Bạn có cho rằng nó là vĩ đại? Thứ ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ nó khiến bạn cảm thấy thế giới như bừng sáng. Kỳ thực, nó cũng giống như việc bạn không thấy gì trong bóng đêm mà thôi. Bởi vì, trong cả hai trường hợp, bạn đều không thấy rõ những thứ ở xung quanh.

Trên đời, chỉ có ba thứ vĩ đại: Phong cảnh vĩ đại, món ăn vĩ đại và tình cảm vĩ đại. Bởi vì những thứ đó đều tự nhiên mà có không cần đẽo gọt, cứ thế sừng sững trong đời, kể từ ngày bạn được sinh ra. Bạn có thể gọi chúng là “tam quan”.

Vì lý do nghề nghiệp, hẳn sẽ có bạn nữ hỏi tôi, làm thế nào để kiểm soát đàn ông? Tôi hỏi lại, ý cô là, điểm yếu của đàn ông là gì? Cô sẽ dễ dàng nắm bắt được người đó nếu biết được điều này, đúng không? Cô ấy bảo, đúng vậy.

Tôi đã lang thang, rong ruổi khắp nơi trên hành trình tìm kiếm phong cảnh vĩ đại và món ăn vĩ đại. Và khi ở Tây An, tôi đã gặp hai tài xế thần kỳ mà họ chính là những người có thể giải đáp câu hỏi trên.

Người đầu tiên tôi gặp khi vừa xuống máy bay, tôi bắt taxi đến Lầu Trống. Tôi quên điều chỉnh giọng địa phương và vẫn hồn nhiên nói tiếng Nam Kinh. Tài xế cười vui vẻ, hỏi:

- Anh đi du lịch à?

Tôi bảo:

- Vâng.

- Sao không mua bản đồ?

- Anh quen đường kia mà, cần gì phải mua.

Tài xế không nói thêm câu nào, tập trung vào việc lái xe. Mười mấy phút sau, tôi nhìn GPS trên di động phát hiện anh ta đang chạy đường vòng. Tôi bảo:

- Này anh, anh đang đi đường vòng phải không?

Tài xế lo lắng:

- Sao anh biết? Anh không mua bản đồ kia mà!

Tôi lầm bầm:

- Nhưng tôi bật GPS trên di động.

Tài xế buồn bã nói:

- Thảo nào tôi cứ thấy đằng sau vang lên cái gì mà đi một trăm mét nữa thì rẽ phải, cái gì mà chuyển vào làn đường trong cùng bên phải trên đường trên không... Tôi thấy lạ.

Tôi kinh ngạc hơn cả anh ta:

- Anh đã nghe thấy mà vẫn đi vòng?

Tài xế thở dài:

- Tôi đang thử đánh cược một phen ấy mà!

Người thứ hai tôi gặp khi vừa ra khỏi phố người Hồi ở Tây An. Anh ta chạy xe túc túc, hét giá mười đồng, kết quả là túc túc cũng đi đường vòng. Đã đi vòng lại còn tự ý hét giá, không cho tôi mặc cả:

- Xa quá, tôi báo giá nhầm, phải hai mươi đồng mới đúng.

Tôi tức muốn ói máu. Thế là tôi nhảy xuống, nhét vào tay anh ta mười đồng và bảo:

- Thế thì cho tôi xuống chỗ này!

Anh ta lái xe đi mất, tôi hùng hổ lao về phía trước. Đi được một hai trăm mét thì ở đoạn rẽ thình lình có một người lao ra, hét tướng:

- Xin chào!

Tôi hãi chết khiếp, suýt nữa ngã phịch xuống đất. Nhìn kỹ, thì ra là anh chàng chạy túc túc lúc nãy. Tôi phẫn nộ:

- Anh làm cái trò gì vậy?

Tài xế đắc chí nói:

- Vì tôi tức!

Nói xong vẫy đuôi đi mất.

Người tài xế thứ nhất cho thấy đàn ông là những kẻ thích thử vận may. Bạn thường không hiểu nổi lý do nào khiến anh ta lựa chọn như vậy. Trình tự của sự việc luôn là: đầu tiên phải có mục tiêu, phải có cấu trúc, phải chia nặng nhẹ. Nhưng thường chỉ cần một ý niệm lướt qua, thì nó lập tức biến thành điểm tựa lớn nhất, là lý do xác đáng nhất.

Xét tổng thể thì đàn ông rất chú trọng đến tính logic và thường tự vạch ra một hệ thống to tát, hoành tráng, nhưng cũng thường chào thua trước tâm lý “tôi muốn cược một phen xem thế nào” khi phải đối diện với một vấn đề cốt lõi. Điều này giống như việc một người dốc hết sức chế tạo một chiếc xe hơi, mà phanh, bánh, vỏ, khung đều là hàng xịn, ốc vít chắc chắn đến mức không thể chắc chắn hơn. Nhưng anh không rõ động cơ có chạy hay không. Nếu nó chạy, anh ta sẽ vui vẻ bon bon trên đường. Nhưng nếu nó không chạy, chiếc xe chỉ là là một đống sắt vụn. Hoặc, biết đâu anh ta lại nhét một cái ống pô vào trong xe mà đánh cược rằng, chưa biết chừng ống pô cũng có thể khởi động! Đúng rồi, chỉ cần nó khởi động là xe sẽ chạy ngon thôi.

Người tài xế thứ hai cho thấy, đàn ông luôn rất trẻ con. Phụ nữ thường tỏ ra chán nản khi tìm hiểu một vài hành động của đàn ông. Trong khoảng thời gian tôi đi hết một trăm mét, người tài xế thứ hai đã chạy xe hùng hục hơn nửa cây số, băng qua ba dãy phố, căn chuẩn thời gian, để vừa thở hồng hộc vừa có thể thình lình lao ra dọa tôi, khiến tôi giật mình chết khiếp. Cái thu về và công sức bỏ ra hoàn toàn không cân xứng, nhưng tôi tin rằng rất nhiều đàn ông cười khoái trá và tán thưởng hành động của anh ta. Có khi còn muốn mời anh ta một chầu rượu bày tỏ lòng mến mộ ấy chứ!

Đàn ông có thể dễ dàng vực dậy tinh thần, làm lại từ đầu sau thất bại thảm hại, có thể xem nhẹ sự sống chết và áp lực kinh người. Nhưng nếu đội bóng anh ta yêu thích bị thua, anh ta sẽ cả ngày nuốt không nổi miếng cơm. Chơi game Super Mario chẳng may để lọt một cây nấm, anh ta sẽ lập tức lật bàn, quăng ghế. Điều này cũng giống như việc bạn mắm môi mắm lợi hàng chục phút cố gắng dùng chân kẹp cuốn sách, mà nhất định không chịu cúi người chỉ vài giây để nhặt nó lên. Nếu nói bạn lười thì không hẳn, vì bạn đã bỏ công sức . Nếu nói bạn đần độn thì đúng là hơi đần độn thật. Và đây chính là tính khí trẻ con mà từ khi sinh ra cho đến lúc chết đi, không gì có thể thay đổi ở đàn ông.

Có lẽ chính hai điểm này đã mài mòn tính nhẫn nại của phụ nữ. Và cũng chính nó khiến cho các vị nữ chủ nhân của chúng ta đưa ra kết luận xanh rờn rằng, đàn ông là giống “hết thuốc chữa”.

Chính bởi ai cũng có cái đuôi cáo của mình, ai cũng muốn nắm giữ điểm yếu của người kia, ưu và khuyết điểm trở thành quân cờ trong tay, nên họ vắt óc ra nghĩ đủ mọi mưu kế để lật ngược thế cờ. Vì vậy, tôi mới nói, tình cảm vĩ đại nhất, tuyệt đối không bao gồm tình yêu nam nữ.

Đã là vĩ đại thì thường khó kiếm. Hãy đến mà phá tảng băng vĩnh cửu, dành ra nửa năm ngắm cảnh ngày đêm ở Cực Bắc, Cực Nam địa cầu. Bạn phải hi sinh bao nhiêu, phải nỗ lực bao nhiêu mới có thể bước vào chiếc hộp quà tặng kỳ diệu mà thiên nhiên đã bỏ công gìn giữ? Phong cảnh thì như vậy, món ăn cũng thế, chúng được hoài thai ở những nơi bạn tìm không ra, thậm chí đã lướt qua mà không hề hay biết.

Tôi viết những dòng này khi đang ngồi chờ ngoài hành lang phòng bệnh khoa phẩu thật tim mạch lồng ngực. Bố tô vừa được chuyển ra từ phòng gây mê hồi sức cấp cứu. Ông đã phẫu thuật làm năm cái cầu nối động mạch vành và thay van tim, chức năng thận cũng được chuẩn đoán là không ổn.

Tôi đang đi công tác ở Bắc Kinh thì nhận được điện thoại của mẹ báo bố bị nhồi máu cơ tim. Mẹ khóc trong điện thoại bảo tôi, hãy cứu lấy bố con, bằng mọi giá phải cứu lấy ông ấy.

Tôi đã phải nhờ vả nhiều người để mời vị bác sỹ giỏi nhất. Trước khi tiến hành phẫu thuật, vị bác sỹ gọi tôi đến và bảo, vì chức năng thận của bố suy yếu, tỉ lệ tử vong sẽ cao gấp năm đến mười lần so với những người khác. Mặc dù trước đó bạn tôi đã gọi điện bảo các bác sỹ thường sẽ nói rằng tình hình rất nghiêm trọng, nhưng con số kia vẫn như chiếc búa tạ nện xuống đầu tôi, khiến tôi nghẹt thở, toàn thân lạnh toát.

Cuộc phẫu thuật kéo dài năm tiếng và đó là năm tiếng dài nhất trong đời tôi.

Khi bố được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, để vào phòng hồi sức cấp cứu, bác sỹ thông báo, ca phẫu thuật đã thành công, tôi bật khóc lần thứ hai.

Lần thứ nhất là vào trước ngày phẫu thuật. Tôi ra ngoài mua đồ, lúc quay về, tôi thấy bố đang nói chuyện điện thoại, ông gọi cho lãnh đạo cơ quan ông ngày trước. Ông bảo:

- Tôi nghỉ hưu mấy năm rồi, nhưng hôm nay vẫn phải gọi điện nhờ anh một việc. Nếu tôi có mệnh hệ gì, mong anh và các anh chị em trong cơ quan nể tình tôi mà quan tâm, giúp đỡ người thân của tôi.

Tôi xách túi nilon đứng trên hành lang, nước mắt cứ thế trào ra không sao ngăn được.

Vì thế tôi nói, đây là tình cảm vĩ đại nhất trên đời. Là tình cảm vĩ đại duy nhất mà ai cũng có.

Còn về tình yêu, bạn cho rằng thứ tình cảm mà đôi bên đều đòi hỏi sự công bằng, tôi có lỗi với anh, anh có lỗi với tôi, sau cùng phải nhờ đến chính quyền cấp phát cho một tập giấy đỏ làm bằng chứng chứng minh, bạn thấy nó vĩ đại ở điểm nào?

Thứ ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ nó khiến bạn cảm thấy thế giới như bừng sáng. Kỳ thực, nó chẳng khác việc bạn không thấy gì trong bóng đêm. Bởi vì, trong cả hai trường hợp, nó đều khiến bạn không thấy rõ những thứ tồn tại xung quanh. Mọi sự hi sinh trong tình yêu đều cần có điều kiện, chúng ta phải thận trọng nuôi dưỡng, vun đắp, gìn giữ, bảo vệ nó, phải toan tính từng đường đi nước bước.

Trên đời này có thứ tình yêu nào khiến ta quên đi bản thân không?

Cô nói như thể chưa bao giờ từng trải qua tuổi hai mươi ấy.

Đúng vậy, nguyên nhân ở đây chính là tuổi trẻ. Nó không tự nhiên sinh ra, nó cần được đẽo gọt, nó không tự nhiên sừng sững trong đời ta. Chỉ có tình yêu đẹp đẽ, không có tình yêu nào vĩ đại.

Bởi vậy, những người một mực đòi sốn đòi chết vì tình yêu ấy mà, thực ra là vì họ không buồn để ý đến ba điều vĩ đại kể trên. Họ đi không nổi, ăn không được, và lãng quên điều vĩ đại thứ ba.

Tất nhiên rồi, người viết nhưng điều này đích thị là một người đàn ông, thế nên, khung càng xe kiên cố đấy, dầu, điện đã đầy đủ, nhưng rất có thể động cơ xe chỉ là một cái ống pô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play