Lúc nửa đêm, từ trước đến giờ luôn cảnh giác, Đại Nhi không tiếng động
mở mắt. Rốt cuộc muốn ra tay. Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bách Phi Thần
ngủ rất an ổn trên đất, khóe miệng hiện lên một chút ý cười, nhắm mắt
lại lần nữa cũng đã ngủ thẳng tới sáng ngày mai.
Khi tỉnh lại, nhìn thấy Bách Phi Thần ngồi ở bên giường nhìn
nàng chằm chằm, không khỏi tức giận. Nàng không biết tại sao ngủ không
yên ổn như vậy, thì ra có nhân tố bên ngoài. Nhìn lại trên đất đã bị dọn dẹp sạch sẽ, không nhìn ra chút nào có dấu vết ngã ra đất nằm nghỉ, lại không khỏi phải cảm thấy buồn cười.
Có nên đáng yêu như thế hay không, một chút tâm tư thật sự là quá ngây thơ.
"Tình huống Phù Diêu tam Vương tử không ổn, cùng thái tử, hiện
nay hai người đã mang ra bên ngoài đấu nhau khí thế hừng hực, theo tình
thế bây giờ, tháng ba năm sau đoán chừng sẽ kết thúc hết thảy rồi." Bách Phi Thần thấy Đại Nhi muốn phát tác, mở miệng nói trước, hắn biết nếu
như nghe được tin tức này, nàng nhất định không sẽ so đo mình quấy rầy
giấc ngủ ngon của người khác.
Quả nhiên, Đại Nhi nhướng mày nhấc chăn lên, ngáp một hơi, híp mắt nói: "Gọi Tiểu Vũ tới đây."
Bách Phi Thần gật đầu, biết trong lòng Đại Nhi rất ưa thích tên
tiểu tử kia, mặc dù trong lòng khó chịu nhưng cũng biết chuyện này không thể chậm trễ. Vì vậy ngoan ngoãn xoay người ra cửa, thuận đường phân
phó Dao Kỳ đi vào rửa mặt cho Đại Nhi.
"Tiểu Vũ, Tam ca của ngươi, trước khi đi nói với ngươi thế nào?" Hôm nay Đại Nhi mặc toàn thân màu trắng đơn giản, giữa cổ, ống tay áo,
đai lưng dùng sợi dây màu đỏ thẫm tươi đẹp đính từng đóa hoa đào, bên
cạnh sợi dây đen rất thanh nhã, kết hợp màu sắc có một hương vị độc đáo.
Tiểu Vũ thấy Đại Nhi nghiêm trang, trong nháy mắt đáy lòng hiểu
rõ đoán chừng đã xảy ra chuyện rồi, cũng ngồi không yên, trực tiếp thu
dọn mấy tờ ngân phiếu trong phòng cất vào trước ngực, lại chạy trở về
cáo biệt Đại Nhi.
"Ngọc tỷ tỷ, ta muốn trở về." Giọng nói kiên định không có chút
nào có ý tứ thương lượng, nhiều nhất chính là nói cho một lời mà thôi.
Đại Nhi cười thầm, Tiểu Vũ như vậy cũng không uổng Tam vương tử bảo vệ hắn như thế.
"Dao Dao, ngươi và Dịch Phong đưa Tiểu Vũ về, giao lá thư này
cho Phù Diêu Thanh Nhung." Mặc dù chữ viết của Đại Nhi không ra sao,
nhưng nhìn kỹ vẫn có thể xem hiểu.
"Tiểu thư. . . . . ." Dao Kỳ cũng cảm thấy nơi này sóng ngầm
mãnh liệt, nếu mình đi, bên cạnh tiểu thư không có người làm sao được.
"Dao Dao, ngươi phải biết tiểu thư vì tốt cho ngươi, gần đây
Bách Phi Thần tương đối không bình thường, lần trước không phải Dịch
Phong đã bị thua thiệt sao, cũng may xuống tay lưu tình, cho nên tiểu
thư cảm thấy, như vậy vẫn nên cách xa hàng này tốt hơn." Đại Nhi vừa nói như thế, Dao Kỳ và Dịch Phong cùng nhau đỏ mặt, mặc dù không có xảy ra
chuyện gì, nhưng bị hạ dược đó là sự thật. Vì vậy đáy lòng Dịch Phong
chợt gật đầu, rất đồng ý quan điểm của Đại Nhi.
"Tiểu Dịch còn chưa cút đi ra ngoài thu dọn đồ đạc, dựa theo
cước bộ của các ngươi cũng nên chạy tới cửa ải cuối rồi, chuyện bên này
cũng đã qua một đoạn thời gian, vừa vặn chừng một tháng, bản tiểu thư
nghe nói bên Phù Diêu phong cảnh như tranh, năm sau nhất định đi xem một chút."
Đại Nhi đối với Tiểu Vũ là tốt thật lòng, nếu không sẽ không bảo Dao Kỳ và Dịch Phong bảo vệ cho hắn, còn cam kết muốn đi giúp bọn họ,
phải biết Đại Nhi thật vất vả cách xa cung đình, bước vào lần nữa thật
sự không phải là tác phong của nàng. Nhưng như Bách Phi Thần nói, nếu
không phải tình thế thật không tốt, hắn cũng sẽ không nói như vậy, xem
ra thái tử Phù Diêu vẫn có có chút tài năng.
Đám người mới vừa đưa Tiểu Vũ đi, Thành chủ Thần Binh Thành liền tới mời người rồi, nhìn dáng dấp vẫn bị mọi người ép buộc. Khi Bách Phi Thần và Đại Nhi đi tới đại đường thì cả đại đường đã ngồi đầy người
không ngoài dự đoán.
"Không biết Cung Thành chủ mời bổn tọa tới có chuyện gì, nếu như không phải chuyện đặc biệt quan trọng, bổn tọa xin lỗi không tiếp được
rồi, phu nhân nhà ta thật sự không thích nơi như vậy." Từ đầu đến cuối,
Bách Phi Thần không có bố thí một chút ánh mắt nhìn sang chỗ khác, mắt
xếch bất cần đời nhìn thẳng vào chủ vị Cung Tuyệt Thành.
Lời nói nhìn như khách sáo cũng không kém phách lối, càng làm cho mọi người bất mãn, con mẹ nó quá lớn lối!
"Bách Tử Tà, ngươi cho đây là địa phương nào? ! Phủ Thành Chủ
ngươi cho rằng là hậu viện nhà ngươi sao? !" Chưởng môn phái Dụ Hoa, Hoa Đông phát tác, ngày hôm qua đã tức sôi ruột, hôm nay thấy Bách Tử Tà
không nghiêm túc như vậy, trong lòng càng thêm ủy khuất. Ỷ có Cung Tuyệt Thành làm chỗ dựa, Bách Tử Tà không dám làm gì hắn, liền không biết
nặng nhẹ.
"Chát! Bùm!" Một hồi tiếng vang, mọi người chỉ cảm thấy một đạo
chưởng phong xẹt qua, Chưởng môn Phái Dụ Hoa, Hoa Đông vốn đang ngồi ở
giữa, cả má trái đều bị đánh cho lệch ra, sưng đỏ không đồng đều, mà
phía dưới cái ghế ngồi không vững chắc trực tiếp gãy nát. Vốn là cáo
mượn oai hùm Chưởng môn phái Dụ Hoa chưa kịp phản ứng đã đặt mông ngồi ở trên ván gỗ gãy đổ, giống như nam nhân bỉ ổi chơi gái không trả tiền bị người đánh.
"Ngươi...ngươi. . . . . ." Hoa Đông một tay run rẩy chỉ vào Bách Phi Thần, nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sát khí của Bách Phi Thần,
cố nói một câu cũng nói không ra.
"Bách Môn chủ chớ tức giận, nể mặt mũi của Cung mỗ không nên so
đo với Hoa chưởng môn, lần này mời hai vị tới cũng là có một số việc cần chứng thực. Hai vị mời ngồi." Cung Tuyệt Thành chưa từng thấy qua Bách
Phi Thần nóng nảy như vậy, nhưng cũng không muốn làm cho chuyện rối tinh rối mù, trong lòng mắng Hoa Đông mấy câu miệng thối, trên mặt cũng
không có thay đổi đặc biệt, giống như mới vừa rồi không có chuyện gì.
"Bổn tọa tự nhiên sẽ không không chấp nhặt với súc sinh, không,
bổn tọa nói sai rồi, giống như Hoa chưởng môn, giết người đoạt bảo,
cưỡng chiếm tẩu tử (chị dâu), coi mạng người như cỏ rác, vung tay lên
liền diệt cả Trương gia, tại sao có thể xưng là súc sinh, thật là vũ
nhục cái từ súc sinh cao quý." Bách Phi Thần cũng không từ chối, đã đến
đây tất nhiên không thể đi như vậy. Nụ cười trên mặt trong mắt trở nên
sát ý mười phần, trong miệng còn nói lời rất đáng đánh đòn, giọng nói
lại rất nghiêm túc, thật sự làm cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi.
Lời này nói ra, căn bản sẽ không có người dám tự tìm phiền phức
nữa, hệ thống tình báo của Tử Tà Môn có thể nói hoàn mỹ, không cẩn thận
chọc vị tổ tông này, nói ra tất cả chuyện không nên nói, mất mặt vẫn là
mình, cho nên tất cả mọi người thức thời lựa chọn lặng im.
Hoa Đông nghe được Bách Phi Thần nói như vậy, cả khuôn mặt đỏ
lên, những chuyện này hắn biết căn bản không gạt được, nhưng người đang
ngồi, có người nào chưa từng làm một chút chuyện người không nhận ra,
trong lòng mọi người biết rõ, tuy nhiên cũng không hẹn mà cùng nhau
không đề cập tới, cũng chỉ là đều cho nhau mặt mũi, không ngờ Bách Phi
Thần không đạo lí như vậy, trực tiếp nói ra ngay trước mặy mọi người,
bảo Hoa Đông làm sao chịu nổi! Hai mắt trợn ngược hôn mê bất tỉnh.
Biết là một chuyện, nói ra là một chuyện, sợ là này Hoa Đông đem lòng ghi hận Bách Phi Thần. Dĩ nhiên, có một số người, cho dù ngươi
không muốn đạp hắn, hắn cũng sẽ xem ngươi trở thành thành cái đinh trong mắt, đâm trong thịt, dù sao trên thế gian, người đáng ghê tởm nhiều
không kể xiết.
"Người đâu, đưa Hoa chưởng môn đến phòng khách nghỉ ngơi." Cung
Tuyệt Thành cũng lười nhìn hắn một cái, thật sự là quá mất mặt rồi, thật không biết hắn làm thế nào chống đỡ cả Phái Dụ Hoa.
Kẻ dưới thu dọn xong, Cung Tuyệt Thành mới mở miệng lần nữa.
"Bách Môn chủ, lần này mời ngươi tới, mục đích chắc hẳn ngươi
cũng rõ ràng, Cung mỗ cũng không vòng vo nữa. Theo tình thế phát triển
trước mắt, xem ra cực kỳ bất lợi đối với Tử Tà Môn, bởi vì thủ pháp hoàn toàn tương tự, mọi người không khỏi nghi ngờ Tử Tà Môn, dù sao những
năm này Tử Tà Môn làm theo ý mình, ở giang hồ danh tiếng cũng không tốt
lắm. Ta thay mặt các môn phái bị thụ hại hỏi một câu: Bách Môn chủ có ý
kiến gì đối với chuyện này không." Cung Tuyệt Thành nói rất khéo léo, dĩ nhiên, hắn cũng đổ toàn bộ trách nhiệm trở lại cho mọi người. Thay mặt
môn phái thụ hại hỏi một câu, cũng không chính là chỉ mấy môn phái đó,
đẩy trách nhiệm chuyện này không còn một mống. Nhưng điều này đúng là
không có quan hệ với Thần Binh Thành bao nhiêu.
"Bổn tọa không có hứng thú đối với chuyện này, có lời gì Cung
Thành chủ cứ việc nói thẳng đi, bổn tọa nhất định biết gì nói đó." Bách
Phi Thần nói năng rất khách khí, chỉ là trong ánh mắt cũng không phải
chuyện như vậy.
Đại Nhi ở một bên ngồi yên lặng rất khó được, dáng vẻ không có
chút nào muốn phát biểu ý kiến, đáy lòng cũng đang cười thầm Bách Phi
Thần phúc hắc. Rõ ràng nghe rõ ý của Cung thành chủ nhưng cố ý giả bộ
không biết, nhất định người ta chính miệng nói ra, đắc tội với ngươi một chút, đợi lát nữa chính mình sẽ dung lý lẽ trả thù, thật là thích so
đo. Chỉ là, ngược lại rất hợp khẩu vị của tiểu nương.
Thiên Ảnh vẫn rũ mắt suy nghĩ không nhìn bất luận kẻ nào, chỉ là khóe mắt cũng chỉ hướng về phía Mộc Vân Thiên toàn thân áo trắng chỉ
cười không nói. ngược lại vẻ mặt của Hoa Thủy Nguyệt hài hước nhìn Cung
Tuyệt Thành kinh ngạc, xem ra vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện
hai mươi năm trước hắn tự tiện xông vào Thủy Giản lừa gạt tỷ tỷ của
mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT