CÓ LỢI CÓ HẠI.

Lý Tuấn uống rượu thỏa thuê, lại còn có một vò ôm về.

Lý thừa ôm đùi, nói xấu Lý Thần Sách Lý Tuấn.

Trịnh Diễm lấy được tin tình báo, còn ép Lý sư thúc viết giấy nợ. Lý Tuấn bị siết nợ mà vui vẻ vô cùng, giấy nợ viết xong, còn phóng bút tặng một chữ ngoài phong bì. Trị giá bao nhiêu là tiền!

Người duy nhất không vui là Trì Tu Chi, sao muội ấy lại không hiểu chứ, Trì thiếu niên rất buồn.

Lý Tuấn ôm bình rượu lải nhải với Trịnh Diễm: “Nhóc con, nhóc con tham tiền, cứ thử mang chữ ta đi bán lấy tiền xem!”

“Thúc đứng còn xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ viết ra ta còn ngại vì không có chút nghệ thuật nào, xét thấy thành tâm thành ý nên mới nhân từ nhận tạm thôi.”

“Bây còn đắc ý!”

“Ta là thế đó, thúc làm được gì?”







Không cãi lại con nít. Đoán chừng là Lý Tuấn đã bồi đưỡng phong cách danh sĩ từ nhỏ, trong nhà cưng chiều, không ai cãi nhau với ông ta, bây giờ gặp bé con khiến khí thế sục sôi, khơi gợi khát vọng thời thơ ấu.

Lý thừa là người rất hiểu chuyện, vốn muốn hóng xem rốt cuộc ba người trước mặt có quan hệ gì, nhưng vẫn thức thời rút lui: “Ta xin phép đi trước, còn phải quay lại ký tên.” Đi đánh dấu hết giờ làm. Nhưng điều khiến ông ngạc nhiên là Trì Tu Chi đứng dậy ra tiễn: “Lý lang đi thong thả.”

Hai người thong thả bước ra ngoài, Trì Tu Chi nói với Lý thừa: “Lý lang chỉ cần tận sức vì công việc là được, Lý Thần Sách là họ hàng với Lý lang, lại thân vãn bối, hắn không liên quan gì đến Lý lang cả đâu.”

Lý thừa ngầm hiểu, ban nãy ở trong phòng ông ta tố cáo suốt, nhờ vả một cậu thiếu niên trước mặt Lý Tuấn thì ngại, Lý Tuấn ấy mà, trước nay chưa hề nghĩ tới mấy chuyện này bao giờ. Trì Tu Chi hiểu, tranh thủ đi tiễn khách nhắc nhở một chút.

Lý Tuấn đã say, nhưng vẫn không chịu buông, Trịnh Diễm phải gọi nô bộc nhà ông ta tới mang người lẫn rượu ra ngoài rồi phân phó tôi tớ nhà mình đến dọn dẹp vệ sinh: “Để ông ta tới quậy một trận, chưa kịp chuẩn bị gì cả.”

Trì Tu Chi từ ngoài cửa bước vào nghe thế, khuyên: “Mà canh gác ở đây cũng không nghiêm, để ông ấy trèo tường vào. Ông ta không ác ý, nhưng người ngoài thì khó mà nói, muội phải cẩn thận.”

“Ban ngày ta tới đây, có mang theo người, cũng chẳng ở lại.”

“Vậy sau này khi nào muội đến đây thì qua báo ta một tiếng, ta sẽ đi cùng muội, dù gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Hả…”

“Cũng không thể làm khơi khơi được,” Trì Tu Chi cười dịu dàng, “Ta còn muốn chờ của hối lộ mà.”

“À.” Trịnh Diễm miệng đáp, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó kì lạ, nhưng lại không thể nói kì chỗ nào.

Nhờ Lý Tuấn mà biết được tổ tiên tám đời của Lý Thần Sách, Lý thừa còn có lòng cung cấp cả những chuyện xấu hổ hồi nhỏ của Lý Thần Sách như tè dầm, hoàn toàn không uổng cái mác nhiều chuyện của mình. Trịnh Diễm trở về nói cho cha, Trì Tu Chi đi báo cáo cho Cố Ích Thuần.

Hai người Trịnh Cố ở hai nơi, nhưng vẫn không nói gì như nhau. Chỉ như thế thôi mà lấy được tin tức à? Đơn giản vậy sao, lẽ trời ở đâu? Hai người suy nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra.

Cố Ích Thuần là người phúc hậu, khích lệ học trò mấy câu: “Đồng nghiệp với nhau, người không phụ ta, ta không phụ người. Chỉ cần không làm chuyện gì phạm pháp, có thể giúp thì con cứ giúp. Chuyện cũng chưa chắc sẽ đến bước kia, con đừng ngại xem chừng vài nơi, nhưng cũng chớ can thiệp vào mọi việc. Muốn quyết định đúng lúc hay chọn đúng thời điểm đều cần có kiến thức.”

Trì Tu Chi cúi người: “Con xin nghe.”

Quan hệ hai thầy trò bên này thân thiết, nói chuyện ẩn ý – sự việc trọng đại, trước mắt vẫn cứ hiểu ngầm với nhau thôi. Còn hai cha con bên kia lại huỵch toẹt cả ra, khiến người nghe cũng phải xấu hổ.

Trịnh Tĩnh Nghiệp run run cơ mặt: “Mấy ngày này con qua nhà thầy con thôi, bớt đến những nơi khác. Người Lý gia nói vậy, nhưng cần phải xác minh lại mới được.”

Hai người họ Lý không phải trinh sát Trịnh gia, mà dẫu có phải, cũng chẳng cách nào xác định được có trung thành hay không. Cho dù một lòng, nhưng năng lực có hạn, nếu đó là một tên đồng đội dốt như heo, dẫu có lòng trung, thì cũng chẳng may mắn gì. Với những tin tức từ bên ngoài, tự bản thân phải có đầu óc tư duy phân biệt được tin thật giả mới là quan trọng nhất. Không được nghe gió rít lại cứ ngỡ là mưa.

Trịnh Diễm ngồi trên sạp, đong đưa hai chân: “Dạ, con biết mà. Lý sư thúc vốn không hiểu những chuyện phàm tục, không biết ông ấy có đang để người ta lừa hay không; còn người kia, cũng chẳng hay có ý định gì. Bọn họ nói sự thật ra để lợi dụng chúng ta cũng không chừng. Dù gì cũng có biện pháp cả thôi. Nhưng nghe bọn họ nói, con thấy cũng khá hợp lý.”

“Ồ?”

“Trừ khi cả nhà Lý gia đều muốn cùng nhau diễn một tuồng, thì tình hình trước mắt, Lý Thần Sách đúng là một kẻ hay đắc tội với người khác.” Trịnh Diễm phân tích.

“Chỉ e tính tình của hắn ta phù hợp với sở thích của Thánh nhân. Thánh nhân cực khổ một đời, bây giờ thấy mọi chuyện thuận lợi, Lý Thần Sách bộc lộ tài năng, nói chuyện thẳng thắn, nhất định Thánh nhân sẽ rất thích.” Lý Thần Sách không thân thiết với người trong nhà. Văn chương, cũng chẳng khá khẩm gì, có thể nói vì đau lòng với sự mục nát của gia tộc.

Trịnh Diễm cười nhạo: “Cho dùng Thánh nhân vừa gặp hắn ta đã thích thì sao chứ? Hắn đâu phải Thái tử.” Câu này đúng là điểm mấu chốt.

Cứ mặc kệ Lý Thần Sách, nhắm thẳng vào Thái tử thôi. Dù ngươi gió táp mưa sa, ta vẫn bất động như núi.

Trịnh Tĩnh Nghiệp lại cười nói: “Để lãng phí hiền tài, là do ta không phải. Lý Thần Sách đã được công nhận, thì sẽ không thể ném ra đồng hoang.” Ông định bụng cùng một vài Tể tướng khác tiến cử Lý Thần Sách. Trịnh Tĩnh Nghiệp gióng trống khua chiêng tiến cử tổng cộng hai người, một là Quý Phồn, hai là Lý Thần Sách.

Trịnh Diễm nghĩ thầm trong bụng, cha, cha thật là xấu xa.

Trịnh Tĩnh Nghiệp tính toán, nên nói qua với sư huynh của mình, không thể để Trưởng công chúa Khánh Lâm hiểu lầm ông tự tiện hành động. Chuyện lật đổ đối đầu với Đông cung, vẫn rất cần sự hợp tác của Trưởng công chúa Khánh Lâm, chớ nên nảy sinh hiềm khích. Mà quả thật Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng đang muốn lật đổ địa vị của Đông cung.

Vì thế, bên Trịnh Tĩnh Nghiệp, hai cha con kiên quyết xác định, không thay đổi, vẫn xem Thái tử là hồng tâm, sửa lại kế hoạch, bổ sung những phương án đối phó bất ngờ. Trịnh Diễm còn nhiệt tình cung cấp n thủ đoạn hèn hạ ở thời không khác nữa, thật là tàn ác hết sức.

Còn Đông cung?

***

Trong Đông cung, Tiêu Lệnh Hành nhận thấy kết quả tốt, nhờ đề nghị của Lý Thần Sách, hành động của anh ta đã nhận được rất nhiều phản hồi tích cực từ quần chúng không rõ chân tướng. Các kẻ thù lâu năm thì không thể dễ dàng giải hòa nhanh vậy, Đông cung cũng chẳng khờ, ngoại trừ kẻ địch thì chỉ cần người ngoài – đặc biệt là Hoàng đế – coi Đông cung là người tốt là được. Lý Thần Sách được gặp Hoàng đế, đến giờ đã nói chuyện hơn nửa ngày, cùng ăn cơm trưa, hiện tại đã lên đèn, Hoàng đế vẫn muốn ăn tối với Lý Thần Sách.

Tiêu Lệnh Hành biết Lý Thần Sách được Hoàng đế giữ lại ăn cơm tối, nói ba chữ ‘tốt’ liên tục, cao giọng gọi: “Mang rượu lên đây!”

Rượu được mang lên, Tiêu Lệnh Hành uống rất nhiều, nhưng vẫn thấy chưa đủ say, trong đầu nghĩ cách giết Trịnh Tĩnh Nghiệp để có thể lấy rượu nhà ông uống cho đã đời với đám thân tín. Đang cao hứng, đột nhiên có một thái giám vội vàng chạy tới thông báo: “Quận chúa Tân Xương lên Vọng Vân lâu phía Bắc, ầm ĩ rằng muốn nhảy lầu!”

Tiêu Lệnh Hành vội vàng chạy đi xem con gái đang gây chuyện gì, có rất nhiều ánh đuốc được thắp lên trong sân của Đông cung, chốc lát đã ầm ĩ đến mức này, mà Hoàng đế vẫn đang ở cung ngay sát vách chứ không đâu xa!

Dậm chân quát: “Con bé này muốn phá cả nhà hả!”

Trong ánh lửa, sắc mặt quận chúa Tân Xương lặng lẽ: “Cuối cùng cha cũng chịu gặp con.” Cô ta bị cấm cửa suốt hai tháng, sau khi ra ngoài cảm thấy những người xung quanh nhìn mình rất kì quái. Kết quả được Trần thị báo lại rằng, cha đã quyết định gả cô cho con trai của Văn Xương hầu gia.

Quận chúa Tân Xương như bị sét đánh trúng, lại biết em gái của cô cũng phải lập gia đình, chẳng vui. Muốn đi bàn bạc với nhau một chút, một người thì dở, hai chả hơn một sao? Em gái cô ta cũng rất hậm hực: “Trong chuyện này tỷ muội chúng ta đều không được như ý, bên kia là Trì gia, trăm năm trước cũng được xem là đại tộc, thích hợp với đế thất, nhưng bây giờ đã ngoài Tam lưu, muội… muội…” Cô ta không muốn gả, cô ta thích anh họ Phó Tông Thuyên của mình cơ.

Quận chúa Tân Xương chỉ nghe thấy ‘Trì gia’, liền vội hỏi: “Người nào của Trì gia?”

Hỏi xong thì xảy ra chuyện này.

Quận chúa Tân Xương chạy đi nói lý với Trần thị, bị Trần thị giảng cho một bài, còn ra lệnh bảo thái giám trông chừng, không để cô được gặp Thái tử, không thể đến cửa khẩn cầu đành dùng một cách quyết liệt hơn hòng được giải quyết.

Tiêu Lệnh Hành đang ngà ngà say, biến thành tức giận, mắng: “Không hiểu đạo lý, mày muốn cãi lời cha mày sao?”

“Cho dẫu con kém cỏi, nhưng cũng là điện hạ, cớ sao lại xỉ nhục con thế này!” Tân Xương chỉ vào chỗ ở của em gái, “Nó có gì tốt chứ? Vốn phải là con…”

Khả năng võ lực của Tiêu Lệnh Hành ít nhất cũng ở bậc trung, giương cung gài tên, trong tiếng kinh hô, bắn xuyên qua con gái.

“Quận chúa Tân Xương trượt chân ngã lầu, các ngươi còn đứng đó làm gì?!” Thanh âm của Tiêu Lệnh Hành lạnh lùng vô cùng, “Người hầu hạ quận chúa đâu?”

Từ đầu tới cuối, trong sử sách chỉ có vài dòng về quận chúa Tân Xương: ‘Mẹ Ngô thị, mười bảy tuổi chết.’ Vỏn vẹn vài chữ thế thôi.

Tiêu Lệnh Hành buông cung trong tay, giết hết cung tì thái giám hầu hạ bên cạnh Tân Xương, dùng tôn nghiêm áp xuống, lệnh không được để chuyện này truyền ra ngoài được chấp hành rất hiệu quả. Làm xong quay sang hỏi: “Lý tiên sinh đã về chưa?”

Bấy giờ Lý Thần Sách đang uống rượu với Hoàng đế, vừa uống, vừa quan sát ngài, trong lòng có một tia thất vọng.

Lý Thần Sách đang vuốt râu cọp. Cố Ích Thuần không nhìn sai, hắn muốn tìm Thái tử để lợi dụng, nếu sớm, khi Thái tử chưa gặp nguy cơ nghiêm trọng đến thế, sẽ không thể thể hiện bản thân. Phải xuất hiện trễ, khi Thái tử đang nguy cấp, mới có thể bộc lộ năng lực.

Lý Thần Sách luôn tự đánh giá mình rất cao, đến làm môn khách, làm thuộc hạ cho Thái tử giải sầu, không phải là mong muốn của hắn. Không chỉ là Thái tử, ai cũng vậy, vì hắn đã làm mất lòng tất cả mọi người trong nhà, trong gia tộc muốn đày hắn đi, không thể lăn vào chỗ của bất kì Hoàng tử nào có lẫn các cấp bậc ‘lão thành cách mạng’, cho một đám trợ thủ chướng mắt, hắn không khoái.

Không mua được cổ phiếu trước khi được đưa ra phát hành thì chọn lúc nó rớt giá thảm nhất để thu mua số lượng lớn, sau đó nâng giá lên, cũng lời vậy. Đây là lựa chọn của Lý Thần Sách. Rốt cuộc cũng tới thời điểm Thái tử đang rớt giá nhất, là lúc hắn có thể phát huy tốt nhất. Tiêu Lệnh Hành sẽ phá lệ mà coi trọng hắn, hắn cũng sẽ thư thả mà giành được vị trí mưu sĩ của chủ tịch tập đoàn Tiêu Lệnh Hành, dưới một người, trên vạn người.

Hắn nói gì Thái tử nghe nấy, mục đích bước đầu đã thành. Nhưng Lý Thần Sách gặp một vấn đề khó khăn: Thói quen khó sửa của Thái tử, đây cũng là một trở ngại lớn. May mà coi như Thái tử cũng có một chút khả năng chính trị đã được rèn luyện lâu ngày, không đến nỗi tả tơi, vẫn còn tán thưởng Lý Thần Sách, biết hắn nói đúng.

Nhân viên họ Lý vẫn còn nắm một con át chủ bài – tình hình Hoàng đế.

Hắn đánh cuộc vào tuổi thọ của Hoàng đế. Có bao nhiêu Hoàng đế sống hơn sáu mươi?

Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng thế, mà chư vương cũng vậy, nếu ngay hôm sau Hoàng đế lên nóc, bọn họ có thể làm được gì? Hoặc tạo phản, hoặc tự sát, Lý Thần Sách cũng chà có ý giữ lại.

Nếu so sánh hai bên, Lý Thần Sách đang chiếm ưu thế. Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn dám chọn Hoàng Thái tử, dù đang lụn bại. Dầu gì, với khoảng cách giữa Đông cung và cung Đại chính, quá gần, đúng không?

Nhìn Hoàng đế gừng càng già càng cay, tâm trạng của Lý Thần Sách vô cùng phiền muộn. Hoàng đế vẫn còn suy nghĩ minh mẫn sáng suốt, ăn ngon, mặc ấm, giữa buổi hai người còn đi bắn cung một hồi, có thể thấy lão Hoàng đế vẫn còn rất khỏe mạnh. Chẳng lẽ phải đến bước kia? Không, phải mau mau tìm cách mới được.

Lý Thần Sách dùng bữa với Hoàng đế xong, chủ động cáo lui: “Ngày mai bệ hạ còn lại lâm triều.”

Hoàng đế rất tiếc, khó mà tìm được một người nói chuyện sắc bén như thế, vậy mà lại muốn đi, trong lời nói có ý rất không nỡ: “Khanh đi đi, mai lại tới nhé.” Khả năng nhìn người của Lý Thần Sách cũng có vài phần chính xác, Hoàng đế không thể không sinh lòng yêu thích người tài.

[Ai mà muốn cmn đến chứ? Nhìn lão khỏe như vậy, trong lòng ta khó chịu lắm.] Lý Thần Sách ậm ờ cáo lui.

Rời khỏi cửa điện, Lý Thần Sách đang bực bội trong lòng, người của Đông cung đến đón: “Tiên sinh, Điện hạ cho mời.”

Lý Thần Sách nhíu mày hỏi: “Lại có chuyện gì?

Vẻ mặt cung nhân như muốn nói rồi lại thôi.

“Thôi, dẫn đường đi.”

Đi thẳng đến thiền điện trong Đông cung, Tiêu Lệnh Hành đang ngồi một mình: “Lý tiên sinh có thể tính được sao.”

“Thái tử giận dữ vì gì chuyện gì thế?”

“Tân Xương chết rồi,” Tiêu Lệnh Hành xót xa thương tiếc nói, “Đứa con ngỗ nghịch này! Ta đã đè chuyện xuống, Văn Xương hầu gia không biết tin này, nếu biết nó và em gái tranh chồng mà chết thì sẽ sinh chuyện mất!”

“Chặn tin này thế nào?”

“Đánh chết mấy đứa, chỉ trong một chốc nên không nhiều người biết. Qua thời điểm này, chuyện lắng xuống, không sợ đồn đãi nữa.”

“Điện hạ mau nhanh chóng cầu hôn với Trì gia. Hai tháng qua, Điện hạ đợi Trưởng công chúa ôn hòa bớt, bây giờ nói ra cũng không tính là đột ngột. Vả lại năm nay Quảng Bình quận vương (con trai trưởng của Thái tử) đã mười sáu, đến lúc nên có chí hiếu học rồi, vì sao không đưa đến chỗ Trưởng công chúa Khánh Lâm, cầu cạnh Phò mã?”

Một bên là gả con gái cho học trò người ta, bên kia cho con trai ra ngoài rèn luyện. Vốn ý của Lý Thần Sách hòng bịp Hoàng đế mà thôi, cho dù Trưởng công chúa Khánh Lâm có muốn hay không thì chỉ cần Đông cung biểu hiện đủ thành ý, Hoàng đế thích là được.

Một trai một gái đưa tới, Trưởng công chúa Khánh Lâm không thể tỏ ra mình có xích mích với Thái tử, tóm lại không tiện từ chối. Nếu quả thật muốn cự tuyệt, thì cũng là Trưởng công chúa Khánh Lâm thất lễ trước mặt Hoàng đế.

Tiêu Lệnh Hành nói: “Gặp chỉ rước nhục. Cố Ích Thuần vào kinh mấy năm nay, cuối cùng vẫn không chịu dạy cho Hoàng tử nữa là.”

“Thế thì để Quận vương đến trước cửa mỗi ngày,” Lý Thần Sách bĩu môi, “Ai thèm làm học trò ông ta đâu?” Hay lắm, có một người thầy là danh sĩ, có chí hiếu học, hạ mình cầu hiền, nhưng Cố danh sĩ lại kiêu căng, không để mặt mũi cho cháu trai. Bất luận là Trưởng công chúa Khánh Lâm hay Cố Ích Thuần, đều không có thế lực chính trị bên ngoài, chẳng qua Đông cung muốn bảy tỏ thiện ý với người thân, chưa biết lúc đó Hoàng đế sẽ nghĩ gì.

Tiêu Lệnh Hành vỗ tay cười sằng sặc: “Tiên sinh đúng là một Tể tướng tài giỏi.”

Lý Thần Sách không nhịn được, mỉm cười khoe khoang.

Thế nhưng qua ngày hôm sau, vị Tể tướng này đã bị đả kích rất nghiêm trọng. Hoàng đế rất thích hắn, các Tể tướng thực thi nhiệm vụ đề cử, hai bên bàn nhau, Hoàng đế quyết định cho hắn một chức quan. Chức vụ ban đầu cũng rất cao – ‘Tán Kị thường thị’. Ở vương triều này, chức vị đấy đại khái cũng ngang với Quận thủ bậc nhất, nhưng không gặp dân, làm tốt sẽ nhanh tiến chức, rất thân cận với Hoàng đế. Tính ra thế là đã cho Lý Thần Sách một cái xuất thân ban đầu cao lắm rồi.

Lý Thần Sách nghẹn đến bật ngửa, hắn từ chối chức quan Hoàng đế phong.

Từ chối chức quan Hoàng đế phong, thà làm một thường dân áo vải. Hắn không yêu quyền à? Dĩ nhiên không phải, chẳng qua không muốn ở dưới vị trí người khác mà thôi. Nếu không được chức quan đó thì thà không có, làm một kẻ ngoài cuộc, nhưng gây ảnh hưởng lớn với Hoàng đế hơn bất kì người nào khác.

Bây giờ Tán Kị thường thị thì không quyền chẳng tiền, chỉ được ăn uống cho sướng mồm mà thôi, Lý Thần Sách tuyệt đối không muốn để lại cái vết nhơ này, kiên quyết từ chối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play