Thấy không ngăn được liền đưa tay ngoắc ngoắc tiểu thái giám dặn dò một câu, Hoàng thượng hỏi tới thì nói mình ở Ngự Thiện Phòng canh chừng trà
bánh, liền chạy trốn nhanh như tia chớp.
Sau khi đi vào, Đại Nhi
theo mùi vị Túc Phượng Cúc một đường tiến vào nội thất. Nhìn thấy bên
trên cửa sổ trồng một gốc cây Túc Phượng Cúc màu lửa đỏ trong chậu gốm
sứ tinh xảo, ánh mắt cười cong thành hình trăng lưỡi liềm. Túc Phượng
Cúc thuộc tính Hỏa dùng để luyện chế thuốc độc thật tuyệt, mình gặp dược phẩm thật sự quá tốt.
Liếc nhìn bốn phía không có phát hiện bóng dáng Bách Phi Thần, đang muốn đi lấy chợt phát hiện có chỗ nào không
đúng. Tại sao có mùi thuốc nồng như vậy? Quay đầu lại nhìn một chút tấm
màn vải màu đen ngăn đài cao ở phía đối diện, nhón chân lên nhẹ nhàng đi tới. Cái này không nhìn còn may, vừa nhìn Đại Nhi chỉ muốn kích động
chảy máu mũi.
Bên trong tấm màn vải màu đen là một hồ tắm rộng
năm mét, ở cuối là một đầu rồng được điêu khắc tinh xảo, trong miệng
phun ra suối nước ấm áp. Đáy hồ tắm bạch ngọc, vách tường hắc ngọc phủ
kín đài cao. Hồ nước tản ra luồng hơi nóng bay lên.
Nước ấm lan
tràn đến bộ ngực Bách Phi Thần, mái tóc đen dài thấm nước dính vào trước ngực, mắt phượng khép chặt, lông mi thật dài trên khuôn mặt tuấn mỹ phủ bóng dày, cánh tay phải bám vào bên cạnh vách tường hắc ngọc, khớp
xương bàn tay rõ ràng chống đỡ trên huyệt thái dương.
Hắc ngọc
càng làm nổi bật màu da trắng nõn như ngọc nhưng khỏe mạnh, nếu như
không chú ý phía đến trên mặt một mảng tím bầm thật lớn.
Xương
đòn khêu gợi ở trong làn sương mù bốc lên theo lồng ngực phập phồng lên
xuống, hơi thở liên tục chậm rãi từ cánh mũi bị hơi nước bốc lên kết hợp với gò má mềm mại và môi mỏng khẽ nhếch. . . . . .
Thật là vô cùng dụ hoặc!
Đại Nhi ngơ ngác nhìn Bách Phi Thần tắm trong hồ, dáng vẻ như thiên nhân mị hoặc trời sinh, ngoại trừ thuần túy xinh đẹp, nhìn vẻ mặt hắn ngủ không chút nào phòng bị, giữa lông mày có vẻ mệt mỏi, trong lòng đột nhiên có chút buồn phiền.
Không nổi lên bản tính sắc nữ, không có ăn đậu
hủ như thường ngày. Chỉ nhìn thấy cả người hắn tím bầm mà đau lòng, nghe thấy mùi thuốc nồng nặc trong hồ tắm mà cau mày và nhìn thấy vẻ mặt
Bách Phi Thần ngủ như đứa trẻ không hề phòng bị mà chua xót.
Cảm xúc phong phú lần lượt đảo qua trong lòng Đại Nhi, vẻ mặt vẫn chìm đắm trong kinh ngạc.
Đột nhiên nhướng mày đi tới, ngồi xổm xuống vén tóc ướt bên tai Bách Phi
Thần, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt nắm cái lỗ tai vạch lên phía trước, mắt
thẳng tắp nhìn cái chấm hồng phía sau tai. Theo bản năng chân mày nhíu chặt hơn.
Chợt đầu Bách Phi
Thần lay động, lông mi run lên hai cái khẽ mở mắt, mắt phượng mang theo
hơi nước có chút mê mang vô thức nghiêng đầu nhìn về phía Đại Nhi. Ánh
mắt chạm đến gương mặt Đại Nhi gần trong gang tấc bỗng nhiên trở nên rất tình thâm, bàn tay vốn đang chống đỡ đầu nâng khuôn mặt của Đại Nhi,
môi mỏng khêu gợi dịu dàng in lên cánh môi đỏ thắm.
Bàn tay của
Đại Nhi vẫn trong tư thế nắm lỗ tai Bách Phi Thần, lúc cánh môi bị Bách
Phi Thần ngậm chặt, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Đến tột cùng nàng đang làm gì? Lại bị ánh mắt mờ mịt mê man của Bách Phi Thần mê hoặc. . . . . .
Nhàn nhạt hôn làm cho người ta muốn ngừng mà không được, Bách Phi Thần
chuyển động thân thể muốn hôn sâu hơn. Nước vung vẫy làm cho thần trí
của Đại Nhi chợt tỉnh.
Đại Nhi trợn to cặp mắt từ nơi hàng lông
mi nhắm lại trên khuôn mặt gần trong gang tấc của Bách Phi Thần chuyển
dời đến một bàn tay khác đưa ra muốn đỡ sau ót Đại Nhi, Đại Nhi xấu hổ
vươn tay nắm chặt. Chỉ nghe ‘rắc rắc’ tiếng xương tay như gảy lìa vang
lên, Bách Phi Thần cơ hồ kêu lên. Chợt buông ra cái miệng nhỏ nhắn đỏ
tươi của Đại Nhi, mất thăng bằng ngã về sau, ‘bùm’ một tiếng bắn lên vô
số bọt nước.
Lúc này Bách Phi Thần mới thật hoàn hồn, trong nước giữ được thăng bằng trợn to mắt nhìn thủ phạm ở trước mắt.
"Ai cho nàng tiến vào? !" Bách Phi Thần sửa ngay ngắn ngón tay của mình hận đến cắn răng nghiến lợi. Nàng không thể dịu dàng một chút sao?
"Loại chuyện như vậy ta tương đối thua thiệt phải không." Đại Nhi khôi phục
vẻ mặt cũ, bộ dáng như sắc nữ nhìn chằm chằm Bách Phi Thần trong nước
không mảnh vải che thân.
". . . . . ." Nếu nàng thu hồi ánh mắt
đói khát kia có lẽ còn có sức thuyết phục. Đại Nhi không nói vẫn không
cảm giác được, hiện tại Bách Phi Thần mới ý thức được tình trạng của bản thân, chỉ cảm thấy đôi mắt của Đại Nhi nhìn mình chằm chằm, đáy lòng sợ hãi.
Mới vừa rồi. . . dường như mình nằm mơ thấy nàng, hơn nữa còn giống như. . . Hôn nàng. . . ?
"Túc Phượng Cúc từ đâu tới?" Đại Nhi nhìn thấy Bách Phi Thần không biết nghĩ gì mà đỏ mặt, hai gò má nàng cũng đỏ lên bắt đầu nói sang chuyện khác.
Quả nhiên bất kể là chuyện gì nếu không có kinh nghiệm luôn rất thua
thiệt. Trong lòng suy nghĩ có phải nên thường xuyên luyện tập hay không. . . . . .
". . . . . ." Bách Phi Thần ngẩng đầu, làm sao còn có
tâm tình trả lời vấn đề của nàng. Nhìn chòng chọc một hồi thấy Đại Nhi
không có ý muốn đi, không được tự nhiên nói: "Thích thì lấy đi."
Thật ra hắn muốn nói, ta muốn mặc quần áo, mời đi ra ngoài trước.
"Tốt." Đại Nhi cười rất rực rỡ nhưng bộ dáng vẫn không muốn đi.
Bách Phi Thần nhìn nụ cười ác ý trên mặt Đại Nhi, có cảm giác rất muốn đánh
lên một quyền. Nhất thời hơi cắn răng nghiến lợi: "Còn có việc gì?"
"Ồ, ta vốn muốn đi quốc khố." Đại Nhi đứng dậy đi tới hai bước, xoay người
nhìn về phía vẻ mặt khó chịu của Bách Phi Thần, nói: "Dao Dao nói chìa
khóa ở chỗ ngươi." Nói xong vô tội nhìn Bách Phi Thần, bày tỏ không phải ta muốn tới, là Dao Dao ý bảo ta tới lấy chìa khóa.
Nhìn bộ dáng quẫn bách của Bách Phi Thần, tâm tình của Đại Nhi tốt đến nổi không nói nên lời, là bởi vì phát hiện chuyện bát quái mới nhất sao? Bách Phi
Thần mà cũng. . . . . . nhìn bộ dáng hắn tắm, không trách được không có
ai phục vụ. Nhiều năm rốt cuộc hắn làm sao trôi qua?
"Nàng đi
quốc khố làm gì?" Chỗ đó có thể tùy tiện đi được sao? Nàng càn quấy cũng phải có mức độ chứ. Hiển nhiên Bách Phi Thần vẫn rất có trách nhiệm.
"Cầm một ít thứ." Đại Nhi nhẹ nhàng nói, loại cảm giác này giống như đang nói chuyện đương nhiên, không quan trọng.
". . . . . ." Quốc khố không phải là hộp trang sức của nàng, muốn lấy cái
gì thì lấy cái đó. Trong nháy mắt Bách Phi
Thần không còn hơi sức. Vật mà Đại Nhi cần tìm cho tới bây giờ không có
cái gì không được, nếu giằng co nữa hắn sẽ tức chết.
"Ta đi cùng
nàng." Trời mới biết lúc Bách Phi Thần nói ra bốn chữ này đã không còn
hơi sức, nếu để cho nàng đi một mình chưa biết sẽ nháo ra chuyện gì nữa, cả hoàng cung người có thể kềm chế được nàng dường như không có. Mình. . . . . . Thôi đi, nàng sẽ không coi trọng mình.
"Ừm." Đại Nhi cười như hoa, gật đầu.
Ước chừng sau một phút đồng hồ, rốt cuộc Bách Phi Thần không nhịn được nữa, gân xanh nổi lên, lông mày điên cuồng run rẩy, cắn răng: "Nàng có thể
đi ra ngoài trước không."
Đại Nhi cười không nói.
"Nàng có thể chọn mười món trong Quốc khố."
Vẫn cười như hoa.
"20 món."
Nụ cười càng rực rỡ.
". . . . . ." Bách Phi Thần thấy Đại Nhi không chút cử động, dường như cắn răng khạc ra ba chữ.
"Tùy tiện chọn."
"Ta ở bên ngoài chờ ngươi." Đại Nhi hài lòng nói ra sáu chữ, thản nhiên đi
ra ngoài, chỉ lưu lại Bách Phi Thần một tay che mặt đen thui, vô cùng bi thảm một mình ở trong nước cảm thán: không biết nhìn người a! Kiếp
trước hắn tạo ra nghiệt gì a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT