*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mạch Đồng ngẩn ra.
… Anh ta còn nhớ ư?
Tuy rằng lúc đầu muốn cứu mà sau lại thành giết, nhưng Mạch Đồng vẫn vì việc này mà cảm thấy chột dạ, dù sao cô từng nghe nói No.7 bảng xếp hạng PK là một tên có thù tất báo… Đương nhiên, cô không thể nào giải thích được việc vì sao muốn cứu người mà sau lại thành tự tay giết người ta, nhưng bây giờ…
Anh ta biết rồi…
Tâm trạng Mạch Đồng khá phức tạp, dường như lúc trước có chút tủi thân, có chút sợ hãi, giờ thì chút tủi thân ấy đã được người ta thấu hiểu, thành ra cảm xúc phức tạp này lại bị cô phóng đại thêm mấy lần.
Cô vỗ nhẹ ngực mình, dường như có thứ cảm xúc xa lạ thoáng qua nơi nào đó trong trái tim, cô không quen với cảm giác kì lạ này chút nào.
Có lẽ do thấy Mạch Đồng im lặng quá lâu, Chủ Yếu cũng không bàn thêm về chuyện này, anh lập tức chuyển chủ đề hỏi cô có muốn cùng đi đánh phụ bản không.
Mạch Chủ Cầu Vinh ngẩng đầu nhìn cô bạn cùng phòng, yếu ớt hỏi một câu: “Này… mình có thể rút khỏi đội không?”
“Cậu nói cái gì cơ?!!” Đầu cô ấy cũng không thèm ngẩng lên, “Đã là lúc nào rồi mà cậu còn muốn rút… Ôi fuck, cậu còn chưa vào phụ bản nữa kìa!”
“Tại mọi người chạy nhanh quá mà…” Mạch Đồng lau sạch trách nhiệm thuộc về mình, “Mình có thể rút khỏi đội không…”
“Mạch Đồng mình nói cho cậu biết, phụ bản này khó đánh vô cùng, nếu cậu cứ muốn lập party với những tên gà mờ khác, cậu có tin là chết đi sống lại cả ngàn lần cũng không qua không?! Cậu tuyệt đối không được nhận lời tổ đội nào có level thấp hơn mình! Biết không hả?!”
Mạch Đồng gật đầu rồi “ừ ừ” hai tiếng, tiện tay thoát luôn tổ đội, sau đó ngay lập tức nhận được lời mời tổ đội từ Chủ Yếu.
Tổ đội có năm người bao gồm cả cô, Mạch Đồng vốn tưởng rằng Chủ Yếu đã là người mạnh nhất trong tổ đội này, nhưng không ngờ lại nhìn thấy trong đây có cả No.1 Sơn Dương Hồ và No.2 Ám Sát Trước Bình Minh của bảng xếp hạng PK.
Tổ đội này nhìn thế nào cũng ăn đứt tổ đội bên cô bạn cùng phòng rồi…
Cô cố gắng kiềm chế trái tim đang đập điên cuồng của mình lại, đi theo phía sau Chủ Yếu mà không dám chớp mắt, chỉ sợ sẽ lại rơi vào tình trạng bị lạc đội như ban nãy.
Chớp mắt một cái, mấy người đã bước vào phụ bản.
Trước khi vào phụ bản Chủ Yếu đã nói với Mạch Đồng rằng, cô chỉ cần phụ trách nhặt đồ ở phía sau là được, những con quái kia cứ giao cho họ đánh, vậy nên vừa bước vào phụ bản là cô đã trốn ra rất xa, chỉ khi xác định quái phía trước đã bị giết sạch, lúc ấy mới rón rén dịch về phía trước vài bước.
Mạch Đồng rất ít khi đánh phụ bản, thế nên cô chưa từng có cơ hội phát hiện ra rằng thì ra nhặt đồ lại là một công việc vất vả đến thế. Nhớ năm đó vì muốn nhét đầy thảo dược vào túi mà cô đã tiêu mất mấy trăm nén bạc để mở rộng rương chứa đồ thành cỡ siêu to, vậy không ngờ hiện tại loại túi này cũng sắp bị nhét đầy rồi.
Tuy rằng những đồ nhặt được phần lớn là những thứ bỏ đi không đáng một xu, nhưng cô vẫn cứ không nỡ vứt.
Bốn người phụ trách đánh quái trong đội vừa tung chiêu vừa tám chuyện rôm rả trên kênh 『Tổ đội』, xem ra chẳng hề có chút áp lực nào.
Đợi đến khi Mạch Đồng nhặt đồ nhặt nhiều đến mức tay run rẩy, cuối cùng boss cũng chịu xuất hiện.
『Tổ đội』【Sơn Dương Hồ】: Lại gặp thằng nhãi này rồi, ngày hôm nay ông đây đã gặp nó ba lần rồi đấy!
『Tổ đội』【Chuột Thỏ Một Ổ】: Giết nó.
『Tổ đội』【Ám Sát Trước Bình Minh】: Giết nhiều tới mức muốn ói luôn rồi đây, lần sau chọn con khác được không, mặt con này xấu quá.
『Tổ đội』【Sơn Dương Hồ】: Boss phụ bản Trấn Hoa Lâm rất xinh đẹp đó, ngực này, eo này, chân dài này, hố hố hố, không nỡ giết tí nào.
『Tổ đội』【Chuột Thỏ Một Ổ】: Boss nữ ở Thái Sơn tui cũng không nỡ giết.
『Tổ đội』【Sơn Dương Hồ】: Cái đó không được.
『Tổ đội』【Ám Sát Trước Bình Minh】: Boss đó mà cũng được coi là phụ nữ á.
『Tổ đội』【Sơn Dương Hồ】: Dù sao cũng là sinh vật giống cái, này tên Chuột kia, ánh mắt ông như thế là có ý gì.
Mấy người họ dám ngang nhiên đứng tám chuyện trước mặt boss, cuối cùng boss không chịu nổi nữa bèn hú lên một tiếng quái dị rồi hùng hổ xông tới. lúc bấy giờ mấy người mới tản ra tung chiêu tập trung đánh quái, đương nhiên, kênh
『Tổ đội』 chưa từng ngừng cập nhật.
Hiện tại Boss chưa chết, đương nhiên cô cũng không có đồ gì để nhặt, thế là bèn ôm gối tìm một tư thế thoải mái nhìn mọi người xúm lại đánh hội đồng boss.
Cô bạn cùng phòng vẫn gân cổ lên bấm chuột, vừa bấm vừa chửi mắng, xem ra tình huống bên kia không tốt cho lắm.
“Sắp chết rồi, lại hết thuốc nữa a a!” Cô ấy giận dữ hét.
Mạch Đồng rụt cổ lại.
Nhìn thấy vạch máu của Chủ Yếu ở đằng xa không ngừng giảm xuống, Mạch Đồng giật nảy mình, cô vội vàng mở hành lý ra, vô cùng tự nhiên vứt một lọ thuốc hồi máu ra. Kết quả vừa tung thuốc ra khỏi tay, cô lập tức nhớ ra thuộc tính phụ có khả năng gây sát thương ẩn trong đó, gương mặt cắt không còn một giọt máu.
Chủ Yếu uống xong lọ thuốc hồi máu kia quả nhiên lại chịu thêm trọng thương, nhưng còn may là chưa đến mức đo ván, anh lùi về phía sau một bước, lặng lẽ uống mấy lọ thuốc hồi máu của riêng mình.
Lúc ấy Mạch Đồng hận bản thân chết đi được, vốn dĩ năng lực của cô đã yếu rồi, giờ đến cả thuốc hồi máu cũng… Chẳng lẽ cô đang giúp trò chơi cập nhật giới hạn vô dụng nhất cho một lớp nhân vật hay sao?
『Tổ đội』【Chủ Yếu】: Khi nào boss còn lại một chút máu, để Mạch Chủ Cầu Vinh lên đánh đi.
『Tổ đội』【Sơn Dương Hồ】: Cô ấy á? Không được đâu, thầy thuốc quá yếu, để cô ấy đánh tuyến trên sẽ chết rất thảm đấy.
『Tổ đội』【Chủ Yếu】: Mấy người các cậu có thể làm khiên thịt.
『Tổ đội』【Sơn Dương Hồ】: … Chủ Yếu tên khốn nhà ông! Cuối cùng cũng có ngày ông vì gái mà lợi dụng anh em đến cái xương không còn!
『Tổ đội』【Chuột Thỏ Một Ổ】: Được.
『Tổ đội』【Sơn Dương Hồ】: Chuột Thỏ, sao ông lại đồng ý hả!!!
『Tổ đội』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: … Tôi không đánh được đâu! Sẽ chết đó…
『Tổ đội』【Chủ Yếu】: Không sao, không chết được, có đám Sơn Dương rồi.
『Tổ đội』【Sơn Dương Hồ】: … Chủ Yếu, rốt cuộc ông có phải là đàn ông không, lúc này đáng lẽ ra ông phải nói “không sao có anh đây rồi” mới đúng chứ, có đám Sơn Dương là cái quái gì.
『Tổ đội』【Chủ Yếu】: Mấy người mới là khiên thịt, tôi không thể cướp đất diễn của anh em được.
『Tổ đội』【Ám Sát Trước Bình Minh】: Mau giết đi, boss bắt đầu hồi máu rồi.
『Tổ đội』【Chủ Yếu】: Tiểu Mạch, cho boss uống thuốc hồi máu đi.
『Tổ đội』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: ……………….Há?!
『Tổ đội』【Chủ Yếu】: Nghe lời nào, đi đi.
Đợi mấy người Sơn Dương Hồ bị Chủ Yếu kéo đi làm khiên thịt, Mạch Đồng đứng cách boss 20 mét vứt thuốc hồi máu về phía nó, nhìn thấy hàng số màu đỏ bay trên đầu boss, lòng cô đau đớn không thôi….
Đây là một cuộc chiến kéo dài vô cùng thảm khốc, cô đã vứt đi gần như toàn bộ số thuốc hồi máu trong túi mình.
Chủ Yếu hài lòng chạy tới, anh giúp Mạch Đồng nhặt chiến lợi phẩm rơi từ trên người boss lên, là một chiếc thắt lưng thượng phẩm và mấy đồ trang sức nhỏ nhặt, anh đưa mọi thứ cho Mạch Đồng, ai đó ngạc nhiên quá đỗi.
『Tổ đội』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: Các anh không cần ư?
『Tổ đội』【Chủ Yếu】: Không cần, rởm quá.
『Tổ đội』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: ………
Lúc năm người ra khỏi phụ bản, Mạch Đồng vừa hay nhìn thấy cô bạn cùng phòng ở ngoài cửa bèn vội vàng chạy tới gọi, “Trương Tiểu Yến, mình nhìn thấy cậu rồi.”
“Hừ, nhìn thấy mình thì có gì là hay, chị đây tỏa sáng như mặt trời thế này cơ mà!” Cô bạn vươn vai duỗi eo một cái, thả người ngồi xuống giường rồi pha cho mình một ly nước ép nóng, “Các cậu cũng ra rồi hả? Thu hoạch thế nào?”
Mạch Đồng báo cáo lại không sót một thứ nào.
“Khá phết nha, hơn bọn mình nhiều rồi đấy, bên này được có mỗi cái giáp vai và mấy viên thuốc thôi.” Cô ấy vừa nói vừa cẩn thận uống nước ép, thế mà thiếu chút nữa bị bỏng, cô bạn xuýt xoa cái lưỡi ran rát chạy về phía laptop của mình, trừng to hai mắt, “Mạch Đồng! Mạch Đồng! Hình như mình nhìn thấy Chủ Yếu! Có cả Bình Minh! Ôi mẹ ơi có cả Sơn Dương Hồ nữa…”
Mạch Đồng cố giả vờ bình tĩnh gật đầu, “Ừ, đồng đội của mình đấy.” Trong thoáng chốc, tự hào vô đối.
Sau lần đó, rất hiếm khi cô thấy Chủ Yếu online, có điều đám Sơn Dương Hồ thì lại online khá nhiệt tình, lần nào đi phụ bản họ cũng kéo Mạch Đồng theo. Cứ thế, cô dần thân quen với mấy nhân vật cấp bậc đại thần trên bảng xếp hạng này, chỉ là đôi khi nhìn thấy nick của Chủ Yếu luôn hiện một màu xám xịt cũng có chút thất vọng, ngay cả sự hưng phấn khi nhặt được đồ cũng giảm đi đáng kể.
Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt một cái đã đến kì thi cuối kì.
Thành tích học tập của Mạch Đồng lúc thường cũng thuộc loại khá, ôn tập đơn giản trước kì thi là có thể qua môn, nhưng đối với cô bạn cùng phòng Trương Tiểu Yếu thì lại hơi nguy hiểm, cô ấy vừa cầm sách vừa rê chuột giết quái, nhìn qua có vẻ rất bận rộn.
Môn thi cuối cùng bắt đầu vào lúc 8h30 sáng mai, Mạch Đồng vứt đống tài liệu ôn tập xuống bên gối, mở laptop ra chơi game, hai ngày gần đây ngay cả đám Sơn Dương Hồ cũng mất hút luôn, cảm giác nhạt nhẽo của cô lại được đẩy lên “một tầm cao mới”.
Cưỡi chú lừa nhỏ lững thững đi vào rừng sâu, Mạch Đồng bắt đầu công việc hái thảo dược trăm ngày như một, tuy rằng giờ đây thuốc cô làm ra không thể cứu người nữa, nhưng có thể giết người đó…
Làm thầy thuốc mà phải lưu lạc đến bước đường này, Mạch Đồng cảm thấy tim mình đau như cắt.
Khi Mạch Đồng túm lấy cây thảo dược thứ ba vứt vào trong túi, hệ thống thông báo Chủ Yếu đã online.
Trái tim nhỏ bé của ai đó đập “thình thịch”, cô lập tức ngừng động tác hái thuốc, mở danh sách bạn tốt ra, quả nhiên nick của Chủ Yếu đang sáng.
『Mật』【Chủ Yếu】: Ở đâu thế?
Lần đầu tiên Chủ Yếu gửi tin nhắn mật cho cô, Mạch Đồng rất vui vẻ, lập tức trả lời: “Phía Tây khu rừng ngoại ô.”
『Mật』【Chủ Yếu】: Đợi tôi.