Trong hai canh giờ Bách Phi Thần nghe nhiều nhất chính là hai chữ không có,
vốn mặt của hắn khó coi, cho tới trưa đã cứng ngắc, sắc mặt so với mới
vừa còn khó coi hơn.
Mẹ nó! Chẳng lẽ Lâm Đại Nhi cứ như vậy biến
mất trong không khí rồi hả ? Bách Phi Thần khó nhịn được, phát nói tục.
Có thể bức Bách Phi Thần đến mức độ này sợ rằng phía trước Đại Nhi không có ai, sau cũng không có ai.
Ngược lại, Bách Luyến U rất thanh
nhàn, trực tiếp xem thường, ngồi đối diện Bách Phi Thần, vừa uống trà
xem kịch vui, thuận tiện thưởng thức sắc mặt đen thui giống như gan heo
thật hiếm có của hoàng huynh mình.
Chuyện là như vầy, nửa canh
giờ trước, Bách Phi Thần tức giận đùng đùng vọt vào Phượng Tê cung tìm
Đại Nhi trút giận, nhưng không ngờ lật tung cả Phượng Tê cung cũng không tìm được người, vì vậy đang tìm xung quanh, nửa canh giờ sau, rốt cuộc
hoàng đế bệ hạ chúng ta kìm nén tức giận. Tánh bướng bỉnh nổi lên,
truyền lệnh cho Ngự Lâm quân không kiêng nể, tìm kiếm trong hoàng cung,
phát ra tử lệnh, sống phải thấy người chết phải thấy thi thể, vì vậy, cả hoàng cung nhốn nháo.
Trong các cung, cũng đều phái người lục
soát từng góc một, nhưng không thấy người. Điều này làm cho Bách Phi
Thần càng tức giận hơn, đường đường Ngự Lâm quân hoàng gia, vậy mà một
nữ nhân tay trói gà không chặc cũng không bắt được, còn mặt mũi nào mà
tồn tại!
"Khởi bẩm Hoàng thượng, phụ cận Thương Vũ Lâm phát hiện
một người khả nghi, đả thương hơn hai mươi người chúng ta, bị thương
trốn vào Phi uyển (Hương Hinh uyển, Mộ Lan Uyển, Ngọc Lưu uyển, Thủy Vận uyển, Lam Sắt uyển). Phi uyển đã bị bao vây, không có lệnh của Hoàng
thượng, bọn thần không dám tự tiện xông vào, kính xin Hoàng thượng chỉ
thị." Phó Thống Lĩnh Ngự Lâm quân báo cáo.
Bách Phi Thần cau mày. Không tìm được Lâm Đại Nhi, ngược lại tìm được một người khả nghi, coi
như ngươi xui xẻo, vừa lúc tâm tình trẫm không tốt."Những người khác
tiếp tục tìm, không cho lười biếng!" Nói xong dẫn đầu đi tới Phi uyển.
Bách Luyến U nhìn thấy Bách Phi Thần gặp phải cái loại sự tình này vẫn không quên muốn tìm Lâm Đại Nhi, không khỏi lắc đầu một cái. Sống không thấy
người chết không thấy xác a, trùng hợp lại có người khả nghi đi vào. Hắn cũng nghĩ, lấy sự thông minh của Bách Phi Thần, làm sao lại nghĩ không
tới. Thật hy vọng Lâm Đại Nhi đừng xảy ra chuyện mới phải.
"Hoàng thượng, chính là chỗ này."
Bách Phi Thần liếc mắt nhìn vết máu trên đất, mặt không lộ vẻ gì, đi tới.
Phó Thống Lĩnh Ngự Lâm quân mang người theo ở phía sau.
Vết máu
vẫn kéo dài đến Hương Hinh uyển, dấu tay máu trên cửa vườn hoa hiển
nhiên đã xác nhận người đó ở bên trong. Mắt phượng Bách Phi Thần nhíu
lại, sát khí vô hình lan tràn, lạnh lùng ra lệnh canh giữ ở bên ngoài,
không để cho bất luận kẻ nào chạy thoát, rồi một mình tự đi vào. Bách
Luyến U đứng ở sau lưng hắn vô cùng hứng thú nhìn dấu tay này trên cửa,
miệng lẩm bẩm đi theo vào, thầm nghĩ người này thật đúng là chịu chảy
máu a.
Hắn nhớ không sai, nơi ở này là của nghĩa nữ Vinh Vương
thúc, nữ nhân Hinh Tuyết kia là người hoàng huynh thích nhất. Thật vừa
vặn.
Đi vào, vừa nhìn quả nhiên một cảnh hỗn loạn, nha hoàn, thái giám ngã đầy đất, mà Hinh Tuyết thì bị một người che mặt, toàn thân áo
đen, dùng chủy thủ kề cổ họng. Quần áo của người áo đen có chút rách
nát, đoán chừng lúc phá vòng vây bị cắt rách nát. Đều là vết thương
không lớn không nhỏ. Gương mặt xinh xắn của Hinh Tuyết bị sợ đến trắng
bệch, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, lại ngẩn ngơ không khóc được,
cắn chặt môi, cố gắng không để cho mình run rẩy. Chẳng qua cây trâm ngọc trai hơi rung nhẹ đã bán đứng nàng giả vờ bình tĩnh.
"Để cho ta
đi, nếu không ta giết nàng!" Người bịt mặt nhìn chăm chú vào Bách Phi
Thần hung tợn nói, dường như chỉ cần nói một chữ không, liền trực tiếp
kết thúc tính mệnh Hinh Tuyết.
"Một Phi tần mà thôi, hậu cung của trẫm còn nhiều mà, ngươi thật sự cho rằng tính mạng một Phi tần đủ để
uy hiếp trẫm?" Bách Phi Thần giận quá hóa cười, giống như nghe được một
câu chuyện cười. Hài hước nhìn lại người áo đen.
Ánh mắt của
người áo đen có một tia hốt hoảng, trong nháy mắt khôi phục như cũ.
"Không tin thì thử một chút." Nói xong, chủy thủ trong tay nhấn vào cổ
Hinh Tuyết nửa tấc, máu lập tức theo cái cổ trắng như tuyết chảy ra.
Hinh Tuyết đau đến hít một ngụm khí lạnh, ngực phập phồng bất định, sợ
thì sợ. Nhưng không mở miệng cầu cứu.
"Cho ta đi hay không cho!"
Hai tay Bách Phi Thần chắp sau lưng nắm thật chặt, thay vào đó là ánh mắt
hoàn toàn lạnh lẽo."Trẫm hỏi ngươi, ngươi vào hoàng cung có từng giết
người không? !" Vào giờ khắc này, dường như sống chết của Lâm Đại Nhi đã vượt qua Hinh Tuyết trước mắt, Bách Phi Thần không nghi ngờ chút nào,
chỉ cần người áo đen nói giết rồi, hắn sẽ không chút do dự ra tay với
người áo đen, coi như liều mạng Hinh Tuyết bị thương, thậm chí là chết.
Loại cảm giác vội vàng này trước nay chưa từng có, giống như hiện tại, Hinh
Tuyết bị bắt giữ, hắn còn có thể dùng lừa gạt mà không phải một tiếng
đồng ý, không bị người khác nắm mũi dẫn đi. Nếu như là Lâm Đại Nhi, Bách Phi Thần không dám nghĩ. Cũng không thể nghĩ.
Ngược lại, bộ dáng của Bách Luyến U vẫn giống như đang xem kịch vui, không chút nào có cảm giác lo lắng tình thế trước mắt.
Người áo đen cau mày, nhưng vẫn đáp lời: "Không có."
Ánh mắt của Bách Phi Thần nhìn chằm chằm người áo đen, trong lòng thở phào
nhẹ nhõm, mặc dù nói phát hiện hắn ở Thương Vũ Lâm, hơn nữa Phó Thống
Lĩnh cũng báo cáo không có người bị thương vong, bất quá, hắn vẫn không
dám khẳng định người áo đen này có đi qua chỗ khác hay không, có ra tay
giết người hay không. Lấy được trả lời như vậy, trong lòng mới buông
lỏng.
"Nếu không có, trẫm cũng không truy cứu tội danh ngươi lén
xông vào hoàng cung, chẳng qua, đả thương Hinh Nhi thì phải trả giá một
chút, đoạn một ngón tay, ta thả ngươi đi. Đây là nhượng bộ lớn nhất của
trẫm" Bách Phi Thần nhìn máu lưu lại xung quanh vết thương nơi cổ của
Hinh Tuyết, chân mày nhíu lại.
Dường như người áo đen do dự. Sau
vài hơi thở, một tay kèm chặt Hinh Tuyết trong tay, thanh chủy thủ đã
rơi vào trên ngón tay út bên tay trái của mình. Người áo đen nhảy một
cái nhảy lên nóc nhà, sau khi nghe được ba chữ "Thả hắn đi." mới phi
thân rời đi.
Nhìn Bách Phi Thần đỡ Hinh Tuyết, Bách Luyến U huýt
sáo, lưu manh nói: "Hoàng huynh, không phải là ta cố ý muốn làm phiền
các ngươi, nhưng ngươi không phải cảm thấy nên gọi ngự y trước sao?"
"Biết còn không truyền!" Bách Phi Thần trừng mắt liếc Bách Luyến U một cái, lúc này mới đỡ Hinh Tuyết vào phòng.
Bách Luyến U không thú vị bĩu môi, căn dặn người bên ngoài đi gọi ngự y, mà
mình thì đi đến trong cung trước đây để nghỉ ngơi. Thuận tiện suy nghĩ
một chút chuyện.
"Hinh Nhi, thật xin lỗi, đau thì khóc đi" Vẻ mặt Bách Phi Thần đau lòng nhìn Hinh Tuyết nằm ở trên giường, miễn cưỡng
cầm máu, trên chiếc khăn tay vết máu loang lổ.
"Phi Thần, ta không sao." Trên gương mặt tái nhợt của Hinh Tuyết nặn ra một nụ cười khuynh quốc khuynh thành.
Hinh Tuyết là mỹ nhân nhất đẳng, không thoa son phấn, gương mặt trái xoan
dịu dàng làm người ta thương yêu, đôi mắt to hơi nước lượn lờ, đắm đuối
đưa tình, mày liễu nhàn nhạt, răng đều tăm tắp, làn da như tuyết, sắc
môi đỏ thắm như đóa anh đào, da thịt mịn màng, dáng nhỏ xương mềm; xoay
người lại cất bước, đúng như liễu lay động, hoa cười càng thêm xinh đẹp. Đẹp như một nàng tiên.
"Chảy nhiều máu như vậy còn không có việc gì, thật là làm cho người ta lo lắng" Trước mắt, có thể làm cho Bách
Phi Thần dùng giọng nói dịu dàng cũng chỉ có vị này thôi. Dĩ nhiên, vị
kia nhà bọn họ nếu không phải là cực phẩm như vậy, đoán chừng cũng có hi vọng.
"Một chút vết thương nhỏ mà thôi, nhưng bởi vì ta mà người nọ trốn thoát." Hinh Tuyết có chút áy náy nói.
"Chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt." Bách Phi Thần kéo một góc chăn cho nàng, ngự y đầu đầy mồ hôi chạy tới.
Băng bó một chút thuốc, sau khi dặn dò chú ý một số việc và ăn uống nghỉ
ngơi, liền cáo lui. Nói giỡn, ở nơi này gây phiền cho người khác không
phải muốn chết sao?
Ai mà không biết vị này là nghĩa nữ của Thân
Vương, là nữ nhân mà Hoàng thượng yêu nhất, tuy không có sắc phong nhưng vẫn ở tại Hương Hinh uyển, đây chính là cung quý phi duy nhất, phi vị
chỉ ở dưới Hoàng hậu.
Bách Phi Thần chờ cho đến khi Hinh Tuyết uống thuốc xong rồi ngủ, mới rời khỏi.
Bách Phi Thần mới vừa đi, chỉ thấy Hinh Tuyết đang ngủ chợt mở mắt. Bộ dáng
không thấy có chút nào nhu nhược như lúc nảy, ngược lại trong đôi mắt có mấy phần tàn nhẫn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT