"Liễu Yên Minh ở đâu? !" Xen lẫn vào đó là âm thanh tức giận tràn ngập trong
cả đại điện, tiếng đàn sáo lập tức dừng lại, Vũ Cơ cũng ngưng động tác.
Một câu nói này làm cho tất cả mọi người ở đây cảm thấy lo lắng, giống như đây chỉ là một khởi đầu nho nhỏ.
Hinh Tuyết lo lắng nhìn vẻ mặt tức giận của Bách Phi Thần, trong lòng phỏng đoán nội dung bức mật hàm.
"Dân nữ Liễu Yên Minh tham kiến Hoàng thượng." Nữ tử kia không chút hoang
mang quỳ xuống, trong lời nói không kiêu ngạo, không tự ti.
"Ngươi chính là người mười năm trước may mắn còn sống sót trong trận hỏa hoạn
‘Nam Túy Liễu gia trang’? Ngươi có biết vu oan mệnh quan triều đình là
tội danh gì không? !" Giọng nói của Bách Phi Thần lạnh lùng, rất có ý vị đe dọa.
Sớm bị năm chữ ‘Nam Túy Liễu gia trang’ này làm cho giật mình, trên trán Vương Thanh Phong đã toát ra mồ hôi hột, thân thể cũng
không ngừng run rẩy. Trận hỏa hoạn năm đó cháy ba ngày ba đêm, sau khi
dập tắt, Vương Thanh Phong còn đến xem hiện trường, từ đó về sau, mỗi
khi lúc nửa đêm bị hình ảnh phần còn lại chân tay gãy cụt bị thiêu cháy
xen lẫn tiếng kêu khóc thảm thiết quanh quẩn ở trong đầu, đến hôm nay
những tiếng kêu thảm thiết cầu xin vẫn còn rõ mồn mộp trước mắt, trong
lòng càng không nhịn được sợ hãi.
Đại Nhi đè nén kích động muốn
ngáp, bày xong tư thế chờ xem cuộc vui. Tuồng vui này phấn khích đến mức độ nào thì phải xem thủ đoạn của người chủ trì.
"Dân nữ không
dám, dân nữ tự biết mình thấp cổ bé họng, trước đây nên đi theo phụ mẫu
nhưng dân nữ không cam lòng, hơn ba trăm mạng ở trong mắt người ngay cả
cọng rơm rác cũng không bằng, muốn đốt cháy thì đốt cháy, sao còn phái
người bao vây bốn phía không cho bất ai chạy thoát. Hoàng thượng, người
làm chuyện xấu táng tận lương tâm như thế hôm nay còn an ổn hưởng cuộc
sống vinh hoa phú quý, ở triều đình từng bước thăng chức, Hoàng thượng,
như thế không phụ lòng con dân của mình sao. Xin Hoàng thượng làm chủ
cho dân nữ. Cũng làm chủ cho hàng trăm bách tính lê dân bị hãm hại."
Móng tay Liễu Yên Minh cắm thật chặt lõm vào trong thịt, cố gắng khống
chế tâm tình của mình, giọng nói vẫn có chút kích động.
Bách Phi
Thần nhìn chằm chằm Liễu Yên Minh thật lâu, thấy Liễu Yên Minh không có
chút nào né tránh ánh mắt của mình, hít vào một hơi thật sâu: "Vương đại nhân, chuyện này ngươi giải thích thế nào? !"
"Hoàng thượng minh xét!" Vương Thanh Phong nhếch nhác liền lăn một vòng quỳ gối trên thảm
đỏ. Đầu cúi thấp bổ nhào trên thảm đỏ, thật lâu không dám ngẩng đầu.
Lẽ ra hắn làm quan nhiều năm như vậy nên có chút tâm tính, nhưng chuyện
này để lại trong tâm linh hắn không thể phai mờ. Có thể nghĩ khi nhìn
thấy hàng trăm thi thể bị ngọn lửa thiêu cháy mang theo oán niệm và lời
nguyền rủa ác độc do chính một tay mình tạo thành, hồi tưởng lại trận
hỏa hoạn này cho dù là ai cũng không thể thờ ơ. Huống chi những ngày
qua, mỗi ngày hắn đều nằm mộng, hiện tại phản ứng như vậy cũng là rất
đương nhiên.
"Nói như vậy là Liễu Yên Minh vu cáo ngươi? !" Trong đôi mắt Bách Phi Thần có thể phun ra lửa, hiện tại bộ dáng của Vương
Thanh Phong ngay cả các đại thần kia đều nhìn ra có gì không đúng huống
chi là Bách Phi Thần.
Hinh Tuyết vẫn bình tĩnh uống trà, trong
con ngươi che giấu một chút lo lắng, chuyện ngoài ý muốn này rốt cuộc là có người điều khiển hay thuần túy là ngoài ý muốn?
"Những năm
này Vương đại nhân nửa đêm nằm mộng nhớ đến gia phụ gia mẫu trước khi
chết nguyền rủa ngươi! Cho dù làm lệ quỷ cũng không buông tha cho ngươi. Có từng nhìn thấy hàng trăm oan hồn Liễu gia ta quấy nhiễu giấc mộng
đẹp của ngươi, khàn giọng kêu gào muốn ăn thịt của ngươi, gặm xương của
ngươi! Năm đó tiểu đệ của ta mới sáu tuổi! Một đứa bé sáu tuổi mà ngươi
cũng không buông tha!
Tại sao ngươi có thể yên ổn làm quan, yên ổn hưởng bổng lộc như vậy?
Loại người như ngươi cho dù chết một ngàn lần, một vạn lần cũng không đáng
tiếc! Ở trong mộng ngươi có nhìn thấy tiểu đệ của ta, tay cầm phần thân
thể còn lại bị thiêu cháy, từng bước từng bước đến gần ngươi hay không,
từng lần hỏi ngươi tại sao muốn hại hắn? Vương đại nhân, ngươi không nói được một câu nào sao? Có hay không? Có chứ, ta nằm mộng nhìn thấy hắn,
hắn nói hắn đi tìm ngươi nhưng ngươi cố tình không trả lời hắn, mỗi lần
nhìn thấy hắn là bỏ chạy, ngươi sợ sao? Ha ha ha. . . thì ra ngươi cũng
sợ a. . . . . . ?" Lời nói của Liễu Yên
Minh giống như tiếng quỷ dữ, truyền vào trong tai mỗi người ở đây, tất
cả mọi người không rét mà run, bỗng nhiên cảm thấy từng trận gió lạnh
lẽo.
Nhìn lại Vương Thanh Phong đang quỳ, thân thể đã không khống chế được phát run, mỗi một câu của Liễu Yên Minh giống như tiếng kêu
thảm thiết của những oan hồn xuyên vào đầu óc của hắn, ma quái khàn cả
giọng, tiếng la hét thê thảm, mỗi một thứ đều làm cho hắn sợ hãi, lo
lắng, một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
"Yêu nữ, ngươi
không cần ở chỗ này mê hoặc người khác! Phụ thân ta không phải người như vậy!" Một câu này đem toàn bộ lực chú ý của mọi người hấp dẫn tới trên
người.
Liễu Yên Minh quay đầu lại, nhìn nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ
bất phàm mặc hoa phục, nhếch miệng cười, thản nhiên nói: "Nếu tiểu đệ ta không chết, tuổi cũng tương đương với ngươi vậy."
"Ngươi!" Vương Phủ Nhiễm bị nàng nhìn như thế, nói không ra lời. Có lẽ nụ cười thê
lương kia làm cho hắn cảm thấy nữ tử này tuyệt vọng.
"Vương đại
nhân có lời gì không." Bách Phi Thần không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Vương Thanh Phong vẫn quỳ trên mặt đất không nói tiếng nào, trong lòng ngược
lại có mấy phần cảm khái, Vương Thanh Phong nuôi nhi tử không tệ.
Vương Thanh Phong nghe được Bách Phi Thần gọi hắn như thế, trong lòng có một
tia hi vọng, thật sự nói không ra một câu nào, ngay cả dũng khí ngẩng
đầu cũng không có. Hắn sợ, hắn sợ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt đó, gương mặt của nữ tử về trong mộng lúc nửa đêm khàn giọng la hét
muốn mạng của hắn.
Đại Nhi cười có chút giễu cợt, còn tưởng rằng
là đại nhân vật, chỉ một chút xíu liền tâm thần hoảng loạn, mười phần
tan rã, xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt.
"Xin Hoàng thượng minh
xét, không thể vì lời nói của một nữ nhân không rõ lai lịch liền định
tội Vương đại nhân, Vương đại nhân là nguyên lão hai triều, đối với
Hoàng thượng trung thành, Nhật Nguyệt chứng giám, kính xin Hoàng thượng
minh xét." Một quan viên qua lại thân thiết với Vương Thanh Phong bước
ra khỏi hàng quỳ xuống.
"Xin Hoàng thượng minh xét." Liên tiếp
mấy quan viên thấy có người dẫn đầu cũng bước ra khỏi hàng cầu cạnh,
những người còn lại ngược lại mỗi người có tâm tư riêng nhìn cảnh tượng
này.
"Lưu đại nhân, trẫm nhớ năm đó án của Liễu gia trang là do
ngươi đốc thúc." Trong lòng Bách Phi Thần trào phúng, mình chỉ cho Vương Thanh Phong một tia hi vọng liền kéo ra nhiều con cá như vậy, có phải
may mắn hay không.
"Hoàng thượng minh xét, năm đó đúng là vi thần đốc thúc, là kẻ xấu cố ý phóng hỏa, tra rõ là bọn thổ phỉ gây nên,
những người đó cũng đã cung khai, đã xử tử từ mười năm trước." Giọng nói của Lưu Ất vang vang, nói phải có bằng chứng, có căn cứ. Hắn đương
nhiên biết, nếu như Vương Thanh Phong nhận tội đối với mình cũng không
có chỗ tốt, gây chuyện không tốt, dính dấp tới cái mạng nhỏ của mình
cũng xong đời, cho nên không thể không bảo vệ hắn.
Vị Hoàng đế
này không nhìn nổi chuyện giết hại dân chúng như vậy, 300 mạng người a,
là ai cũng phải nghiêm trị. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ không dám
trắng trợn. Hoàng thượng rất xem trọng dân chúng, làm cho trong lòng của bọn họ có ít nhiều oán niệm. Mà chút oán niệm này tạo thành ngọn lửa.
Hơn nữa mặc dù bọn họ đứng ở chức cao quyền trọng, nhưng lúc Hoàng đế
lên ngôi chưa từng có công tích lớn, gia tộc sớm muộn sẽ tịch mịch, có
một con đường khác cho dù mạo hiểm bọn họ cũng phải đi, vì cơ nghiệp
trăm năm không thể không đánh cuộc một lần. Không biết rằng mệnh của bọn họ lại thua trong hai chữ dã tâm này.
"Ngay lúc ấy án hỏa hoạn
này có ảnh hưởng rất lớn, những đại thần phò tá Tiên Hoàng cũng có tham
dự, Lưu đại nhân nói không sai." Phía sau mấy viên quan cho rằng liên tục bảo đảm án kiện lần đó sẽ không có vấn đề. Tự cho rằng Bách Phi Thần sẽ không vì một Liễu gia trang nho nhỏ mà làm liên lụy đến nhiều đại thần như vậy, không biết tự mình nhảy ra vừa đúng ý của Bách Phi Thần.
Triển Phong Hoa lạnh lùng nhìn
những người tự cho là đúng diễn trò, ngay cả uống rượu cũng không có
hứng thú. Một đám ngu xuẩn, Ngọc công chúa không chọn lúc nào khác mà cố tình chọn lúc này vạch trần chuyện này, rõ ràng đào cái hố chờ các
ngươi nhảy vào, các ngươi thật đúng là không phụ sự mong đợi của mọi
người, từng người một nhảy tích cực như vậy. Rốt cuộc là cuộc sống quá
nhiều an ổn nên giảm bớt thông minh sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT