Mang cỏ còn đẫm sương, rau được rửa sạch sẽ, cà rốt thái sợi, củ cải đã bỏ vỏ… đủ các loại, đủ hình dáng, bỏ trước mặt con thỏ. Trịnh Diễm rất buồn, ngồi chồm hổm trước nó: con thỏ này không ăn cà rốt!
Nàng buồn như vậy, làm Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng sầu muộn theo: “A Diễm lại hành con thỏ rồi à?” Thở một hơi thật dài.
Thị nữ đầu hai búi tóc che miệng cười: “Công chúa yên tâm, con thỏ còn sống.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm bất đắc dĩ nói: “Chắc con thỏ này kiếp trước không tu nên mới rơi vào tay con bé, con thỏ như thế, con bé lại không nhận ra người ta ăn cỏ! Có con thỏ nào không ăn cỏ đâu?”
Đời trước Trịnh Diễm không phải nuôi thỏ chuyên nghiệp, cũng chẳng nuôi con nào không có kiên nhẫn sống như loài thỏ, chỉ nhớ trong mỗi tập hoạt hình Bugs Bunny đều cắn một miếng cà rốt, nên cũng lấy đó làm tiêu chuẩn để xử lí con thỏ kia. Nhưng hành vi trong mắt Trưởng công chúa Khánh Lâm này, là ngược thỏ.
“Gọi con bé tới đây, chỗ đó có mùi, đừng để ám lên người.”
Hai thị nữ tuân mệnh mà đi, Trịnh Diễm ngồi muốn tê chân: “Trên đời này làm gì có con thỏ như mày?” Lại còn kiểu ‘Không ăn cà rốt là sỉ nhục cho cả giới thỏ’ rất buồn cười. Thị nữ được cười thêm một trận, tiến lên thi lễ: “Thất nương, công chúa mời Thất nương đến nói chuyện. Chỗ này mùi hơi nồng, công chúa nói, ám vào người thì không tốt.”
A Khánh tiến lên đỡ Trịnh Diễm, Trịnh Diễm hơi run chân, rít từng hơi: “Chầm chậm đã, chân tê rần rồi.”
Hai thị nữ tiến tới đỡ: “Thất nương ngồi tạm xuống, để tì nữ xoa chân cho ngài, xoa bóp ở kinh mạch một chút là ổn thôi.”
Lại xoa nhẹ một chút, Trịnh Diễm cảm thấy đã tốt hơn nhiều, nói: “Tốt hơn rồi, ta đến chỗ sư mẫu rồi nghỉ tiếp, để sư mẫu chờ lâu thì không tốt.”
Đoàn người lại tiến vào chỗ Trưởng công chúa Khánh Lâm, nhìn từ xa thì thấy tình hình có hơi không đúng. Dù thế nào, ở chỗ của Trưởng công chúa Khánh Lâm luôn theo ngay ngắn chỉnh tề, sao bây giờ lại hỗn loạn như thế. Đến trước cửa điện, càng khiến Trịnh Diễm hoảng sợ: Cửa sổ các phòng đều được đóng lại, bọn thị nữ ra ra vào vào, Cố Ích Thuần ở ngoài giậm chân, bên cạnh là Trì Tu Chi, hai người đều rất sốt ruột.
“Sao thế ạ?” Trịnh Diễm mở miệng hỏi ngay, tình huống tốt nhất chính là Trưởng công chúa Khánh Lâm muốn sinh, mà xấu là phát sinh ngoài ý muốn.
Cố Ích Thuần đáp vội: “Con ra trước chơi đi, đừng chạy lung tung.”
Trì Tu Chi có lòng tốt giải thích ngắn gọn: “Sư phụ sắp làm cha rồi,” do dự một chút, “Thất nương, muội…”
Trịnh Diễm yên tâm: “Ngự y, bà đỡ đều đã chuẩn bị ổn cả rồi, sư phụ đừng gấp. Trong cung sợ là không thích hợp đến hỗ trợ, ta cho A Khánh về nhà tìm mẹ đến, lúc Tam tẩu sinh cũng có mẹ ở bên trấn an.”
Cố Ích Thuần đầu đây mồ hôi, lo lắng này nọ, nhưng Trì Tu Chi bị Trịnh Diễm nhắc nhở một câu, nhìn thấy Cố Ích Thuần đã hoàn toàn trong trạng thái xuất hồn, gật đầu bảo: “Trên đường cẩn thận, đừng tự đi. Sư phụ, sư phụ,” gọi hai tiếng, đến khi Cố Ích Thuần quay đầu, nói rõ ràng từng chữ, “Đây là chuyện lớn nhà sư phụ, cũng nên báo cho trong cung một tiếng, lại có, cháu trai sư phụ cũng theo tới đây, con là học trò sư phụ, có một số việc có thể thay mặt người, nhưng một số khác cần gia đình sư phụ.”
Cố Ích Thuần hít sâu một hơi: “Quan tâm tắc loạn, ta tất có chỗ sơ sót. Các con đều là những đứa biết suy nghĩ, giao cho các con vậy.”
Trì Tu Chi và Trịnh Diễm hai người hợp tác, phân công nhau, một đến phủ công chúa, phân phó mọi công việc liên quan đến xã giao, kể cả liên lạc với trong cung và Cố Nại, hạ lệnh cho tất cả mọi người trong phủ không được khinh động. Người khác cho người đi gọi Đỗ thị, rồi đi lấy tất cả những vật đã được chuẩn bị sẵn, Trịnh Diễm còn đặc biệt điều người: “Tiên sinh có hơi kích động, trông chừng đừng để thầy bị bất tỉnh.” Trong tiểu thuyết đều viết như vậy, bên trong vất vả sinh con không dám nghỉ, bên ngoài giậm chân nằm sải lai trước tiên.
A Khánh trở về đầu tiên: “Thất nương, phu nhân đã đến cung Thúy Vi rồi. Tam nương trong nhà đã cho người vào cung báo cho phu nhân, nô tì về trước để báo với Thất nương một tiếng.”
Xung quanh đều là đường núi, cung Thúy Vi lại còn được xây ngay giữa sườn núi, như vậy thì không thể nào quay về trong vòng một giờ được!
Bất đắc dĩ, Trì Tu Chi và Trịnh Diễm vừa diễn xong vai tiểu quỷ quản gia. Trịnh Diễm nghĩ bụng, không cần biết phần hồn đã bao nhiêu, chứ cái xác chỉ mới lên mười, mà nay lại… chủ trì sinh sản sao?
Trong đầu Trì Tu Chi toàn chữ 囧, những chuyện như chăm sóc sản phụ, phụ nữ mang thai, sắp xếp sinh sản không thích hợp để nam nhân nhúng tay vào, nhưng chàng phải kiên trì đến cùng, vì đâu thể giao cho sư phụ?
Cho dù bề ngoài Cố Ích Thuần vẫn còn ngon lành, nhưng tóc mai đã lấm tấm bạc, làm học trò của người, lúng túng cực kì! Trì Tu Chi hạ lênh: “Châm trà cho tiên sinh.” Nhìn lướt qua Trịnh Diễm, xấu hổ chết đi được! Từ khi cha mẹ khuất bóng, chàng không thể không quản lý gia nghiệp, nhưng chưa từng quản gia công thế này!
Bận rộn một hồi, bên trong thanh âm của Trưởng công chúa Khánh Lâm lúc cao lúc thấp, cuối cùng còn mắng lớn: “Thằng nhóc chết tiệt, sao còn chưa ra!” Lại mắng Cố Ích Thuần là đồ khốn, sớm biết thế sẽ không lập gia đình.
Trịnh Diễm và Trì Tu Chi nghe xong, trên mặt đều nóng rần, tình cảnh này, đúng là ngược đãi trẻ vị thành niên.
Thanh âm bên trong cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Cố Ích Thuần cả kinh: “Sao không có tiếng gì nữa thế?” Khiến hai trẻ vị thành niên càng hoảng sợ, Trịnh Diễm chạy tới nhìn, kết quả chân trái vấp vào chân phải, may mà Trì Tu Chi nhanh tay lẹ mắt kéo nàng lại, vụng về vỗ vỗ vào lưng Trịnh Diễm: “Bình tĩnh, bình tĩnh nào.”
Trịnh Diễm đầu đầy những vạch đen, hừ, huynh đập chết ta rồi!
Lại nói, Trì Tu Chi cũng biết một chút về y đạo, Trịnh Diễm cũng biết tí tỉnh về thai sản, cũng đã thuộc kĩ sổ tay hướng dẫn, nhưng lần đầu xuống nước, động tác không thể thoải mái, tự nhiên.
Bên ngoài lại có tin xấu: “Xe của Hình quốc phu nhân đang bị hỏng giữa đường, ngự y đi theo ngã, bị thương.” Hay lắm, hai đứa nhỏ tiếp tục ở trên đỉnh, Cố Ích Thuần đã từ từ hồi phục tinh thần, chạy đến bên cửa sổ lớn tiếng an ủi vợ, nghiêm cấm hoảng loạn trong phủ.
Qua nửa canh giờ, Triệu thị mới báo cho Trịnh Diễm biết, mẹ của nàng bị thương, đang được đưa về nhà, bảo Triệu thị tới hỗ trợ, còn nói với Trịnh Diễm: “Mẹ bảo, bây giờ, Thất nương không cần vội trở về, sáng nay trời mưa, đường không dễ đi. Muội cứ ở đây, chăm sóc cho công chúa.” Không lâu sau, Cố Nại cũng đến, ở trước chờ lệnh.
Trưởng công chúa Khánh Lâm là sản phụ cao tuổi, đứa bé dinh dưỡng tốt nên hơi lớn, cứ bị dày vò suốt, mãi đến khi đứa bé ra đời thì trời đã tối. May mà thời này phụ nữ rất mạnh mẽ, gì cũng dám làm, Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng không phải khuê nữ dưỡng trong nhà, không dám bước ra cửa, căn cơ không tệ, có thể tiếp tục kiên trì.
Sau khi đứa bé ra đời, Cố Ích Thuần và hai học trò cũng mệt lả.
Những chuyện sau đó có Triệu thị thay thế, mọi người đã buông lỏng hơn nhiều, Triệu thị từ phòng sinh đi ra, tuyên bố tin tốt. Nhìn thoáng qua Trì Tu Chi, nói với Cố Ích Thuần: “Tiên sinh, nơi này là chỗ của phụ nữ, mời tiên sinh dời bước. Chuyện bên ngoài còn cần tiên sinh quản lí.”
Trì Tu Chi chỉ chờ có lời này, đầu chàng đã muốn bốc hơi tới nơi, một thiếu niên như vậy, chưa được sờ tay của bé con mà đã gặp phải chuyện này, Trì Tu Chi hoàn toàn phải dựa vào nghị lực.
***
Sáng sớm hôm sau Trịnh Diễm đến thăm Trưởng công chúa Khánh Lâm, sư mẫu đại nhân còn rất mệt, Triệu thị hầu hạ một bên, Trưởng công chúa Khánh Lâm tuy còn yếu nhưng vẫn mắng người: “Cũng nhờ có các con, bên ngoài không có một ai đáng tin hết!” Suýt nữa là mắng luôn anh trai Hoàng đế của mình.
Trịnh Diễm le lưỡi, đứng dậy cáo từ: “Hôm qua sư mẫu chịu khổ rồi, có con nít thì cũng nhiều việc hơn, trước mắt đã có Tam nương, hữu dụng hơn con nhiều. Con xin về nhà thăm mẹ.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm biết Đỗ thị bị thương, bảo: “Mang theo hai ngự y, đều là do ta mới bị vậy.” Trịnh Diễm và chị dâu đều từ chối, bao sức lực của Trưởng công chúa Khánh Lâm đều đã dùng để mắng người cả nên không nói gì hơn. Trịnh Diễm đành nhìn đứa bé vẫn còn nhiều nếp nhăn một cái, sau đó gọi ngự y trở về nhà thăm mẹ.
Trên đường về, xe của Đỗ thị suýt nữa bị lật, xây sát tay, chân cũng bầm tính, có chút kinh hách, ở nhà phiền muộn: “Sớm không xảy ra, trễ không xảy ra, lại cố tình ngay vào lúc này. Sư mẫu của con sao rồi? Tam nương có xử lí ổn thỏa không?”
Trịnh Diễm kể lại từng chuyện hôm qua: “Sau đó có người trong cung tới, lúc này không bị té nữa…”
Đỗ thị gật đầu nói: “Con làm cũng ra hình ra dạng, Trì gia không tầm thường, nghĩ đến chuyện cho người gọi tiểu Thất lang Cố gia (Cố Nại) đến, con cũng biết đấy,” thở dài, “Chúng ta tuy thân thiết, nhưng rốt cuộc cũng không phải chung họ, sau này nhà họ muốn đâm chọt, ngay cả sư phụ của con, cũng không tiện đối phó.”
Trịnh Diễm yên lặng ghi nhớ điểm quan trọng: Làm việc không thể để lại nhược điểm.
Lại nhìn chỗ đau của Đỗ thị, xanh tím rất dọa người, Đỗ thị cười nói: “Không tổn thương gân cốt thì không có gì đáng lo đâu,” rồi lại bảo Trịnh Diễm đi nghỉ, “Chắc cũng mệt rồi phải không? Đi nghỉ đi, hai ngày nữa, ta bớt đau, chúng ta cùng đi thăm sư mẫu của con.”
Quách thị vẫn đứng ở bên, bấy giờ mới nói: “Không biết A Diễm đã ăn sáng chưa?”
Trịnh Diễm nói: “Có húp một chén cháo, chị dâu không nói, muội cũng quên mất.”
Đỗ thị nói với Quách thị: “Cho người dọn cơm đi, con cũng chưa ăn, ăn chung với nhau, con cũng vất vả rồi. Công chúa là dì của con, hôm qua nên đi chăm sóc, chỉ là con còn nhỏ, cũng chưa biết chuyện này, không bằng để Tam nương đi. A Diễm đã về, con cũng nên đi vấn an, hỏi thăm sức khỏe đi.”
Quách thị rất nhanh nhẹn, ăn xong liền sắp xếp đi ngay.
Ngoài Trịnh gia thì những người bị ảnh hưởng tới cũng nhiều, ai tùy giá đến Hi Sơn nghỉ hè cũng đều bị kinh động bởi chuyện sinh sản của Trưởng công chúa Khánh Lâm.
Một là Trưởng công chúa, một là danh sĩ thế gia, số người kinh động còn nhiều hơn khi Trịnh phủ cưới con dâu. Mà ảnh hưởng lớn nhất tới vợ chồng Cố Ích Thuần, chính là Cố gia.
Cố Ích Thuần kết hôn, vợ là Trưởng công chúa đương triều, đại nghĩa của các quần thần trong triều, không có lí do khiến Trưởng công chúa nhân nhượng. Cố gia có thể mặc kệ Trưởng công chúa Khánh Lâm, để bà tùy ý làm gì thì làm, miễn không nuôi trai bao là được. Bây giờ thì không giống vậy nữa, con của Cố Ích Thuần, là con cháu của Cố gia, phải được ghi vào gia phả Cố gia, phải thực một loạt quyền lợi nghĩa vụ. Hơn nữa, tuyệt đối không thể tùy tiện giáo dưỡng, để rồi trưởng thành lệch lạc.
Cố gia trong kinh vừa chuẩn bị chúc mừng, vừa nhanh chóng truyền tin tới huynh trưởng Cố Ích Thuần: Mau về đây! Đi nói chuyện với Cố Ích Thuần!
***
Khi người của Cố gia vào kinh, bé con đã hơn tháng, Trưởng công chúa Khánh Lâm có thể xuống giường được, thương thế Đỗ thị cũng khỏi.
Hai phụ nữ ngồi chung với nhau, cùng ăn điểm tâm Trịnh Diễm làm, vừa trông em bé, vừa tán gẫu về chuyện giáo dục con cái. Khi Trưởng công chúa Khánh Lâm mang thai khẩu vị kì lạ, sinh con xong thì lại thích đồ ngọt, Trịnh Diễm cho rằng, chắc vì sinh con rất mất sức, nên bây giờ bắt đầu bổ sung năng lượng.
Các loại điểm tâm Trịnh Diễm làm rất ngon, cũng thay đổi hình dạng, có người vui vẻ ăn, nàng cũng thích chí luyện tập. Cây cối Hi Sơn tốt tươi, có rất nhiều vườn trái cây, bây giờ lại đang mùa quả chín, Trịnh Diễm sai người hái về, làm mứt, đủ loại mứt hoa quả.
Cuối tháng bảy, mứt hoa quả chất thành đống, Trịnh Diễm làm đủ loại bánh có nhân, mỗi loại đều chia ra mang đi biếu sư mẫu.
Trưởng công chúa Khánh Lâm hữu tử vạn sự túc (có con trai thì mọi chuyện đều đầy đủ thỏa mãn), nhưng vẫn muốn được hời: “Nếu có con gái thì tốt rồi, như A Diễm, vừa là tri kỉ, lại hay làm đồ ăn hiếu kính.”
Gương mặt Đỗ thị vặn vẹo: “Bà đã quên con bé vụng về thế nào rồi à?”
Trưởng công chúa Khánh Lâm cười nói: “Phò mã từng nói, A Diễm nhỏ làm nhiều, lớn sẽ bớt lo – con bé cũng đã từng thiếu sót quy cách nào đâu?”
Đỗ thị cũng cảm thấy yên bụng, cầm một cái bánh lên ăn: “Nếu con bé thay đổi một chút, thì ta mới có đường sống!”
“Bà cứ vui vẻ đi.”
“Chỉ sợ người vui là công chúa kìa. Nghe nói hôm đó Phò mã sốt ruột đến độ không làm được gì!” Đỗ thị bắt đầu chọc ghẹo, “Công chúa còn thiếu cái gì nữa đâu?”
Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng không phải người hay xấu hổ, có ngượng ngùng thì cũng không phải trước mặt Đỗ thị, thoải mái gọi thị nữ: “Bánh nhân mứt này ăn rất ngon, mang mời Phò mã nếm thử. Nói với Phò mã, nếu Phò mã thấy ngon, thì chúng ta mang A Diễm về để làm bánh!!”
Nói xong nhìn Đỗ thị cười, Đỗ thị cũng vui vẻ: “Không sợ con bé đốt phòng bếp, thì cứ giữ!” Đừng trách không nhắc trước.
Cố Ích Thuần không thích ăn ngọt, bánh Trịnh Diễm làm cỡ lòng bàn tay, ông cũng nếm thử một cái rồi nói “Mùi vị không tệ”. Sau đó Trì Tu Chi được hưởng hết toàn bộ.
Phúc hắc muộn tao Trì Tu Chi, chàng cực kì thích ăn đồ ngọt!
(Phúc hắc: mang nghĩa tính toán, nhiều mưu kế; Muộn tao: chỉ người bề ngoài lạnh lùng mà nội tâm như lửa)
Trì Tu Chi giả vờ lạnh lùng, đây là kĩ năng cơ bản, nhưng trước mặt Cố Ích Thuần, kĩ năng này chưa đủ xài. Ai mà không biết? Cố Ích Thuần xuất thân từ một gia tộc quá rành về kiểu giả vờ đạo mạo thế này, người khác không nhận ra biểu hiện của Trì Tu Chi, nhưng Cố Ích Thuần có thể thấy được.
Lúc Cố Ích Thuần cắn một ngụm bánh nhân mứt thơm ngon, Trì Tu Chi liền có cảm giác nhộn nhạo bao tử. Bánh nướng có mùi thơm của sữa, hô hấp Trì Tu Chi chậm lại, theo bản năng hít thật sâu. Tuy mắt vẫn đang mở, tuy không nuốt nước bọt, tuy tư thế ngồi vẫn không thay đổi.
Đến khi Cố Ích Thuần nói: “Con cũng nếm thử đi.” Lúc đó, động tác ăn của Trì Tu Chi cũng rất tao nhã, tốc độ cũng không nhanh, nhưng đôi mắt kia khép hờ, chậc chậc, không cần quá hưởng thụ như vậy chứ!
Cố Ích Thuần nhếch miệng cười, ông vừa có con, gần đây tình cha càng bộc phát. Vốn thích Trì Tu Chi, thấy chàng còn nhỏ mà không thể không trưởng thành như thế thì rất đau lòng, nay Trì Tu Chi lộ ra một chút biểu cảm ngây thơ như vậy, có ý dung túng. Nụ cười biếng nhác xuất hiện trên mặt: “Tay nghề của A Diễm không tệ nhỉ, tuy thường phá nhà bếp, nhưng cũng có bản lĩnh lắm, phải không? Ăn ngon chứ?”
Bấy giờ Trì Tu Chi đã gần như quét sạch mâm bánh ngọt rồi, đỏ mặt, rút tay về, Cố Ích Thuần thấy thế thì càng vui: “Nhăn nhó ngượng ngùng mãi, còn ra bộ dáng gì nữa? Người trên đời, nếu như cứ chịu trói buộc, này không dám, kia cũng không làm, thì đúng là chẳng có ý nghĩa. Chỉ cần không vi phạm pháp luật, kỉ cương rối loạn, ngại gì mà không buông thả.”
Chẳng qua do người làm đồ ăn là Trịnh Diễm, một nam một nữ, Cố Ích Thuần không thể nói thẳng, bảo Trịnh Diễm làm bánh ngọt cho sư huynh.
Ông sai đầu bếp nhà mình làm thử, luôn có chỗ không vừa ý, đến Hoàng đế cũng không thể quản món riêng của nhà người ta, thì đương nhiên Cố Ích Thuần cũng không thể mở miệng bảo muốn biết phương pháp làm bánh nhân mứt, càng không thể ‘tính kế để cô bé chủ động giao bánh’.
Vì thế sau một hồi vòng vèo, mỗi lần Cố Ích Thuần tỏ ý muốn ăn thì tới chỗ vợ xin. Vợ ông lại áp bức lao động trẻ con, sau đó đưa đến. Mỗi lần Cố Ích Thuần đều ăn trước một cái, ý bảo đây là của học trò hiếu kính ông, hoàn toàn là tình thầy trò thuần khiết, không có liên hệ gì đến tình sư huynh sư muội đáng khinh gì gì đó cả!
Sau khi cống hiến bảy loại, hơn hai trăm cái bánh vào bụng của Trì Tu Chi, Trịnh Diễm làm bánh ngó sen nhân nếp và hoa quế đưa lên, món này tuy ngọt ngấy, nhưng lại đúng sở thích Cố Ích Thuần, vì thế số lượng đòi hỏi tăng nhiều. Trịnh Diễm cảm thấy rất phiền muộn: “Sao đột nhiên ăn nhiều như vậy? Chớ ăn nhiều mà hỏng dạ dày.”
Suy nghĩ nửa ngày mới hiểu, trước đây không phải chỉ có sư phụ nàng ăn. Cố Ích Thuần ngượng ngùng, mượn hoa kính Phật, chưa có sự đồng ý của chủ cũ mà đã tự ý, mặt dày thế mà cũng đỏ ửng lên.
Trịnh Diễm không giận, dưới sự giáo dục của Trịnh Tĩnh Nghiệp, nàng luôn có một quan niệm tuy hai mà một với Cố gia. Cố Ích Thuần xem Trì Tu Chi là con nuôi, đầu năm cũng đã nhận làm học trò chính thức, cũng chẳng khác gì con trai, Trịnh Diễm không vẽ ranh giới rõ ràng với người thân của Cố Ích Thuần.
Phản ứng đầu tiên của nàng là: Huynh… không phải đạo mạo lắm sao? Sao có thể thích ăn đồ ngọt được?!! Từ khi Trì Tu Chi trở thành sư huynh, hình tượng của chàng đã hoàn toàn bị hủy hoại trong lòng Trịnh Diễm.
Thế giới này hỏng cả rồi!
Sau đó thì: Thảo nào dạo này Cố Ích Thuần mang cho nàng rất nhiều sách cổ để đọc, trước đây nàng từng càn quét thư phòng của Cố Ích Thuần nhưng cũng không tìm được bộ sách này. Nghĩ lại thì có thể người cung cấp là Trì Tu Chi. Cái này coi như là… có qua có lại chăng?
***
Từ Trịnh Tĩnh Nghiệp, Đỗ thị, đến Cố Ích Thuần, Trưởng công chúa Khánh Lâm, đều không phải không ý định xem Trì Tu Chi làm con rể. Điều kiện của Trì Tu Chi không tệ, khoảng mười năm nữa, cho dù không có người nâng đỡ thì cũng có thể bộc lộ tài năng, dù gia tộc không còn như trước, nhưng vẫn là một dòng họ vẻ vang, đến đó có ối kẻ gào khóc muốn đưa về làm rể.
Trịnh Tĩnh Nghiệp chưa quyết, còn muốn khảo sát, quan sát cẩn thận, nhưng ít ra đã xem Trì Tu Chi là một trong những ứng cử viên.
Cho nên sự kiện sư huynh sư muội và đồ ngọt không có người truy cứu, Trì Tu Chi vẫn hưởng thụ món ngon, vẫn lặng lẽ cung cấp sách như trước.
Mãi đến khi anh cả Cố Ích Thuần, Cố Ích Tương mang theo cháu cả Cố Đỉnh vào thành thì Hoàng đế bắt đầu cùng mọi người rời khỏi Hi Sơn về kinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT