"Lan đại nhân nên trấn an Lan phi nương nương cho tốt để cho nàng nói rõ
tình huống lúc đó đi, nếu muốn hiểu rõ ràng chân tướng thì không thể
thiếu lời nói chứng minh của Lan phi nương nương, Lan đại nhân cũng
không muốn gánh lấy tội danh. . . . . . tùy ý vu oan cho Đế hậu chứ."
Sau khi Lan Thụy nghe xong, dáng vẻ kiêu căng lập tức tiêu tan không ít,
lúc này mới bình tĩnh trấn an Lan phi. Nói tới cũng kỳ lạ, Lan phi mới
vừa rồi còn khóc than trời trách đất, được Lan Thụy trấn an, tiếng khóc
dần dần im bặt, không lâu lắm liền khôi phục lại bình thường. Chẳng qua
những người quan tâm cũng mơ hồ nghe được mấy tiếng thút thít. Muốn dựa
theo đó để tìm ra chứng cứ nhưng không được. Cho nên tưởng rằng mình
nghe lầm.
"Lan nhi đừng sợ, có phụ thân ở đây, Hoàng thượng cũng
sẽ làm chủ cho ngươi, lúc ấy xảy ra chuyện gì ngươi cứ việc nói." Nói
xong còn tự tin nhìn Đại Nhi một cái.
Lan phi nhìn Bách Phi Thần
một cái, thấy sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, nhưng thấy Đại Nhi bình
tĩnh nhìn nàng thì lui về phía sau co rụt lại, không lâu lắm mới mở
miệng: "Lúc ấy thần thiếp cảm thấy có chút buồn bực nên muốn ra ngoài đi dạo, đi không bao lâu nhìn thấy Hoàng hậu nương nương đứng ở bên Minh
Nguyệt Hồ không biết làm gì, suy đoán chắc nàng cũng buồn bực ra ngoài
một chút liền phân phó nha đầu không cần đi theo, thần thiếp tự mình đi
bái kiến Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không có ý tứ gì khác, Hoàng
hậu nương nương làm người hiền lành, thần thiếp chỉ muốn cùng nương
nương trò chuyện mà thôi, không ngờ nương nương chợt quay đầu lại bắt cổ tay thần thiếp ném vào trong hồ, thần thiếp còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nên theo quán tính chộp lấy nương nương, lúc ấy ống tay áo to lớn
dường như mắc phải vật gì, sau đó nghe nương nương nói ‘Đến gần Bách Phi Thần đều phải chết’ nương nương vừa buông tay thần thiếp liền rớt vào. . . . . ."
Nói xong Lan phi giống như nghĩ đến cái gì, nhào tới
dưới chân Đại Nhi kéo quần áo Đại Nhi, sợ hãi nói: "Nương nương tha
mạng, thần thiếp không có ý tứ tranh giành Hoàng thượng với người, thật
không có. . . . . ."
Bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì, thân thể
trượt mặt đất cấp tốc lui về phía sau, ánh mắt vô hồn chỉ vào Đại Nhi
thì thào nói: "Trước kia phi tần trúng độc là ngươi làm? ! Chính là
ngươi làm, tại sao ngươi ác độc như vậy? ! Ngươi đã là Nhất Quốc Chi
Hậu, ngươi còn muốn cái gì? !"
Một viên đá làm gợn ngàn lớp sóng!
Trước kia toàn Hậu cung phi tần đều bị trúng độc chỉ có một mình Đại Nhi
không có việc gì cũng đã đưa tới bất mãn cho mọi người. Hôm nay Đại Nhi
muốn ngồi vững tội danh giết hại hậu cung a. Quả nhiên là kế sách hay!
Tất cả đại thần có mặt đều dùng ánh mắt chán ghét nhìn về phía Đại Nhi,
giống như nàng làm chuyện mà đại thần nào cũng căm phẫn. Quả thật là
ghen ghét không tha, ở trong một gia môn bình thường cũng không cho
phép, huống chi là Nhất Quốc Chi Hậu đại biểu cho hoàng gia. Một câu nói này làm cho kiếp sống Đế hậu của Đại Nhi hoàn toàn bị chôn vùi.
"Thật sự có dấu vết vật gì đó bị mắc phải . . . . . ." Hinh Tuyết giống như
đang lẩm bẩm nói một câu, ở trong không khí tĩnh lặng có vẻ rất đột
ngột.
Mọi người theo ánh mắt của Hinh Tuyết nhìn sang Lan phi nửa ngồi dưới đất, quả thật ống tay áo có một đường vết thương, còn có mấy
đường xước nhỏ. Rất nhỏ, rất nhỏ rất khó thấy, nhưng lại rất rõ ràng.
Một đường vết thương này rõ ràng
xác nhận lời nói của Lan phi, nhân chứng, vật chứng đã chứng minh toàn
bộ. Đại Nhi muốn chống chế cũng không thể được.
"Lan phi, nàng
xác định lời vừa nói không có nửa chút dối trá, vết thương này là do
trâm phượng cửu vĩ của Hoàng hậu gây ra? mà không phải là do cái gì
khác?" Bách Phi Thần nhìn chòng chọc vào Lan phi, muốn từ trong ánh mắt
của nàng nhìn ra một tia cảm xúc khác. Nhưng phát hiện ngoại trừ sợ hãi
sợ và oán hận cũng không có gì khác.
"Hoàng thượng, thần thiếp có một trăm lá gan cũng không dám vu oan cho Hoàng hậu nương nương, Hoàng
thượng, người nhất định phải tin tưởng thần thiếp, lúc nảy thần thiếp
thiếu chút nữa không tỉnh lại được, Hoàng thượng, người nhất định phải
làm chủ cho thần thiếp a. . . . . ." Lan phi nhìn thấy Bách Phi Thần
chất vấn nàng, lập tức sợ hãi nhào tới, khóc khàn cả giọng, vẻ mặt vô
cùng bi thiết.
"Hoàng thượng, sự thật đặt ở trước mắt, Hoàng
thượng còn muốn bao che cho Hoàng hậu sao? ! Không nói hôm nay nữ nhi
của thần bị hại, cho dù là người khác Hoàng thượng cũng không nên dung
túng, hạ độc mưu hại phi tần không được nên tiếp tục nổi dậy sát tâm,
lòng ganh tỵ nặng như vậy làm sao có thể đảm nhiệm Nhất Quốc Chi Hậu,
người không hiền thục, không đức hạnh, không có phẩm cách như thế nếu
buông tha thì hoàng cung sẽ bị loạn, Hoàng thượng! Xin Hoàng thượng phán đoán sáng suốt!" Bộ dáng Lan Thụy trung thần tướng hiền trên mặt mãnh
liệt bất bình, giọng nói đầy khí phách, từng câu không cho phản bác, hai đầu gối quỳ xuống đất, ánh mắt như kiếm nhìn về phía Bách Phi Thần, thề không hề trừng phạt Đại Nhi cũng không bỏ qua.
"Xin Hoàng thượng phán đoán sáng suốt!" Sau lưng đại thần cũng quỳ xuống theo, âm thanh
tràn đầy chính nghĩa xen lẫn ý tứ bức bách quanh quẩn trong nội điện.
Ánh nến bốn phía ở trong không khí tĩnh lặng đung đưa qua lại, nội thất
sáng rực như ban ngày có thể nghe được âm thanh ánh nến cháy ‘xì xì’,
bình thường cũng không ai chú ý tới không ngờ lúc này lại rõ ràng.
Bách Phi Thần cứ đứng như vậy, gương mặt không nhìn ra cảm xúc, đôi mắt
phượng nhìn chằm chặp Lan Thụy quỳ gối trước mặt. Bỗng nhiên chuyển ánh mắt nhìn về phía Đại Nhi, nhìn Đại Nhi đứng ở bên trái hắn chỉ chừa cho hắn nửa khuôn mặt lạnh nhạt, một nửa kia
bị bóng tối che khuất.
Hắn không nhìn thấy khóe miệng Đại Nhi
nhếch ra nụ cười trào phúng, không nhìn thấy được ánh mắt lạnh lẽo của
Đại Nhi. Một nam nhân vươn mình ra bảo vệ nàng cũng không dám, có gì
phải đau lòng?
Trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng hô hấp nặng nề.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng nhưng không so bằng trái tim người băng giá.
"Hoàng thượng, thần cho rằng chuyện này còn có điều kỳ quặc, kính xin Hoàng
thượng minh xét." Triển Phong Hoa cũng là người đầu tiên đứng ra cầu
cạnh cho Đại Nhi. Cử động này của hắn thật sự khiến cho Ôn Ngọc choáng
váng.
"Triển đại nhân, nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn
muốn nguỵ biện cho yêu nữ kia? !" Lan Thụy thấy còn có người cầu cạnh
cho Đại Nhi liền cả giận, nói cũng không che đậy miệng.
"Lan đại
nhân, xin chú ý lời nói của ngươi, một ngày chưa phế hậu, Hoàng hậu vẫn
là Hoàng hậu, ngươi không được phép cuồng ngôn!" Ánh mắt hồ ly của Triển Phong Hoa lơ đãng nhìn về phía Lan Thụy, hắn nhất thời kinh hãi không
nói ra lời.
"Hoàng thượng, Lan đại nhân mới vừa nói Hoàng hậu
nương nương độc hại hậu cung phi tần, không có bằng cớ tại sao vu hãm
như thế, nếu Hoàng hậu nương nương ghen ghét giết hại hậu cung phi tần
không thành, vậy Hoàng hậu nương nương có gì động cơ mưu hại Lan phi
nương nương! Kính xin Hoàng thượng minh xét!" Ngự Không biết rõ tính tình của Triển Phong Hoa, hắn không làm
chuyện gì mà không hoàn toàn nắm chắc, như vậy nếu hắn cho rằng Hoàng
hậu nương nương bị oan uổng, như vậy thì nhất định là bị oan uổng.
Về phần nguyên nhân, nếu để cho Lãm Nguyệt biết mình không cầu cạnh cho
Hoàng hậu nương nương thì hậu quả rất nghiêm trọng, Ngự Không quyết định tự động coi thường.
"Hoàng thượng, mặc dù thần cùng Hoàng hậu
nương nương tiếp xúc không sâu, nhưng nghĩ đến người có thể làm ra câu
thơ phóng khoáng như thế không phải là người thích đố kỵ như Lan phi
nương nương đã nói, xin Hoàng thượng minh xét!" Vân Ẩn cũng hiếm khi mở
miệng. Từ trong lòng hắn thật sự cảm thấy Đại Nhi không biết làm loại
chuyện đó, thông tuệ như Hoàng hậu nương nương, quyết định muốn hại
người sẽ không lưu lại nhiều chứng cớ như vậy.
Tương phi, Minh
Lạc, Tô Lăng, Ôn Ngọc, mặc kệ từ nguyên nhân gì đều cầu cạnh cho Đại
Nhi, điều này làm cho trong lòng Đại Nhi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Rõ ràng là người mới quen, so chung những người chung sống mấy tháng có
tình có nghĩa hơn. Nàng có tính là được lợi không?
Khi không khí
lần nữa rơi vào trong yên tĩnh, vẫn luôn giữ nguyên động tác không đổi,
Đại Nhi xoay người lại, ánh mắt đào hoa không vui không buồn nhìn chằm
chằm Bách Phi Thần, thản nhiên nói:
"Hoàng thượng cho rằng như thế nào?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT