Gió êm sóng lặng lại qua ba ngày, Cung Bắc Thiếu vâng mệnh đi tiết lộ
chút tin tức cho phụ mẫu của mình. Nói là như thế, nhưng thật ra là
thuận đường. Chủ yếu vẫn muốn Cung Bắc Thiếu đi xem thanh Cầm của mình
đã chuẩn bị xong hay chưa.
Cung Bắc Thiếu nhớ tới từ khi hắn ra đời, trong nhà Lục Trưởng
Lão liền bắt đầu làm một thanh Thất Huyền Cầm, năm nay đoán chừng đã làm xong, cho nên lúc đầu hắn nói muốn Đại Nhi muốn có một thanh Huyền Cầm
mới không có dội nước lạnh cho nàng, hắn vốn tính đợi làm xong liền mang cho Đại Nhi, không ngờ hắn còn chưa nói, Đại Nhi đã mở miệng.
Giờ Thân, Thần Binh Thành một mảnh an tường, đình đài lầu các, cây cầu nhỏ nước chảy, nghiễm nhiên như thế ngoại đào nguyên.
Mấy ngày trước, khách tới cũng không có động tĩnh quá lớn, ngoan ngoãn chờ đợi năm ngày sau Thành chủ Thần Binh Thành phái người đi ra
điều tra trở lại. Dĩ nhiên ngoại trừ buổi tối, bọn họ cũng không an tĩnh như vậy.
"Phụ thân, mẫu thân. . . . . . Tiểu cô cô cũng ở đây sao." Cung
Bắc Thiếu tuyệt đối muốn chạy trốn, thế nhưng dáng vẻ như vậy giống như
rất mất mặt. Quên đi, mặt mũi để lúc khác nói, chuyện tiểu sư muội giao
phó nhất định phải làm xong.
"Bắc nhi, tại sao không phụng bồi tiểu sư muội của ngươi nữa, bị chê sao." Cung phu nhân thấy nhi tử nhà mình từ khi về nhà vẫn ở cùng
với Đại Nhi, trong lòng chua chua, hôm nay lần đầu tiên chủ động tìm
mình liền không nhịn được muốn đả kích. Thật đúng là có tức phụ (nàng
dâu) quên mẫu thân. Tuy nói vậy, nhưng vẫn chưa là tức phụ.
"Cha nào con nấy. Tỷ tỷ, Cung Bắc Thiếu là di truyền Cung Tuyệt
Thành." Hoa Thủy Nguyệt đặt ly trà xuống, rất khinh bỉ liếc mắt nhìn
Cung Bắc Thiếu, sau đó lại chuyển hướng tới Cung Tuyệt Thành. Cặp mắt
xinh đẹp bị mí mắt che kín hơn phân nửa, vẻ mặt ghét bỏ không dứt.
"Tiểu cô cô. . . . . ." Bộ dáng Cung Bắc Thiếu hiện tại nghiễm
nhiên gặp cảnh khốn cùng. Đụng phải Hoa Thủy Nguyệt, hắn đoán chừng là
bởi vì bị chèn ép lâu dài cho nên không sinh nổi lòng phản kháng, chỉ
đành phải nàng nói cái gì chính là cái đó.
Tính khí Cung Tuyệt Thành cho dù bị Hoa Thủy Nguyệt nhào nặn,
vẫn bình tĩnh uống trà, căn bản không tham dự loại chiến tranh dễ dàng
nổ ra. Mặc dù ngọn lửa kia đã có khuynh hướng mơ hồ đốt qua.
"Đừng gọi ta là tiểu cô cô, ta không có cháu trai mất mặt như
vậy ngươi." Hoa Thủy Nguyệt không để cho mình bị đẩy vòng vòng, lạnh
lùng hất mặt không nhìn Cung Bắc Thiếu, gương mặt tuấn tú cười rất chân
chó.
". . . . . ." Cung Bắc Thiếu lặng lẽ đi tới ngồi xuống, vẻ mặt
ai oán nhìn mẫu thân mình, đáy lòng không ngừng phúc nghị: đều là lỗi
của phụ thân, nếu không phải hắn dùng thủ đoạn không bình thường lừa gạt mẫu thân, ngoại tổ mẫu cũng không giáo dục tiểu cô cô trở thành bộ dáng kia, tính tình tiểu cô cô cũng không biến thành như vậy. Càng thêm
không có chuyện gì cũng nhằm vào phụ thân, nhất là bây giờ còn muốn giận chó đánh mèo. Phụ thân không biết xấu hổ nói làm người phải quang minh
chính đại, mẹ nó, ở trong chuyện của mẫu thân, ngươi có quang minh chính đại sao? A a a, mẹ nó quá lừa bịp rồi !
Trên căn bản mỗi lần gặp Hoa Thủy Nguyệt, Cung Bắc Thiếu sẽ lẩm
nhẩm trong lòng một lần, đã bình ổn ngọn lửa trong lòng nhưng lại không
dám bùng nổ chút nào. . . . . .
"Bắc nhi, có chuyện gì?" Cung Tuyệt Thành nhìn thấy sắc mặt nhi
tử bảo bối của mình khó coi, thì biết rõ hắn không chịu đựng được bao
lâu, vì vậy vội vàng chuyển chủ đề. Hơn nữa cũng nói lời thật, không có
chuyện quan trọng, Cung Bắc Thiếu chắc sẽ không chủ động tới gần nơi
này, nhất là lúc có Hoa Thủy Nguyệt.
"Lần này chuyện của các đại môn phái, phụ thân cần chú ý nhiều
hơn." Cung Bắc Thiếu cũng không nói nhảm, hắn vốn chính là tới tiết lộ
tin tức.
"Hả? Nói thế nào?" Cung Tuyệt Thành nghe Cung Bắc Thiếu nói như
vậy liền để chén trong tay xuống, bộ dạng cẩn thận lắng nghe, mà Cung
phu nhân và Hoa Thủy Nguyệt cũng dựng lỗ tai lên.
"Đối với chuyện lần này, mục đích bọn họ tới không cần nói với
ta, các ngươi không có phát hiện, chẳng lẽ cha của ngươi không phải là
vì muốn xem rốt cuộc bọn hắn muốn làm cái gì mới tương kế tựu kế để cho
bọn họ vào ở sao?." Cung Bắc Thiếu buồn bực, rốt cuộc Cung Tuyệt Thành
không có tin tưởng con mình, như vậy thử dò xét có không có ý nghĩa, dù
sao tiểu cô cô mới vừa nói, hổ phụ không sinh khuyển tử đấy.
Hoa Thủy Nguyệt rõ ràng nói, cha nào con nấy, hơn nữa còn là ý nghĩa xấu.
"Ah? Có sự việc này sao?" Cung phu nhân thong thả chuyển ánh mắt sang Cung Tuyệt Thành, trong ánh mắt ý vị không rõ.
"Phu nhân, vi phu không cố ý muốn cho bọn họ vào, rõ ràng bọn họ cũng đổ thừa không đi. Vi phu làm sao lãng phí nuôi nhiều người như vậy chứ, phải biết gần đây có tin nói Nam Việt sẽ khai chiến với Bách vương triều, lương thực rất đắt tiền đấy." Cung Tuyệt Thành bỏ qua đứa con
nhà mình, vẻ mặt thành khẩn vô hại nhìn phu nhân của mình, trong nội tâm càng hài lòng vì chính mình rèn luyện những năm gần đây.
"Bắc nhi, ngươi phải tin tưởng cha của ngươi, ngươi biết cái gì
thì nói cho chúng ta biết đi, chúng ta thật không biết cái gì cả." Cung
phu nhân cười híp mắt gật đầu, ý bảo Cung Tuyệt Thành làm rất tốt, sau
đó nhìn về phía vẻ mặt rối rắm của Cung Bắc Thiếu.
Quả nhiên. Cung Bắc Thiếu thầm nghĩ, quả nhiên cái gì cũng biết
rồi, cũng biết tiểu sư muội không có tốt bụng, vội vã muốn Huyền cầm
liền trực tiếp nói ra, ta liền đi thẳng lò đúc kiếm tìm Lục Trưởng Lão,
còn tới nơi này xem náo nhiệt gì chứ.
Nhưng mà bọn họ chỉ biết là mục đích không tinh khiết, lại không nghĩ ra muốn làm gì thôi.
"Chuyện này liên quan đến Hoàng thất, cần phải cẩn thận một
chút." Nói như vậy đủ hiểu chưa. Nếu Hoàng thất muốn ra tay thì phải ra
tay thật lớn, phải ứng phó cẩn thận mới được.
"Cho nên nói là cái gì liên quan đến Hoàng thất, làm sao sẽ liên quan đến Hoàng thất?" Hoa Thủy Nguyệt cùng hai phu thê của Cung Tuyệt
Thành một xướng một họa, quả thật chính là nhất trí đối phó bên ngoài.
Bên ngoài chính là chỉ Cung Bắc Thiếu.
". . . . . ." Hắn có thể không đi khỏi được.
"Vô Ảnh Lâu giết người của tất cả môn phái, hiện tại Thiên Ảnh
và Cung chủ Thiên Cung bị quản chế, Cung chủ Thiên cung là công chúa của Nam Việt. Đủ hiểu không?" Cung Bắc Thiếu chỉ dùng 32 chữ liền trấn áp
ba người, lúc chuẩn bị chạy ra lại nghe Hoa Thủy Nguyệt lạnh lùng nói:
"Chứng cớ."
"Không cần chứng cớ, tiểu sư muội phán đoán sẽ không sai." Cung
Bắc Thiếu cau mày, lần đầu tiên không mang theo bất kỳ tâm tình gì trả
lời Hoa Thủy Nguyệt.
"Ta đi lò đúc kiếm tìm Lục Trưởng Lão."
Ba người nhìn bóng dáng Cung Bắc Thiếu đi xa, mỗi người có tâm
tư riêng. Chỉ là cuối cùng toàn bộ trọng điểm đều rơi vào trên người Đại Nhi. Ngay cả Thần Binh Thành chỉ có nghi ngờ, vả lại không có đầu mối,
thế nhưng nàng biết rõ ràng như thế, thậm chí mục đích, động cơ, vây
cánh cũng rất rõ ràng. Nàng quả nhiên không thể khinh thường.
"Phu quân, ta quyết định muốn toàn lực ủng hộ Bắc nhi theo đuổi
tiểu sư muội của hắn, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải theo đuổi được nàng tới tay!" Mọi người trầm mặc một hồi, Cung phu nhân phá vỡ cục
diện bế tắc trước tiên, dùng một giọng điệu tình thế bắt buộc nói với
phu quân nhà mình.
"Phu nhân, dù sao trước đây nàng là Đế hậu, hiện tại mặc dù Thần đế thối vị, chỉ là thân phận kia vẫn còn." Trong nháy mắt Cung Tuyệt
Thành cũng có kích động, nữ tử thông minh như vậy, tặng cho người khác
thật sự là quá đáng tiếc, huống chi đứa con nhà mình còn ưa thích như
vậy. . . . . .
"Ngươi cũng nói là đã từng, tỷ tỷ yên tâm, muội muội nhất định
giúp tỷ." Tự nhiên Hoa Thủy Nguyệt cũng cảm thấy muốn đoạt Đại Nhi, mặc
dù nàng vẫn biểu hiện rất ghét bỏ Cung Bắc Thiếu, nhưng trong lòng vẫn
rất yêu thương hắn.
". . . . . ." Cung Tuyệt Thành im lặng, nhìn hai nữ nhân này làm bừa, hắn thật sự nhức đầu.
"Phu nhân, phu quân chính thức của người ta còn ở đây."
"Hả? Ý của phu quân là muốn ám sát Bách Phi Thần. Không tệ, là một ý kiến hay, muội muội ngươi cứ nói đi."
"Ừm, chính xác, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã." Hoa Thủy Nguyệt rất tán đồng gật đầu một cái.
". . . . . ." Phu nhân, ta có thể an phận một chút không?
Vì vậy ngày thứ hai Cung phu nhân phái người tặng cho Đại Nhi
rất nhiều thứ tỏ vẻ lấy lòng, buổi chiều cùng Hoa Thủy Nguyệt, hai người xuất hiện tại Bắc Cực Các.
Ngoại trừ Lâm Tiểu Bảo, Đại Nhi, Cung Bắc Thiếu, mọi người bị đuổi ra khỏi viện, vì vậy xuất hiện khung cảnh như vậy.
Thời tiết vẫn âm u ngột ngạt, bên bờ hồ Bắc Cực, bàn đá dưới cây liễu một đám nam nữ mặt mũi khuynh thành ngồi vây quanh, vẻ mặt khác
nhau, ngồi xuống trầm mặc có một khắc chuông có thừa.
Rốt cuộc, Đại Nhi ngáp một tiếng.
"Buồn ngủ quá."
Cung Bắc Thiếu nhận được ám hiệu, lập tức nói: "Tiểu sư muội buồn ngủ thì đi ngủ đi, mỗi ngày động não cũng dễ dàng mệt mỏi."
"Ừm, ừm, muội muội trở về đi, Cung phu nhân là người thông tình
đạt lý sẽ không trách muội." Lâm Tiểu Bảo cũng ý thức được nơi nào có
chút không đúng, liền phụ họa theo.
"Đại Nhi, hôm nay ta tới là nói một chút chuyện ngươi và Bắc nhi thành thân." Cung phu nhân thấy Đại Nhi muốn đi, giảo hoạt nở nụ cười,
không nhanh không chậm nói.
Một câu nói này, làm cho ba người có mặt nghe như sấm nổ, được
kêu là trong sống ngoài khét. Tất cả động tác cũng dừng lại, thật giống
như thời gian dừng lại.
"Mẫu thân. . . Người. . . . Người nói cái gì?" Cung Bắc Thiếu
nói cũng có chút không lưu loát. Không vì cái gì khác, hắn hoảng sợ. Sau đó Đại Nhi sẽ trả thù, mấu chốt là Thảo Diệp. . . . . .
"Thật bất ngờ sao? Đại Nhi không phải ở trong phòng của ngươi
sao? Hơn nữa các ngươi không phải đính ước cả đời rồi sao? Mẫu thân đây
không phải vì muốn tốt cho các ngươi sao, lời đồn đại đối với danh tiếng của nữ hài tử rất không tốt. Tiểu muội, ngươi nói có phải không." Trên
mặt Cung phu nhân nở nụ cười, nói đến đây khiến ba người muốn nhanh
chóng chạy trốn.
"Phải, tỷ tỷ nói rất có lý, Thần Binh Thành và thủ phủ Lâm gia
đón dâu vẫn có thể xem là một chuyện tốt, chúng ta chính là muốn nói
trước cho Đại Nhi một tiếng, sau đó chọn ngày tốt để cho Bắc nhi tới cửa cầu hôn." Hoa Thủy Nguyệt này tuyệt đối không dễ đối phó hơn so với
Cung phu nhân, từng người đều là nhân tinh.
"Hoa giản chủ, tiểu muội nhà ta đã thành thân rồi." Lâm Tiểu Bảo đối với lần này cũng rất coi trọng, cho dù đối phương là phu nhân của
Cung Thành chủ, là chủ nhân của Thủy Giản, chuyện liên quan đến danh
tiếng, hạnh phúc của tiểu muội mình, Lâm Tiểu Bảo tuyệt đối sẽ không
khoanh tay đứng nhìn.
"Lâm công tử, Đại Nhi không phải đã ngưng Bách Phi Thần rồi sao, thư từ bỏ ta cũng nhìn thấy rồi, ngươi phải biết, một nữ tử không dễ
dàng, không thể để người ta nói linh tinh, nếu như ngươi suy tính hạnh
phúc của Đại Nhi, thì không nên ngăn cản, đến đây, chúng ta hàn huyên
một chút." Hoa Thủy Nguyệt không nói lời gì, lôi kéo Lâm Tiểu Bảo đi ra
bên ngoài, hơi sức quá lớn, một đấng nam nhi như Lâm Tiểu Bảo cũng
tránh không thoát.
"Ha ha, Đại Nhi, Lâm công tử cùng tiểu muội đi thương lượng
chuyện sính lễ rồi, chúng ta tán gẫu chuyện khác thôi." Cung phu nhân
vẫn giữ nụ cười không đổi, nhìn Đại Nhi, càng nhìn càng thuận mắt.
Đó là thương lượng sính lễ cái gì, mẫu thân, ngài có thể đừng nói mò như vậy hay không. . . . . .
Ánh mắt của Đại Nhi im lặng tới cực điểm từ trên mặt Cung Bắc
Thiếu chuyển đến nụ cười rực rỡ trên mặt Cung phu nhân, đại khái trong
lòng rất vui, ừm, theo tính cách của Cung phu nhân không khó tiếp nhận
chuyện Nhị Sư Huynh là một người đồng tính. Ừm, ép Tiểu Nương, Tiểu
Nương sẽ nói ngay. Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt nặng nề thẳng tắp nhìn chằm chằm Cung Bắc Thiếu.
Cung Bắc Thiếu làm sao không biết ánh mắt kia có ý gì, hắn tuyệt đối, tuyệt đối phải ngăn cản mẫu thân làm loạn, hiện tại thật sự không
phải lúc nói cho bà biết chân tướng, quá loạn.
"Đại Nhi, ngươi xem, Bắc nhi nhà chúng ta đối với ngươi thắm
thiết, nhân phẩm tốt, tính tình không tồi, hơn nữa thân phận cũng thích
hợp với ngươi, phải biết nam nhân tốt giống như Bắc nhi, thật sự không
nhiều lắm, ngươi không biết, nhà chúng ta. . . . . ."
Đằng sau tỉnh lược 1 ngàn chữ. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT