuyện vô tình có tin tức nào, nó sẽ ghi ngớ, cứ thế. Mà chỗ đặc biệt của nó là có thể phân biệt thật giả. Tin tức linh thông thì tiện lợi thế nào không cần con nói, cha cũng biết. Chỉ là với căn cơ của nhà ta trong kinh, không tiện thăm dò tin tức. Nếu có thể tung ra những kẻ thế này, thu thập tin tức, giống Ngũ lang vậy, rồi phân tích từng vấn đề.” Chính là thành lập một bộ máy sưu tập tin tức, giám định, phân tích hiệu quả.
“Còn gì nữa không?”
“Chỉ dựa vào một mình Ngũ lang thì cũng không đủ, nhưng muốn có thiên phú mổ xẻ chuyện này, đành để Ngũ lang vất vả. Gom tin tức cũng dễ thôi, tiệm trà, quán rượu, giáo phường… người ta thích tán dóc với nhau,” Trên đường về nhà Trịnh Diễm đã suy nghĩ cẩn thận, đương nhiên cũng kết hợp không ít những kinh nghiệm từ trong tiểu thuyết, “Trong kinh có không ít ăn mày, bọn họ thường chực chờ ở cửa sau các nhà quyền quý, nghe được không ít tin. Còn cả hiệp khách, những kẻ này thường xuyên đi khắp nơi, hẳn nắm rõ thông tin lắm.”
Trịnh Diễm nói một tràng, bưng tách trà lên uống hai hớp, cảm thấy cổ họng dễ chịu rồi, mong chờ nhìn sang Trịnh Tĩnh Nghiệp.
Trịnh Tĩnh Nghiệp mỉm cười nhìn con gái, trực giác của Trịnh Diễm cảm thấy ông sắp không nói lời hay gì đâu. Quả nhiên, Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Sau quán trà tiệm rượu đều có ông chủ, con nói xem trong kinh có bao nhiêu chỗ để chúng ta có thể ra tay? Còn giáo phường, đều thuộc quản lý của triều đình, cho dù có thể hành động ở đây, nhưng tin tức nào có thể dùng, cái nào vô dụng? Phải đưa tin tức ra sao? Làm thế nào để liên lạc trong thời gian ngắn?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói rất nhiều, tóm lại chính là, muốn xây dựng một hệ thống tình báo trọn vẹn, không thể một sớm một chiều là thành công. Mà theo ý tưởng của Trịnh Diễm, việc đào tạo các nhân viên tình báo cần phải có kĩ thuật. Quan trọng hơn hết thảy: “Những người kinh nghiệm, chỉ có trong quân đội! Ta muốn dùng một, hai người, có thể điều người từ chỗ Vu gia, nếu nhiều hơn thế, không phải tự rước phiền phức sao?!”
Lúc này Trịnh Diễm mới ý thức được, ý tưởng của mình không tệ, nhưng tính thực tiễn lại không cao! Chuyện mưu triều soán vị, chia đất cắt chiếm quá xa lạ với nàng, nếu không phải muốn tạo phản, xây dựng hệ thống tình báo như vậy, tính ra trận này lớn quá.
“Nhưng… đúng là hơi không cam lòng.”
“Con không cần phải thế,” Trịnh Tĩnh Nghiệp bình tĩnh nói, “Chẳng lẽ cha con chỉ biết nhìn người ta báo tin thôi sao?”
“Cha?”
“Lúc ta vào kinh không lâu, từng làm ở Kinh triệu, lúc đó luật lệ chưa thông qua, từng dùng đám hiệp khách, ăn mày.”
Sau khi Trịnh Tĩnh Nghiệp vào kinh cũng từng làm qua nhiều chức vụ, có lần trông coi Kinh triệu. Kinh triệu khi đó khó xử lý hơn bây giờ, Trịnh Tĩnh Nghiệp có thể quản lý Kinh triệu thành công cũng vì rất để ý đến các tài nguyên tình báo. Chính là biện pháp lợi dụng ‘Cái bang’.
Đây cũng là bất đắc kĩ. Kinh thành lắm thế gia như vậy, thế gia nào cũng có nô bộc, không dễ cài gián điệp. Sao mà không sợ thế gia cho được, cho dù một nhà huân quý mới xuất hiện, qua mấy chục năm, tin tưởng đám đầy tớ, nô tì trong nhà nhất. Thời đại này, mức độ trung thành của các nô tì, khi gia đình chủ chưa rơi đài vẫn còn cao lắm, cho dù khi chủ nhân đã rơi đài, cũng có vài nô bộc trung thành không rời không bỏ. Đây là ‘Nghĩa’.
Trịnh Diễm lắp bắp hỏi: “Hả, cha, vậy, đám, đám người đó, có, có đáng tin không? Không phải ăn mày thì… Làm thế nào cha sử dụng được họ?” Chớ kì thị dân ăn mày, người ta không phải là dân lành, không phải không có hộ khẩu, tuy nhiên quản lí cũng khá lỏng lẻo. Eo hẹp, nghèo một chút là bình thường, chứ không túng thiếu, ăn mặc như treo đầu dê bán thịt chó.
“Không phải có ‘Đoàn đầu’ sao?”
“Dạ? Là gì ạ?” Khuôn mặt Trịnh Diễm trông giống dế nhũi, không biết danh từ vừa xuất hiện trong câu nói của Trịnh Tĩnh Nghiệp là gì.
Trịnh Tĩnh Nghiệp đành phải giải thích: “Là thủ lĩnh của nhóm ăn xin!”
Thì ra có ‘Cái bang’ thật sao? Trịnh Diễm há hốc miệng, bộ dạng trông hơi ngốc: “Hắn nghe cha à?”
Hỏi thế không thấy thừa sao? Trịnh Tĩnh Nghiệp khinh bỉ liếc qua con gái: “Ta có biện pháp khiến hắn nghe.”
Không phải chứ? Cái bang chính nghĩa làm chó săn cho quan phủ thật sao? Nhận định của cha đúng là không bình thường. Đột nhiên Trịnh Diễm tỏ ra rất hứng thú với đám Cái bang, tạm thời để hệ thống tình báo sang một bên: “Cha, cha kể tỉ mỉ cho con nghe đi.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp liếc Trịnh Diễm một cái: “Có gì hay đâu mà kể? Mấy đời bọn chúng là tiện tịch (theo chế độ quy định), nhiều năm vậy rốt cuộc cũng có kẻ lanh lợi. Một đời lại một đời, trong nhà cũng có ruộng có đất, cũng có sai nô gọi tì, lúc không có ai cũng lén mặc tơ lụa, chiều chuộng con cái, chẳng qua xuất thân thấp kém. Thay mặt kinh doanh ít nhiều, quan nha cũng dùng bọn chúng, có công trình nhưng không đủ người, cũng gọi tới, cho chút đồ ăn thức uống, phát chút tiền công, hoặc có khi để bọn chúng đi đánh chuông ban đêm…”
Trịnh Diễm: “= 囗 =!” Thì ra bang chủ Cái bang thuộc phái Tịnh y, đám thường thường còn lại là phái Ô y, đẳng cấp của Tịnh y cao hơn Ô y! Bí ẩn nghìn đời của Kim đại hiệp có lời giải rồi?! (Nhắc tới cach phân loại Cái bang trong Anh Hùng Xạ Điêu của Kim Dung.)
Thì ra Cái Bang còn có một chút tính chất quan phương - hay nói cách khác – cũng là một đơn vị hành chính sự nghiệp. Mỗi nhóm ăn mày có một tay thủ lĩnh, tên đầu sỏ không gọi là bang chủ hoặc đà chủ, gọi là ‘Đoàn đầu’, một số ‘Đoàn đầu’ rất giàu có, dưới những tay này là các đội trưởng, từng bước khống chế đám ăn xin, hình thành tổ chức có hình dạng kết cấu như Kim tự tháp.
“Còn hiệp khách thì sao? Cũng có kẻ cầm đầu à?” Là Võ lâm minh chủ chăng?
Trước lòng hiếu kì mãnh liệt của con gái, Trịnh Tĩnh Nghiệp đành giải thích kĩ lưỡng: “Hử? Cũng chia làm vài…”
Các hiệp khách, đại hiệp trên giang hồ nghe qua thì rất uy phong, nhưng cũng bị hạn chế trong giang hồ. Các vị ‘Đại hiệp’ này không ruộng đất cũng chẳng có hộ khẩu, đám quyền quý khinh bỉ, thấy không vừa mắt có khi còn bắt tới tra hỏi tội không làm việc đàng hoàng.
Từ trước tới nay Trịnh Diễm không để ý đến chuyện này nhiều, nàng nghĩ xuyên không dưới hình thức chủng điền (giả thế thôi), không ngờ còn có dính dáng với giang hồ như vậy. Nhưng giang hồ ở đây hơi khác so với đám giang hồ của Kim đại hiệp! Nói như vậy, có ruộng mà rảnh rỗi sinh nông nổi đi làm ‘Du hiệp’, thì chính là Võ lâm thế gia? Còn du hiệp thì không có tiền, mà thật ra là lưu dân xuất thân thấp?
“Bọn họ đều nghe cha?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp cười bảo: “Con nói cái gì mà ngốc thế? Chẳng qua ta có thể sử dụng bọn chúng thôi.”
À! Hiểu rồi.
Rốt cuộc Trịnh Diễm cũng biết, nhà nàng có qua lại với đám hắc bạch lưỡng đạo! Còn Tể tướng như cha nàng thì ra lại có chức trùm sò đám côn đồ trong kinh!
Lượng tin tức hơi lớn, Trịnh Diễm bị chấn động.
Toàn bộ thế giới quan đều bị đảo điên cả rồi sao?! Trời cao ơi, đất rộng hỡi, xin thật lòng quỳ xuống ngay đây! Đáng lẽ nhân vật chính xuyên qua mới là người có thủ đoạn ghê gớm nhất chứ? Cha, cha là dân bản địa, lại làm trò gì thế này? Thế là không có đúnggg!
Chẳng trách khi cha nàng nghe nàng trình bày kế hoạch sử dụng năng lực của Trịnh Đức Khiêm, không phải muốn bàn bạc với nàng mà vì kiểm tra đẳng cấp năng lực của Trịnh Đức Khiêm!
“Trước đây con chưa nghe cha nói lần nào!”
Trịnh Tĩnh Nghiệp tức giận nói: “Một tiểu nương tử như con, biết những nơi dơ bẩn ấy làm gì? Chỗ đó toàn tiện nhân cả!” Loại bẩn thỉu hạ tiện nào cũng có, lộn xộn hỗn tạp, làm sao có thể để con gái đáng yêu trắng như tuyết tiếp xúc với những thứ đó được? Theo Trịnh Tĩnh Nghiệp, các loại đấm đá trong chính trị, tuy mờ ám, nhưng cũng là một phần công việc của thành phần tri thức, để con gái rượu nhúng tay vào, xem như nữ văn phòng, coi như cũng thời thượng. Còn Cái bang là hạ đẳng, bẩn thỉu, con gái biết trên đời có ăn mày là được, không cần phải hiểu cơ cấu bên trong làm gì. Nếu không phải hôm nay đúng dịp, Trịnh Tĩnh Nghiệp không có ý phổ cập kiến thức cho đâu.
Trịnh Diễm giả vờ đáng yêu: “Không phải chỉ nhìn thôi sao? Thế chuyện này?”
“Được rồi, ngày mai cha sẽ nói chuyện với Ngũ lang, còn ----” nhìn ánh mắt mong mỏi của Trịnh Diễm, “Tới nghe một chút cũng được, chỉ một điều, không được dính vào quá sâu, bẩn lắm!” Có tay có chân mà đi làm ăn mày, Trịnh Tĩnh Nghiệp rất coi thường.
“Con nghe cha.” Trịnh Diễm vui vẻ trả lời, đột nhiên nhận ra, thái độ của cha nàng hơi đáng ngờ? Cảm thấy không đúng…
Bóng đèn bỗng sáng lên! Nếu đã có một mạng lưới tình báo thô sơ, sao lại còn muốn nghe nàng dông dài?
“Sao còn chưa đi ăn cơm?”
“Vâng ạ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT