“HOÀNG THÁI TỬ ĐÁNH BÌNH QUẬN VƯƠNG MỘT CÁI, THÁNH NHÂN ĐANG RẤT TỨC GIẬN, MUỐN TÌM TƯỚNG CÔNG ĐỂ NGHỊ SỰ.”

Thời gian ở Hi Sơn trôi qua rất nhanh, ngày ngày dạo chơi với núi sông, không cần đến cung Thúy Vi trình diện, còn có thể tản bộ khắp nơi.

So với năm ngoái, số lần ra khỏi nhà của Trịnh Diễm đã tăng rõ rệt, thường xuyên chạy sang nhà hàng xóm để thăm cháu ngoại, bây giờ tên nhóc kia vẫn chưa thèm nói lời nào, ngoài trừ ăn uống loe ngoeo thì lúc không vui sẽ òa ra khóc. Trò yêu thích nhất của Trịnh Diễm chính là trêu nó, chọt chọt con heo nhỏ này mấy cái cho nó ư a, hễ nhiều ư a một tí là nhè ra khóc. Khi ấy Trịnh Du chỉ biết đưa tay tống em gái đi.

Đôi khi, có người mời nữ quyến của Trịnh phủ dự tiệc, hoặc dạo chơi, lúc nào Trịnh Diễm cũng giả vờ ngây thơ.

Bây giờ Trịnh Diễm đã có thể cưỡi ngựa cái lành tính chạy chậm cùng mọi người, chỉ cần không phải làm một số động tác linh tinh nguy hiểm như săn bắn thì sẽ an toàn, không vấn đề gì. Thế là cả đám cùng đi chơi.

Nàng vẫn biết ở kinh thành có nhiều người, nhưng vẫn không ngờ thiên kim tiểu thư các nhà lại lắm thế! Con gái Tể tướng thật mất giá, Trịnh Tĩnh Nghiệp chỉ có hai cô con gái, tính ra là ít. Tưởng Huyền Ưng có bốn, Vi Tri Miễn và Phạm Trường Tiệp đều có năm, Nghiệp Quảng Học có những tám cô. Đương nhiên là vì các vị Tể tướng có nhiều vợ rồi.

Một đội người ngựa xuất phát, chỉ tính tì nữ tôi tớ thôi đã thấy nhung nhúc đầu người. Tranh thủ mặt trời vừa mọc, chưa nóng lắm, trèo lên ngựa, hàn thuyên đôi chút, cùng nhau ăn điểm tâm, tám chuyện về tin tức gì đó gần đây, cũng để kết giao với vài người cho tương lai trưởng thành sau này của bản thân.

Có thể mời được Trịnh Diễm thì không phải là người bình thường, người mời hôm nay càng không, là con gái của Nghiệp Quảng Học, Ngụy Vương phi. Mừng thọ bà nội, muốn nhà mẹ được mặt mũi, Ngụy Vương phi quay về, khi đó chị ta lượn quanh với các Mệnh phụ, nay thì cho mời thiên kim các nhà, đúng là bôn ba vì chồng.

Các con Hoàng đế lần lượt ra đời, từ Hoàng Thái tử đến Hoàng Cửu tử, lần lượt từng người, sinh ra trong ba năm đầu, tuổi cách nhau không lớn, trừ Hoàng Thất tử, Hoàng Bát tử đã chết non, thì bảy người còn lại đều đã lập gia đình. Ai cũng đều trên dưới ba mươi cả, tuổi ba mươi, đúng là thời điểm xây dựng sự nghiệp tốt nhất.

Làm Hoàng tử, đương nhiên được giúp đỡ ít nhiều. Chưa nói chuyện gì khác, trước đây bảy người bọn họ đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì cái ngai Hoàng Thái tử cơ mà, sao nay lại cam lòng chỉ với mỗi ngôi Hoàng Thứ tử được chứ?

Trịnh Du và Trịnh Diễm được mời, Ngụy Vương phi bảo, mọi người đều là con gái Tể tướng, cùng nhau ra ngoài dạo chơi để tăng tình cảm. Trước mắt Trịnh Diễm một màn tươi xinh. Con gái Tể tướng, ai cũng đẹp hơn bình thường, tóc búi cao, trang điểm nhẹ nhàng, miệng chúm chím cười ríu rít.

Trịnh Diễm cảm thấy người ra dáng nhất là Tưởng Văn Thanh, tư thể cưỡi ngựa cũng rất chuẩn mực.

Trên núi mát mẻ, đi thẳng tới bên hồ nước Hi Sơn, xuống ngựa, bố trí che chắn xung quanh, ăn một bữa cơm dã ngoại! Đương nhiên, trải thảm ra đất, bày trà bánh lên bàn thấp…

Không chỉ thế, khi nói chuyện không hề đả động gì đến cung phi, đại thần, thậm chí cũng không hề trêu ghẹo chuyện cưới xin, không hề có! Ngụy Vương phi thấy Trịnh Diễm nhỏ tuổi nhất, cố tình để nàng ngồi bên cạnh, cùng các chị em ruột của mình ngồi trái phải hai bên, nhẹ giọng hỏi Trịnh Diễm gần đây đọc sách gì.

Trịnh Du cũng đi, phân nửa chú ý đặt trên người em gái, nghe Trịnh Diễm trả lời: “Vẫn đọc sách sử thôi, trong đó một đống danh nhân, không thể nhớ nổi, chẳng thú vị gì cả.” Lòng ngây ngẩn, con tiểu hồ li này. “Trong mắt muội thì có gì thú vị chứ?” Trịnh Du che chở cho em gái, không muốn để cô em tám tuổi trò chuyện cùng các vương phi đã ngoài hai mươi, “Ngày nào cũng chui vào bếp, hôm trước mẹ còn phàn nàn, bảo cả người muội toàn mồ hôi.”

Thật ra là bốc mùi luôn ấy chứ. Mùa hè, mọi người đều ra ngoại thành tránh nóng, Trịnh Diễm khí thế ngất trời khăng khăng ở trong bếp, không bốc mùi mới là lạ. Ngụy Vương phi không chê cười Trịnh Diễm, ngược lại bảo rằng: “Đương nhiên chúng ta không cần phải tự lo liệu chuyện này, nhưng dù gì cũng phải biết ít nhiều đúng không? Thất nương mới học, hơi hăng hái là bình thường. Có điều ngày nóng, đừng ở trong bếp mãi, bị trúng nóng là không nên đâu.”

Không có vấn đề tình cảm gì đặc biệt. Lại hỏi Tưởng Văn Thanh, Tưởng Văn Thanh đã đính hôn, nhà trai là Thế tử Diêu Tạ của Hưng An hầu. Có con gái họ Tưởng vào nhà, đối với Hưng An hầu phủ mà nói, là một chuyện lớn, nhà trai rất mực xem trọng. Ngụy Vương phi lại bảo: “Nếu không có việc gì thì muội cũng đừng ở trong nhà mãi, sau này không thiếu những chuyện này đâu, khi chưa gả thì không dám nói mấy chuyện xấu hổ của con gái, xuất giá rồi thì sẽ không thẹn nữa.”

Một bộ ôn hòa, quả thật khiến Trịnh Diễm không thể hiểu được. Đây là một hoạt động giao hữu thuần khiết không mang bất kì một mục đích chính trị nào thật sao?

Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng những hoạt động xã giao cần thiết nàng vẫn tham gia, nên nói, nên cười, đối với ai cũng một bộ vui vẻ. Về nhà kể lại với cha mẹ, đối với chuyện này, Trịnh Tĩnh Nghiệp liền phán một câu: “Ngụy vương đã cưới một người vợ giỏi!”

***

Nói tóm lại, nhìn cảnh ca múa mừng thái bình, chẳng ai muốn làm kẻ khơi mào đầu tiên, chỉ muốn hưởng lợi. Về chuyện này, Trịnh Tĩnh Nghiệp chỉ cười nhạt, muốn vượt trội hơn người thì không thể sợ phiền phức, phải dám chịu trách nhiệm. Định chờ ta xử lí xong Thái tử? Muốn nhập Đông cung một cách sạch sẽ sao? Các ngươi nằm mơ đi!

Trịnh Tĩnh Nghiệp nhắm mắt, nhấp ngụm rượu.

Đã gọi là danh sĩ, tất sẽ không như những kẻ tầm thường, phóng đãng không kiềm chế, trừ phải giả vờ bên ngoài, thì có uống rượu sảng khoái. Liều mạng uống, ôm khư khư cái bình mà uống, mở tiệc một ngày một đêm mà uống không ngừng – chuyện này vì độ rượu ở đây không cao. Uống rượu đều dùng bát, nếu dùng li, cái li ít nhất cũng phải to hơn nắm tay trẻ sơ sinh.

Trịnh Tĩnh Nghiệp từ từ mím chặt môi, rất không phóng khoáng, so với cái ấn tượng của Cố Nại về ông, đáng ra ông không nên làm hành động thế. Hơn nữa cái li trong tay ông, là loại nhỏ nhất, rượu bên trong, trong như nước.

Đúng thế, cuối cùng Trịnh Diễm cũng có thể tạo được loại rượu có nồng độ tinh khiết, đương nhiên là dùng để biếu tặng cho cha và thầy nàng rồi.

Học chưng cất rượu rất tốn sức, sao chỉ trong hai tháng nàng có thể tiến bộ vượt bậc như vậy?

Chuyện này phải nói từ việc nấu cơm.

Không xào rau được, nấu canh cần học gì cũng đã học cả, Triệu thị nghĩ đến việc dạy Trịnh Diễm làm một bữa đơn giản – cơm trộn hoa lộ. (Hoa lộ: tên một vị thuốc)

Cơm trộn hoa lộ chia làm hai phần, đầu tiên là nấu cơm, việc này cứ để nhà bếp chuẩn bị sẵn, còn lại là chưng hoa lộ. Nhìn chén chưng, Trịnh Diễm bất chợt nghĩ: có thể dùng thứ này để cất rượu! Ngay sau đó, nàng nhớ lại cách làm, môn khoa học hồi phổ thông từng dạy, trước khi chưng cất rượu thì cũng có xuất hiện cách chưng cất để làm gì đó, có điều không phải để sản xuất rượu thôi.

Thế mà lúc trước mình còn lo lắng không biết nên dùng loại dụng cụ gì! Mệt quá đi mất, lãng phí biết bao tế bào não! Trịnh Diễm oán hận trong lòng. Nàng hiểu rõ hai chữ ‘chưng cất’ chứ, nhưng giờ chót bắt tay vào làm thì phát hiện ra điểm mấu chốt: Lấy gì chưng? Trước khi xuyên không, ở phổ thông có học về ‘chưng cất’, nàng cảm thấy mình đã nắm rõ phương pháp. Đợi đến khi bắt tay vào, mới phát hiện không thể chỉ dùng hai chữ này mà thành.

Còn đang suy tính không biết phải chế tạo thế nào, thí nghiệm ra sao? Dùng loại vật liệu nào? Nếu bằng sắt, thì phải tìm thợ rèn? Bản vẽ đâu ra? Hình dạng ra sao? Không ngờ thứ mình cần nay đã xuất hiện.

Triệu thị thấy biểu tình kì lạ của Trịnh Diễm, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào cánh tay nàng: “Thất nương? Không cần lo đâu, món này không khó.” Chị tưởng Trịnh Diễm lo mình làm không tốt nên buồn, mới nói thế.

Trịnh Diễm cười toe toét: “Không có gì đâu, em biết mà.” Định bụng hôm nay sẽ cất thêm một ít rượu, sau đó thử chưng xem thế nào.

Chưng hoa lộ thì không cần Trịnh Diễm khống chế độ lửa, cách làm cũng đơn giản, chọn cánh hoa, đổi nước trong, đặt nồi chưng.

Hoa lộ chẳng những có thể dùng để trộn vào cơm, mà còn dùng để uống nước, mùi thơm mát. Trịnh Diễm tự mình mang một chén đến chuyện cho Đỗ thị, đầu tiên Đỗ thị nhấm thử một tí, sau đó uống một ngụm lớn: “Mùi vị khá ngon, A Diễm chăm chỉ rồi, mà Tam nương dạy cũng rất tốt.”

Trịnh Diễm nhoẻn miệng cười, cầm chiếc bình đựng Hoa lộ, cười rất tươi: “Khi nào cha về ạ?” Hôm nay Trịnh Tĩnh Nghiệp có tiệc, sẽ về hơi trễ. Trịnh Diễm đoán khi ông về có uống chút rượu, mang hoa lộ đến để ông giải rượu cũng khá hợp.

Đỗ thị biết nàng muốn khoe khoang trước mặt Trịnh Tĩnh Nghiệp, cười nói: “Trễ nhất cũng đến giờ Dậu (khoảng 8 giờ tối), con chờ một chút cũng không sao.” Trịnh Uyển phì cười, khiến Đỗ thị nhìn chằm chằm, vội vàng ngậm miệng, nói với Trịnh Diễm: “A Diễm nghĩ tới cha, tới mẹ, nhưng lại không để huynh được thử.”

Trịnh Diễm nhăn mũi làm xấu với anh trai, sau đó nghiêm túc nói: “Còn nhiều lắm, muội muốn chưng các loại hoa lộ nữa, nhưng dù sao cũng phải để trưởng bối uống trước mới được chứ.”

“Tiểu nha đầu mà bày đặt làm người lớn.” Trịnh Uyển không chớp mắt dè bỉu.

Trịnh Diễm ngoay ngoắt, không thèm để ý tới.

Đỗ thị hòa giải: “Đừng làm ầm lên nữa, Ngũ lang, dù con đã có chức vị không được bỏ giờ học với thầy đâu đấy, con và Lục lang hai đứa về phòng học bài đi. Thất nương ngồi chờ cha về với mẹ.”

Khi xe ngựa của Trịnh Tĩnh Nghiệp dừng ngoài cửa, có người chạy vào báo cáo, Trịnh Diễm liền nói: “Mau mau.” Mang một chén hoa lộ ra.

Trịnh Tĩnh Nghiệp vào chính đường, vừa đúng có nước giải khát. Nụ cười Trịnh Diễm vừa có vẻ đắc chí vừa nịnh nọt: “Cha, đây là nước hoa lộ con chưng nè.”

Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng không keo kiệt khen ngợi: “Vị rất ngon, dụng tâm mà làm.”

“Ngày mai con cũng làm, sau đó nấu rượu nữa.” Trịnh Diễm vui vẻ hứa hẹn, sau đó đưa ra yêu cầu, muốn một bộ chưng cất, dùng trong nhà, để bé gái dùng luyện tập, chiếm diện tích không lớn, dùng cũng tiện. Đồng thời, cũng đòi thêm hai nha đầu nhóm lửa.

Yêu cầu không quá đáng, ủ rượu thì cần nấu cơm, chưng hoa lộ cũng phải có người nhóm lửa, Trịnh Tĩnh Nghiệp đẩy đẩy trán con gái rồi quay qua nói với Đỗ thị: “Đúng là được nhận quà tất do người có chuyện muốn nhờ.” Đỗ thị nói: “Bảo sao đám Ngũ lang đòi mà không cho, thì ra là chờ ở đây.”

Nguyên lý chưng cất thì Trịnh Diễm biết, căn bản là tách dung dịch chất lỏng ở nhiệt độ sôi khác nhau, vấn đề ở chỗ, nàng không có nhiệt kế! Khỉ gió! Chưng hoa lộ thì Triệu thị có kinh nghiệm, có thể chỉ cho nàng thế nào thì phù hợp, nhưng chưng rượu thì cần tìm hiểu.

Không nói ở trong cực khổ biết là bao, cuối cùng nàng cũng có kinh nghiệm, chưng cất thành công loại rượu mạnh trong vắt.

Trịnh Diễm lén nếm thử một ngụm, cảm thấy có thể qua cửa, vui vẻ thưởng cho hai nha đầu nhóm lửa mỗi người hai xâu tiền, đồng thời ra lệnh bắt phải giữ bí mật. Xem đây là phương pháp bí truyền của nhà mình, dù muốn phổ biến, cũng phải để nhà mình khoe ra trước. Chuyện này không liên quan đến quốc kế dân sinh, Trịnh Diễm chẳng hề xấu hổ, che giấu cách làm.

Bữa cơm tối nàng cố tình tới trễ, thần thần bí bí ôm bình rượu và li đến trước mặt cha. Cả nhà trái phải chờ mãi không thấy nàng, Trịnh Tĩnh Nghiệp còn tưởng con gái xảy ra chuyện gì. Đỗ thị nói: “Từ khi mê nấu nướng thì con bé này cứ quên hết mọi thứ như thế, mau đi giục Thất nương.”

Trịnh Diễm cẩn thận mang một bình bạc, đựng lưng lưng bình, cười tủm tỉm đến bàn ăn. Đỗ thị nghiêm mặt hù dọa, Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng trừng mắt, nàng không sợ, từ từ đi tới: “Cha, mẹ, đoán thử con mang cái gì tới nè?”

“Cái gì mà không cần ăn cơm? Cả nhà đều đang đợi con đó!” Đỗ thị nghiêm giọng mắng.

Trịnh Diễm hơi chột dạ, nhưng vẫn một tay cầm li rượu, tay kia ôm bình, rót nửa li, rượu trong suốt vẽ một đường cong thật đẹp, hương rượu thoang thoảng.

“Cuối cùng cũng có thể làm ra rượu này!”

Rượu này rất ngon, trông rất hấp dẫn, so với rượu đục, thì chất lỏng trong vắt kia càng mê người, hơn nữa nồng độ cao. Bình thường người ta uống rượu, nhẹ quá thì nghiện, có cảm giác muốn uống nhiều hơn. Uống một bụng nước thì phải đi giải quyết, không có thanh nhã. Nhưng nếu nồng độ cao, thì có thể giảm tần suất vào nhà xí rất nhiều.

Trịnh Tĩnh Nghiệp nhấp một ngụm, vị rượu xộc thẳng, trong đầu liền hiểu rõ, chậm rãi thưởng thức, mỉm cười. Loại rượu mới này, có thể nói là tài nguyên hạng nhất của Trịnh gia.

Sau đó… sau đó… sau đó đối với ánh mắt mong chờ của Trịnh Diễm, Trịnh Tĩnh Nghiệp tuyên bố: “Tịch thu rượu, sau này không được ăn cơm trễ nữa!” Không hề có thưởng, cọng lông cũng chẳng thấy, bởi bé con Trịnh Diễm không ngoan, không tuân thủ quy củ, không đến ăn cơm đúng giờ khiến cả nhà phải chờ, lại không báo cho cả nhà biết.

Trịnh Diễm: …

Sau khi ủ rũ nộp rượu lên cho Đỗ thị, buồn thiu về lại chỗ ngồi gặm sườn. Trịnh Tĩnh Nghiệp không khỏi mỉm cười. Trong lòng Đỗ thị cũng rất vui mừng, con gái có khả năng này, xem như cũng là một sở trường riêng! Không cần Trịnh Tĩnh Nghiệp nói, bà cũng biết, bí quyết này phải giữ bí mật, đồng thời cũng dặn dò Trịnh Diễm: “Con tự tìm ra phương pháp, thì chớ nói ra xung quanh.” Phương pháp độc nhất thì mới quý.

Buông miếng sườn đã cắn một nửa, Trịnh Diễm hỏi Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Cha, rượu này đặt tên là gì thì hay ha?”

Trịnh Tĩnh Nghiệp đang lén uống thêm một li, nghe vậy, nhìn li rượu: “Thanh trong thấy được đáy, gọi là Thanh Tửu đi?”

Hả? “Tên này không hay, đổi đi được không cha?” Nhất định không được dùng tên này!

Trịnh Tĩnh Nghiệp rất dễ nói chuyện: “Thế thì gọi là Trong Tửu.”(*)

(*) Bản gốc là Trừng tửu, cũng có nghĩa là rượu trong, nhưng mình để từ Trong Tửu để cảm thấy dễ hiểu hơn.

Trịnh Diễm ngậm miệng.

***

Tuy có bí quyết, nhưng Đỗ thị cũng không rao ầm lên, làm theo phương pháp trong im lặng, được hơn mười vò, hương vị thơm ngon, mới bàn với Trịnh Tĩnh Nghiệp để mở một bữa tiệc rượu ở nhà mình. Trịnh Tĩnh Nghiệp mời các quan lớn tới, ở nơi khác, Cố Ích Thuần đang nâng li cạn chén với một số ‘danh sĩ’ khác.

Rượu, quả thật là một thứ để lôi kéo quan hệ.

Sau một hồi tiệc rượu, Trịnh gia đưa rượu ngon nhất của nhà mình ra. Trịnh Tĩnh Nghiệp đắc ý nói: “Tiểu nữ vô tình ủ được rượu này, ta nếm thấy không tệ.”

Vu Nguyên Tề rất thích hương vị của rượu này: “Giỏi thật.” Da mặt dày muốn đòi thêm vài vò. Có ông mở đầu, Nghiệp Quảng Học cũng hùa theo.

Ai cũng biết không nên hỏi phương pháp, không công bố công thức nấu ăn nhà mình, thì cũng đừng không biết xấu hổ đòi bí quyết nhà người ta. Nhưng vẫn có thể hỏi xin thành phẩm, cân nhắc địa vị của nhà mình, nếu cảm thấy có mặt mũi thì cứ mở lời, tự cảm thấy không đủ, thì đừng có mà há miệng.

Trịnh Tĩnh Nghiệp ra vẻ do dự một chút, đồng ý với nguyện vọng của một số bộ phận. Sau đó, không có sau đó nữa. Trịnh Tĩnh Nghiệp không phải hàng rượu miễn phí! Trịnh Diễm khổ cực vất vả mới tìm ra một phương pháp nấu rượu, cũng không đủ trở thành lợi ích, cứ ‘giữ kín’ thế thôi.

Còn bên danh sĩ, loại rượu mới này càng được ca ngợi. Lý Tuấn được sư huynh Cố Ích Thuần gọi tới uống rượu, ông ta không vui, Cố Ích Thuần cũng không thừa lời gì nhiều, quăng một bầu rượu nhỏ qua, thế là liền vui vẻ chạy tới. Không thể không nói, loại rượu trong suốt này đúng là hàng thượng hạng, trông thôi cũng đã thấy hợp với sở thích của các vị danh sĩ này rồi.

Mùi vị nồng nàn càng kích thích đầu óc, hết hai bình, Lý Tuấn bắt đầu mơ màng say. Đập bình một cái: “Mang bút tới.”

Nghe nói, ngày hôm đó, Lý Tuấn viết ‘Khoái ý thiếp’ với trình độ viết chữ Thảo bậc nhất.

***

Trừ lần mở tiệc rượu kia, gần đây Trịnh Tĩnh Nghiệp rất khiêm tốn, không chủ động công kích ai – Đại kế chưa bắt đầu, ông đang dành sức.

Phe phẩy quạt tròn, lê đôi guốc mộc, nhàn nhã thong dong, dạo quanh ven hồ. Hiện đang giờ lên triều, ông nhàn như vậy, vì hôm nay là ngày nghỉ (* Nguyên gốc là ngày hưu mộc, theo luật xưa, cứ năm ngày sẽ có một ngày hưu mộc). Nhưng sự an nhàn này cũng không kéo dài được bao lâu, cung Thúy Vi cho một đội người ngựa đi tới, dẫn đầu là Hoài Ân, thái giám, đưa tin rằng Hoàng đế muốn gặp Trịnh Tĩnh Nghiệp.

Trịnh Tĩnh Nghiệp và Hoài Ân cũng xem là người quen với nhau, Hoài Ân đúng là xui xẻo, ông ta vốn là con cháu nhà quan, không may sao cha phạm pháp, đương nhiên không đến mức chém đầu, không làm nô, vừa đúng lúc trong cung thiếu người, cứ thế mà vào cung. Đổi tên, gọi là Hoài Ân.

“Nhưng là có chuyện gì?” Trịnh Tĩnh Nghiệp không hề khách sáo với Hoài Ân chút nào, đối với gian tướng mà nói, điều tra xuất thân của một tên thái giám hữu dụng, thu xếp ổn thỏa cho người nhà hắn, giúp hương khói được kéo dài, kế tới mua chuộc lòng người, đã làm quá thạo rồi.

Hoài Ân vô cùng vui vẻ tiết lộ: “Hoàng Thái tử đánh Bình Quận vương, Thánh nhân đang rất tức giận, muốn tìm Tướng công để nghị sự.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play